ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 90
Điểm yếu (2)

Phòng họp tuy đơn sơ nhưng ngồi ở một góc bàn, nhấp ngụm trà Long Tỉnh do Lưu Vi Vi vừa pha, phóng tầm mắt ra xa, nhìn mặt hồ Nam Đình gợn sóng lăn tăn, Tiêu Lương cảm thấy tâm trạng cũng khá tốt.

"Trương Phỉ Lệ, chị với Lưu Vi Vi ngồi cạnh tôi phụ trách ghi biên bản cuộc họp." Tiêu Lương kéo ghế bên cạnh, gọi Trương Phỉ Lệ đang định tìm một góc khuất ngồi xuống rồi lại gọi thêm Lưu Vi Vi.

"Cuộc họp hôm nay có thể hơi dài, hai cô thay phiên nhau ghi chép, cuối cùng tổng hợp lại."

Trương Phỉ Lệ tuy rất ghét bỏ Chu Bân - chồng cô, lại tiếc nuối vì thi đại học trượt, nhưng cha cô là hiệu trưởng trường trung học cơ sở Vân Xã, mẹ là giáo viên tiểu học, có thể coi là gia đình trí thức, bản thân cô cũng toát lên khí chất dịu dàng, thanh lịch.

Hôm nay, Trương Phỉ Lệ lại mặc một chiếc váy liền, khoe đường cong gợi cảm, cùng với khuôn mặt khả ái, làn da trắng nõn, mái tóc bồng bềnh, thực sự rất quyến rũ.

Ngoại trừ mối quan hệ vợ chồng của Trương Phỉ Lệ và Chu Bân đang trên bờ vực thẳm, Tiêu Lương còn biết Trương Phỉ Lệ chính là nạn nhân thứ hai của vụ án xâm hại tình dục trẻ vị thành niên của Tiếu Dụ Quân.

Kiếp trước, sau khi ly hôn với Chu Bân, Trương Phỉ Lệ không rời khỏi Tập đoàn Tiêu Thị do Tiếu Dụ Quân kiểm soát, thậm chí còn bị đồn là tình nhân của gã.

Trên thực tế, Trương Phỉ Lệ là quản lý cấp trung của Tập đoàn Tiêu Thị, một mình nuôi nấng con gái, sống một cuộc sống lặng lẽ, yên bình.

Cho đến năm 2007, khi Trương Phỉ Lệ báo cảnh sát tố cáo Tiếu Dụ Quân cưỡng hiếp con gái chưa thành niên của cô thì bị gã ta vu khống tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản công ty, kết quả bị kết án tù giam.

Sau khi Trương Phỉ Lệ bị bắt, con gái cô tuy được Chu Bân nuôi dưỡng, nhưng vì tuổi còn nhỏ, thiếu sự quan tâm dẫn đến sa ngã, trở thành "gái bao" của một trùm xã hội đen khét tiếng ở Sư Sơn, cuối cùng chết trong một vụ tai nạn xe hơi do chính kẻ thù giết người diệt khẩu.

Nghe tin con gái qua đời, Trương Phỉ Lệ đã tự tử trong tù.

Điều đáng nói là, sau khi sự việc xảy ra, gia đình Chu Kiến Tề, Lương Ái Trân và Chu Bân vẫn bám víu lấy Tiếu Dụ Quân. Thậm chí, Tiếu Dụ Quân có thể thoát tội vào năm 2007 chủ yếu là do Chu Bân, với tư cách là cha của nạn nhân, đã khai những lời có lợi cho Tiếu Dụ Quân.

Tuy Chu Kiến Tề không trực tiếp tham gia vào việc hãm hại Tiêu Lương, nhưng Tiêu Lương không hề có chút thiện cảm nào với gia đình Chu Kiến Tề và Chu Bân.

Nghĩ đến kiếp trước và kiếp này của Trương Phỉ Lệ, trong lòng Tiêu Lương dâng lên nỗi xót xa.

Hắn cố ý gọi Trương Phỉ Lệ ngồi cạnh mình cũng là để chứng minh rằng, dù bị Tiếu Dụ Quân và Hà Hồng hợp mưu hãm hại nhưng phụ nữ sẽ không trở thành điểm yếu của hắn.

Trương Phỉ Lệ ngẩn người, thoáng ngạc nhiên trước thái độ khác lạ của Tiêu Lương hôm nay nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cầm lấy sổ ghi chép, cùng Lưu Vi Vi ngồi xuống cạnh Tiêu Lương.

"Tôi cũng không cần nói nhiều, mọi người đều hiểu rõ giai đoạn tiếp theo chính là cuộc chiến sống còn. Muốn thay đổi hiện trạng của nhà máy nước trái cây như thế nào, muốn nhanh chóng giải quyết hàng tồn kho, khôi phục sản xuất kinh doanh ra sao, mong mọi người hãy thẳng thắn chia sẻ ý kiến. Nhà máy nước trái cây không chỉ của riêng thôn Nam Đình, mà còn là của tất cả chúng ta đang ngồi ở đây. Tôi không muốn vừa nhậm chức đã biến nhà máy thành tài sản riêng của mình và Giám đốc Cố."

Tiêu Lương tỏ ra vô cùng khách khí, khuyến khích mọi người thoải mái phát biểu. Nhưng chín người vừa bị điều động sang bộ phận tiêu thụ còn chưa hoàn hồn, kinh ngạc chưa tan, biết nói gì lúc này?

Dù Tiêu Lương có chỉ đích danh ai, thì họ cũng chỉ ậm ừ cho qua, hoặc nói vài câu xã giao khách sáo, cuối cùng đá bóng lại cho Tiêu Lương, muốn xem vị lãnh đạo trẻ tuổi này có cao kiến gì.

"Nếu không ai muốn phát biểu hoặc là tạm thời chưa có ý tưởng gì, vậy mọi người hãy nghe tôi nói."

Tiêu Lương cũng không nản lòng, hôm nay hắn muốn dùng kiến thức chuyên môn để thu phục những người này.

Hắn uống một ngụm trà, gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu cho Trương Phỉ Lệ và Lưu Vi Vi đang ngơ ngác cầm bút lên ghi chép, rồi thong thả nói tiếp.

Tiêu Lương không đi thẳng vào chủ đề bán hàng và thị trường mà dựa trên hiện trạng của nhà máy, phân tích từ mua sắm, quản lý sản xuất, an toàn vệ sinh lao động, đào tạo nhân viên, quản lý hành chính nhân sự, quản lý kho bãi, kiểm soát chất lượng... Hắn phân tích sâu, rộng, đề cập đến tất cả các khâu, bao gồm cả công việc cụ thể của từng người đang ngồi đây.

Ngoại trừ việc buổi trưa gọi Trương Phỉ Lệ và Lưu Vi Vi ra quán ăn gần nhà máy mua mười hộp cơm mang về văn phòng, Tiêu Lương đã thao thao bất tuyệt suốt bảy tiếng đồng hồ trong phòng họp.

Hơn hai mươi năm sau, trong thời đại bùng nổ thông tin internet, "năng lực chém gió" là kỹ năng cơ bản của một người quản lý, nhưng vào năm 1994, nó vẫn còn khá là "khủng bố".

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.