Chương 27
Người ngồi xem trong xe Santana (2)
Có mấy ai từng chứng kiến một nữ cảnh sát xinh đẹp lại xuống tay nhanh nhẹn và quyết đoán như thế?
Có một chiếc Santana dừng ở ven đường. Lúc này nắng gắt, Tiêu Lương nheo mắt nhìn, không thấy rõ tình hình bên trong xe.
Năm 1994, Santana vẫn là món đồ xa xỉ đối với những gia đình bình thường nhưng ở thị trấn gần thành phố thì cũng không có gì lạ. Biển số xe cũng không phải biển số đặc biệt.
Chiếc Santana này vừa mới tấp vào, có lẽ là bị tình hình náo nhiệt bên đường thu hút nên dừng lại xem, vẫn chưa rời đi?
Lúc này, một chiếc xe buýt từ hướng thị trấn Vân Xã chạy đến. Tiêu Lương vội vàng băng qua đường.
Vừa bước lên xe, Tiêu Lương đã nhìn thấy qua cửa sổ một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi bước xuống từ ghế phụ chiếc Santana, đi về phía cửa hàng tạp hóa.
Cậu thanh niên có vẻ ngoài lanh lợi, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, sạch sẽ gọn gàng, vẻ ngoài rất bình thường nhưng cậu ta xuất hiện ở vùng nông thôn năm 1994 lại có vẻ hơi lẻ loi.
Phía sau còn có hai người dân đang hối hả đuổi theo, muốn lên chuyến xe buýt này vào thành phố. Người bán vé thò đầu ra khỏi cửa sổ, gõ thanh thu tiền vào thành xe, giục hai người kia bước nhanh hơn trong khi tài xế xe buýt kiên nhẫn chờ đợi.
Thời tiết đã bắt đầu oi bức, lúc này xe buýt ở Đông Châu còn chưa có điều hòa, các cửa sổ đều được mở để thông gió. Tiêu Lương mua vé xong liền ngồi xuống cạnh cửa sổ phía sau xe, nhìn về phía chiếc Santana đối diện.
Cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng nhanh chóng mua một bao thuốc lá từ cửa hàng tạp hóa rồi trở về xe, mở cánh cửa phía sau ra. Lúc này, Tiêu Lương mới nhìn rõ người đàn ông trung niên ngồi ở ghế sau, người đó mặc áo khoác da, lông mày rậm, để lại ấn tượng rất sâu sắc.
Nhận thấy người đàn ông lông mày rậm đang nhìn chằm chằm về phía chiếc xe buýt đang dần khuất xa, Tiêu Lương mỉm cười với ông ta như một lời chào hỏi.
Cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi vào ghế phụ, quay đầu lại thấy người đàn ông lông mày rậm đang nhìn theo chiếc xe buýt, liền cười hỏi: "Bí thư Đường đang nhìn gì vậy ạ?"
"Cậu thanh niên kia trông lanh lợi đấy chứ. Vừa rồi náo nhiệt như vậy mà vẫn có thể nhẫn nại không chạy ra xem, có chút thú vị." Người đàn ông trung niên nhớ lại lúc nãy khi chàng trai trẻ đó lên xe buýt không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười chào hỏi mình, ông ta không khỏi lắc đầu cười nói.
Ở hàng ghế sau còn có một ông lão gầy gò, mái tóc hoa râm, đang chăm chú nhìn theo chiếc xe buýt, dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng và người đàn ông trung niên.
Cậu thanh niên hỏi: "Chúng ta có nên đuổi theo không ạ? Lần này xuống đây không ngờ tình hình ở Vân Xã lại phức tạp như vậy. Người này trốn trong cửa hàng không lộ diện, nói không chừng là đồng bọn với hai tên côn đồ kia."
"... Còn chưa có chuyện gì, đuổi theo làm chi?" Lúc này ông lão mới hoàn hồn, ngăn cản cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng nhiều chuyện.
Người đàn ông trung niên cũng không có ý bảo tài xế đuổi theo.
Cho dù đoán được chàng trai trẻ kia có khả năng là đồng bọn với hai tên côn đồ, đuổi theo thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn thể hiện uy phong của Bí thư Huyện ủy sao?
Hơn nữa, Tuỳ Tịnh có đưa hai tên côn đồ về đồn cảnh sát thị trấn thì cũng không thể xử lý nghiêm khắc được, nói không chừng đến đồn công an lại phải thả người ta ra, tệ nhất là còn bị khiển trách tội cảnh sát hành hung dân thường.
Bây giờ không gây ra chuyện gì là tốt rồi, xem ra dung mạo của Tuỳ Tịnh cũng có chút ích lợi.
Nếu là cảnh sát khác không có đủ bằng chứng mà dám tự ý bắt hai tên côn đồ thử xem?
Chắc chắn sẽ có hàng tá người vây quanh ồn ào tố cáo cảnh sát đánh người.
Người đàn ông trung niên áy náy nói với ông lão: "Cháu mới đến Sư Sơn công tác được ba, bốn tháng, với tình hình thực tế ở cơ sở cũng chưa nắm rõ, suốt ngày bị đủ loại hội nghị cuốn lấy không dứt ra được, rất nhiều công tác không thể triển khai sâu sát, đúng là thiếu sót của cháu. Hay là bây giờ chúng ta đến thẳng thị trấn ạ?"
Ông lão gầy gò cũng không có ý định kể lại chuyện mình gặp phải trên núi, cười nói: "Thôi, chúng ta đến thị trấn để Tiểu Tịnh biết được lão già này lén lút đến Sư Sơn, tự mình leo núi còn bị trật chân, chẳng phải con bé càng được dịp chê cười sao? Hơn nữa, từ nhỏ tính cách của Tiểu Tịnh đã mạnh mẽ, không thích người khác can thiệp vào chuyện của nó, thậm chí còn có chút phản cảm. Bây giờ cháu chạy qua đó, nói nó là cháu ngoại của Tuỳ Giác Dân, không ai được phép bắt nạt nó, sau này nếu nó làm gì không đúng, chẳng phải nó sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu cháu sao? Lần này cháu đến Sư Sơn thăm lại chốn cũ, không phải đến đây để chỉ đạo gì cả; hiện tại có rất nhiều vấn đề ở cơ sở, không phải lão già về hưu như chú nói vài câu là có thể giải quyết được."
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
