Chương 24
Hai cha con khó lòng từ chối (2)
Mấy năm nay, Tiếu Dụ Quân lợi dụng danh nghĩa quản đốc của nhà máy nước trái cây Nam Đình tự ý vung tay tiêu xài, chiếm dụng vốn từ quỹ tín dụng trên trấn, gã càng không thể tách rời quan hệ với Phạm Xuân Giang.
Kiếp trước, cùng với việc tài sản cá nhân của Tiếu Dụ Quân ngày càng phình to, Phạm Xuân Giang cũng là người hưởng lợi, "nước lên thì thuyền lên" từng bước thăng tiến trên con đường quan trường, từ Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Xã rồi đến Phó Huyện trưởng huyện Sư Sơn lên Bí thư Huyện ủy, đến năm 2015 thì nghỉ hưu ở vị trí Phó Bí thư Thành ủy Đông Châu.
Sau khi nghỉ hưu, Phạm Xuân Giang đưa cả gia đình di cư ra nước ngoài, tránh được làn sóng truy quét tham nhũng sau này.
Đúng là đôi bạn chiến hữu cùng nhau đi lên, tiền đồ xán lạn!
Đáng tiếc, lần này số phận của bọn chúng sẽ phải thay đổi!
Hầu hết cán bộ chủ chốt trên trấn đều có quan hệ mật thiết với Tiếu Dụ Quân.
Ví dụ như cha chồng của Trương Phỉ Lệ - Phó phòng nhà máy nước trái cây, Chu Kiện Tề - Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Xã, ngoài ra còn có Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Xã - Uông Hưng Dân và Phó Bí thư kiêm Thị trưởng - Phạm Xuân Giang, cũng có mối quan hệ rất thân thiết với Tiếu Dụ Quân.
Thông qua lời kể của Cố Bồi Quân, Tiêu Lương có thể trực tiếp khoanh vùng đối tượng tình nghi là Phạm Xuân Giang. Có thể kết luận rằng ít nhất lúc này Phạm Xuân Giang đã biết chuyện Tiêu Lương bị vu khống, thậm chí còn không tiếc hạ mình "lau chùi" sạch sẽ cho Tiếu Dụ Quân.
Thấy Tiêu Lương thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, Cố Bồi Quân sốt ruột thay cho hắn: "Hiện tại không chỉ các thôn đang ráo riết điều tra mà trên trấn còn điều động cả đội liên phòng xuống bố trí, sao anh còn dám quay lại Vân Xã?"
Tiêu Lương muốn đánh vào tâm lý đề phòng của Cố Hùng, hắn vuốt cằm, nói:
"Phạm Xuân Giang là "hổ dữ" của Vân Xã, rõ ràng ông ta biết lời nói dối đó sẽ nhanh chóng bị vạch trần, vậy mà vẫn bất chấp đổi trắng thay đen, vu khống tôi cướp xe gây tai nạn, điều này cho thấy hai vấn đề. Thứ nhất, chúng sợ tôi quay lại trấn, lấy được phần tài liệu mà chúng tưởng rằng đã được cất giấu kỹ càng kia để tố cáo chúng. Thứ hai, Phạm Xuân Giang phải đích thân ra mặt chỉ đạo để truy bắt tôi, chứng tỏ quyền lực của ông ta không mạnh như tưởng tượng, nói không chừng trên trấn cũng có người phản đối Phạm Xuân Giang gióng trống khua chiêng như thế nên chúng mới phải thổi phồng sự việc lên. Trạm trưởng Cố, ông thấy tôi nói có đúng không?"
Cố Bồi Quân trầm ngâm suy nghĩ lời Tiêu Lương nói, còn Cố Hùng lại có vẻ vô cùng ngạc nhiên, một lần nữa phải đánh giá lại Tiêu Lương.
Từ khi Tiêu Lương đến Vân Xã công tác, Cố Hùng đã nghỉ hưu, hai người chỉ gặp mặt vài lần. Lúc nãy ở cửa hàng suýt nữa ông cũng không nhận ra, đương nhiên là ông vẫn chưa hiểu rõ về Tiêu Lương.
Có điều Cố Hùng đã lăn lộn ở ngoài xã hội nửa đời người, gặp qua không ít loại người nhưng ông không thể ngờ rằng chàng trai trẻ trước mắt này bị vu khống tội danh nghiêm trọng như vậy, vất vả lắm mới trốn thoát được mà còn dám quay lại Vân Xã đã được giăng lưới khắp nơi, hơn nữa còn có thể bình tĩnh phân tích vấn đề.
Sự bình tĩnh của Tiêu Lương cũng phần nào tác động đến Cố Hùng.
Thực ra vừa rồi Cố Hùng lo lắng không phải không có lý, ông sợ Tiêu Lương không cam tâm bị vu oan, kích động làm ra chuyện gì đó liên lụy đến Cố Bồi Quân.
Vừa rồi ông im lặng không nói chính là đang suy nghĩ xem làm cách nào để ổn định tinh thần chàng trai trẻ này.
Tiêu Lương lại hỏi: "Vừa rồi trạm trưởng Cố nói hai tên côn đồ kia là do Tiếu mặt rỗ tìm đến để gây sức ép với cảnh sát Tùy, vậy càng chứng tỏ sau khi đến Vân Xã, cảnh sát Tùy đã không hành động theo kế hoạch của Tiếu mặt rỗ, thậm chí còn phát hiện ra manh mối gì đó, thế nên Tiếu Dụ Quân mới phải dùng đến hạ sách này? Hơn nữa cảnh sát Tùy có thể tìm đến chỗ hai người nhanh như vậy để tìm hiểu tình hình, có phải là có người đứng sau chỉ điểm hay không?"
"Tôi nghe nói cảnh sát Tùy vừa đến Vân Xã đã bắt đầu điều tra những điểm đáng ngờ trong vụ án của cậu khiến Tiếu mặt rỗ trở tay không kịp. Còn chuyện có người đứng sau chỉ điểm cho cảnh sát Tùy hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn nếu người đó không ra mặt." Cố Hùng nhìn Tiêu Lương nói: "Chuyện tài liệu nhà máy nước trái cây kia, Bồi Quân có thể đưa cho cậu một bản khác. Cậu cứ việc đưa nó cho cảnh sát Tùy, vậy là chuyện của cậu chắc chắn sẽ được làm sáng tỏ."
Thấy Cố Hùng vẫn muốn gạt Cố Bồi Quân ra khỏi chuyện này, Tiêu Lương chỉ cười cười.
Trực tiếp giao tài liệu cho Tuỳ Tịnh chỉ là hạ sách mà Tiêu Lương dự phòng, thậm chí hắn còn chưa vội liên lạc với ông cụ ở trung tâm dưỡng lão số 14 của tỉnh, cũng không muốn lôi kéo cha và anh trai vào chuyện này.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
