ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Hí kịch trước tiệm tạp hóa vùng quê

Trong câu chuyện của họ, khó tránh khỏi những tình tiết phóng đại, thêm mắm dặm muối. Có người còn cho rằng hắn đã cướp xe trên đường áp giải nên mới phát sinh tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, ý đồ coi hắn là tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm.

Hiện tại, chính quyền thị trấn không chỉ huy động lực lượng công an phối hợp với dân phòng truy lùng hắn gắt gao mà còn yêu cầu các thôn xóm tăng cường cảnh giác, kiểm tra người lạ mặt, đề phòng hắn trà trộn. Thế nhưng xem ra người dân trong thôn chẳng mấy ai để tâm đến chuyện này.

Khoảng chín giờ, một chiếc xe buýt từ hướng thị trấn Vân Xã chạy tới, dừng lại ở điểm đỗ xe đối diện.

Tiêu Lương thấy có một bóng người lấp ló sau cửa kính xe buýt, hình như đang nhìn về phía đại lý bán buôn, lúc này Tiêu Lương mới điềm nhiên bước vào một cửa hàng truyền thống có quy mô lớn hơn một chút so với các đại lý khác.

Cha của Cố Bồi Quân - ông Cố Hùng - từng là trưởng trạm vật tư thị trấn, về hưu đã lâu. Trông ông rất trẻ so với tuổi thật, chẳng giống người đã ngoài sáu mươi chút nào. Trước đây, Tiêu Lương cũng từng gặp mặt ông vài lần.

Mà lúc này Cố Hùng đang ngồi sau quầy, chỉ liếc nhìn Tiêu Lương một cái rồi lại tập trung nghe radio, dường như không nhận ra hắn.

Tiêu Lương khẳng định đối phương không nhận ra mình liền tiện tay cầm đại một chiếc bật lửa trong hộp giấy trên quầy, bật thử hai cái rồi ném đồng xu trả tiền.

Chiếc xe buýt chậm rãi lăn bánh. Tiêu Lương nhìn thấy Tuỳ Tịnh trong bộ đồng phục cảnh sát đứng sừng sững trước biển hiệu đối diện, cảnh giác nhìn chằm chằm hai thanh niên vừa bước xuống xe theo sau cô ấy.

Tiêu Lương quay đầu nhìn Cố Hùng, thấy ông đang ngồi thẳng dậy, nhíu mày nhìn sang phía đối diện với vẻ khó chịu, bực bội khi thấy phiền toái tự tìm đến cửa.

Tiêu Lương hơi bất ngờ, không ngờ Tuỳ Tịnh mới bị hắn lừa đến Vân Xã hôm qua lại điều tra đến đây nhanh như vậy, xem ra cô và hai cha con Cố Hùng không phải mới quen biết nhau.

Nhanh như vậy đã tìm ra manh mối, trấn có ai đó chỉ điểm cho Tuỳ Tịnh sao?

Trong lòng Tiêu Lương dấy lên một vài suy đoán nhưng hắn không thể trực tiếp hỏi Tuỳ Tịnh được.

Lúc này, Tuỳ Tịnh đang đôi co với hai tên thanh niên kia, nghiêm nghị quát: "Hai người đi theo tôi làm gì?"

"Thế nào, làm cảnh sát thì không cho người ta đi cùng đường được à? Con đường này là do nhà cô xây hay sao mà không cho người khác đi?"

Tên thanh niên tóc nâu, mặc áo sơ mi hoa hòe vênh váo nhìn Tuỳ Tịnh từ đầu đến chân. Hắn ta còn cố tình nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của cô ấy lấp ló sau lớp áo đồng phục rộng thùng thình, vênh mặt hỏi ngược lại.

"Bọn tôi vừa vặn cũng xuống xe ở đây, không được à?"

Tên thanh niên đầu đinh bên cạnh vênh váo nói, còn giơ tay đẩy bả vai Tuỳ Tịnh một cái: "Làm cảnh sát thì có gì ghê gớm chứ, đâu có nghĩa là cô được cản trở người dân đi đường!"

Tuỳ Tịnh nhanh chóng tóm lấy cổ tay hắn ta, bẻ mạnh xuống. Tên đầu đinh "ối ối" kêu đau, cả người nghiêng ngả như con tôm luộc.

Tùy Tịnh nhanh nhẹn nhấc chân tung một cú đá vào đầu gối tên kia. Hắn ta hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã nhào ra đất, còn chưa kịp chạm vào người cô ấy.

Tên mặc áo sơ mi hoa thấy vậy vừa lao vào túm lấy cổ áo Tuỳ Tịnh vừa kêu la: "Cảnh sát đánh người! Cảnh sát đánh người!"

Tuỳ Tịnh gia nhập đội cảnh sát chưa lâu, chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy nên càng ra tay không chút kiêng dè.

Cô ấy không chút do dự khóa cổ tên áo hoa, sau đó lại giáng một cú đấm mạnh vào nách khiến hắn ta đau đớn quỳ sụp xuống đất.

Hắn đứng đó chứng kiến Tuỳ Tịnh tiếp tục giẫm mạnh lên cổ tên áo hoa, khiến hắn ta không thể động đậy. Mặc dù trong mắt Tiêu Lương, những chiêu thức của cô ấy chỉ là những động tác võ thuật đơn giản, thường dùng để đối phó với lưu manh nhưng hắn vẫn không nhịn được cảm khái, người phụ nữ này không phải dạng vừa đâu.

Bên đường, ván cờ bị bỏ dở, hàng hóa cũng bị bỏ bê, một đám đông bu lại xem náo nhiệt, vây quanh Tuỳ Tịnh và hai cậu thanh niên kia.

Tiêu Lương thấy Cố Hùng chỉ ngồi im trên ghế, ngẩng đầu nhìn ra ngoài đường, hắn cũng thản nhiên châm cho mình một điếu thuốc.

"Chuyện gì xảy ra mà ồn ào thế?" Cố Bồi Quân nghe thấy tiếng ồn ào, từ sân sau đi ra tò mò hỏi cha mình.

"Cảnh sát Tuỳ ở công an huyện đến tìm con hỏi chuyện, không ngờ thằng Tiêu Ma Tử kia lại tìm đâu ra hai tên đầu gấu, vừa xuống xe đã kiếm chuyện với cô gái kia rồi!" Cố Hùng kéo con trai lại, nhỏ giọng kể chuyện.

"Con đừng ra ngoài. Hai thằng nhãi ranh kia là do Tiêu Ma Tử tìm đến gây sự đấy! Sau này nếu cảnh sát Tùy còn đến tìm con, con cũng đừng lộ mặt, chuyện này chúng ta không nên nhúng tay vào!"

"Bí thư Cố, chuyện này, e là muốn không nhúng tay vào cũng không được rồi." Tiêu Lương búng tàn thuốc, nhìn hai cha con Cố Hùng và Cố Bồi Quân, mỉm cười nói.

"Cán sự... Tiêu?" Lúc này, Cố Bồi Quân mới nhận ra người thanh niên đứng trước quầy chính là Tiêu Lương, là kẻ mà hai ngày nay cả Vân Xã đang lùng sục truy tìm. Hắn ta lắp bắp, chẳng biết nên nói gì.

2

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.