Chương 12
Vụ nổ khai màn
Đặt chân xuống mặt đất pha cát vẫn còn lưu hơi ấm trong khi mặt trời vẫn chưa khuất dạng hẳn sau những rặng núi, Vương Minh không thể ngờ là mình có thể đến đây nhanh đến thế.
Mà cũng phải thôi, ngay cả khi cõng theo Vương Minh cùng với một khẩu súng và thêm đạn thì một đơn vị [Bộ binh chủ lực hạng trung] vẫn có thể chạy băng băng với vận tốc không đổi trên 50km/h.
Nhìn ngắm xung quanh, đây là một hoang mạc đá với màu vàng đỏ ngút ngát, hàng chục tảng đá lớn nằm rải rác xung quanh trông như thể tàn dư của những người khổng lồ từ một nền văn minh xưa cũ vậy.
Bước đi trên mặt đất đầy những cát này, chân của Vương Minh dễ dàng bị lún xuống nhưng chỉ có một đoạn, phía dưới cát là mặt đất rắn chắc, dường như cát ở đây chỉ phủ một lớp không quá dày lên mặt đất.
Ngoảnh ra sau, các đơn vị [Chủ lực] vẫn bước được bình thường, lớp cát thậm chí còn không ngập quá bàn chân của chúng.
Còn các đơn vị [Trinh sát] thì lại càng không đáng lo, cấu tạo chân của chúng dù là đầm lầy, tuyết hay bùn thì vẫn cứ chạy băng băng như thường, huống chi chỉ là một lớp cát.
Đi loang quanh trong hoang mạc đá, chạm mặt vài con yêu thú sấu số và bị I-MF-1 bắn hạ, cuối cùng Vương Minh cũng tìm được một nơi tốt để xây [Tháp chỉ huy].
Đó là một mỏm đá lớn đã bị phong hóa gần hết tạo thành một mặt phẳng như trồi lên từ trong lòng đất.
Bước chân lên tấm đá, nó không lớn lắm, chắc chỉ khoảng mười mét vuông là cùng, thế nhưng là đầy đủ để Vương Minh xây dựng [Tháp chỉ huy].
Trước khi đi, Vương Minh đã lấy hết số Điểm năng lượng từ [Nhà máy năng lượng sinh khối], tổng cộng là hơn 700 Điểm năng lượng nên giờ hắn khá là dư giả.
…
Vừa lựa chọn xây dựng [Tháp chỉ huy] và đang không biết làm gì để giết thời gian thì Vương Minh đã thấy phần bầu trời chỗ Thiết Mộc Sâm Lâm sáng rực hẳn lên.
-Đó là…cháy?
Vương Minh cố gắng nhìn và thấy lờ mờ những làn khói đen bốc lên, cùng với đó là là một vài vụ nổ giữa không trung.
-Đã bắt đầu đánh nhau rồi sao!
-Hi vọng là quân của mình có thể trụ được!
…
Quay lại với chiến trường Thiết Mộc Sâm Lâm vào vài phút trước.
Ngay từ khi cách bìa rừng 1000m, đội quân của Thiết Mộc Quan đã dàn quân và vào vị trí sẵn sàng.
Đi đầu tiên là đội khiên giáp, họ mặc bộ giáp giày nặng và mang theo những chiếc khiên to hình chữ nhật che gần kín hết người.
Bước đều bước, phía dưới chân những binh lính khiên giáp là những đường nét phát sáng màu xanh lục và có những dòng năng lượng bốc lên, quấn quanh từng người lính.
Đây là một trận pháp, nói chính xác hơn thì là một quân trận.
Quân trận là một nhánh của trận pháp, khác với trận pháp sử dụng sức mạnh của thế giới và thiên nhiên, quân trận sử dụng sức mạnh của chính con người.
Thông qua sự hợp tác với nhau của những người bày trận, sức mạnh của họ sẽ được tăng cường cho mỗi cá nhân, và hơn nữa là tập hợp sức chiến đấu của nhiều người lại với nhau và tạo thành một sức mạnh cực kì to lớn.
Quân trận được chia ra làm hai loại chính là “quân trận tấn công” và “quân trận phòng thủ”
Và hiện tại thì quân trận mà đội khiên giáp của Thiết Mộc Quan đang sử dụng là một quân trận tấn công có tên Thiết Xung Trận.
Năng lực chính của quân trận này chính là khả năng phòng thủ trong khi tấn công và đảm bảo được an toàn cho tuyến sau.
Tiến từng bước, khoảng cách giữa quân Thiết Mộc Quan và bìa rừng ngày càng thu ngắn lại, những cỗ Đại Thạch Pháo cùng Cự Nỗ Ám Kim và đội cung thủ ở sau đội khiên giáp dần tiến lên lên.
Một sự im lặng và căng thẳng đến lạnh người dần lan tỏa khắp quân đoàn, những người lính bắt đầu cảm thấy lo sợ, ngay cả với vị thành chủ và tên đội trưởng đang ở một nơi an toàn để chỉ huy trận chiến cũng cảm nhận được nỗi sợ đó.
Đó là nỗi sợ nguyên thủy nhất của loài người, nỗi sợ những thứ không biết.
Cho dù muốn chấn an quân đoàn của mình thì vị thành chủ cũng không biết phải làm sao, bởi vì chính bọn chúng, những người phát động cuộc tấn công này cũng không biết rõ là mình đang phải đối mặt với thứ gì.
Đối với tên đội trưởng, hắn chỉ chạm mặt có đúng một lần và những gì hắn biết là kẻ địch có một loại vũ khí có thể bắn ra những thứ như ám khí một cách liên tục cùng một quả pháo có thể phát nổ và phóng ra một loạt mảnh kim loại.
Còn với vị thành chủ của Thiết Mộc Quan, hắn chỉ lờ mờ thấy được hình ảnh những vật thể chui ra từ một chiếc cửa phát sáng và một loạt những vật thể nghe theo lệnh của tên thái tử Vương Minh kia tấn công thành Thiết Mộc Quan thông qua bói toán.
Phải, vị thành chủ Thiết Mộc Quan, người có tu vi Linh Tông sơ giai là một Tu Giả loại hỗ trợ với khả năng bói toán hiếm hoi.
Chính nhờ khả năng bói toán này đã giúp cho vị thành chủ có được vị thế hôm nay, tất cả những viễn cảnh trong việc bói toán hầu như đều diễn ra một cách gần chính xác, và vị thành chủ thường dựa vào đó để kiếm lời.
Nhưng khi nhìn thấy viễn cảnh thành Thiết Mộc Quan bị tấn công, vị thành chủ đã rất lo sợ. Và khi thấy được tên đội trưởng của đội truy sát Vương Minh được đưa về với tình trạng hấp hối, vị thành chủ đã thực sự hoảng loạn.
Và sau khi tên đội trưởng tỉnh lại và yêu cầu thành chủ cử một đội quân cùng với tên đó đi giết Vương Minh, vị thành chủ đã không ngại ngần mà đồng ý ngay (tất nhiên là hắn cũng diễn một lúc cho tụi quan dưới trướng).
…
Khi đội quân còn cách bìa rừng khoảng 300m, vị thành chủ ra lệnh dừng lại.
Đây là khoảng cách lí tưởng để triển khai Cự Thạch Pháo, những viên đạn Hỏa Ngục đã được đặt vào và chuẩn bị ném.
Thế nhưng bên trong Thiết Mộc Sâm Lâm vẫn im lìm, không có một dấu hiệu tấn coongnaof cả.
-Vậy ngươi chọn thế à?! Ta không khách khí nữa nhá!
-Bắn!
Vị thành chủ hét lên, và những người điều khiển ba cỗ Cự Thạch Pháo lập tức kéo cần.
Viu!
Viu!
Viu!
Tiếng những viên đạn Hỏa Ngục nặng đến 300kg được ném lên ngay lập tức đã làm giảm đi bầu không khí căng thẳng bên trong những người lính.
Đối với họ, đội quân của Thiết Mộc Quan thì những cỗ Cự Thạch Pháo không khác gì một vị thần, một loại tín ngưỡng cả.
Đối với Cự Thạch Pháo, những đàn yêu thú dù có hung hãn và đông đảo đến đâu cũng sẽ bị san bằng, những bức tường thành dù có vững chắc đến đâu cũng sẽ bị phá sập.
Bên trong thành Thiết Mộc Quan, những bài thơ, bài ca về sức mạnh của Cự Thạch Pháo và pháo binh không phải là gì hiếm, mà không chỉ trong thành Thiết Mộc Quan mà gần như cả Phương Long quốc đều có.
Thậm chí Phương Long quốc vương từng cho tạo hai đài Cự Thạch Pháo khổng lồ và phong danh “Nhị Vị Thần Pháo”.
Thế nhưng, trước sự chứng kiến của toàn quân Thiết Mộc Quan, những viên đạn Hỏa Ngục được coi là mang sức mạnh của thần bị bắn nổ ngay trên bầu trời.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Ánh lửa bập bùng từ vụ nổ cực mạnh cùng những mảnh vụn và làn khói hiện lên trong ánh mắt kinh ngạc của những binh lính thành Thiết Mộc Quan.
120
6
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
