Chương 7
Lã Vọng
Thức ăn dành cho tu sĩ được Tu Chân giới gọi là linh thực, khác với đồ ăn của phàm nhân, linh thực không chỉ chứa đựng linh khí mà còn có một số công dụng kì diệu khác như cường gân kiện thể, tôi luyện kinh mạch, tăng cường thuộc tính chân khí, ...
Thành thử ra huyết nhục của yêu thú, linh thảo, linh quả và linh mễ cũng trở thành mặt hàng phổ biến ở tu chân giới, những thứ này không chỉ dùng để luyện đan, luyện khí, chế phù mà còn là nguyên liệu để trù sư chế biến linh thực.
Thực đơn của Hoàng Thất, và dòng dõi Quý Tộc vô cùng xa hoa, chi phí chân khí thạch cho một bữa ăn bình thường của bọn họ cũng đủ cho tán tu tu luyện hai ba ngày liền.
Như vậy cũng có thể thấy chênh lệch giữa tán tu và tu sĩ thuộc các thế gia lớn đến nhường nào.
Ấy vậy mà từ xưa đến nay, chưa bao giờ thiếu yêu nghiệt tán tu thiên tài có thể đuổi kịp bước chân bọn họ, thậm chí vượt qua cả bọn họ.
Tên họ Lã kia chính là một trong số yêu nghiệt đó.
Danh vọng của hắn ở Thiên Học Cung có thể nói là một chín một mười so với Lý Thiên Minh.
Hoàng Thất và các Quý Tộc của Phù Quang Tiên Quốc luôn để mắt đến hắn, nếu có cơ hội, ai cũng nguyện ý mời chào hắn gia nhập vào thế lực của mình.
Nhưng hắn cũng biết cách giữ giá cho bản thân, tuyệt nhiên cự tuyệt lời mời của các bên thế lực, đem mình trở thành viên minh châu mà ai cũng muốn có, làm cho tất cả các bên không thể không ưu ái hắn mà cấp thêm một số đãi ngộ hòng gia tăng hảo cảm với hắn.
Trong mắt Lý Trường Ca hắn ta là một kẻ thông minh!
Tuy vậy tên đó ngạo khí quá lớn, cũng có hiềm khích với không ít người, thậm chí tên họ Lã kia cũng đã từng va chạm với Lý Thiên Minh không ít lần.
Lý Trường Ca thu hồi ánh mắt, lướt nhanh qua tên họ Lã, đi lên lầu trên, nơi dành cho dòng dõi quý tộc như hắn.
Có thể thấy xung quanh hắn đều là thiếu niên kiệt xuất trong Phù Quang Tiên Quốc được các quận thành tiến cử vào tu luyện ở Thiên Học Cung.
Ngược lại những tên này đối với đệ tử xuất thân tầng lớp quý tộc như Lý Trường Ca đều có chung một thái độ, đó là chán ghét ra mặt, trừ phi ngươi là giai nhân!
Đặc biệt là những người như Lý Trường Ca, càng làm cho bọn họ thấy chướng tai gai mắt, bởi bọn họ cho rằng, nếu bọn họ là Lý Trường Ca thì sớm đã là nhân trung chi long, chứ không phải là một tên phong lưu bại hoại, hoàn khố như vậy.
Lý Trường Ca đi đến cái bàn đã được dọn sẵn đầy đủ thức ăn, tùy ý ngồi xuống.
Mà ở phía đối diện, Lý Băng Băng cũng đã an tọa.
Những ngày đi học ở Thiên Học Cung, nàng đều ngồi ăn trưa cùng hắn như vậy.
Nàng với hắn là hai trường phái đối lập, nàng ăn uống vô cùng có cung cách của một nữ nhi thuộc dòng dõi quý tộc, mọi thứ đều theo quy chuẩn. Còn hắn, thực chỉ có thể dùng bốn chữ phàm phu tục tử để mô tả.
Nàng cũng sớm quen với việc hắn ăn nhồm nhoàm, miệng đầy dầu mỡ và thức ăn như thế từ lâu.
- Nếu đệ không mặc y phục của Hoàng Tử Phù Quang Tiên Quốc, người ta nhất định sẽ nghĩ đệ là tên ăn mày sắp chết đói.
Lý Băng Băng theo thói quen nhắc nhở hắn một hai câu, mà Lý Trường Ca cũng đã quen rồi, hắn nuốt cái ực, rồi nói.
- Tỷ làm sao mà hiểu được thú vui của việc ăn như thế này!
Lý Băng Băng lười đôi co với hắn, tiếp tục ăn trong im lặng.
Nhưng để ý kỹ sẽ thấy, Lý Trường Ca đối với Tiểu Nhu Nhi cũng không bạc, trong một bàn ăn sẽ có những món nhất định hắn sẽ không đụng tới, toàn bộ đều cho nàng dùng sau khi hắn ăn xong.
Ban đầu Tiểu Nhu Nhi còn ngờ ngợ, nhưng rồi cũng thành quen.
Hôm nay, hắn lại để lại một món khác cho nàng, từ trước đến giờ, chưa bao giờ hắn để nàng ăn lại hai món trùng nhau liên tiếp.
Mà Lý Băng Băng cũng nhận thức được điểm này, cũng học theo hắn để lại một phần cho thiếp thân thị nữ của nàng.
Ăn uống bổ bả một hồi, Lý Trường Ca cũng ăn xong, hắn nhúng tay vào chậu nước rửa cho sạch, rồi chờ Nhu Nhi lau khô
Lúc hắn đứng dậy, cũng không quên nói.
- Những phần còn lại, ngươi muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ bỏ!
Xong rồi cứ như vậy chắp tay ra sau lưng mà đi.
Nghe thật là khó chịu.
Lý Băng Băng an ủi hai nàng.
- Tam Điện Hạ các ngươi ngoài miệng thì xấu tính, nhưng thực ra rất tốt, nếu hắn muốn bỏ đi, nhất định sẽ không để cho các ngươi ăn như vậy!
- Vâng, thưa điện hạ!
Lý Băng Băng lúc nào cũng nói đỡ cho hắn, xem như gỡ gạc lại một chút cho hắn vậy.
"Thật là khó ưa mà!"
Nàng đi nhanh về trước, xách cái lỗ tai của hắn lên.
- Tỷ đã dặn bao nhiêu lần, không được ăn nói như vậy với Nhu Nhi và Giai Tuệ cơ mà!
- Ái ... đau, đau ...
Hắn cứ la oai oái từ trên lầu ra đến cửa, Lý Băng Băng thật sự dùng tay xách tai hắn lôi ra ngoài a!
Đám người xung quanh Lã Vọng nhìn Lý Trường Ca bằng ánh mắt khinh thường dè bỉu thấy rõ.
Bọn họ thấp giọng nói với nhau.
- Đúng là tên phế vật.
- Suỵt, nói nhỏ thôi!
- Hừ, sợ cái gì chứ, nếu chiều nay ta có cơ hội đối luyện với hắn, nhất định sẽ đánh hắn một trận cho đã tay! Ha ha ...
- Ha ha ... được, ý tưởng này không tồi, nhớ lần trước hắn đối luyện với Lã sư huynh, hắn cứ lăn qua lăn lại trên mặt đất né chiêu, không khác gì con lừa cả, ha ha ...
Lã Vọng vẫn ngồi một bên im lặng, hắn biết đám người này chỉ được cái nói miệng mà thôi, nếu bọn họ thực sự phải đối luyện với Lý Trường Ca, còn không ngoan ngoãn để hắn đánh ư?
Chỉ có Lã Vọng hắn mới có đủ khí phách và ngạo khí mà đánh hoàng tử của Phù Quang Tiên Quốc như vậy.
Hắn nhìn theo bóng lưng Lý Băng Băng không chớp mắt, trong ánh mắt có chút men say của người si tình.
26
2
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
