Chương 3
Đại nghiệp của hắn
Gia Cát Thường Hi thả bước tiến vào đại sảnh, dáng đi của nàng uyển chuyển thướt tha, vô cùng hấp dẫn đám nam nhân ở phía sau lưng nàng, có không ít kẻ phải nhìn theo trân trân.
Lý Trường Ca cũng đứng đó mải miết nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt như thể mê mẩn đến ngây dại.
Cảm nhận được Hoàng Tỷ của hắn Lý Băng Băng đang tiến đến, Lý Trường Ca thầm than cho cái tai của hắn.
- Ái ... đau ... đau a hoàng tỷ ...
Lý Băng Băng véo cái lỗ tai của hắn như thể phụ nhân vắt áo chuẩn bị phơi vậy, nàng nói.
- Ngươi, cái tên đệ đệ hư hỏng này, mãi nhìn theo cô nương xinh đẹp mà bỏ qua cả chào hỏi tỷ tỷ ngươi?
Lý Băng Băng mắng hắn xong mới buông tay ra khỏi cái tai hắn.
Lý Trường Ca xoa xoa cái tai, ấp úng nói.
- Hoàng tỷ, tỷ đi từ sau lưng đến làm sau đệ có thể biết được?
Lý Băng Băng lấy ngón tay dí lên trán hắn.
- Ngươi đó, còn trả treo với ta, Luyện Khí Trung Kỳ mà còn không cảm nhận được người khác đi đến từ sau lưng, người ta gọi ngươi là phế vật cũng không sai, đệ đệ ngươi thật sự làm ta không an tâm chút nào!
Lý Trường Ca lý nào không cảm nhận được nàng, nhưng hắn có thể biểu hiện ra rằng hắn đã nhận thức được nàng ở ngoài phạm vi một trăm hai mươi trương ư? Một khi hắn làm vậy, e là vị Hoàng Hậu kia sẽ đứng ngồi không yên.
- Hầy, hoàng tỷ, đệ biết đệ thực lực kém cỏi, nhưng hoàng tỷ có thể nào đừng hù dọa ta như vậy không? ... ấy ... người đâu?
Hắn lại nhìn về phía Gia Cát Thường Hi, thất thanh kêu lớn.
Lý Băng Băng tức giận đến nỗi bộ ngực sữa phập phồng, lần nữa xách cái lỗ tai hắn lên cao, làm hắn phải kiểng chân theo.
- Hoàng tỷ đứng trước mặt, còn lo tìm kiếm giai nhân? Ngươi thực không coi vị tỷ tỷ này ra gì phỏng?
- Á, cứu ta, tiểu bàn tử cứu ta ...
Hắn kêu cứu ầm ĩ cả một góc trời, nhưng có ai dám vào can ngăn, dù là Lý Thiên Minh đi chăng nữa cũng dám trêu chọc Lý Băng Băng sao.
Bối cảnh của mẫu thân Lý Băng Băng, so với Lý Thiên Minh tuyệt đối chỉ có hơn không kém, chỉ tiếc nàng là nữ tử, nếu không vị trí của Lý Thiên Minh đã là của nàng.
"Ài ... một đêm đó thực sự ảnh hưởng đệ đến vậy sao, Trường Ca?"
Lý Băng Băng lo lắng nhìn Lý Trường Ca đang xoa xoa cái tai ở một bên, ánh mắt vô cùng ủy khuất.
Lý Băng Băng nói với hắn.
- Hôm nay đệ phải ngồi cạnh ta học tập, ta sẽ trông chừng đệ, đệ mà lười biếng thì đừng trách ta!
Nói rồi nàng nắm lấy cổ tay hắn lôi đi như thể nông phu lôi trâu ra đồng vậy, mặc cho hắn hết sức phản kháng ở phía sau.
Lý Trường Ca nhìn hai tên kia cầu cứu trong vô vọng, còn hai tên kia lại nhìn hắn với ánh mắt vô cùng "chia buồn".
Tiểu bàn tử còn lẩm nhẩm ở xa:
- Trường Ca điện hạ, xin chia buồn ... hôm nay ta cũng chỉ có thể ngủ một mình a!
Lý Trường Ca thấy khẩu hình miệng của hắn lúc này, thật muốn gõ cho hắn một trận.
Bàn tay Lý Băng Băng thật mềm mại, phút chốc hắn thấy, vị tỷ tỷ này của hắn, thật là tốt với hắn.
Nàng dừng lại đột ngột, hắn thì mãi nghĩ, liền theo quán tính, chúi đầu ngã về phía nàng.
Ngực hắn áp lên lưng nàng, một mùi thơm dễ chịu từ thân thể Lý Băng Băng xộc lên mũi hắn.
"Thơm thật, hôm nay tỷ tỷ ngâm mình bằng nước hoa hồng sao?"
Hắn khẽ khịt mũi.
Lý Băng Băng thấy hắn như vậy, quả thực nổi nóng.
- Đệ ... ngay cả cước bộ cũng yếu như vậy? Tư đội trưởng nói không sai mà!
Thì ra là nàng thử hắn!
Cũng may lúc này hắn không quên giả bộ ngã, nếu không thực khó nói a!
Lý Trường Ca bị nàng hích vai đẩy ra, rãi đầu cười xuề xòa:
- Cước bộ của đệ làm sao? Tên họ Tư này thật là nhiều chuyện!
- Hừ, ta sẽ bẩm tấu với phụ hoàng, cho đệ vào Luyện Vũ Doanh luyện tập cước bộ, thân pháp một tháng.
- Ấy, đừng mà tỷ tỷ, một tháng ở Luyện Vũ Doanh, ta làm sao có thể đi Thúy Ngưng Lâu a?
Nghe hắn nói đến Thúy Ngưng Lâu, Lý Băng Băng càng giận hơn.
- Ta nghĩ lại rồi, ít nhất phải là ba tháng!
- Á, tỷ tỷ, đừng có mà hãm hại ta!
Hắn hét toáng lên trong sợ hãi.
Mấy người khác nhìn hắn cũng chỉ có thể lắc đầu, tên này nếu không phải sinh ra đã là Tam Hoàng Tử, ngoại tôn của Tần gia mà nói, chắc hẳn sẽ là kẻ lưu manh bại hoại, lưu lạc đầu đường xó chợ.
"Thật tệ hại!"
Lý Thiên Minh nhìn Lý Trường Ca như tên ngốc, khóe miệng nhếch lên cười, đúng là đêm đó đã dọa hắn thành kẻ ngốc thật rồi.
"Ha ha, còn tưởng rằng ngoại tôn Tần gia có thể uy hiếp đến ta, không nghĩ đến Tần gia đời này lại có một tên bại hoại gia phong như vậy, ha ha"
Hắn vô cùng đắc ý mà cười trong lòng.
Ngôi vị Hoàng Đế Phù Quang Tiên Quốc này đã là vật trong tay hắn.
Lão Giáo Quan nhìn Lý Trường Ca thở dài, Đại Thống Lĩnh Phù Quang Tiên Quốc nhờ lão trông nom dạy bảo hắn, nhưng bản tính hắn thế này, lão có thể dạy nổi sao.
"Ài, Tần lão huynh a Tần lão huynh, chỉ có thể trách lão huynh xui xẻo a!"
Lão cất bước tiến vào Thiên Học Cung, đệ tử Thiên Học Cung thấy lão, vội vàng thi lễ.
- Bái kiến Lão Giáo Quan!
- Miễn lễ! Mau vào lớp thôi!
Lão khoát tay, đi nhanh vào bên trong giảng đường, cả đoạn đường từ đại môn đi vào bên trong cũng không nhìn Lý Trường Ca thêm một lần nào nữa.
Mười năm nay, lão nói nhẹ cũng có, nói nặng cũng có, nhưng hắn vẫn như vậy, có lần hắn còn nói "Lão Giáo Quan, đại nghiệp của bổn điện hạ chính là tiêu dao tự tại cùng giai nhân ngắm nhìn thế gian a!".
Lúc đó lão suýt nữa vì tức giận mà tát hắn, lời này có thể xuất phát từ miệng một vị hoàng tử Hoàng Triều Tu Tiên như hắn ư, thật là thô thiển, thật là nông cạn!
Thật là có nghĩ cũng không thể nào nghĩ tới hắn có thể thốt lên như vậy, uổng cho bao năm đèn sách.
35
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
