ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chuyện Này Lý Ngọc Đình Ta Quản Chắc Rồi!

"Ngọa tào, tiểu thí hài kia là sao?"

  • Ngọa tào: 卧槽 [wò·cáo] – Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi được cách thức hóa để không quá thô tục, trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” vân vân…

Thấy Lâm Bảo Bảo nhảy lên một cái, đám người sau lưng đang đuổi theo bắt Lâm Bảo Bảo theo quán tính chồm lên theo, thế nhưng dĩ nhiên bọn họ không nhảy qua được xe ngựa, cả bọn đụng đầu vào thân xe, đụng tới nỗi người ngã ngựa đổ.

"Hừ!"

Lâm Bảo Bảo bĩu cái miệng nhỏ nhắn, cái cằm hất lên, đầy vẻ ngạo kiều: "Đây chính là kết quả cho kẻ muốn bắt bản Bảo Bảo."

"Mẹ nó."

Một tên võ giả cầm đầu té mạnh xuống đất, đầu đập xuống như chó ăn phân, gã luống cuống bò dậy, ánh mắt nhìn Lâm Bảo Bảo thêm phần lạnh lẽo.

Chúng ta ở đây có đến mười mấy Chiến Đồ, chẳng lẽ còn không bắt được một tiểu thí hài như ngươi?

Tức khắc, hơn mười bóng người nhanh chóng đuổi theo hướng Lâm Bảo Bảo bỏ chạy, làm cho toàn bộ đường phố cực kỳ hỗn loạn.

"Oa, các ngươi có phải là nam nhân hay không? Nhiều người như vậy khi dễ một đứa bé như ta, quá ác độc!" Lâm Bảo Bảo không cam lòng hét lên.

Lâm Bảo Bảo ủy khuất.

Lâm Bảo Bảo tức giận.

Tại sao cứ một mực đuổi theo người ta chứ?

Lâm Bảo Bảo nhanh chóng chạy trốn, bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một bà lão bán đậu, bà lão thấy tình cảnh trước mặt liền bị dọa sợ, gian hàng của mình cũng không để ý, chỉ lo nhanh chân chạy, còn tưởng rằng đang đánh giặc.

"Đây là đậu nành sao?"

Lâm Bảo Bảo nhìn đậu rơi vãi trên mặt đất, trong mắt lóe lên tia sáng.

"Ha ha! Cho các ngươi đuổi theo!"

Lâm Bảo Bảo tăng tốc vọt tới gian hàng của bà lão, một cước đá mạnh cái bồn đậu nành lớn, nhất thời, đậu nành như nước chảy ào ào ra.

"Ai u!"

"Má, đây là cái gì?"

"Thật là trơn, thật là trơn!"

“Rầm! Rầm! Oạch!”

Mười mấy người trưởng thành trực tiếp té sấp mặt.

"Không được rồi, cười chết ta, tên tiểu tử này thật đúng là thú vị!"

"Mười mấy đại nam nhân đuổi không kịp một đứa bé, các ngươi có còn là nam nhân hay không?"

"Bảo Bảo cố lên! Bảo Bảo cố gắng lên!"

Hai bên đường phố, không ít quần chúng ăn dưa hoan hô.

Ta kháo mẹ ngươi!

Tên võ giả xông lên phía trước nhất không khỏi tuôn ra câu chửi thô tục, đây là chân khí, ai bảo vóc người không lớn không làm được?

Chạy thì rất nhanh!

Tên oắt này chạy trên đường tán loạn như chuột cống, ai có thể tóm hắn?

Thật vất vả lắm gã mới giữ vững thân thể, chậm rãi đứng lên.

"Đại ngu đần, ở chỗ này nè!"

Giọng Lâm Bảo Bảo lần nữa truyền tới.

Mẹ nó, ngươi thật sự cho rằng lão tử không bắt được ngươi có phải không?

Ngươi còn được nước lấn tới?

Gã cuống cuồng bước ra một chân, sau đó...

“Rầm!”

Gã lại té chổng bốn chân lên trời.

Đệch mợ.

Thật sự là bực bội!

...

Cuối đường, một tên phụ tá đứng bên cạnh Vương Hằng đang cúi thấp người, dè dặt thưa: "Thiếu gia xin bớt giận, bọn họ chắc chắn sẽ sớm bắt được tên oắt kia."

Vương Hằng hít một hơi thật sâu, đè nén sự khó chịu xuống, khẽ gật đầu rồi đáp: "Phàm là thứ ta muốn lấy, không người nào có thể ngăn cản ta."

"Vâng, đương nhiên rồi, thiếu gia chính là công tử quyền lực nhất thành Thanh Dương này."

Vương Hằng nghe gã nịnh nọt thì khẽ mỉm cười.

Ở đầu phố bên kia.

"Tiểu thí hài, ngươi đứng lại đó cho ta, xem ta bắt được thì có đánh chết ngươi không?"

"Ngươi giỏi thì thử chạy một bước nữa xem, ai u!"

"Con mẹ nó, tên oắt đó sao lách qua lách lại trơn tuột như cá vậy?"

...

Vương Hằng vẫn đứng ở đầu phố theo dõi diễn biến đằng xa.

Chỉ thấy khắp phố phường đã náo loạn thành một đoàn, mười mấy tên võ giả Đông Phong đuổi bắt Lâm Bảo Bảo, ngã lên ngã xuống, bị tên nhóc đó đùa bỡn đến choáng váng đầu óc.

"Chuyện này..." Tên hạ nhân đứng cạnh Vương Hằng cũng nhất thời ngây người.

Vương Hằng nhìn chằm chằm cảnh tượng bên đó, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Một đám phế vật!"

Đúng vào lúc này, một bóng người nho nhỏ bỗng ào ào vọt về phía đám người Vương Hằng đang đứng. Đối phương mặc một cái áo gai màu xanh nhạt, gương mặt trắng nõn không chút tạp chất đang hơi đỏ ửng lên vì chạy mất sức nãy giờ.

Đây chẳng phải là Lâm Bảo Bảo sao?

Aaaa! Trước mặt hắn tại sao lại là đám người xấu kia?

Lâm Bảo Bảo cả kinh. Thế nhưng bây giờ muốn quay đầu lại bỏ chạy thì đã không còn kịp.

"Tiểu thí hài, ta xem ngươi chạy đi đâu." Vương Hằng vừa dứt lời, lòng bàn tay liền tụ tập một đoàn Chiến Khí chộp tới.

Vương Hằng chính là Võ Giả, là một Chiến Đồ cửu tinh chân chính.

"Tiểu đệ đệ, cẩn thận!" Cách đó không xa, Lý Ngọc Đình nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh hãi hét lên.

Nhưng ngay lúc ấy, trong mắt Lâm Bảo Bảo lóe lên một tia sáng.

Ngươi cho rằng là ngươi là Võ Giả thì ta phải sợ sao? Bản Bảo Bảo là Chiến Giả đây này!

"Ta đấm chết ngươi!"

Lâm Bảo Bảo vung tay lên, một quyền hướng thẳng về phía mặt Vương Hằng đấm tới.

Vương Hằng nhìn cũng lười nhìn, thậm chí gã còn giang hai cánh tay ra, chủ động nghênh đón công kích của Lâm Bảo Bảo, "Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì."

“Ầm!”

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Chiến Khí nổ mạnh, một đạo thân ảnh trong nháy mắt đã bị đánh bay.

"Thiếu gia..." Các vị Võ Giả của Đông Phong võ quán ngây người nhìn cảnh tượng vừa diễn ra.

Thiếu gia đâu rồi?

"Hừ, cứ tưởng ngươi phải khá hơn như vậy." Lâm Bảo Bảo thu hồi quả đấm, nhẹ nhàng xoa xoa khớp tay.

Xem ra Bảo Bảo thôn phệ hệ thống thực sự rất hữu ích!

Công tử của võ quán là gì chứ? Chẳng phải là đối thủ của ta!

Trong lòng Lâm Bảo Bảo vui sướng dâng trào.

"Ta... ta..." Vương Hằng khó khăn từ dưới đất bò dậy, "Khục..."

Hắn phun một ngụm máu tươi ra.

"Máu? Ta bị một tên oắt con đánh ra máu?" Vương Hằng giận dữ gầm lên, gã gắng gượng đứng dậy, quát to: "Tới đây cho ta, đánh tên tiểu tử kia, đánh chết nó!"

Gã thân là công tử của võ quán mà lại bị một đứa bé đánh thành như vậy, có thể nói là thập phần mất mặt.

Vương Hằng dĩ nhiên căm giận tới mức muốn bóp chết Lâm Bảo Bảo ngay tại đây.

"Vương Hằng, ta xem ngươi dám?" Ngay lúc ấy, một thiếu nữ bỗng đi đến, ngăn ở trước mặt Lâm Bảo Bảo, đoạn nói: "Vương Hằng, ngươi ngay cả tiểu hài tử mà cũng khi dễ?"

Vương Hằng nhướng mày một cái: "Ta khi dễ hắn?"

Thứ lỗi đi, nãy giờ ta chẳng chiếm được chỗ nào tốt trên người hắn đây này. Vẫn luôn là Vương Hằng gã chịu thua thiệt có được không?

"Lý Ngọc Đình? Ngươi trở lại từ khi nào? Đừng xen vào việc của người khác, mau cút đi!" Vương Hằng không chút khách khí, quát to.

Lý Ngọc Đình đương nhiên sẽ không tránh đi, bởi vì nàng là tiểu thư của Lăng Phong võ quán thành Thanh Dương.

"Xin lỗi, việc ở đây ngày hôm nay, Lý Ngọc Đình ta nhất định phải quản!"

-----------

Chương sau: Nữ Nhân Thật Là Đáng Sợ!

919

19

3 tuần trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.