Chương 2
Sờ Một Cái Bèn Thăng Cấp, Bảo Bảo Thật Thần Kỳ!
Cái quỷ gì vậy? Ta đã thăng cấp rồi ư?
Mặt Lâm Bảo Bảo đầy vẻ khiếp sợ, đây chính là chức năng của Bảo Bảo thôn phệ hệ thống sao?
Kí chủ: Lâm Bảo Bảo
Đẳng cấp: 2 (Nhị Tinh Chiến Đồ)
Kinh nghiệm: 0/ 100
Thần kỹ: Thôn phệ
Thần văn trận: Vô
"Bởi vì trên người Âu Dương Tuyết nắm giữ một lượng lớn dương linh khí, cho nên năng lực thôn phệ đã có tác dụng ở nơi có nhiều dương linh khí nhất, giúp cho kí chủ thuận lợi thăng cấp." Hệ thống giải thích.
Dương linh khí? Vậy có nghĩa là ta đây cứ một mực hấp thu dương linh khí thì sẽ thành công thăng cấp liên tục đúng không?
"Năng lực Thôn phệ đã khởi động."
"Chúc mừng kí chủ, hút lấy dương linh khí, lấy được kinh nghiệm, cộng 30 điểm."
"Chúc mừng kí chủ, hút lấy dương linh khí, lấy được kinh nghiệm, cộng 30 điểm."
"Chúc mừng kí chủ, hút lấy dương linh khí, lấy được kinh nghiệm, cộng 30 điểm."
"Chúc mừng kí chủ, hút lấy dương linh khí, lấy được kinh nghiệm, cộng 30 điểm "
"Chúc mừng kí chủ, thăng lên cấp 3."
Rất nhiều điểm kinh nghiệm.
Ta lại thăng cấp rồi.
Trong nháy mắt, Lâm Bảo Bảo có thể cảm giác được một cỗ năng lượng cường đại lan tỏa khắp toàn thân, toàn bộ thân thể hắn hệt như được lột xác, thoáng chốc đã tràn đầy sức mạnh.
Cái hệ thống này a!
Thật là tuyệt vời!
Kinh nghiệm, ta rất muốn tăng kinh nghiệm.
"Tiểu đệ đệ, ngươi..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Tuyết dần dần đỏ bừng, tiểu hài tử này sao lại cứ sờ lung tung vậy?
"Làm sao thế? Tỷ tỷ?" Lâm Bảo Bảo chớp chớp cặp mắt to sáng lấp lánh, lộ ra vẻ mặt cực kỳ vô tội.
Đáng yêu quá đi!!!
Nhìn Lâm Bảo Bảo đáng yêu như vậy, Âu Dương Tuyết đương nhiên khó mà tức giận nổi!
"Ha ha."
Nghĩ tới đây, Lâm Bảo Bảo không khỏi dở khóc dở cười. Đúng là dáng dấp khả ái thì có thể muốn làm gì thì làm mà!
Ngẫm lại xem, tính ra như vậy thì thân thể này cũng không hoàn toàn là khuyết điểm, mặc dù ta bị biến nhỏ lại, nhưng mà ông trời lại cho ta một khuôn mặt đáng yêu đến cực điểm!
Bản Bảo Bảo là đứa bé đáng yêu nhất Nguyệt Thần đại lục này! Ha ha.
Một khi có cơ hội, Lâm Bảo Bảo bèn tranh thủ hút lấy dương linh khí trên người Âu Dương Tuyết.
Người sống ở đời, trên người ai cũng sẽ tồn tại dương linh khí và âm linh khí, nói như vậy, nam nhân thì dương linh khí sẽ rất thịnh, dương linh khí càng thịnh vượng lại càng có mùi vị nam nhân.
Mà nữ nhân thì vừa vặn ngược lại, âm linh khí càng thuần chất thì cô nương nọ sẽ càng xinh đẹp, nhu tình.
Cho nên, Lâm Bảo Bảo hút lấy dương linh khí của Âu Dương Tuyết không chỉ sẽ không làm thương tổn nàng, mà còn có thể xem là phần nào hỗ trợ nàng nữa.
"Chúc mừng kí chủ, hút lấy dương linh khí, lấy được kinh nghiệm, cộng 30 điểm."
"Chúc mừng kí chủ, hút lấy dương linh khí, lấy được kinh nghiệm, cộng 30 điểm."
Chỉ chốc lát thôi, Lâm Bảo Bảo đã lên tới level 5.
Ha ha! Thật cao hứng!
Cảm thụ nguồn năng lượng chảy dọc từ trên xuống dưới trong thân thể, Lâm Bảo Bảo cơ hồ thoải mái muốn bay lên.
"Tiểu đệ đệ, ta còn chưa biết ngươi tên là gì." Âu Dương Tuyết mỉm cười nhìn Lâm Bảo Bảo.
Lâm Bảo Bảo bĩu cái miệng nhỏ nhắn, âm thanh trẻ con non nớt vang lên: "Ta tên là Lâm Bảo Bảo."
"Lâm Bảo Bảo, cái tên rất thú vị nha." Âu Dương Tuyết cười lên thành tiếng, hoàn toàn không tưởng tượng ra dáng vẻ uy nghiêm mới rồi của nàng.
"Bảo Bảo, tiếp theo ngươi tính toán đi đâu?" Âu Dương Tuyết sờ sờ cái đầu nhỏ của Lâm Bảo Bảo.
Lâm Bảo Bảo giơ một ngón tay lên đặt ở bên khóe miệng, nghĩ một lát rồi đáp: "Đi thành Thanh Dương."
Ở trong trí nhớ của Lâm Bảo Bảo, chỉ có thành Thanh Dương còn có chút ấn tượng, tóm lại trước cứ tránh bọn người của Kình Thiên Tông đi đã.
"Vậy tỷ tỷ đưa ngươi tới thành Thanh Dương nhé?" Âu Dương Tuyết mỉm cười đề nghị.
Cái gì? Tiểu tỷ tỷ này lại muốn chủ động đưa ta đi?
Ánh mắt này của nàng… không phải là đã đổ ta rồi đó chứ?
Không được, là Bảo Bảo khả ái nhất Nguyệt Thần đại lục, ta nhất định phải biểu hiện dè dặt một chút.
Ta là một Bảo Bảo dè dặt nhút nhát.
"Ừm... để ta suy nghĩ một chút." Lâm Bảo Bảo trả lời.
Nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lâm Bảo Bảo khẽ bĩu ra, tim Âu Dương Tuyết cũng sắp hòa tan.
"Bảo Bảo, để tỷ tỷ đưa đưa ngươi đi! Ngươi có nhu cầu gì, tỷ tỷ nhất định sẽ thỏa mãn ngươi." Vừa nói, Âu Dương Tuyết vừa hôn khẽ lên má Lâm Bảo Bảo một cái.
"Không được!"
Sắc đẹp đối với bản Bảo Bảo mà nói có hữu dụng không?
"Vậy sao?" Âu Dương Tuyết cười xấu hổ, Lâm Bảo Bảo cũng từ trong ngực nàng nhảy xuống, một mình đi về phía xa xa, Âu Dương Tuyết nhìn Lâm Bảo Bảo đã dần khuất bóng, có chút mất mát và không nỡ.
Chờ chút...
Lâm Bảo Bảo đi được một đoạn lại ngại ngùng chạy về, ôm lấy đùi Âu Dương Tuyết, hỏi: "Ừm... làm sao đi tới Thành Thanh Dương, ta... quên mất."
Âu Dương Tuyết không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Lâm Bảo Bảo này cũng quá đáng yêu đi!
...
Đã đi tới thế giới mới thì hiển nhiên phải hiểu biết một chút về thế giới này!
Dọc theo đường đi, Lâm Bảo Bảo một mực hỏi thăm mọi thứ liên quan tới Nguyệt Thần đại lục.
Truyền thuyết ngàn vạn năm trước kể rằng, đại lục hỗn loạn, đủ loại hung thú man tộc rong ruổi khắp nơi, nhân loại có địa vị thấp hèn, cho đến khi Nguyệt Thần xuất hiện mới làm cho nhân loại phát triển được như ngày hôm nay, trở thành chủng tộc chủ yếu trên đại lục.
"Hệ thống, Nguyệt Thần là cái gì?"
Rúc vào lồng ngực ấm áp của Âu Dương Tuyết, Lâm Bảo Bảo thầm hỏi.
"Nguyệt Thần là nữ thần của đại lục này, nàng đánh bại Thâm Uyên Ma Tộc, cứu đại lục, cho nên trở thành Nguyệt Thần. Nàng là tín ngưỡng của loài người trên Nguyệt Thần đại lục."
Nữ thần?
Có phải cũng là một đại mỹ nữ không?
Nghe đến đó, Lâm Bảo Bảo như có điều suy nghĩ.
"Cũng không biết lúc nào ta có thể gặp được Nguyệt Thần, nghĩ thôi đã thấy rất kích thích!" Lâm Bảo Bảo tràn đầy phấn khởi mà thầm nghĩ.
Nguyệt Thần đại lục lấy võ vi tôn, võ giả tu luyện một loại lực lượng thần bí được đặt tên là Chiến Khí, mà cảnh giới tu luyện chủ yếu chia làm Chiến Đồ, Chiến Giả, Chiến Linh, Chiến Vương. Mỗi một cảnh giới lại chia làm Cửu Tinh, đột phá Cửu Tinh sẽ có thể thăng lên cảnh giới kế tiếp.
Giống như cảnh giới của Âu Dương Tuyết chính là Tứ Tinh Chiến Linh, ở quanh thành Thanh Dương đã là vô cùng cường đại.
...
Thành Thanh Dương mặc dù là một tòa thành nhỏ hẻo lánh, nhưng trong thành vẫn đông đúc ngựa xe khắp nơi.
"Mau nhìn mau nhìn, cô gái kia đẹp quá, đây là cô nương nhà ai? Xinh đẹp như vậy."
"Ta kháo, cũng quá đẹp mắt đi! Dù là Ngưng Nhi của Lăng Phong võ quán cũng kém xa!"
"Tiểu muội muội này, nàng là tiên nữ sao?"
...
Thành Thanh Dương,
Trong một tửu lâu nọ, có một vị thiếu nữ mặc thanh y đang ngồi gần cửa sổ lầu trên, dung mạo nàng tinh xảo tựa như được thợ thủ công tỉ mẩn điêu khắc; da thịt bóng loáng, mịn màng cứ như mỡ dê thượng hạng.
Đây mới thực sự là mỹ nữ a!
Phóng mắt ra khắp kinh đô, thậm chí ra khắp các thành trì phồn hoa lớn nhỏ khác, cũng rất ít có nữ nhân nào sở hữu được nhan sắc kinh diễm như thế.
Mặc dù thiếu nữ nọ mặc một thân trang phục khá giản dị, thế nhưng làn da kia lại mịn màng như dòng suối, ánh mắt nàng sáng long lanh như thể hai viên ngọc quý.
Sau khi nhìn thấy mỹ mạo của nàng xong, dám chắc vô số người đều cảm thấy lão bà nhà mình thật kém sắc!
Tuy nhiên, có một điều khiến người ta khó mà tiếp nhận được, ấy là một nữ thần xinh đẹp như vậy lại đang dắt theo một đứa bé bên cạnh mình!
Không sai, là một đứa bé!
Chẳng lẽ, vị tiên nữ ấy đã là hoa có chủ?
Mọi người không khỏi thở dài một phen, quả thật đáng tiếc!
"Tỷ tỷ, đám người kia hình như đang nhìn ngươi." Lâm Bảo Bảo ngồi ở bên cạnh Âu Dương Tuyết, âm thanh non nớt khẽ vang lên.
"Quản bọn họ làm gì?"
Nữ nhân xinh đẹp giống như Âu Dương Tuyết, các vị công tử của đại gia tộc, hoặc là các phú nhị đại, quan nhị đại mà theo đuổi nàng, phỏng chừng có thể xếp thành một hàng dài tới tận cổng thành Thanh Dương.
Loại tình huống như vậy, Âu Dương Tuyết đã sớm gặp qua.
Lúc này, ánh mắt Âu Dương Tuyết đều đang tập trung lên người Lâm Bảo Bảo. Lâm Bảo Bảo an vị ở bên cạnh nàng, tay vẫn liên tục xúc cơm ăn, hai má phúng phính nhấp nhô theo tốc độ nhai, thật là khả ái muốn chết.
"Bảo Bảo, ăn từ từ, ăn từ từ thôi."
Âu Dương Tuyết dịu dàng sờ đầu hắn, Lâm Bảo Bảo chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười khoe hàm răng trắng bóc: "Tỷ tỷ, ngươi cũng ăn đi."
Lâm Bảo Bảo vừa nói, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo vừa vươn ra, khẽ bóp bóp gò má của Âu Dương Tuyết.
Hử?
Mềm mại muốn chết như này là sao?
Âu Dương Tuyết trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn Lâm Bảo Bảo trước mặt, không thể không nói, dáng dấp của Lâm Bảo Bảo quả thực quá đẹp mắt.
Đừng nói là ở Nguyệt Thần đại lục, coi như trên địa cầu, nhan sắc của những minh tinh kia cũng kém xa so với Lâm Bảo Bảo.
Da thịt tiểu hài tử này cực kỳ mịn màng, đã vậy còn trắng trẻo mọng nước, tựa như loại sữa bò hảo hạng không có nửa điểm tạp chất, phảng phất như thể vừa chạm vào sẽ lập tức chảy ra nước vậy.
Mới rồi Lâm Bảo Bảo chẳng qua là sờ mặt Âu Dương Tuyết một chút thôi, thế mà nàng đã cảm thấy rung động khắp cả người.
Đùa gì thế?
Âu Dương Tuyết ý thức được chính mình vừa thất thố, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng.
“Dù gì ta cũng là đại đệ tử Nhạc Linh Vũ Phủ Nam Uyển, là một Chiến Linh cấp võ giả, không đến nỗi bị một đứa bé câu dẫn mất chứ.” Âu Dương Tuyết cảnh tỉnh bản thân.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"
Lâm Bảo Bảo đang kéo cánh tay nàng, nhẹ nhàng lay lay.
Hả? Tại sao lại thất thần?
Âu Dương Tuyết ơi là Âu Dương Tuyết! Ngươi đến cùng là đang miên man suy nghĩ cái gì vậy?
"Làm sao vậy?" Âu Dương Tuyết thật vất vả ổn định tâm tư của chính mình, trấn định dò hỏi.
"Có người tới." Lâm Bảo Bảo chỉ chỉ cách đó không xa.
Âu Dương Tuyết theo hướng Lâm Bảo Bảo nói mà nhìn lại, chỉ thấy từ bàn bên cạnh có mấy võ giả trẻ tuổi mặc cẩm bào đang đi về chỗ hai người, một người trong đó mang theo nụ cười thô bỉ trên mặt, đi tới bên cạnh Âu Dương Tuyết, cất lời: "Vị cô nương này, thiếu gia nhà ta tới mời ngươi sang uống hai chén, không biết ý cô nương thế nào?"
"Không rảnh." Âu Dương Tuyết dứt khoát từ chối.
Ánh mắt nam tử mặc hắc bào dần dần băng lạnh, "Vị cô nương này, ngươi có phải không biết thiếu gia nhà ta là ai không. Nói cho ngươi biết, thiếu gia nhà ta là đại công tử của Đông Phong võ quán thành Thanh Dương, có biết bao nhiêu thiếu nữ muốn tiếp cận thiếu gia nhà ta đều không cơ hội."
Hắc bào nam tử vừa nói, một tên thiếu niên mặc cẩm bào ngồi bàn gần đó cũng mỉm cười với Âu Dương Tuyết.
"Ta nói, không rảnh, ngươi còn muốn ta nhắc lại lần thứ hai sao?"
“Oành!”
Một cỗ Chiến Khí cường thịnh bung ra, tức khắc toàn bộ tửu lầu theo đó rung động mạnh một cái.
Phải biết rằng Âu Dương Tuyết chính là một Chiến Linh.
Tức khắc, toàn bộ tửu lầu trở nên an tĩnh.
"Bảo Bảo, ta không làm ngươi sợ chứ?"
Thả ra Chiến Khí xong, Âu Dương Tuyết lập tức hối hận, ở trước mặt Lâm Bảo Bảo mà hung hãn như vậy hẳn sẽ làm cho hắn có ấn tượng không tốt về nàng.
"Có, sợ..." Hai tròng mắt của Lâm Bảo Bảo chớp động, lộ ra dáng vẻ vô cùng động lòng người.
"Bảo Bảo ngươi không sao chứ, được rồi, đừng sợ, đừng sợ." Âu Dương Tuyết thuận tay ôm Lâm Bảo Bảo vào trong lòng, ánh mắt ôn nhu đến nỗi có thể hòa tan sương giá khắp thế gian.
-----------
Chương sau: Bảo Bảo Ăn Rất Giỏi, Hù Tỷ Tỷ Hết Hồn
1,059
25
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
