ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Ưa thích người nào

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Mỹ Tâm, phát hiện nàng đang giống như cười mà không phải cười nhìn mình, lập tức ở trong nội tâm thông suốt, cô nàng này vậy mà bắt đầu câu dẫn mình rồi, thật sự là quá xấu xa.

Có lòng muốn thu hồi chân về, nhưng lại rất mê luyến loại cảm giác này, lặng lẽ nhìn thoáng qua dì nhỏ, phát hiện dì nhỏ cũng không chú ý tới bên này, liền an tâm cúi đầu ăn đồ ăn.

Nhưng mà Lâm Mỹ Tâm cũng không có ý tứ buông tha hắn, bàn chân mềm mại kia nhẹ nhàng cọ lấy chân hắn, sau đó giống như con rắn thuận đường từng chút từng chút bò lên, ngón chân càng là đụng vào da thịt Diệp Phàm.

Dưới ánh mắt của rất nhiều mỹ nữ, bị một đôi chân trêu chọc như vậy, Diệp Phàm vẫn còn là trai tân lập tức có chút chịu không nổi, khuôn mặt đỏ lên, gia hỏa nào đó càng là kiêu ngạo ngẩng đầu đứng thẳng, hầu như muốn nứt vỡ quần, cũng may có khăn trải bàn che khuất, nên mới không mất mặt với mọi người, mà khuôn mặt hắn ửng hồng, mọi người lại tưởng rằng rượu có tác dụng, dù sao lúc trước hắn đã nói mình không biết uống rượu.

Mọi người vừa ăn đồ ăn, vừa trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Phàm một cái, phát hiện hắn chỉ là đỏ mặt cúi đầu dùng bữa, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đồng thời ăn cùng nhiều nữ hài tử như vậy nên có chút ngượng ngùng, mà Lâm Mỹ Tâm cũng thay đổi bộ dáng không còn tùy tiện như thường ngày, thần kỳ an tĩnh lại, chỉ ăn đồ ăn.

Nhưng cái chân kia vẫn dần lên cao, trong lúc lơ đãng đụng phải vật thể siêu lớn của Diệp Phàm, đúng lúc đó Lâm Mỹ Tâm lại quyến rũ nhìn lén Diệp Phàm một cái.

Diệp Phàm đang lặng lẽ ngẩng đầu, khi thấy ánh mắt Lâm Mỹ Tâm ném đến, chỉ cảm thấy mở cờ trong bụng, cô nàng này quá ghê gớm, dám ở trước mặt mọi người khiêu khích bản thân.

Không muốn ngồi chờ chết nên Diệp Phàm chuẩn bị khởi xướng thế tiến công, lập tức cởi bỏ giày xuống, trực tiếp đưa chân về phía Lâm Mỹ Tâm.

"Người nào đá ta..." Ngay tại thời điểm Diệp Phàm đụng vào một cái chân mềm mại, đang chuẩn bị đắc ý , thì Lạc Tuyết Yên ngồi ở bên cạnh Lâm Mỹ Tâm bỗng nhiên mở miệng nói.

Mọi người sững sờ...

Diệp Phàm nhanh chóng thu hồi chân của bản thân, nhưng động tác này lại vừa vặn bị mọi người nhìn thấy, lập tức rất nhiều ánh mắt liếc sang Diệp Phàm.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người không có hảo ý, Diệp Phàm vốn đang đỏ mặt giờ lại càng đỏ hơn, thần sắc lúng túng muốn chết, biết rõ trốn tránh không còn kịp, dứt khoát chủ động nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, không cẩn thận đụng phải chân ngươi rồi..."

Lạc Tuyết Yên lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Phàm, nếu không phải là nể mặt Tư Không Yên Nhiên, nàng đã sớm nổi giận, lập tức hừ lạnh một tiếng, coi như là chấp nhận lời xin lỗi của Diệp Phàm.

Nhưng mà một âm thanh mang theo vẻ chọc ngoáy vang lên: "Yên Nhiên, đứa cháu này của ngươi không thành thật một chút nào, vừa gặp mặt ăn bữa cơm, đã bắt đầu đùa giỡn Tuyết Yên nha đầu, hắn không phải là thích Tuyết Yên chứ?"

"Không có, ta không có, thực sự chỉ là không cẩn thận đụng phải nàng mà thôi..." Nghe được thanh âm quyến rũ của Lâm Mỹ Tâm, Diệp Phàm hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, cũng không dám nói ra sự tình mình bị khiêu khích lúc trước, tranh thủ thời gian giải thích.

"Thực sự như vậy? Không cẩn thận? Vậy tại sao ngươi không phải là không cẩn thận đụng phải ta?" Lâm Mỹ Tâm không có ý tứ buông tha Diệp Phàm, tiếp tục trêu đùa.

Nhìn thấy bộ dáng nghiền ngẫm của Lâm Mỹ Tâm, Diệp Phàm ở trong nội tâm vô cùng hận, cô nàng này cứ chờ đấy, đừng để lão tử tìm được cơ hội, nếu không nhất định phải chỉnh đốn ngươi đến khi khép háng xin tha mới thôi!

"Tâm di, ngươi nói như vậy nghĩa là muốn ta 'không cẩn thận' đụng trúng ngươi?" Cách phòng thủ tốt nhất chính là tiến công, Diệp Phàm quyết định chủ động xuất kích.

(lão tử:bố mày, Tâm di=cô Tâm)

"Phốc xuy..." Quả nhiên, sau khi Diệp Phàm phản kích như vậy, mọi người tại đây, bao gồm cả Lạc Tuyết Yên băng lãnh dị thường cũng phải trực tiếp bật cười, mà Lâm Mỹ Tâm lại thiếu chút nữa bị Diệp Phàm phản kích đến mức nghẹn khuất, bất quá nàng dù sao cũng là người từng trải, lập tức lại cười lớn lên: "Đúng vậy, ta chính là muốn vậy đấy, đến cả cái này mà ngươi cũng biết, ngươi thật đúng là đi guốc trong bụng ta..."

Diệp Phàm lập tức đỏ mặt lên, quả nhiên gừng càng già càng cay a!

"Tốt rồi, ngươi mau ăn đi, ăn bữa cơm mà thôi, từ đầu đến cuối toàn nói lời thô tục, nhanh lên, ăn nhiều bớt nói..." Tư Không Yên Nhiên tự nhiên không muốn để Diệp Phàm chịu thiệt, biết rõ bàn về đấu võ mồm thì mười Diệp Phàm cũng không phải là đối thủ của Lâm Mỹ Tâm, lại một lần nữa đứng ra giải vây.

Mọi người cùng nhau cười lên, nhưng không tiếp tục trêu chọc Diệp Phàm cùng Lâm Mỹ Tâm nữa.

Một bữa cơm cuối cùng cũng chấm dứt trong gió êm sóng lặng, trong lúc đó, Lâm Mỹ Tâm thậm chí không thèm nhìn Diệp Phàm thêm một cái nào nữa!

Điều này làm cho Diệp Phàm thầm thở ra một hơi đồng thời lại cảm thấy thất lạc, cô nàng này sẽ không phải bởi vì mình chống đối mà tức giận chứ? Nhưng hắn không chú ý tới, Lâm Mỹ Tâm mặc dù không liếc hắn thêm một cái nào, nhưng muội muội nàng- Lâm Mỹ Ngọc lại thỉnh thoảng vụng trộm dò xét hắn, thậm chí cả Lạc Tuyết Yên cao ngạo dị thường cũng sẽ thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn, tựa hồ rất hiếu kỳ với hắn.

Về phần Ngô Mẫn Nhi, một đôi mắt to trong trẻo như nước, càng là hầu như toàn bộ thời gian đều rơi vào trên người hắn.

Dù sao, Diệp Phàm tuy đi ra từ sơn thôn, nhưng dáng người rất tốt, khuôn mặt anh tuấn, thỉnh thoảng lại nổi lên một chút ngượng ngùng, đúng là rất dễ khiến cho nữ nhân hứng thú.

Ăn xong bữa cơm rồi, Tư Không Yên Nhiên dẫn đầu, kéo một đoàn người rời khỏi đây, đi tới hộp đêm Hoàng tộc, cũng là một trong những hộp đêm lớn nhất, xa hoa nhất thành phố Lâm Hải, càng là địa phương Tư Không Yên Nhiên hay dẫn bạn bè tới chơi đùa, nói là căn cứ riêng của bọn họ cũng không đủ.

Dưới sự dẫn dắt của chính quản lý hộp đêm, một đoàn người đi tới một gian phòng cực kỳ xa hoa, cộng thêm Diệp Phàm là bảy người.

Phòng không tính lớn, nhưng thiết bị cực kỳ tinh xảo, một cái ghế sô pha cỡ bự có hình nửa vòng tròn bao quanh một bàn trà thủy tinh, đằng sau là toilet riêng, phía trước là một cái màn ảnh thật lớn!

Rượu bia, đồ ăn vặt, trái cây các loại đã sớm chuẩn bị tốt, Tư Không Yên Nhiên cự tuyệt quản lý tự mình phục vụ, bảo hắn ra khỏi phòng, rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại, mà Ngô Mẫn Nhi đã không thể chờ đợi chạy tới tự mình chọn ca khúc, Lâm Mỹ Tâm thì ngoắc ngón tay với Tư Không Yên Nhiên.

"Yên Nhiên, lần trước bị ta chuốc say, ngươi không phục, hôm nay cho ngươi một cơ hội, một cơ hội để báo thù..." Vừa nói, Lâm Mỹ Tâm vừa ném túi xách lên trên ghế sa lon.

Nhìn hai ngọn núi trắng nõn chen lấn nhau khổ sở, hầu như muốn bạo tạc nổ tung kia, Diệp Phàm liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong bụng có một đoàn hỏa diễm bùng lên...

"So uống rượu mà thôi, chả lẽ ta lại sợ ngươi, Đường Yên, ngươi trước tiên thay ta uống vài chén với đồ lẳng lơ này, ta muốn nói vài lời với Diệp Phàm nhà ta trước..." Sau khi nói xong, Tư Không Yên Nhiên lôi kéo Diệp Phàm đi tới một góc, một tay khoác lên bả vai Diệp Phàm, miệng ghé vào bên tai Diệp Phàm nhẹ giọng nói: "Tiểu Phàm, thế nào, có động lòng không? Nói với dì nhỏ, ngươi ưa thích người nào? Đêm nay dì nhỏ liền giúp ngươi kéo nàng lên giường..."

Thân thể Diệp Phàm bỗng nhiên run lên, lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tư Không Yên Nhiên...

Dì nhỏ, ngươi như vậy cũng quá độc ác rồi a?

256

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.