ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Thiếu phụ xinh đẹp

(Hiện tại web bên kia bị sập nên mất nguồn truyện, đệ đành phải drop, nên mọi người hãy nghĩ kĩ trước khi bỏ tiền mua truyện ạ)

"Vị tỷ tỷ này, có thể nói cho ta biết từ này đọc kiểu gì không?" Trên đoàn xe lửa rời Ly Sơn tiến về thành phố Lâm Hải, một gã thiếu niên mặc áo sơ mi trắng tay cầm một quyển tạp chí tiếng Anh, đi tới trước mặt một thiếu phụ thành thục, rất khiêm tốn thỉnh giáo.

Thiếu phụ này mặc một cái áo trễ cổ, đầu nhuộm tóc vàng, khóe mắt lạnh lùng, nhìn qua vô cùng xinh đẹp động lòng người, từ khi nàng lên xe, toàn bộ khoang này, mặc kệ nam nhân hay là nữ nhân, tất cả lực chú ý đều rơi vào trên người nàng, rất nhiều nam nhân thậm chí trực tiếp chảy nước miếng, nhưng rất thần kỳ là, từ khi lên xe thiếu phụ đều nhìn ra ngoài cửa sổ, không quan tâm ánh mắt mọi người, mà xung quanh nàng, bao gồm cả chỗ ngồi đối diện đều không có người ngồi, cũng không biết là tại sao, rất có thể bởi vì khí chất đặc biệt của thiếu phụ, làm cho người đáng ra ngồi ở đây không dám tiến lên!

Duy chỉ có người thiếu niên nhìn qua mới mười mấy tuổi này là cầm một quyển tạp chí tiếng Anh tiến tới bên cạnh thiếu phụ!

Thiếu niên tên là Diệp Phàm, đây là lần đầu tiên hắn đi ra khỏi vùng nông thôn Ly Sơn toàn sông với núi kia, để tiến tới thành phố Lâm Hải ở với dì nhỏ!

Khi hỏi câu này, ánh mắt Diệp Phàm không đặt trên tạp chí, mà là hướng về phía cổ áo thiếu phụ, ngực nàng rất lớn, theo như kinh nghiệm tia gái của Diệp Phàm bao lâu nay, tối thiểu cũng là cup E, thậm chí càng lớn hơn, cộng thêm cổ áo rất thấp, nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hai cái bán cầu trắng như tuyết, hơn nữa góc độ của Diệp Phàm là từ trên cao nhìn xuống, thậm chí có thể nhìn thấy một chút dấu vết nội y, là loại ren đỏ, mà rãnh sâu kia, càng là đè ép đến mức làm người ta muốn ngộp thở.

(cup ngực từ A,B,C,D,E,F... càng về sau càng lớn)

Chỉ bằng bộ ngực này, cũng đủ làm cho nam nhân mê muội, chớ đừng nói chi nàng còn có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân!

Nghe được câu hỏi của Diệp Phàm, thiếu phụ đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ quay người lại, ngẩng đầu lên, rồi lập tức chứng kiến khuôn mặt của một nam nhân dị thường anh tuấn, thấy hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt liếc trộm ngực mình, khóe miệng thiếu phụ nở một nụ cười nghiền ngẫm.

"Ngươi không biết tiếng Anh sao?" Cúi đầu nhìn chữ mà ngón tay thiếu niên chỉ vào, thiếu phụ mỉm cười mở miệng hỏi.

"Biết, chỉ là không biết từ này!" Diệp Phàm rất dứt khoát gật đầu.

"Từ này ta không biết cách đọc..."

"A..." Diệp Phàm sững sờ...

"Chẳng qua nếu như ngươi lật ngược quyển sách này, thì ta lập tức sẽ biết, nó đọc là 'slow' " Thiếu phụ vừa nói, vừa đưa tay về phía tay Diệp Phàm, đảo ngược cuốn tạp chí.

Cảm nhận được bàn tay mềm mại của thiếu phụ, Diệp Phàm thấy trong lòng rung động, nhưng khi nghe được câu nói kia, lại phát hiện tạp chí bị ngược, lập tức cảm thấy lúng túng...

Đcm, quá mất mặt rồi, lần thứ nhất tiếp cận người ta, vậy mà phạm phải sai lầm bậc này...

Giờ khắc này Diệp Phàm hận không thể tìm một vết nứt dưới đất để chui vào, đương nhiên, nếu thiếu phụ có thể cho hắn tiến vào khe hở trước ngực nàng, Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không chút do dự vùi đầu vào.

Mà những người khác trong xe lúc này cũng phát ra tiếng cười vang, điều này làm cho Diệp Phàm càng thêm ngượng ngùng, muốn rời đi tìm một địa phương không người tự mình gạt lệ, lại phát hiện thiếu phụ cầm tay mình không buông ra.

"Ngồi đi, vừa vặn một mình ta không có người nào trò chuyện, ngươi trò chuyện tán gẫu với ta cũng tốt..." Thiếu phụ chỉ vào chỗ ngồi trước mặt mình, mỉm cười mở miệng nói.

"A? Như vậy không tốt lắm đâu? Vạn nhất có người ngồi thì sao?" Bị người ta nhìn thấu âm mưu, Diệp Phàm cảm thấy rất ngại ngùng.

"Yên tâm đi, không có người nào, mấy chỗ ngồi này ta đều đã mua vé..." Thiếu phụ mỉm cười lắc đầu.

Diệp Phàm sững sờ, đều mua vé? Bà mẹ nó, nữ nhân này không phải đầu óc có bệnh chứ? Một người mua vé bốn người? Hoặc là nói nàng nhiều tiền không biết tiêu vào đâu? Nếu thật là như vậy, không biết nàng có nguyện ý bao nuôi mình không?

Diệp Phàm còn đang suy nghĩ miên man, thiếu phụ đã lôi kéo hắn ngồi xuống đối diện nàng.

"Ngươi tên là gì?"

"Diệp Phàm!" Diệp Phàm không chút do dự hồi đáp!

"Người địa phương nào?"

"Người Ly Sơn."

"Đi tới thành phố Lâm Hải làm cái gì?"

"Đến trường..." Đối mặt với câu hỏi của thiếu phụ, Diệp Phàm liên tục trả lời ba câu, sau đó mới hồi phục tinh thần lại. Đcm, không phải mình đến để bắt chuyện sao? Sao bản thân còn chưa hỏi câu nào, mà đã tự khai hết nội tình cho nàng biết?

Trách không được lão đầu tử luôn nói nữ nhân là đáng sợ nhất, không thể khinh thường a.

"Ha ha, vừa rồi ngươi chỉ là lấy cớ để tiếp cận ta?" Ngay tại thời điểm Diệp Phàm chuẩn bị đề cao cảnh giác, thiếu phụ lại hỏi như vậy.

"A..." Diệp Phàm lại một lần nữa đơ tại chỗ, tư duy của nữ nhân này cũng quá nhảy vọt rồi a?

Muốn nói không phải, nhưng khi nhìn thấy thiếu phụ nâng má dựa vào trên bàn, một đôi mắt có thể câu hồn bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này đang chớp chớp nhìn mình, vậy mà không có biện pháp nói dối, lập tức nổi lòng hung ác, dùng sức gật đầu "Đúng vậy!"

"Thật là một đứa nhỏ trung thực..." Thiếu phụ lập tức hé miệng nở nụ cười, mà hai cái bánh bao trước ngực nàng cũng rung động không thôi, khoảng cách gần như vậy, Diệp Phàm nhìn mà hoa hết cả mắt, đcm, bộ ngực này lớn đến quá phận, so với bác gái họ Lâm sát vách còn lớn hơn, nếu để cho ta sờ thì dù chết cũng đáng!

"Người trong thôn cũng đều nói ta như vậy." Cố nén dao động ở sâu trong nội tâm, Diệp Phàm ngượng ngùng cúi đầu...

"Ha ha, vậy ngươi trung thực nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn tiếp cận ta?" Nghe được câu nói tự luyến của Diệp Phàm, lại nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của hắn, thiếu phụ nổi lên hứng thú muốn trêu chọc!

"Bởi vì ngươi xinh đẹp!" Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi nói, đây tuyệt đối là câu nói thành thật nhất đời hắn, nếu như đối phương là một con khủng long cái, đánh chết hắn cũng không tiến đến gần!

"Ha ha, vậy ngươi nói cho ta biết, ta xinh đẹp nhất ở điểm nào? Ta muốn nghe sự thật, đừng nói mấy lời nhảm nhí kiểu chỗ nào cũng đều xinh đẹp nha..." Nghe được Diệp Phàm trả lời như vậy, thiếu phụ càng thêm vui vẻ...

Diệp Phàm sững sờ, sau đó làm ra vẻ nghiêm túc, tỉ mỉ đánh giá thiếu phụ một lần nữa, trọng điểm tự nhiên là bộ ngực vô cùng to lớn của nàng, mà thiếu phụ căn bản không quan tâm ánh mắt của Diệp Phàm, ngược lại còn cố tình ưỡn bộ ngực lên, tùy ý cho Diệp Phàm xem xét.

Qua một hồi lâu, Diệp Phàm mới hơi nhăn nhó gục đầu xuống nhỏ giọng nói: "Ngươi thật sự muốn nghe lời nói thật?"

"Đương nhiên!"

"Vậy ngươi có thể đưa lỗ tai tới gần đây không?"

Thiếu phụ nghe xong, vậy mà không lo lắng Diệp Phàm chiếm tiện nghi của mình, để ngực ở trên bàn, sau đó hai tay ôm ấp ở dưới, người rướn về phía trước...

Nhìn thấy bộ ngực to lớn của thiếu phụ cứ như vậy đặt lên bàn, Diệp Phàm lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đưa bờ môi tiến tới bên tai thiếu phụ, ngửi thấy mùi thơm cơ thể mê người của nàng, nhẹ giọng nói rằng: "Ngực..."

Lúc nói chuyện, còn rất "không cẩn thận" để bờ môi của mình chạm vào vành tai thiếu phụ một cái...

Thiếu phụ lập tức trợn mắt lườm Diệp Phàm một cái, nhỏ giọng nói "Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là hư hỏng..."

"Hắc hắc, mọi người không phải đều nói nam nhân không hư thì nữ nhân không yêu sao?" Diệp Phàm xấu xa cười cười, nhưng không có ý tứ rời đầu đi, cứ như vậy cùng với thiếu phụ gục người xuống bàn nhỏ giọng nói chuyện.

"Vậy ngươi có muốn hư hỏng thêm một chút nữa không?" Thiếu phụ vậy mà dùng ánh mắt câu dẫn nhìn về phía Diệp Phàm...

"A?" Lần này đổi thành Diệp Phàm sững sờ, hư hỏng thêm một chút nữa? Hư hỏng thế nào?

"Chính là có muốn sờ thử không?" Thiếu phụ nhẹ giọng giải thích một câu, rồi lại quyến rũ nhìn về phía Diệp Phàm.

"Muốn..." Diệp Phàm không chút nghĩ ngợi thốt ra, nhưng trong lòng thì rất hưng phấn, đcm, mình vậy mà cũng có ngày đào hoa như hôm nay sao? Tùy tiện bắt gặp một thiếu phụ xinh đẹp trên tàu lửa, vậy mà còn được nàng chủ động?

"Tiểu tử thối nhà ngươi, mơ thật đẹp..." Thiếu phụ xinh đẹp bật cười một tiếng, rồi lại không có tiếp tục gục xuống bàn nữa, mà ngồi thẳng người dậy.

"Tỷ, ngươi đùa bỡn ta..." Diệp Phàm lập tức biết mình bị đùa giỡn, khuôn mặt anh tuấn trở nên đầy suy sụp...

"Ha ha ha, ngươi thực sự rất muốn?" Thiếu phụ lại tiếp tục nói...

"Muốn thì có tác dụng gì? Ngươi cho sao?" Diệp Phàm bày ra vẻ không tin tưởng...

"Đưa tay đây..."

"Làm cái gì?" Diệp Phàm tràn đầy cảnh giác...

"Đưa hay là không đưa?"

"Đưa..." Đối mặt với thiếu phụ uy hiếp, Diệp Phàm rất không có cốt khí vươn ra tay phải của mình.

Thiếu phụ xinh đẹp hé miệng cười cười, tay trái bắt lấy bàn tay Diệp Phàm, sau đó vươn ra một ngón tay phải, nhanh chóng vẽ vời trên lòng bàn tay của hắn, sau đó đưa miệng mình tiến đến lỗ tai Diệp Phàm, nhỏ giọng nói : "Nếu như ngươi biết ta vừa mới viết cái gì, thì ta có thể cho ngươi kiểm tra a."

"138xxx, đây là số điện thoại của ngươi? Còn nữa, tên ngươi là Lâm Mỹ Tâm?" Diệp Phàm ngẩng đầu lên, không chút do dự mở miệng nói...

"Úc..." Lần này, đổi thành Lâm Mỹ Tâm kinh ngạc, thậm chí miệng nàng đã biến thành chữ "o" to đùng, một đôi mắt câu hồn người càng là mở thật lớn, vẻ mặt không dám tin tưởng...

Truyện cùng team:Vợ ta là hoa hậu giảng đường(Bản Dịch), Hệ thống cứu vãn nữ thần(Bản Dịch), Cỏ dại cũng có hệ thống hack(Bản Dịch)

1,011

7

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.