ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Quỷ Kế Hồ Thanh Loan

Đúng lúc này, Hồ Bá Nam cử người đến thúc giục Hồ Thanh Loan ra đại sảnh để diện kiến người của Xích Long Trại. Đại sự không thể trì hoãn thêm, cô bèn cùng nha hoàn tiểu Hồng rời đi. Không quên lườm Hồ Vũ Phong mấy cái sắc như dao cạo.

Tiểu Hạ há hốc mồm miệng. Một màn vừa rồi dĩ nhiên một người như cô chưa hiểu đầu đuôi ngọn ngành.

“Hồ đại ca, tỷ tỷ lúc nãy là ai mà hung dữ vậy?”

Hồ Vũ Phong chép miệng.

“Người lúc nãy là tiểu thư của Bạch Hổ Đường. Trước đây ta và cô ấy có chút hiểu lầm.”

Hồ Thanh Loan mấy ngày này ủ rũ tự nhiên lại nắm được cái cọc Hồ Vũ Phong từ dưới đất chui lên. Trong đầu đã vạch sẵn kế hoạch đào tẩu hôn ước lần này.

Vừa bước vào đại sảnh, Hồ Thanh Loan giả bộ thục nữ, đi nhẹ nói khẽ, lần lượt chào hỏi mấy nhân vật của Xích Long Trại, sau đó cũng rất khách khí với Vương đường chủ cùng các thúc bá trong Bạch Hổ Đường. Người ngoài còn tưởng vị tiểu thư này đã thay đổi tính nết, còn người thân như Hồ Bá Nam cũng như Lục Tam Thanh đã đi guốc trong bụng của cô thừa biết đứa bé này đang âm mưu chuyện gì không tốt đẹp rồi.

Quả nhiên khi bàn đến chính sự hôn ước. Hồ Thanh Loan giở trò nước mắt cá sấu, nức nở ở giữa đại sảnh.

“Thiếu trại chủ tài mạo xuất trúng. Thanh Loan tự thấy mình không có phúc phận sánh đôi. Mấy ngày trước ra hành tẩu bên ngoài đã bị người ta phi lễ, sớm đã không còn trong sạch, Thật không dám giấu các trưởng bối.

Nghe Hồ Thanh Loan nói ban thân mình bị phi lễ. Ai nấy đều há hốc mồm, tròn xoe đôi mắt. Xích Long Trại là khách không tiện xen vào chuyện trong nhà của Bạch Hổ Đường. Hồ Bá Nam hắng giọng nhắc

“Con gái, chung thân đại sự không phải chuyện đùa. Con còn ở đó diễn trò trước mặt mọi người sao?”

Hồ Thanh Loan nước mắt dầm dề, giấu mặt vào trong chiếc khăn tay.

“Cha, con nói thật lòng mà, nếu không đã chẳng ba lần bảy lượt từ chối Tề thiếu trại chủ.”

Hiểu con gái không ai bằng cha. Đứa con gái này của Hồ Bá Nam không bắt nạt người ta thì thôi, còn ai to gan đi ức hiếp nó cơ chứ.

“kẻ nào dám ức hiếp con vậy?”

Hồ Thanh Loan khẽ đáp.

“Hắn ta đang ở trong hậu viện Bạch Hổ Đường, mong cha và các thúc bá làm chủ cho con.”

...

Hồ Vũ Phong khoé mắt giật giật, chỉ anh miếng bánh cùng hớp ngụm trà sao trong lòng lại cồn cào như có lửa đốt. Hắn đứng dậy đi đi lại lại một hồi mà chưa nghĩ ra mình vướng phải chuyện gì.

Cho đến khi một toán người từ đại sảnh kéo tới chỗ của hắn. Đi phía trước là hai cha Con Hồ Bá Nam.

“cha, chính là hắn.”

Hồ Thanh Loan dẫn cha của mình tới trước mặt Hồ vũ Phong chất vấn. Thân hình người này lưng hùm vai gấu, Hồ Vũ Phong còn thấp hơn ông ta một cái đầu. Xung quanh đều là người trong Bạch Hổ Đường, phía xa còn có Người của Xích Long Trại đứng hóng hớt.

Hồ Bá Nam trợn mắt nhìn Hồ Vũ Phong.

“Thiếu hiệp, ta có chuyện muốn làm rõ. Người và con gái ta rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Hồ Vũ Phong chợt toát mồ hôi lạnh. Đứng trước một con mãnh thú không dám dối trá nửa lời. Chỉ là hắn vẫn chưa hiểu dụng ý của Hồ Bá Nam.

“tiền bối, ta và con gái của người chỉ quen biết xã giao. Nào có phát sinh chuyện gì.”

Hồ Bá Nam nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Hồ Vũ Phong lại quét qua phía con gái của mình. Đứa bé này phản ứng cũng thật nhanh, mới đó mà đã nước mắt nước mũi tùm lum. Không màng dư luận dòm ngó ngang nhiên ôm lấy cánh tay của nam nhân kia mà nức nở.

“phu quân, sao chàng nỡ đối xử với thiếp như vậy. Chẳng lẽ thiếp chỉ để cho chàng mua vui vài đêm thôi sao? Lời hẹn ước đêm trăng ấy chàng đã quên rồi ư?”

Hồ Vũ Phong bị Hồ thanh Loan ôm lấy cánh tay vào lòng, lại vừa khéo đụng chạm với hai mảng thịt mềm mại kia. Hắn lắp bắp.

“Hẹn.. Hẹn ước nào cơ?”

Nước mắt nữ nhi tuôn trào như thác lũ. Hồ Thanh Loan buông hắn ra, hai tay ôm mặt chẳng biết đang cười hay đang khóc. Giọng nói nghẹn ngào.

“thôi được rồi, nếu chàng đã bạc tình không nhận thì thiếp cũng đành cam chịu. Coi như thiếp nhẹ dạ cả tin vào những lời đường mật ấy. Hức hức.”

Hồ Bá Nam sôi máu, túm lấy cổ áo Hồ Vũ Phong nhấc bổng lên.

“tiểu tử ngươi được lắm. Dám ức hiếp con gái của ta.”

Hồ Vũ Phong biết mình rơi vào trò quỷ của Hồ

Thanh Loan. Nữ nhân này thà vứt bỏ tôn nghiêm để thoát khỏi hôn lễ với Tề Vân Phi đây mà. Chiêu này độc quá, Hồ Vũ Phong có uốn lưỡi dẻo cỡ nào cũng khó so sánh với nước mắt của nữ nhân a.

“tiền bối hiểu lầm rồi. Ta với con gái của người có va chạm một chút. Khi ấy ta đang canh giữ kho đồ cho chủ tiệm kim hoàn. Hồ tiểu thư đến trộm đồ, ta làm theo bổn phận có giao thủ qua vài chiêu. Không có chuyện ức hiếp gì đâu ạ."

Hồ Thanh Loan sụt sùi.

“Chàng còn chối sao? Chàng lấy cớ khám người sờ mó cơ thể của ta. Lại còn dùng roi quất vào mông ta mấy nhát. Chàng có dám thề chàng không làm chuyện đó.”

Hồ Vũ Phong lặng thinh, Hồ Thanh Loan nói đến mức đấy chứng tỏ vứt bỏ toàn bộ liêm sỉ của mình trước mặt đông người như vậy. Lại còn nói rất to cố ý cho mọi người nghe thấy nữa chứ.

“Cái gì, ngươi còn dám sàm sỡ Thanh Loan. Bàn tay nào của người làm việc đó, ta sẽ bẻ gãy từng ngón tay của ngươi.”

Hồ Bá Nam bóp chặt cổ tay Hồ Vũ Phong, hai tay của hắn như rụng rời. Nhất thời run run không cử động được. Nếu không có người can ngăn Hồ Bá Nam đã bóp vụn bàn tay của hắn thật.

“Hồ huynh đệ, chuyện trong Nhà không nên làm ầm ĩ. Người của Xích Long Trại cũng đã nghe hết cả rồi. Ý của thiếu trại chủ thế nào?”

Khoan chưa xác thực lời nói của Hồ Thanh Loan là đúng hay bịa đặt. Việc này gây tổn hại đến danh dự của cô và cả Bạch Hổ Đường. Hôn sự này họ không có quyền lên tiếng ép Hai bên liên hôn bằng được. Hết thảy đều nghe theo ý của Tề Vân Phi, hắn bảo cưới là cưới, hắn hủy hôn Bạch Hổ Đường không có quyền trách.

Tề Vân Phi rẽ hàng người bước vào trong tiểu đình. Nhìn qua những người đang đứng trước mặt, ánh mắt dừng lại trên người Hồ Thanh Loan, chỉ thấy cô nháy một bên mắt lia lịa đang ngầm ra hiệu với hắn.

Bỏ qua tín hiệu của Hồ Thanh Loan, Tề Vân Phi nhìn tới Hồ Vũ Phong. Thoáng cái đã hiểu ra vấn đề, hai người này quá nửa đang diễn trò để huỷ hôn, à không, chỉ có Hồ Thanh Loan chủ mưu, người này chỉ là con tốt thí bị lôi vào mà thôi. Tề Vân Phi hắng giọng nói.

“Hồ tiểu thư với ta có hôn ước từ trước, ngươi là kẻ thứ ba xen vào. Về lý Ta có thể giết chết ngươi. Thế nhưng nể tình Hồ Bá Nam cũng như Bạch Hổ Đường, ta không miễn cưỡng ép buộc Hồ Thanh Loan phải làm thê tử của ta. Chỉ cần ngươi đánh thắng được ta, Ta sẽ đứng một bên chúc phúc cho hai người. Nếu ngươi không có thực tài, bại dưới tay ta thì Hồ Tiểu Thư sẽ là người của ta, chỉ có ta mới bảo vệ được cô ấy.”

Tề Vân Phi đi nhiều hiểu rộng, hắn cũng biết lý lẽ, nếu mình rút lui thì Xích Long Trại coi như không nể mặt giao tình với Bạch Hổ Đường. Nhưng nếu cứ tiếp tục hôn sự, đó không phải điều mà Tề Vân Phi mong muốn. Đem một màn quyết đấu để quyết định xem ra là một chủ ý không tồi.

Hồ Vũ Phong vô tình bị cuốn vào vòng xoáy, hiện tại hắn đang mang trên người cái danh sở khanh lừa tình Hồ Thanh Loan. Rút lui bây giờ, Bạch Hổ Đường sẽ không tha cho hắn, vậy nên chỉ có thể đồng ý trước, sau đó thương lượng lại với Hồ Thanh Loan đường ai nấy đi.

“phu quân” Hổ Thanh Loan không quên rơi nước mắt diễn tròn vai người bị hại. Kỳ thực cô cũng rất lo lắng, Tề Vân Phi là thiên kiêu bái Hoả Đầu làm sư phụ thực lực của hắn đâu phải xoàng xĩnh. Hồ Vũ Phong không có linh khí trên người sao có thật là đối thủ của họ Tề chứ.

Cao tầng hai bên rất nhanh đi đến thoả thuận. Tề Vân Phi thắng thì tiếp tục hôn ước, sau này Xích Long Trại có ghẻ lạnh Hồ Thanh Loan cũng là do cô ta tự chuốc lấy hậu quả. Nếu Tên kia thắng, giao tình hỏi bên vẫn như cũ chỉ là không có duyên phận giữa hai con cháu.

Trước đại sảnh của Bạch Hổ Đường là một khoảng sân trống trải, nên lát gạch đá, bên rìa trồng một hàng hoa cỏ, mây ngọn giả sơn xếp lác đác tuỳ tiện được dùng làm nơi quyết đấu.

Hồ Vũ Phong, Tề Vân Phi đối mặt nhìn nhau thì thầm.

“Thiếu trại chủ, chuyện này là do Hồ Tiểu Thư dựng nên, người không nên tin là thật mà làm hỏng đại sự của hai bên,”

Tề Vân Phi cười nhếch mép.

“Nói Nhảm, lo mà giữ mạng đi.”

Hai bên đồng loạt lùi ra sau ba bước, nghe tiếng gõ chiêng của Vương Bảo Tài làm tín hiệu. Đồng loạt xông tới, khí thế bình ổn người ra đòn kẻ chống đỡ.

“Ngươi không thể đánh mạnh hơn sao? Mọi người đều cho rằng chúng ta đang diễn hề đấy..”

Vũ khí trong tay Hồ Vũ Phong bá đạo khỏi bàn, nhưng hắn chưa đủ trình để phát huy hết toàn bộ hiệu quả của chúng. Nghe thấy lời của Tề Vân Phi cũng lọt tai nhân dịp này trau dồi kỹ thuật còn hơn là múa may quay cuồng làm trò hề.

Hồ Vũ Phong sử dụng Phi Dương Thủ, thi triển một màn quyền cước liên hoàn. Nhìn qua đã biết hắn đang nghiêm túc với trận tỷ võ tranh thê tử lần này. Tề Vân Phi không hề hoang mang, mấy quyền cước của đối thủ tuy chuẩn chỉ kỹ thuật nhưng lại quá khô cứng, không có chút ứng biến nào, hết thảy đều dễ đoán.

Đợi cho Hồ Vũ Phong đi được 2 phần 3 bài quyền, Tề Vân Phi mới bắt đầu phản kích. Hạ thân quét ngang hạ bộ của Hồ Vũ Phong, lấy tay làm điểm tựa lăng không thêm một vòng mới vung một cước vào mặt Hồ Vũ Phong.

“Kinh nghiệm còn quá non kém, ta không hiểu nổi vì sao ngươi có thể làm loạn được Xích Long Trại cơ đấy. Đem bản lĩnh kia ra xem nào?”

Quyền cước thì đã thua rồi, nếu dùng vũ khí chằng phải hắn tự nhận mình kém hơn. Quăng cái sĩ diện sang một bên, Hồ Vũ Phong đưa tay lau vết giày trên mặt. Nếu đây là sinh tử chiến thì hắn đã bay đầu rồi ở đó mà giữ hình tượng.

chỉ khi đấu với kẻ mạnh thực sự, thì trình độ bản thân mới được tăng lên. Hồ Vũ Phong rút ra đủ loại binh khí, luân phiên nhau, lấy yếu tố bất ngờ đẩy Tề Vân Phi lâm vào thế khốn hết lần này đến lần khác.

“Tên kia không có linh khí, vậy mà có không gian giới chỉ trên người. Xem ra lai lịch không đơn giản.”

“Phải đấy, nhìn cách hành xử vũ khí là biết người này tinh thông rất nhiều loại. Chỉ có điều, Không có môn nào xuất sắc thì thành tựu sau này rất hạn hẹp.”

“Tề thiếu trại chủ rõ ràng đang nhường nhịn đối phương, không dùng vũ khí để đáp trả. Xem ra đối thủ lần này chưa tương xứng rồi.”

Tề Vân Phi là luyện khí cấp 12, còn lớn hơn Hồ Bá Nam hai bậc. Trong số những người có mặt tại Bạch Hổ Đường, hắn là luyện khí sư cấp cao nhất. Đủ hiểu vì sao Bạch Hổ Đường rất mong hôn lễ này diễn ra.

Màn tỷ võ diễn biến càng lúc càng nhanh, Hồ Vũ Phong không cho Tề Vân Phi không có thời cơ để rút binh khí. Người ngoài lại tưởng là Tề Vân Phi đang nhường.

Đang đến hồi gay cấn, Hồ Vũ Phong vung song chuỳ tới trước mặt Tề Vân Phi, chuỳ đi được nửa đường tự nhiên lại rơi xuống. Thân thể của người mềm nhũn đổ gục trên nền đá.

Kể từ vụ Thôn Thạch Lộ, Hồ Vũ Phong vẫn chưa có được giấc ngủ nào ngon lành. Quần chiến với Xích Long Trại một phen lại tỷ võ với Tề Vân Phi. Thể Lực của hắn đã hao hụt hết thảy. Trong vòng sáu giờ tới dù trời có sập, hắn cũng không tỉnh dậy.

Sự việc diễn ra quá đột ngột. Tề Vân Phi chưa kịp phản đòn, đối thủ đã nằm vật ra đất. Đây là cái chuyện quái quỷ gì.

Bạch Hổ Đường bàn tán xôn xao một hồi. Tề Vân Phi, Hồ Bá Nam lần lượt qua kiểm tra thân thể Hồ Vũ Phong. Kết quả càng khiến người ta phẫn nộ.

"Hắn ta ngủ rồi?"

"gì cơ, ngủ lúc này sao? Diễn xuất cũng thật là kém a."

"Lâu lâu mới được nhìn thấy Tề Vân Phi đại triển thần uy, vậy mà chưa đánh tên kia đã nằm sấp rồi. Đúng là mất mặt quá mà."

Vương Bảo Tài chắp tay sau lưng, ho nhẹ một tiếng.

"Bá Nam, tiểu tử kia đang ngủ thật sao?"

Hồ Bá Nam hắng giọng nói một câu giải thích.

"Tên này đích thực là ngủ thật, xem thể trạng cho thấy hắn ta lao lực quá độ, đánh một hồi là kiệt sức. Ít nhất nửa ngày sau mới tỉnh dậy được. Trận đấu võ này…"

Tề Vân Phi đón cái nhìn của Hồ Bá Nam. Chuyện này nằm ngoài suy đoán của hắn. Vốn chỉ tính đánh lộn một hồi giả bộ đánh ngang tay cấp cho hai bên chút mặt mũi. Huỷ bỏ hôn ước không làm tổn thương hai bên. Nói ngược nói xuôi, trận này hắn sẽ không chọn phần thắng.

"trận này không tính. Tiểu gia không muốn giành phần thắng kiểu này. Các ngươi chăm sóc cho hắn thật tốt, sau này sẽ còn tái đấu. Chuyện Hôn ước để sau hãy bàn đi."

Thể diện rất quan trọng, nếu như Hồ Thanh Loan có tư tình với nam tử kia. Nếu miễn cưỡng thu nạp về Xích Long Trại, chẳng phải tự hạ thấp danh vọng ư. Tả Thôi Minh và Trương Thiết Tinh đều ngầm cho là vậy.

"thiếu trại chủ đã quyết, vậy cứ theo ý của người. Thế nhưng Lễ vật hãy cứ để tạm ở chỗ Bạch Hổ Đường. Đợi qua màn phân cao thấp sẽ bàn lại sau."

Hai bên khách khách khí khí vài câu, Xích Long Trại đều kéo nhau ra về. Đám thuộc hạ kháo nhau rằng không nên lấy Hồ Thanh Loan về làm phu nhân thiếu trại chủ, không muốn mang tiếng kẻ ăn thừa, trại chủ xứng đáng lấy một người tốt hơn như vậy.

Tề Vân Phi nghe xong thì khoái lắm, vẫn là kế của Hồ Thanh Loan có tác dụng. Còn trận tái đấu thì hên xui, hắn đâu có thường xuyên ở Xích Long Trại rảnh rang chờ đợi. Hai bên sau này sẽ không tạo thêm áp lực cho hắn phải kết hôn sớm.

13

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.