Chương 29
Người một lẽ, phải trái khó phân
-Chương 29: Người một lẽ, phải trái khó phân
Huỳnh Thập Phong nghiêm mặt:
- Huynh đệ nếu muốn sống rời khỏi đây thì phải vâng lời ngu huynh!
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Rất có thể trên cõi đời có một loại dược vật có thể khống chế thần trí con người, khiến Huỳnh đại ca không hay biết...
Chàng hết sức nuối tiếc về sự thay đổi của Huỳnh Thập Phong, đã giúp ông rất nhiều lý do để giải thích.
Huỳnh Thập Phong thầm nhủ:
- Dung Ca Nhi này sao vậy? Mình đã cảnh báo nơi này nguy hiểm mà y lại tảng lờ thế này.
Dung Ca Nhi nói:
- Tiểu đệ muốn hỏi, trên cõi đời có một loại dược vật có thể khiến người thần trí mê mẩn, không nhận ra được hành vi của mình, đúng không?
Huỳnh Thập Phong chau mày:
- Xung quanh chúng ta đang có rất nhiều người theo dõi, tình thế rất nguy...
Dung Ca Nhi trầm giọng:
- Đại ca hãy trả lời tiểu đệ trước!
Huỳnh Thập Phong vẻ mặt hết sức lo lắng, chau mày lia lịa nói:
- Bây giờ không phải lúc chúng ta nói chuyện...
Chưa dứt lời, bỗng nghe một tiếng nói lạnh toát vọng đến:
- Huỳnh Thập Phong, không được để người này sống rời khỏi đây.
Tiếng nói từ xa vọng đến, Dung Ca Nhi cũng nghe được rất rõ ràng.
Đến lúc này thì đã rõ, quả nhiên có người ở phía sau khống chế Huỳnh Thập Phong, vậy là chuyện bán đứng Cái bang mà Trần đường chủ và Vương đường chủ đã nói không phải là bịa đặt.
Dung Ca Nhi vô cùng khích động, gắt giọng nói:
- Người ấy là ai?
Huỳnh Thập Phong vẻ mặt rất kỳ lạ, sự tức giận hòa lẫn với bi thương tạo thành một vẻ ngượng ngùng khôn tả, buông tiếng thở dài, lạnh lùng nói:
- Dung huynh đệ, ngu ca không thể giúp huynh đệ được nữa, huynh đệ không chịu nghe lời ngu ca, đó là tự tìm lấy cái chết.
Dung Ca Nhi lạnh lùng:
- Cái bang bao đời trung nghĩa tương truyền, võ lâm thiên hạ đều kính nể, nhưng bang chủ của họ lại là một tiểu nhân bỉ ổi, tại hạ không với cao tới được, từ nay chúng ta không còn là huynh đệ nữa, tuyệt giao xem như người xa lạ.
Đoạn liền quay người bỏ đi, được mấy bước bỗng cảm thấy chưởng phong ập đến từ phía sau, uy thế hết sức hung mãnh, vội quay người vung chưởng đón tiếp, “bùng” một tiếng, hóa giải chưởng lực đối phương.
Đưa mắt nhìn, người xuất chưởng chính là Huỳnh Thập Phong, lập tức bừng lửa giận, vừa định nổi đóa, bỗng nghe Huỳnh Thập Phong khẽ nói:
- Hãy vừa động thủ vừa tìm cách thoát thân.
Trong khi nói một chưởng đã vung ra.
Dung Ca Nhi vốn định mắng nhiếc, nhưng nghe Huỳnh Thập Phong nói vậy, biết ông là bị hoàn cảnh bức bách, nên liền đổi ý, thầm nhủ:
- Mình thử tiếp vài chưởng để xem võ công của ông ấy thật sự thế nào!
Bèn xuất chưởng hoàn kích, thế là cuộc chiến diễn ra. Huỳnh Thập Phong muốn bức lui Dung Ca Nhi để cho chàng có cơ hội thoát thân nên chưởng lực càng lúc càng mạnh hơn.
Nhưng Dung Ca Nhi lại cố ý muốn thăm dò võ công thật sự của vị bang chủ Cái bang vang danh thiên hạ này nên không chịu nhường nhịn, cũng dần gia tăng công lực phản kích.
Nếu luận về võ công thì Dung Ca Nhi sở trường về kiếm thuật, chẳng những nhanh mà còn kỳ ảo khôn lường, nhưng không sở trường về chưởng pháp, công lực vốn không thâm hậu bằng Huỳnh Thập Phong, nhưng từ khi được uống linh dược của Vạn Thượng môn chủ, công lực đã gia tăng rất nhiều, lúc này như sinh long hoạt hổ, không chút thua kém.
Huỳnh Thập Phong cũng biết nếu Dung Ca Nhi dùng kiếm đối phó, mình chưa chắc là địch thủ, còn như dùng chưởng thì mình chắc chắn giành lấy phần thắng, chẳng ngờ mấy mươi chiêu qua đi, hai người vẫn bất phân thắng bại, không thể bức lui Dung Ca Nhi, hết sức ngạc nhiên thầm nhủ:
- Chỉ cách xa mấy tháng mà nội lực của Dung Ca Nhi dường như đã tiến bộ rất nhiều.
Thoáng chốc hai người đã giao thủ năm mươi hiệp, vẫn bất phân thắng bại.
Huỳnh Thập Phong hết sức lo lắng, vừa gia tăng chưởng lực tấn công, vừa khẽ nói:
- Dung huynh đệ lui mau!
Dung Ca Nhi lúc này chỉ muốn biết thành tựu võ công của Huỳnh Thập Phong thật ra lợi hại đến mức nào, nên dù nghe rõ lời nói của ông, nhưng vẫn làm ngơ, càng gia tăng công lực ứng phó.
Tình thế bức bách, Huỳnh Thập Phong chẳng thể không toàn lực xuất thủ, mong có thể buộc Dung Ca Nhi lui đi, bỗng buông tiếng quát to, toàn lực tung ra một chưởng.
Dung Ca Nhi không chịu tránh nhường, tay phải một chưởng vung ra ngạnh tiếp.
Huỳnh Thập Phong giật mình thầm nhủ:
- Chưởng này mà va chạm, trong hai hẳn có một người thọ thương.
Định thu chưởng nhưng đã muộn, “bùng” một tiếng, song chưởng đã chạm nhau.
Huỳnh Thập Phong cảm thấy cánh tay phải tê dại, không tự chủ được lùi sau một bước. Dung Ca Nhi càng bị bật lùi ra sau bốn năm bước mới đứng vững lại được.
Huỳnh Thập Phong buông tiếng quát to, sấn tới tay phải vung lên, lại một chưởng bổ ra và nói:
- Mau chạy về hướng tây nam...
Dung Ca Nhi lần này không bướng bĩnh nữa, quay người phóng đi, chỉ nghe tiếng bước chân phía sau, dường như có người đuổi theo, ngoảnh lại nhìn, chính là Huỳnh Thập Phong.
Chàng phóng đi rất nhanh, thoáng chốc đã vượt qua mười mấy dặm đường, chỉ nghe tiếng nói của Huỳnh Thập Phong từ phía sau vọng đến:
- Dung huynh đệ nếu còn có điều muốn nói với ngu huynh, hãy rẽ sang hướng chính nam...
Dung Ca Nhi lòng đang tức giận, thật muốn mắng cho ông ta một trận cho hả dạ, bèn nói:
- Được, Dung mỗ cũng có vài điều cần hỏi!
Đoạn liền rẽ sang hướng chính nam. Chỉ nghe Huỳnh Thập Phong nói:
- Dung huynh đệ hãy ngẩng lên nhìn, có thấy một bóng đen như là thôn trang không?
- Có thì sao?
- Đó không phải thôn trang, mà là một ngôi cổ miếu hoang vắng, chúng ta hãy vào trong ấy nói chuyện.
Dung Ca Nhi ngẩng lên nhìn, trong đêm tối quả loáng thoáng nhìn thấy một dãy bóng đen, bèn gia tăng tốc độ phóng đi về phía ấy, lòng thầm nhủ:
- Mình đã vượt qua mấy mươi dặm đường, nếu không ai đuổi theo thì đã có thể dừng lại nói chuyện; còn như có người đuổi theo, dù có nấp vào trong miếu thì người ta cũng đuổi theo vào, ông ta muốn vào trong miếu nói chuyện chẳng rõ có dụng ý gì?
Lát sau, chàng đã đến trước cổng miếu. Chàng đưa tay xô cửa, “kẹt” một tiếng cửa gỗ mở toang. Ngôi cổ miếu này tuy cũ nát nhưng rất rộng, Dung Ca Nhi băng qua ba khu sân vườn mới đến đại điện.
Trước đại điện là một bậc thềm rộng lớn được xây bằng đá trắng, Dung Ca Nhi bước lên bậc thềm, Huỳnh Thập Phong đã theo sau đến, trầm giọng nói:
- Hãy vào trong đại điện!
Dung Ca Nhi lấy làm lạ thầm nhủ:
- Chả lẽ trong đại điện có mai phục gì hay sao?
Dung Ca Nhi khẽ hắng giọng một tiếng, quay người lại, Huỳnh Thập Phong đã theo sau vào trong đại điện.
Dung Ca Nhi tay nắm chuôi kiếm nói:
- Huỳnh bang chủ bảo Dung mỗ vào trong ngôi miếu này chẳng hay có dụng tâm gì?
Huỳnh Thập Phong giọng chậm rãi:
- Ngu huynh muốn giải bày cặn kẽ với Dung huynh đệ!
- Cũng được, nhưng Dung mỗ muốn hỏi bang chủ một điều trước!
Huỳnh Thập Phong nghe Dung Ca Nhi cứ gọi mình là bang chủ, nhẹ thở dài nói:
- Giữa chúng ta dường như đã trở nên xa lạ rất nhiều, điều gì Dung huynh đệ nói đi.
- Phải chăng bang chủ bị một thứ dược vật rất mạnh khống chế tính mạng nên mới cam tâm phục tùng kẻ khác, bị kẻ khác lợi dụng?
- Nếu ngu huynh thần trí không tỉnh táo thì đâu có bảo Dung huynh đệ đến đây!
Dung Ca Nhi nghiêm nghị:
- Nếu bang chủ thần trí tỉnh táo thì quả thật không thể lượng thứ.
- Ôi! Dung huynh đệ, Cái bang hiện đang đứng trước một nguy cơ chưa từng có...
- Không sai, chính bang chủ đã bán đứng Cái bang.
Huỳnh Thập Phong cười cay đắng:
- Không sai, ngu huynh quả thật đã bị người khống chế huy hiếp, nhưng đó không phải vì lợi ích của cá nhân Huỳnh mỗ. Dung huynh đệ, trên cõi đời còn có điều khủng khiếp hơn cả sự chết, huynh đệ có từng nghĩ đến không?
- “Thiên khổ vạn nan duy nhất tử”! Dung mỗ thật không sao nghĩ ra được điều gì khủng khiếp hơn sự chết.
- Chẳng hạn như ngu huynh, sự hưng thịnh tồn vong của Cái bang quan trọng hơn sự sống chết của cá nhân ngu huynh.
Dung Ca Nhi nghe Huỳnh Thập Phong nói một cách nghiêm túc trịnh trọng, không như nói dối, lòng hết sức hoang mang, chau mày nói:
- Thật ra là chuyện gì? Dung mỗ càng nghe càng hồ đồ.
- Mấy vị trưởng lão trong Cái bang cùng với hai mươi tám vị đà chủ...
- Những người ấy đã theo lệnh của bang chủ đi trợ giúp Nhất Thiên quân chủ tổ chức đại hội Cầu Mệnh phải không?
Huỳnh Thập Phong kinh ngạc:
- Dung huynh đệ sao biết tên Nhất Thiên quân chủ?
- Dung mỗ chẳng những biết tên của Nhất Thiên quân chủ, mà còn biết con người của Nhất Thiên quân chủ!
Huỳnh Thập Phong đăm mắt nhìn Dung Ca Nhi:
- Dung huynh đệ vẫn bình thường chứ?
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Dung mỗ rất là bình thường!
- Vậy tướng mạo của Nhất Thiên quân chủ như thế nào?
- Nhìn bề ngoài thì áo xanh râu dài, thần thái nghiêm lạnh!
Huỳnh Thập Phong gần gật đầu:
- Không sai, còn được gọi là Vô Cực lão nhân, đúng không?
Dung Ca Nhi ngẩn người:
- Đó thì Dung mỗ không rõ!
Huỳnh Thập Phong nhẹ thở dài:
- Mấy vị trưởng lão và hai mươi tám đà chủ Cái bang đều đã bị trúng độc của lão ta, toàn bộ có thể chết trong khoảnh khắc bởi độc phát…
- Huỳnh bang chủ thì sao?
- Huỳnh mỗ tuy cũng bị trúng độc, nhưng không hề màng đến sự sống chết.
- Vì tình thế bức bách nên bang chủ mới phục tùng kẻ khác phải không?
Huỳnh Thập Phong bỗng hạ thấp giọng:
- Có một điều Huỳnh mỗ không sao hiểu nổi, các vị tổng đà chủ đã bị hạ độc bằng cách nào thật khó thể lý giải, thôi thì tạm bỏ qua, nhưng mấy vị trưởng lão đều cư trú trong Dưỡng Thọ đường, bang quy rất nghiêm ngặt, sao cũng bị người hạ độc chứ?
Dung Ca Nhi ngẩn người:
- Phải rồi, đó hẳn là do người trong Cái bang!
- Chẳng những người trong Cái bang trở thành gian tế, mà kẻ cầm đầu còn có địa vị rất cao, sự kiện xảy ra hồi mấy tháng trước ở ngoại ô thành Trường An, Dung huynh đệ đã chứng kiến rồi đó.
- Ý bang chủ muốn nói là Thần Cơ đường chủ Trần Lam Phong…
- Trần Lam Phong tài trí hơn người, không muốn ở lâu dưới quyền Huỳnh mỗ, nhưng cũng chưa đến đỗi bội phản, mưu đồ hủy diệt Cái bang.
- Vậy đó là khổ nhục kế, Huỳnh bang chủ một mặt tiếp xúc với kẻ chủ mưu, giả vờ tuân phục tùy cơ ứng biến; một mặt nhân cơ hội điều tra nghịch đồ trong bang, đúng không?
- Tình thế bức bách, Huỳnh mỗ không còn lựa chọn nào khác.
Dung Ca Nhi bỗng buông tiếng thở dài:
- Thật khiến Dung mỗ hồ đồ, lời nói của Trần Lam Phong không như giả dối, Huỳnh bang chủ cũng không như nói ngoa, thật khó phân biệt thật giả.
- Không cần phải phân biệt!
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Vì sao?
- Những gì hai người kia nói với Dung huynh đệ đều là sự thật, có điều là Trần Lam Phong không biết cảnh ngộ và dụng tâm của ngu huynh mà thôi.
Dung Ca Nhi bỗng nghiêm mặt:
- Hiện có một sơ hở, không biết Huỳnh bang chủ giải thích thế nào?
Huỳnh Thập Phong trố mắt:
- Sơ hở gì?
- Khi nãy đại ca xuất thủ rất hung hãn, như quyết một phen sống chết với tiểu đệ…
- Đó là vì trong rừng có người giám sát ngu huynh, tình thế bắt buộc phải như vậy.
- Bây giờ thì sao? Chả lẽ người ấy đã rời khỏi, không còn giám sát đại ca nữa?
- Thần Ưng Ngũ Tử của Cái bang canh phòng quanh ngôi miếu này, người ấy không thể đến gần…
- Ngay cả đại ca là chủ một bang mà còn bị người khống chế, không thể phản kháng, Thần Ưng Ngũ Tử sao cả gan đến vậy, dám đối địch với người ấy?
- Thần Ưng ngũ Tử là tâm phúc duy nhất của ngu huynh hiện nay, chỉ có họ biết nội tình và dụng tâm của ngu huynh nên sẵn sàng trợ giúp ngu huynh.
Huỳnh Thập Phong nhìn vào mặt Dung Ca Nhi, nói tiếp:
- Dung huynh đệ, theo tin tức ngu huynh nhận được, nhóm người Triệu Thiên Tiêu và Điền Văn Tú đều đã nằm trong tay Vô Cực Lão Nhân, giới võ lâm tây bắc đã không còn sức phản kháng, vậy mà Dung huynh đệ có thể bình an vô sự, thật đáng kể được là kỳ tích. Ôi, đây là một đại kiếp võ lâm, Dung huynh đệ đã không bị cuốn vào, tốt hơn là không nên tự chui vào lưới rập.
- Tiểu đệ đơn thương độc mã, một bàn tay không thể vỗ kêu, dù muốn can thiệp cũng lực bất tòng tâm, nhưng hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang xưa nay luôn chủ trì đại sự võ lâm, chả lẽ cũng làm ngơ sao?
Huỳnh Thập Phong cười não nề:
- Cho dù họ muốn can thiệp cũng chẳng thể được.
- Ngoài Thiếu Lâm và Võ Đang, trong võ lâm hãy còn rất nhiều môn phái, chả lẽ cũng không can thiệp?
- Cho dù họ có muốn cũng không đủ sức!
- Cho dù những gì đại ca nói đều là sự thật, nhưng giới võ lâm cũng chưa chắc hoàn toàn bị Vô Cực Lão Nhân khống chế.
- Đó là những ai?
- Vạn Thượng môn chủ!
- Vạn Thượng môn chủ cũng chưa chắc chịu ra mặt đối địch với Vô Cực Lão Nhân.
- Theo tiểu đệ được biết, Vạn Thượng môn chủ hiện đang tìm cách ngăn cản đại hội Cầu Mệnh…
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lùng từ ngoài vọng vào:
- Tránh ra!
Huỳnh Thập Phong biến sắc mặt, thấp giọng:
- Dung huynh đệ nấp vào sau tượng thần được không?
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Cũng được, ẩn nấp để xem thử đó là ai?
Đoạn liền tung mình, phi thân ra sau một pho tượng thần cao to ẩn nấp.
Chú mắt nhìn, chỉ thấy Huỳnh Thập Phong vội vã ngồi xuống xếp bằng, giả vờ nhắm mắt điều tức.
Chỉ thấy bóng người thấp thoáng, một đại hán võ phục đi vào nói:
- Bang chủ…
Huỳnh Thập Phong thấp giọng:
- Bảo y vào đây!
- Tuân mệnh!
Đại hán võ phục đáp xong, liền nhanh bước lui ra.
Lát sau, một người gầy guộc áo xanh chậm bước đi vào nói:
- Huỳnh bang chủ, người ấy đâu?
- Người ấy võ công cao cường, đã đánh trúng tại hạ một chưởng rồi bỏ đi...
- Huỳnh bang chủ thọ thương có nặng không?
- Chấn thương nội phủ, nhưng sau một hồi điều tức đã bình phục rồi!
Người áo xanh ngoảnh lại nhìn:
- Đại hội Cầu Mệnh đã sắp khai mạc, Huỳnh bang chủ còn chưa điều đủ nhân lực để sai bảo.
- Tại hạ đã cố hết sức mình, huynh đài đã chứng kiến tận mắt, tại hạ không hề nói ngoa, xin hãy nói tốt cho tại hạ ở trước mặt quân chủ, Huỳnh mỗ vô vàn cảm kích.
Người áo xanh lạnh lùng:
- Quân chủ sức nhẫn nại có hạn, Huỳnh bang chủ lần lữa không chịu thực hiện lời hứa, nếu quân chủ trách tội, ngay cả kẻ này cũng không gánh vác nổi.
Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ chốc lát:
- Đệ tử Cái bang đại đa số đều nghe theo lời xúi giục của Trần đường chủ và Vương đường chủ, trong tình thế hỗn loạn như vậy, Huỳnh mỗ sao còn có thể ban ra một lệnh dụ khích động kia nữa?
Người áo xanh lạnh lùng:
- Huỳnh bang chủ đừng quên là tính mạng của Huỳnh bang chủ cùng với mấy mươi vị tổng đà chủ của Cái bang đều tùy thuộc vào quyết định của quân chủ…
Huỳnh Thập Phong ngắt lời:
- Đó thì Huỳnh mỗ nhớ rất rõ!
- Nếu như Cái bang khó cho bọn này sử dụng thì mấy mươi tinh hoa của Cái bang sẽ táng mạng trong khoảnh khắc, điều ấy các hạ biết rất rõ, chẳng phải kẻ này hù dọa...
Dung Ca Nhi nấp sau tượng thần thấy Huỳnh Thập Phong bị uy hiếp như vậy, hết sức lo lắng thầm nhủ:
- Người áo xanh này chẳng rõ thân phận thế nào mà giọng điệu đầy đe dọa, Huỳnh Thập Phong bị khống chế không thể phản kháng, sao mình không giúp ông ấy một tay?
Nghĩ vậy, liền tức tung mình, từ sau tượng thần phi thân ra, vung chỉ nhanh như chớp điểm vào mạn sườn người áo xanh.
Người áo xanh không ngờ Huỳnh Thập Phong lại dám bố trí mai phục, xuất thủ ám toán, suýt bị Dung Ca Nhi điểm trúng, kinh hãi lách tránh sang bên quát:
- Kẻ nào?
- Kẻ lấy mạng!
Dung Ca Nhi một chỉ không trúng đích, trường kiếm đã ra khỏi bao, “vút” một tiếng đâm thẳng ra.
Kiếm chiêu của Dung Ca Nhi nhanh như tia chớp, người áo xanh chưa kịp rút binh khí, mũi kiếm của Dung Ca Nhi đã công đến trước ngực.
Người áo xanh kinh hãi lùi sau năm thước, nói:
- Ngươi là người của Cái Bang?
- Không phải!
Dung Ca Nhi trong khi trả lời đã liên tiếp thi triển hai chiêu, bức bách người áo xanh lùi sau sáu bảy thước.
Người áo xanh quát to:
- Huỳnh Thập Phong, các hạ thật to gan!
Huỳnh Thập Phong thầm thở dài, nói:
- Xin tạm dừng tay!
Dung Ca Nhi vâng lời dừng tay, lạnh lùng nói:
- Chắc chắn các hạ không thể đào tẩu ra xa.
Người áo xanh lạnh lùng nói:
- Huỳnh Thập Phong, đây không phải là người đã động thủ với các hạ sao?
Dung Ca Nhi cười khảy:
- Không sai, các hạ đã nhận ra, vậy là phải giết mới được.
Những lời này vừa như nói với người áo xanh, vừa như nói với Huỳnh Thập Phong. Huỳnh Thập Phong khẽ hắng giọng một tiếng, định nói rồi lại thôi.
Dung Ca Nhi thấy Huỳnh Thập Phong không ngăn cản, liền vung động trường kiếm, chớp nhoáng tấn công người áo xanh.
Lần này chàng xuất chiêu càng thêm hung mãnh, mỗi kiếm đều nhắm vào các yếu huyệt của đối phương.
Người áo xanh lần này đã có chuẩn bị, khi trường kiếm của Dung Ca Nhi công đến, lập tức vung động binh khí đón tiếp.
Thì ra người áo xanh đã từ trong lòng lấy ra một đoản đao màu vàng kim, y vung động đoản đao liên tiếp đón đỡ năm kiếm của Dung Ca Nhi, nhưng hoàn toàn không thể hoàn kích.
Dung Ca Nhi cười khảy:
- Trong vòng mười chiêu phải lấy mạng các hạ.
Người áo xanh như đã biết tình thế nguy hiểm, lớn tiếng nói:
- Huỳnh Thập Phong, hãy bắt lấy người này!
Huỳnh Thập Phong hắng giọng một tiếng thật mạnh, ngồi yên bất động.
Dung Ca Nhi chớp mắt đã công ra bốn chiêu, người áo xanh hoàn toàn bị áp đảo, hết sức lúng túng, một thoáng thất thần đã bị trường kiếm của Dung Ca Nhi đâm trúng vào đùi, máu tuôn xối xả.
Huỳnh Thập Phong bỗng lớn tiếng nói:
- Đừng giết y!
Dung Ca Nhi xoay kiếm, “bốp” một tiếng, thân kiếm trúng vào cổ tay phải người áo xanh.
Người áo xanh buông tay, kim đao rơi xuống đất.
Dung Ca Nhi dằn cổ tay, ánh kiếm lấp lóa, đã chém rách áo ngực người áo xanh, lạnh lùng nói:
- Có lẽ các hạ không sợ chết, nhưng tại hạ thật sự là muốn giết người.
Nhưng trong lòng ngạc nhiên thầm nhủ:
- Người này võ công bình thường, sao Huỳnh Thập Phong lại khiếp sợ vậy nhỉ?
Chỉ nghe người áo xanh hậm hực nói:
- Huỳnh Thập Phong, các hạ thật to gan…
Dung Ca Nhi nhẹ vung tay, trường kiếm rạch toác một đường dài khoảng hai tấc trên áo ngực người áo xanh, nói:
- Việc này không liên quan đến Huỳnh bang chủ, tại hạ cũng không phải người của Cái bang, dĩ nhiên không cần tuân theo mệnh lệnh của ông ấy, sự sống chết của các hạ hoàn toàn nằm trong tay Dung mỗ, có điều gì hãy nói với tại hạ thì hơn.
Người áo xanh thấy Huỳnh Thập Phong không can thiệp, lòng tuy tức giận nhưng chẳng thể nổi đóa, đành cố nén giận lạnh lùng nói:
- Các hạ là ai?
- Lẽ ra tại hạ phải hỏi các hạ mới đúng!
Cổ tay hạ xuống, mũi kiếm lại rạch thêm một vết thương ở bụng dưới của người áo xanh.
Người áo xanh vết thương nơi đùi máu chảy xối xả, nơi bụng dưới cũng máu chảy ròng ròng, tuy thương thế không đến đỗi táng mạng, nhưng đã gây ra một sự uy hiếp tinh thần rất lớn cho người áo xanh.
Dung Ca Nhi lạnh lùng nói tiếp:
- Chân trái các hạ thọ thương rất nặng, nhưng chân phải vẫn lành lặn, thật không đối xứng.
Đoạn trường kiếm hạ xuống, lại đâm một nhát vào đùi phải người áo xanh, máu phún xối xả.
Huỳnh Thập Phong thấy Dung Ca Nhi đột nhiên trở nên tàn nhẫn như vậy, lòng hết sức lấy làm lạ, không ngờ chỉ xa cách mấy tháng mà Dung Ca Nhi lại thay đổi nhiều thế này.
Tinh thần của người áo xanh quả nhiên đã bị Dung Ca Nhi làm cho suy sụp hoàn toàn, thần thái đổi khác, chậm rãi nói:
- Các hạ hỏi gì?
Dung Ca Nhi cũng chẳng biết bắt đầu hỏi từ đâu, ngẫm nghĩ một hồi mới nói:
- Các hạ là thuộc hạ của Nhất Thiên quân chủ phải không?
- Phải!
- Kẻ khác không biết mặt thật của Nhất Thiên quân chủ, nhưng tại hạ thì biết rất rõ, ba vị công chúa, bảy vị kiếm chủ, Tứ Quái, Tam Ma đều là tinh nhuệ dưới trướng Nhất Thiên quân chủ, nhưng các hạ không phải một trong số họ.
- Vâng, vậy quả thật là các hạ đã từng gặp tệ thượng!
- Nhất Thiên quân chủ tổ chức đại hội Cầu Mệnh với mục đích gì?
- Một mẻ lưới tiêu diệt anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ!
- Đó liên quan gì đến Cái bang, sao Nhất Thiên quân chủ lại hạ độc người của Cái bang?
Người áo xanh cười nhạt:
- Trúng độc đâu chỉ có người của Cái bang, bất kỳ môn phái nào trong võ lâm đều có người bị trúng độc.
- Vậy sao lại đặc biệt tìm người của Cái bang ra sức cho Nhất Thiên quân chủ?
- Bọn này tuy có nhiều người, nhưng vì đại hội Cầu Mệnh quá quan trọng, phải cần rất nhiều người, nên vẫn phải cần đến họ trợ giúp.
Dung Ca Nhi cười khảy:
- Đâu phải chỉ có vậy!
Trường kiếm vung động, lại rạch một vết thương trên ngực người áo xanh.
Người áo xanh hoảng kinh:
- Hãy còn một mục đích khác!
Y đưa mắt nhìn Huỳnh Thập Phong, đột nhiên tay trái vung lên, tự vỗ mạnh vào mặt mình.
Dung Ca Nhi đã có đề phòng, trường kiếm lẹ làng quét chếch lên, chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết, cánh tay trái người áo xanh đã bị tiện lìa từ khuỷu trở xuống.
Dung Ca Nhi giọng sắc lạnh:
- Tại hạ biết các hạ khai ra sự thật cũng khó thể bảo toàn tính mạng, nhưng nếu không thành thật trả lời câu hỏi của tại hạ thì sẽ sống dở chết dở.
Người áo xanh bị chém đứt cánh tay, đau thấu tim gan, nhưng quan trọng hơn nữa là tinh thần của y đã hoàn toàn khuất phục trước sự uy hiếp của Dung Ca Nhi. Y thở ra một hơi dài rồi nói:
- Huỳnh bang chủ của Cái bang đã được tệ thượng chấp thuận một điều kiện.
Dung Ca Nhi nghe như bị một quyền đấm mạnh vào ngực, ngây ra một hồi mới nói:
- Các hạ có biết điều kiện ấy là gì không?
- Tại hạ không rõ nội tình, nhưng dĩ nhiên không phải là điều tầm thường.
Dung Ca Nhi vung tay trái điểm vào hai huyệt đạo của người áo xanh, ngoảnh lại nhìn Huỳnh Thập Phong hỏi:
- Y nói có thật không?
Huỳnh Thập Phong cười ha hả:
- Dung huynh đệ có tin không?
- Bán tín bán nghi!
- Ngu huynh nêu ra một điều, nếu như y nói thật thì đâu cần phải theo dõi ngu huynh.
- Người này võ công không cao, nhưng Huỳnh bang chủ lại sợ như rắn rết, chẳng hay là vì lẽ gì?
- Vì y khống chế tính mạng của ngu huynh!
- Khống chế bằng cách nào?
- Chẳng giấu gì Dung huynh đệ, kịch độc bị trúng trong người ngu huynh đã bộc phát, mỗi mười hai giờ phải uống thuốc giải một lần...
Dung Ca Nhi nhìn người áo xanh, nói tiếp:
- Thuốc giải ở trên mình y phải không?
- Dung huynh đệ nghĩ là y mang theo trên mình sao?
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Không mang theo trên mình, vậy chứ ở đâu?
Huỳnh Thập Phong lắc đầu cười nói:
- Ngoài người này ra, không còn ai biết thuốc giải ở đâu, có thể ở trên cây, có thể ở dưới hiên nhà hay dưới tảng đá bên bờ suối nào đó, ngu huynh mỗi khi độc phát là y hiện thân đúng lúc cho ngu huynh uống thuốc giải, nếu giết y, ngu huynh cũng chỉ có thể sống thêm mười hai giờ...
Dung Ca Nhi quay sang người áo xanh hỏi:
- Việc này thật ra là sao?
- Huỳnh bang chủ nói không sai, tại hạ tuy khống chế sự sống chết của Huỳnh bang chủ, nhưng trên mình không có thuốc giải, thuốc giải mỗi lần lấy được chỉ đủ dùng cho một lần, thuốc giải lần sau xuất hiện ở đâu, ngay cả tại hạ cũng không biết...
Dung Ca Nhi quay sang Huỳnh Thập Phong:
- Nếu tại hạ giết người này thì Huỳnh bang chủ cũng chẳng thể sống phải không?
Huỳnh Thập Phong gật đầu:
- Đúng vậy!
- Thôi được, vì sự sống chết của Huỳnh bang chủ, tại hạ để lại tính mạng cho y, tại hạ cáo từ!
Dung Ca nhi dứt lời, cất bước đi ra ngoài.
Người áo xanh lớn tiếng nói:
- Đứng lại, vì sao không giết tại hạ?
Dung Ca Nhi cười nhạt:
- Giết chết các hạ thì Huynh bang chủ không thể có được thuốc giải, ông ấy cũng phải chết.
- Huỳnh bang chủ có thỏa hiệp và cũng có liên lạc với tệ thượng, chắc chắn tệ thượng không để mặc cho Huỳnh bang chủ chết đi.
Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:
- Nếu đây là mưu kế của các hạ, tại hạ nghe theo sẽ hại chết Huỳnh bang chủ còn gì?
Đoạn không màng đến người áo xanh nữa, tung mình mấy lượt đã mất dạng.
Dung Ca Nhi phóng đi xa mấy dặm mới dừng lại, thở ra một hơi dài, thầm nhủ:
- Huỳnh Thập Phong nói năng ỡm ờ, thần thái điềm tĩnh, rất có thể người áo xanh đã nói thật, sự thật thế nào quả khó đoán ra được, hãy xem thử Huỳnh Thập Phong đối phó với người áo xanh như thế nào rồi hẵng tính.
Nghĩ đoạn, chàng liền quay sang hướng tây, đến bên một con đường lớn, phi thân lên một cây to ẩn nấp.
Chờ đến khoảng nửa giờ sau vẫn chưa thấy có người đi qua, Dung Ca Nhi hết sức thất vọng, thầm nhủ:
- Có lẽ họ không đi theo con đường này.
Vừa định phóng xuống, bỗng thấy mấy bóng người xuất hiện từ xa. Chàng chú mắt nhìn, đó là năm đại hán võ phục, họ đi theo một hàng dài, theo sau là Huỳnh Thập Phong và người áo xanh.
Người áo xanh lúc này vết thương đã được băng bó, có lẽ vì thương thế không nhẹ nên họ đi rất chậm. Dung Ca Nhi thấy Huỳnh Thập Phong với người áo xanh như không hề có địch ý, hai người vừa đi vừa thấp giọng chuyện trò.
Cảnh tượng ấy khiến Dung Ca Nhi hết sức hoang mang, chàng tuy thông minh nhưng thiếu lịch duyệt, không sao hiểu ra được sự thật.
Dung Ca Nhi nhìn theo đến khi mấy bóng người ấy khuất dạng trong bóng đêm mới phóng xuống đất, buông tiếng thở dài thậm thượt, lẩm bẩm:
- Chuyện trong giang hồ thật quá là phức tạp, biến đổi khôn lường, khi nãy lúc mình đả thương người áo xanh, vì sao Huỳnh Thập Phong không ngăn cản? Người áo xanh đã khống chế tính mạng của ông ấy kia mà?
Chàng nghĩ đến đó, lòng càng thêm thắc mắc, đứng thừ ra hồi lâu, chợt nhớ đến mục đích chuyến đi này, cần phải sớm về nhà gặp mẫu thân, võ công của mình đều là do mẫu thân truyền thụ, kể ra mẫu thân cũng là một nhân vật bất phàm, chỉ có điều là bà ít khí rời khỏi nhà, không màng đến chuyện giang hồ, Vạn Thượng môn chủ đã kiên quyết muốn gặp mẫu thân, hẳn là đã sinh lòng hoài nghi.
Nghĩ đến đó, chàng nghe lòng háo hức khôn tả, thật muốn nhanh chóng về đến nhà, lúc này ngựa của chàng đã để lại ở bên ngoài khu rừng kia, đành thi triển khinh công phóng đi.
Trời dần sáng tỏ, trưa hôm ấy đã đến một thị trấn lớn, chọn mua một con tuấn mã rồi tiếp tục lên đường.
Ngày thứ ba, lúc mặt trời vừa xuống núi, Dung Ca Nhi đã về đến trước cửa nhà.
Đây là một thôn trang nằm ven theo núi đá và suối trong, chỉ có vài hộ dân, khói lam chiều nghi ngút.
Dung Ca Nhi phóng xuống ngựa, quay lại nhìn một hồi, không thấy có người theo dõi mới dắt ngựa đi vòng qua thôn trang, tiến vào một sơn cốc, đi được mấy mươi trượng, phía trước hiện ra một góc nhà tranh nằm dưới tán cây che phủ.
Dung Ca Nhi đi thẳng đến trước nhà, chỉ thấy cửa gỗ khép chặt, hoàn toàn tĩnh lặng, bèn đưa tay kéo vòng cửa ba lần, cánh cửa liền xịch mở, một thiếu nữ xinh đẹp tuổi chừng mười tám, mười chín xuất hiện ngay cửa.
Thiếu nữ ấy thoáng khom mình thi lễ và nói:
- Công tử đã về, phu nhân mới vừa nhắc đến vào buổi ăn sáng này!
Dung Ca Nhi dắt ngựa vào trong, thấp giọng nói:
- Gia mẫu đâu? Ta có việc quan trọng cần gặp ngay!
Thiếu nữ khép cửa lại, đón lấy dây cương ngựa của Dung Ca Nhi, buộc vào một cây tùng, lắc đầu nói:
- Không được đâu, phu nhân đang nhập định, phải đến giờ tý mới tỉnh lại.
Dung Ca Nhi gãi đầu:
- Ta có việc gấp, không thể chờ lâu...
Thiếu nữ này tên là Ngọc Mai, nhoẻn cười nói:
- Tiểu tỳ nấu cho công tử một bát mì trước đã!
Đoạn quay người đi về phía nhà bếp.
Lát sau, Ngọc Mai mang vào một bát mì với hai đĩa thức ăn, nói:
- Công tử đi đường xa, hẳn đói lắm rồi, ăn một bát mì trước đi!
Ngọc Mai quay người đi khỏi, chừng một giờ sau mới quay trở lại.
Dung Ca Nhi chờ lâu sốt ruột, vội hỏi:
- Gia mẫu tỉnh lại chưa?
- Rồi! Đang chờ công tử trong sảnh!
Dung Ca Nhi vội nhanh bước đi đến sảnh đường, chỉ thấy bên trong thắp một ngọn nến to, một phụ nữ trung niên áo xanh đang ngồi trên ghế.
Dung Ca Nhi sửa lại y phục, đi vào sảnh, khom mình nói:
- Bái kiến mẫu thân!
Phụ nữ trung niên này hết sức xinh đẹp nhưng uy nghiêm, người thoáng cử động nói:
- Hài nhi đã về!
- Vâng!
- Hổ nhi đâu?
- Y ở lại Trường An, không về cùng hài nhi!
- Tại sao vậy?
- Những gì hài nhi đã trải qua trong mấy tháng nay hệt như một giấc mơ dài, tưởng chừng như hai mươi năm.
Dung phu nhân lạnh lùng:
- Được rồi, hãy ngồi xuống thư thả nói, đã trải qua những chuyện gì?
Dung Ca Nhi vốn có nhiều điều nóng lòng muốn hỏi mẫu thân, nhưng giờ đây không còn nóng lòng nữa, vâng lời ngồi xuống, lần lượt kể rõ mọi sự, lẽ dĩ nhiên có nhiều điều khó nói đành phải vắn tắt cho qua.
Dung phu nhân nhắm mắt lắng nghe, khi Dung Ca Nhi kể xong mới mở mắt ra nói:
- Mẫu thân biết cả rồi, hài nhi hãy đi nghỉ ngơi.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Mẫu thân, hài nhi còn có điều bẩm cáo.
- Còn điều gì nói đi!
- Về chuyện của Vạn Thượng môn chủ.
- Vạn Thượng môn chủ thế nào?
- Bà ấy chính là phu nhân của Đặng Ngọc Long!
Dung phu nhân như chấn động trong lòng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã điềm tĩnh trở lại nói:
- Đặng Ngọc Long đã chết từ lâu, Đặng phu nhân còn sống sao?
Dung Ca Nhi thoáng cảm thấy mẫu thân như tâm khẩu bất nhất, cố che giấu niềm khích động trong lòng, bèn nói:
- Đặng phu nhân võ công rất cao, đã thành lập Vạn Thượng môn, là một lực lượng trong võ lâm duy nhất có thể đối kháng với Nhất Thiên quân chủ.
- Đó thì mẫu thân biết rồi!
Dung Ca Nhi không ngờ mẫu thân lạnh nhạt như vậy, không chịu nói nhiều, nhẹ hắng giọng nói tiếp:
- Đặng phu nhân bảo hài nhi cấp tốc trở về gặp mẫu thân để xin ý kiến về một điều quan trọng.
Chàng thấy mẫu thân luôn tỏ ra lơ đễnh như rất sợ động chạm đến chuyện giang hồ, đành thẳng thắn nói ra.
- Điều gì? Nếu không liên quan đến chúng ta thì đừng nói, hài nhi từ xa trở về, nên sớm nghỉ ngơi đi thôi.
- Điều này chẳng những có liên quan điến mẫu thân mà còn trực tiếp nhắm vào mẫu thân.
Dung phu nhân thoáng biến sắc mặt:
- Điều gì?
- Đặng phu nhân rất mong được gặp mẫu thân!
Dung phu nhân lắc đầu:
- Vì sao? Mẫu thân ẩn cư tại đây, rất ít qua lại với người ngoài, chả lẽ hài nhi không biết?
- Hài nhi biết!
- Vậy thì hài nhi thay mặt mẫu thân cự tuyệt mới phải.
- Hài nhi đã thay mặt mẫu thân từ khước, nhưng Đặng phu nhân nhất quyết phải gặp mẫu thân.
Dung phu nhân chớp mắt một hồi, cười nhạt nói:
- Do đó bà ta đã bảo hài nhi về nói với mẫu thân chứ gì?
- Vâng, đúng vậy!
Dung phu nhân nhẹ thở dài:
- Hài nhi đã trúng kế ném đá dò đường của người ta rồi!
Dung Ca Nhi sửng sốt:
- Sao lại là trúng kế ném đá dò đường?
- Nếu Đặng phu nhân phái người đuổi theo hài nhi, vậy chẳng phải dễ dàng tìm được nơi cư trú của chúng ta là gì?
- Vậy là mẫu thân không muốn gặp Đặng phu nhân phải không?
- Để mẫu thân suy nghĩ kỹ xem, ngày mai hẵng trả lời... Thôi, hài nhi nghỉ ngơi sớm đi!
Dung Ca Nhi đứng lên, đi được hai bước, ngoảnh lại nói:
- Mẫu thân, hài nhi có vài điều không biết có nên hỏi hay không?
Dung phu nhân thoáng nhướng mày:
- Điều gì?
- Mẫu thân thích yên tĩnh, trước nay hài nhi không dám quấy rầy nhưng trong lòng sớm đã hoài nghi mà không dám hỏi bừa, dường như mẫu thân có một số điều bí ẩn giấu giếm hài nhi.
Dung phu nhân nhẹ buông tiếng thở dài, định nói rồi lại thôi.
Dung Ca Nhi nói tiếp:
- Hài nhi nhận thấy hai chữ “Ca Nhi” dường như không phải là tên của hài nhi, cho dù không sai thì đó cũng là nhũ danh của hài nhi lúc bé, giờ đây hài nhi đã trưởng thành, chả lẽ không có được một tên thật? Còn thân thế của hài nhi nữa, trước nay mẫu thân không hề cho hài nhi biết, phụ thân của hài nhi nguyên tịch ở đâu? Vì sao chết? Hung thủ là ai? Vì sao bao năm qua mẫu thân không báo thù?
Bỗng co chân quỳ xuống, nói tiếp:
- Trong lòng mẫu thân rõ ràng có rất nhiều nỗi niềm, nhưng không chịu cho hài nhi biết, nay hài nhi đã khôn lớn nên người, mẫu thân đừng giấu giếm hài nhi nữa.
36
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
