Chương 18
Nữ Chư Cát am tường thiên cơ
Chương 18: Nữ Chư Cát am tường thiên cơ
Thành Đại Uy giả như cũng biết khói độc lơi hại, vội lớn tiếng nói:
- Hiện ếch ngọc như đã ở trong túi chúng ta, sẽ nhanh chóng lấy được, không cần thả khói độc.
Dung Ca Nhi lúc này cực kỳ thù ghét người này, liền từ trong lòng lấy ra một nén bạc, nhận định vị trí, vừa định vận kình ném ra, bỗng ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã lăn ra đất.
Khi tỉnh lại, cảnh vật đã đổi khác, chàng đang nằm trên một chiếc giường gối thêu chăn gấm, bày trí hết sức sang trọng.
Không sao diễn tả được đây là một gian phòng thế nào, xung quanh không thấy ánh nắng mặt trời, đèn nến soi sáng khắp phòng, nơi sát vách có một chiếc bàn gỗ, trên bàn có hai chiếc bình ngọc, trong bình cắm đầy hoa lạ tỏa hương ngan ngát.
Dung Ca Nhi thở hắt ra một hơi dài, định ngồi dậy, nhưng không được, mới hay đã bị điểm huyệt, thật không ngờ mình lại bị giam cầm một cách vớ vẩn như vậy.
Đang suy tư, bỗng nghe “kẹt” một tiếng cửa mở, một thiếu nữ áo trắng thư thả đi vào, thẳng đến bên giường.
Thiếu nữ áo trắng nhìn Dung Ca Nhi, chậm rãi nói:
- Các hạ tỉnh lâu rồi hả?
- Vừa mới tỉnh... đây là đâu?
Thiếu nữ áo trắng cười nhạt:
- Bất kể là đâu, các hạ đã nghỉ ngơi rất thoải mái còn gì?
Dung Ca Nhi cười khảy:
- Tại hạ là đại trượng phu đội trời đạp đất...
Thiếu nữ áo trắng phì cười, ngắt lời:
- Thôi đủ rồi, trang hảo hán không nhắc khí dũng khi xưa, hiện các hạ đã là tù nhân của bọn này, sống chết đều không thể tự quyết, còn nói gì đến bậc đại trượng phu đội trời đạp đất.
Dung Ca Nhi bừng lửa giận quát:
- Các vị đã dùng âm mưu quỷ kế, độc hương, ám toán, bất chấp thủ đoạn bắt được Dung mỗ, đó cũng đâu phải hành vi của trang anh hùng.
Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng:
- Các hạ ngoan cố thế này chỉ tự chuốc khổ vào thân thôi!
- Nha đầu thối...
Thiếu nữ áo trắng tay phải vung động, “bốp” “bốp” hai tiếng, hai cái tát tai đã khiến Dung Ca Nhi hai má sưng vù, khóe miệng rỉ máu.
Thiếu nữ áo trắng vờ ra vẻ nhàn nhã đưa tay lên vuốt lại tóc mai, chậm rãi nói:
- Đại anh hùng, đại trượng phu cũng phải ăn tát tai thôi.
Dung Ca Nhi mắt rực lửa giận, hậm hực nói:
- Dung mỗ phen này mà không chết, mai kia gặp lại...
Thiếu nữ áo trắng phì cười, ngắt lời:
- Sự sống chết của các hạ hoàn toàn nằm trong tay bổn cô nương, các hạ đâu còn được tự do muốn sống hay muốn chết nữa... Ếch ngọc của các hạ, bọn này đã lấy đi, nghe đâu trong ếch ngọc có giấu một quyển bí kíp võ công, tuy chỉ có vài chiêu nhưng kỳ diệu khôn cùng, chỉ cần các hạ cho biết cách mở ếch ngọc, bọn này lấy được bí kíp là sẽ thả cho các hạ một con đường sống, bằng không thì đập vỡ ếch ngọc.
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Hiện tại mình hẳn đang ở trong thạch bảo, cho dù Huỳnh bang chủ có đến tiếp cứu cũng khó thể công vào, mình chỉ có thể tìm cách tự cứu mà thôi”, bèn nói:
- Không sai, trong ếch ngọc quả là có giấu bí kíp võ công, nhưng không biết cách mở thì cũng vô dụng và tuyệt đối không được đập vỡ.
- Vì sao không được đập vỡ?
- Vì nếu đập vỡ, cơ quan trong ếch ngọc hẳn tự phát động, hủy hoại bí kíp.
Thiếu nữ áo trắng tức giận:
- Vớ vẩn, làm gì có chuyện như vậy!
- Cô nương không tin thì đừng hỏi.
Dung Ca Nhi quay mặt đi, nhắm mắt lại không đếm xỉa đến thiếu nữ áo trắng nữa.
Một bàn tay mượt mà từ từ đưa qua, sờ lên mặt Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi mở bừng mắt, lạnh lùng nói:
- Tại hạ đã bị bắt, sớm đã không màng đến sự sống chết, muốn giết muốn xẻo tùy cô nương.
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười:
- Hiện các hạ chỉ có hai con đường, một là sống, hai là chết... Nếu chịu cho biết cách mở ếch ngọc, bổn cô nương lập tức có thể thả các hạ rời khỏi đây, gặp lại người thân, gia đình đoàn tụ; còn như không chịu tiết lộ thì cũng chưa chắc có thể gây khó khăn bao nhiêu, cuối cùng bọn này cũng sẽ tìm ra cách mở thôi. Tuy nhiên, các hạ sẽ phải nếm trải cực hình thảm thiết nhất trên đời rồi mới được chết.
Dung Ca Nhi mày kiếm động đậy, định nói lại thôi.
Thiếu nữ áo trắng bỗng nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói:
- Giờ chưa cần quyết định, hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, một giờ sau bổn cô nương sẽ quay lại.
Đoạn quay người đi ra, bước chân tha thướt, dáng đi yểu điệu, hết sức quyến rũ.
Dung Ca Nhi mắt nhìn thiếu nữ áo trắng đi ra rồi khép cửa lại, lập tức trong mật thất tối om.
Dung Ca Nhi còn lại một mình, cố vắt óc suy nghĩ, nhưng sau một hồi rất lâu vẫn chưa tìm ra được cách ứng phó, bỗng nghe “kẹt” một tiếng, cửa lại mở ra, thiếu nữ áo trắng tay bợ ếch ngọc thư thả đi vào.
Thiếu nữ áo trắng đi đến bên giường, cười nhạt nói:
- Đây là ếch ngọc của Dung huynh phải không?
Dung Ca Nhi nhìn kỹ một hồi, lắc đầu nói:
- Không phải!
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười, lớn tiếng nói:
- Y nhận ra được, hãy mang ếch ngọc thật vào đây!
Liền thì, một đạo nhân áo xanh râu dài phủ ngực tay trái cầm ếch ngọc, tay phải cầm phất trần chậm rãi đi vào.
Dung Ca Nhi kinh ngạc:
- Kim đạo trưởng!
Đạo nhân áo xanh vuốt râu cười:
- Kiếm pháp của Dung công tử, bần đạo sớm đã được chứng kiến.
Thì ra đạo nhân áo xanh này chính là Kim đạo trưởng, Hành Lệnh đường chủ của Vạn Thượng môn.
Kim đạo trưởng khẽ hắng giọng, nói tiếp:
- Dung công tử, từ khi gặp nhau trên Thủy Phù các, bần đạo đã hoài nghi thân phận của công tử, sau khi điều tra đã được chứng minh, quả nhiên không sai, bần đạo đã tìm ra nơi an cư hiện nay của lệnh đường, nhưng bần đạo không muốn kinh nhiễu đến bà ấy.
Dung Ca Nhi bàng hoàng, nhưng cố ra vẻ điềm tỉnh nói:
- Biết rồi thì có thể làm gì?
Kim đạo trưởng mắt nhìn ếch ngọc trong tay, chậm rãi nói:
- Tệ thượng không muốn xảy ra xung đột trong lúc này nên đã quyết định giờ tý đêm nay triệt khỏi trường An, hiện mặt trời đã xuống núi, chỉ còn hai ba giờ nữa, nên thời gian của bần đạo không có nhiều, và Dung công tử cũng không có nhiều thời gian để đắn đo suy nghĩ.
- Ý đạo trưởng thế nào?
- Ý bần đạo là bọn này không thể kéo dài thời gian, nên chẳng thể không trịnh trọng khuyến cáo, nếu công tử không chịu nói ra bí mật của ếch ngọc, bần đạo buộc phải sử dụng thủ đoạn không mong muốn.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn ếch ngọc, chậm rãi nói:
- Cách mở ếch ngọc này rất là đơn giản, chỉ cần cất tay là xong, nhưng trước khi mở, tại hạ có vài điều thắc mắc muốn hỏi đạo trưởng được không?
Kim đạo trưởng suy nghĩ chốc lát:
- Đó phải xem công tử hỏi gì mới được!
- Kẻ giả mạo Thành Đại Uy lừa tại hạ vào trong một trang viện rộng lớn, dối gạt tại hạ ở lại, đó có phải kiệt tác của Vạn Thượng môn không?
- Nếu là Vạn Thượng môn thì đâu cần phải tốn công phí sức như vậy!
- Nếu không phải do các vị bày mưu tính kế, sao tại hạ lại lọt vào trong tay các vị?
- Dung công tử đừng hỏi nữa, có hỏi cũng chẳng thể hiểu rõ vấn đề...
Kim đạo trưởng đưa ếch ngọc ra, nói tiếp:
- Hãy mau nói rõ cách mở.
Dung Ca Nhi biết rõ đây là ếch ngọc giả, sao thể mở được? Nhưng lại nói:
- Tại hạ hai tay không thể cử động, làm sao mở được?
Kim đạo trưởng thoáng suy nghĩ, đưa tay ra giải khai huyệt đạo hai tay của Dung Ca Nhi, đoạn nói:
- Hãy nhớ, lúc này công tử vẫn không có sức phản kháng, nếu vọng động chỉ tự chuốc khổ vào thân mà thôi.
Dung Ca Nhi thư giãn hai tay, quả nhiên có thể cử động theo ý muốn, đón lấy ếch ngọc nói:
- Xin đạo trưởng hãy tạm ra khỏi đây!
Kim đạo trưởng nhìn chốt vào mặt Dung Ca Nhi, hỏi:
- Vì sao vậy?
- Tại hạ không muốn đạo trưởng trông thấy cách mở ếch ngọc!
Kim đạo trưởng cười nhạt, quả nhiên quay người lui ra, tiện tay khép cửa lại.
Dung Ca Nhi giơ ếch ngọc lên, ngơ ngẩn nhìn một hồi, thầm nhủ:
- Ếch ngọc này là do Giang đại tiểu thư ngụy tạo, sao thể mở được? Lúc này dù mình nói thật, họ cũng chẳng tin, thật không ngờ ếch ngọc này lại gây ra nhiều phiền toái như vậy.
Trong lòng bực tức, tiện tay ném ếch ngọc lên giường, nào ngờ kỳ tích đã xảy ra, chỉ thấy phần bụng liền lạc của ếch ngọc bỗng nứt ra một lỗ tròn.
Dung Ca Nhi sửng sốt, thầm nhủ:
- Chết thật, Giang đại tiểu thư đã nhớ lầm, lại giao ếch ngọc thật cho mình.
Chàng nhặt ếch ngọc lên xem, quả thấy trong bụng có một mảnh giấy, bèn rút ra xem, chỉ thấy trên giấy viết:
“Độc Tý Quải Tiên là người rất tự phụ, tuy bại dưới tay tiểu nữ, nhưng chưa chắc tâm phục khẩu phục, tuy cam kết với tiểu nữ không dám làm hại Dung huynh, nhưng khó khỏi giở thủ đoạn ép buộc Dung huynh trao ra ếch ngọc, nhưng tiểu nữ đoán lão ta quá yêu thích hẳn không dám hủy hoại ếch ngọc, có lẽ phải do chính tay Dung huynh mở ra.
Sau khi rời khỏi Kim Phụng cốc, Dung huynh hẳn vì biết ếch ngọc là do tiểu nữ chế tác mà không có lòng thương tiếc, chỉ cần ném xuống đất là tự chấn vỡ cơ quan, nếu không ngoài dự đoán của tiểu nữ, Dung huynh hiện đang lâm nguy”.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Quả đúng như vậy, bất kỳ ai nếu phát hiện ếch ngọc này là giả, hẳn sẽ thất vọng mà sát hại mình, Giang đại tiểu thư thật liệu sự như thần.
Chàng xem tiếp, chỉ thấy viết:
“Nếu lúc này xung quanh Dung huynh không có người, xin hãy làm theo chỉ dẫn của tiểu nữ, trong bụng ếch ngọc có một bí kíp võ công do chính tay tiểu nữ viết bằng chu sa, nội dung nửa thật nửa giả, bí ảo khôn lường, hẳn Độc Tý Quải Tiên cũng khó thể phát hiện, Dung huynh hãy dùng để mặc cả với đối phương, tùy cơ ứng biến! Giang Yên Hà!”.
Xem xong, Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Không xem thư này thật khó mà biết được tài trí của Giang đại tiểu thư, Giang Yên Hà hẳn là họ tên của nàng ấy.
Chàng bỏ thư vào miệng nuốt chửng, cảm thấy ngọt lịm như được viết bằng nước đường. Ô hay, ngay cả tình huống này mà Giang đại tiểu thư cũng đã tính đến, biết mình hẳn nuốt thư vào bụng. Chàng thọc hai ngón tay vào bụng ếch ngọc, quả nhiên kẹp ra một mảnh giấy màu vàng được viết bằng chu sa.
Dung Ca Nhi mở mảnh giấy ra xem, chỉ thấy trên viết: “Bửu tịch bí lục, cất giữ cẩn trọng”.
Dung Ca Nhi phì cười, chỉ xem tám chữ này, người không biết sự thật hẳn là vui mừng khôn xiết.
Ngay khi ấy, cánh cửa “kẹt” một tiếng mở ra, Kim đạo trưởng tủm tỉm cười đi vào hỏi:
- Đã mở ếch ngọc rồi ư?
Dung Ca Nhi lẹ làng nhét mảnh giấy vàng vào miệng, nhạt giọng nói:
- Rồi!
Kim đạo trưởng nhìn vào miệng Dung Ca Nhi, hỏi:
- Trong miệng Dung công tử là gì vậy?
- Bí kíp trong bụng ếch ngọc!
Dung Ca Nhi cầm ếch ngọc lên, bợ trên lòng bàn tay.
Kim đạo trưởng đưa mắt nhìn, quả thấy ếch ngọc đã mở ra, biến sắc mặt nói:
- Công tử nếu lỡ sơ ý nuốt bí kíp vào bụng, vậy chẳng phải cần mỗ bụng công tử ra lấy hay sao?
- Nếu tại hạ muốn nuốt bí kíp, đương nhiên là phải nhai nát, dù mỗ bụng lấy ra cũng đã trở nên vô dụng.
Dung Ca Nhi trong miệng ngậm mảnh giấy, tiếng nói ỡm ờ, nhưng Kim đạo trưởng vẫn nghe rất rõ.
Kim đạo trưởng xua tay cười:
- Dung công tử nếu không được bọn này giải cứu thì đã chết từ lâu, công tử nên suy nghĩ cho kỹ, hãy cân nhắc giữa sự sống chết với bí kíp, bên nào nặng hơn?
Dung Ca Nhi cười khảy:
- Tại hạ dù có trao ra bí kíp e cũng khó thể bảo toàn tính mạng, vậy hà tất để lại bí kíp hại người?
- Bần đạo có thể cam đoan, Dung công tử sau khi trao ra bí kíp là có thể bình yên rời khỏi đây và hoàn trả hết mọi vật đã lấy đi trên người công tử.
- Tại hạ sao thể tin lời đạo trưởng?
Kim đạo trưởng nghiêm mặt:
- Bần đạo xưa nay một lời đáng ngàn vàng, nói là giữ lời, không bao giờ thay đổi.
Dung Ca Nhi bỗng hỏi:
- Quý thượng có ở đây không?
- Công tử muốn gặp tệ thượng ư?
- Đúng vậy, tại hạ muốn chính miệng quý thượng cam kết để cho tại hạ rời khỏi đây mới trao ra bí kíp.
Kim đạo trưởng lạnh lùng:
- Vậy là công tử không chịu tin bần đạo chứ gì?
- Chẳng phải tại hạ không chịu tin đạo trưởng, mà là vì tình thế biến đổi khôn lường, vạn nhất đạo trưởng không thể định đoạt, lúc ấy có oán trách đạo trưởng cũng vô ích.
Kim đạo trưởng ngẫm nghĩ một hồi, mới nói:
- Thôi được, bần đạo đi thỉnh thị tệ thượng, xem có đồng ý gặp công tử hay không rồi hẵng trả lời.
- Nếu quý thượng ao ước có được bí kíp này, chắc chắn phải gặp tại hạ thôi.
Kim đạo trưởng không trả lời, quay người đi ra.
Dung Ca Nhi chờ Kim đạo trưởng đi khỏi, mới nhả mảnh giấy trong miệng ra, cầm trong tay, lòng thầm toan tính cách ứng phó hầu có thể thoát thân.
Chừng nửa giờ sau, Kim đạo trưởng mới quay lại, nói:
- Tệ thượng hiện không rảnh để tiếp công tử, nhưng đã giao quyền cho bần đạo.
- Không sao, tại hạ có thể chờ!
- Vậy là phải đến sau giờ ngọ ngày mai, công tử phải chờ đến mười giờ.
- Đó không cần đạo trưởng bận tâm!
Kim đạo trưởng đành vô phương nhìn Dung Ca Nhi, rồi lại đi khỏi.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, hai thiếu nữ áo xanh rất xinh đẹp mở cửa đi vào.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy hai thiếu nữ này vẻ mặt nghiêm lạnh như phủ băng sương, lòng hết sức lấy làm lạ, hai nha đầu này tuổi còn trẻ mà sao lạnh lùng thế này?
Thiếu nữ bên trái lạnh lùng hỏi:
- Dung công tử phải không?
- Vâng!
- Công tử đã thỉnh cầu Kim đạo trưởng được gặp vạn thượng phải không?
- Phải!
- Bây giờ đi được rồi!
- Hai vị cô nương hẳn là người trong Tứ Yến?
Hai thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, cùng đáp:
- Không sai!
- Chẳng hay hai vị cô nương xưng hô thế nào?
- Công tử không nhận thấy đã hỏi quá nhiều sao?
Thiếu nữ bên phải tiếp lời:
- Cho biết cũng chẳng sao, bổn cô nương là Ngọc Yến, vị này là Kim Yến, được rồi chứ? Đứng lên đi nào!
Dung Ca Nhi lắc đầu:
- Không được, tại hạ ngoại trừ hai tay, toàn thân đều bị điểm huyệt, không thể cử động.
Kim Yến quay sang Ngọc Yến nói:
- Hãy giải huyệt cho y!
Ngọc Yến vẻ như không muốn, nhưng cũng đành bất đắc dĩ đi đến bên giường, mở chăn bông ra, vung tay lần lượt giải khai các huyệt đạo bị khống chế cho Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi đứng lên, thở ra một hơi dài, cười nói:
- Đa tạ cô nương!
Ngọc Yến cười khảy:
- Hứ, không biết sống chết, đã bị bắt mà còn cười được.
Ra khỏi mật thất, bên ngoài là một hành lang chật hẹp và tối tăm, hai thiếu nữ một trước một sau kẹp Dung Ca Nhi vào giữa, đi chừng ba trượng, bỗng rẽ sang bên, một cơn gió mát ập đến, gây cảm giác sảng khoái khôn tả.
Ngẩng lên nhìn, trên trời sao đêm lấp lánh, chừng khoảng canh hai.
Kim Yến thư thả đi vào một hoa viên, hương hoa ngan ngát ập vào mũi, dưới ánh sao mờ, loáng thoáng có thể trông thấy một người đang ngồi trong ngôi đình nhỏ giữa hồ sen.
Kim Yến đi đến bên hồ sen, dừng bước sửa lại tóc rối và y phục, co một chân quỳ xuống, cao giọng nói:
- Tiểu tỳ Kim Yến bái kiến vạn thượng!
Trong đình vang lên một tiếng nói rất khẽ, khó phân biệt nam nữ:
- Đã đưa người họ Dung đến phải không?
- Vâng, xin chờ chỉ thị của vạn thượng!
- Được, bảo y đến đây nói chuyện!
- Tuân mệnh!
Kim Yến ngoảnh lại nói:
- Dung công tử có gì nói được rồi đó!
- Đứng đây nói sao?
- Đúng vậy, vạn thượng tai mắt linh mẫn, Dung công tử đứng đây nói gì cũng nghe được hết.
Dung Ca Nhi nhận thấy Kim Yến khó thể quyết định, bèn cao giọng nói:
- Dung mỗ có việc cầu kiến, vạn thượng có thể tiếp không?
Hồi lâu, Vạn Thương môn chủ mới với giọng thấp trầm nói:
- Các hạ muốn qua Dưỡng Tâm đình này phải không?
- Tại hạ có vài điều muốn thỉnh giáo, không tiện lớn tiếng la hét!
- Điều gì? Hãy nói trước nghe xem, nếu là điều nhỏ nhặt thì không cần phải nói.
- Về bí mật trong bụng ếch ngọc, cùng với Kim Phụng môn và Độc Tý Quải Tiên!
- Được, hãy qua đây!
Dung Ca Nhi ngẩng lên nhìn, thấy chỗ mình đứng cách Dưỡng Tâm đình ít ra cũng hai trượng rưỡi, bốn phía không có cầu, ước lượng với khinh công của mình khó thể vượt qua trong một lần phi thân, bất giác ngẩn người.
Chỉ thấy Kim Yến giơ một mảnh ván gỗ lên nói:
- Dung công tử đã khôi phục võ công rồi phải không?
- Vâng!
- Nếu được mượn sức một lần giữa hồ, công tử có qua được không?
- Vậy thì thừa sức!
- Được, công tử hãy chú ý.
Kim Yến vung tay, mảnh ván bay đi, rơi trên mặt hồ cách chừng hơn trượng.
Dung Ca Nhi tung mình, mũi chân giẫm trên mặt ván, mượn sức vượt qua hồ, lên trên Dưỡng Tâm đình.
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy một người khoác áo choàng đen, đầu đội nón rơm rộng vành, ngồi trên chiếc ghế dựa, quay mặt về hướng tây, chàng đã hạ xuống ngay phía sau người ấy.
Dung Ca Nhi khẽ hắng giọng, chưa kịp cất tiếng, người ấy đã tranh trước nói:
- Hãy trao bí kíp cho bổn tọa trước!
Dung Ca Nhi nhận thấy trao ra đồ giả cũng chẳng hề gì, tay cầm mảnh giấy vàng nói:
- Được, nhưng phải biết rõ thân phận của các hạ trước, các hạ là Vạn Thượng môn chủ ư?
- Đúng vậy, trong lúc này và tại đây mà các hạ còn chưa tin thân phận của bổn tọa sao?
- Tại hạ chẳng thể không thận trọng!
Dung Ca Nhi chầm chậm đưa mảnh giấy vàng ra. Vạn Thượng môn chủ không quay đầu lại, chỉ đưa tay ra đón lấy, nhưng không mở ra xem, lạnh lùng nói:
- Các hạ thật to gan!
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Gì mà to gan?
- Bí kíp trong bụng ếch ngọc là một quyển sách nhỏ, còn đây chỉ là một mảnh giấy.
- Đó là từ trong bụng ếch ngọc lấy ra, thật hay giả tại hạ đâu có biết.
Vạn Thượng môn chủ cười sắc lạnh:
- Các hạ lừa được họ chứ không lừa được bổn tọa, nhưng hẳn các hạ cũng chẳng có bản lĩnh đánh tráo bí kíp, chắc chắn đó là kiệt tác của Giang đại tiểu thư, dúng không?
Dung Ca Nhi ngẩn người ra, hồi lâu không thốt nên lời.
Vạn Thượng môn chủ nói tiếp:
- Các hạ ngạc nhiên lắm phải không? Thật ra thì Giang đại tiểu thư đã không tính đến bổn tọa, chỉ nghĩ đến đối phó với Độc Tý Quải Tiên, không ngờ ếch ngọc lại lọt vào tay bổn tọa.
Một tay đưa trả mảnh giấy vàng, nói tiếp:
- Trả lại cho các hạ, hãy cất trở vào trong bụng ếch ngọc, biết đâu còn có thể cứu mạng các hạ lần nữa, đánh lừa Độc Tý Quải Tiên một phen.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, chỉ thấy hai ngón tay thon thả kẹp lấy mảnh giấy, đây là một cục diện rất ngượng ngùng, chàng tần ngần một hồi mới đưa tay ra nhận lấy, nhét vào lòng, thầm nhủ:
- Người này tài trí chẳng kém Giang đại tiểu thư.
Vạn Thượng môn chủ lạnh lùng nói:
- Bổn tọa chỉ hỏi một điều, các hạ phải trả lời đúng sự thật.
- Điều gì?
- Giang đại tiểu thư phải chăng đã sinh lòng tranh bá võ lâm?
Dung Ca Nhi nhớ kỹ là Giang đại tiểu thư có nói điều ấy và dặn chàng phải giữ bí mật, bèn nói:
- Tại hạ không biết!
Vạn Thượng môn chủ bỗng quay mặt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Dung Ca Nhi, lạnh lùng nói:
- Bổn tọa hiểu rất rõ tính tình của Giang đại tiểu thư, nếu không quan tâm đến các hạ, nàng ta không bao giờ lao tâm nhọc sức để làm ra ếch ngọc giả này cho các hạ.
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Vạn Thượng môn chủ thật quá lợi hại”, chậm rãi nói:
- Giang đại tiểu thư có lòng tranh bá võ lâm hay không, tại hạ quả thật không biết.
Vạn Thượng môn chủ cười khảy:
- Các hạ cần gặp bổn tọa chỉ để nói những điều vớ vẩn như vậy thôi sao?
- Kim đạo trưởng bảo tại hạ mở ếch ngọc trao ra bí kíp, tại hạ không thể tin ông ấy nên mới cần gặp vạn thượng.
- Gặp bổn tọa có dụng tâm gì?
Dung Ca Nhi ngớ người:
- Ơ... ơ...
Ấp úng hồi lâu, không thốt nên lời.
Vạn Thượng môn chủ lạnh lùng:
- Các hạ nghĩ là sau khi gặp bổn tọa, trao ra bí kíp giả, trong lúc vội vàng bổn tọa chưa thể phân biệt thật giả, sẽ tha cho các hạ rời khỏi đây phải không?
- Vạn thượng đa nghi rồi, tại hạ không hề có ý định như vậy.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy người này vẻ mặt trơ lạnh, không có chút biểu hiện gì, hoàn toàn không giống người sống.
- Hiện có hai con đường tùy các hạ chọn một.
- Hai con đường gì?
- Một là đầu nhập Vạn Thượng môn, chịu sự lãnh đạo của bổn tọa, hai là phải uống một viên Vong Ngã thần đơn, quên hết chuyện hôm nay, rồi sẽ để cho các hạ rời khỏi đây.
Dung Ca Nhi thắc mắc:
- Vong Ngã thần đơn là gì?
Vạn Thượng môn chủ mỉm cười:
- Vô Ngã thần đơn là một loại thuốc rất ngọt, uống vào chẳng những không tổn hại đến thân cốt, mà còn quên hết mọi sự từng trải qua trong đời, trở nên không chút phiền muộn, có thể sống lâu trăm tuổi.
Dung Ca Nhi cảm thấy gương mặt quái dị của Vạn Thượng môn chủ có vẻ hết sức u ám, khi cười càng thêm ghê rợn, như thớ thịt cả gương mặt co rúm, khiến chàng bất giác rùng mình, mải suy nghĩ đã quên trả lời Vạn Thượng môn chủ.
Chỉ nghe Vạn Thượng môn chủ nói:
- Các hạ phải mau quyết định, bổn tọa không có thời gian chờ đợi.
Dung Ca Nhi nhận thấy bí kíp giả đã bị đối phương phát hiện, hẳn khó khỏi xảy ra xung đột, bèn ôm quyền nói:
- Vạn thượng trân trọng, xin cáo biệt!
Đoạn sải chân bước đi. Vạn Thượng môn chủ tức giận quát:
- Đứng lại, các hạ định đi đâu?
- Tại hạ đã không muốn lựa chọn hai con đường của vạn thượng, đành cáo biệt thôi!
- Các hạ tự tin có thể đi khỏi không?
- Không thể cũng phải thử!
Vạn Thượng môn chủ lạnh lùng:
- Các hạ tự tin như vậy, thử cũng tốt, có thể đi được rồi!
Dung Ca Nhi thầm vận khí, vừa ngưng thần giới bị vừa cất bước tiến tới.
Vạn Thượng môn chủ bỗng vung tay, một luồng sáng lạnh bay vút ra, cắm vào mảnh ván gỗ nổi trên mặt hồ, rồi liền giật cổ tay, mảnh ván bay lên, rơi xuống trên đình.
Dung Ca Nhi nhìn mảnh ván, thầm nhủ:
- Quanh đây toàn là nước và rộng hơn hai trượng, nếu khoảng giữa không có ván gỗ mượn sức, khó thể vượt qua, Vạn Thượng môn chủ đã dùng ám khí kéo ván gỗ lên trên đình, rõ ràng là cố ý gây khó khăn cho mình.
Lúc này Vạn Thượng môn chủ chầm chậm quay mặt đi, không nhìn Dung Ca Nhi nữa.
Dung Ca Nhi trong những ngày qua đã trải qua nhiều hung hiểm nên hiểu rất rõ hoàn cảnh nguy nan lúc này, nếu ứng phó không khéo rất có thể chuốc lấy họa sát thân ngay.
Chàng đắn đo hồi lâu, quyết tâm mạo hiểm một phen, bèn đề khí tung mình, phi thân về phía bên kia bờ hồ.
Ngay khi người chàng vừa vọt lên không, Vạn Thượng môn chủ đang quay lưng về phía chàng đột nhiên vung tay, một sợi dây đỏ bay ra, quấn vào cổ chân chàng.
Dung Ca Nhi phản ứng rất nhanh, tay phải chộp xuống, nắm lấy sợi dây đỏ, nhưng vẫn chậm một chút, Vạn Thượng môn chủ đã phát ra nội lực, giật về rồi vung lên, Dung Ca Nhi không tự chủ được, liên tiếp lộn hai vòng trên không, hạ xuống trở lại trên đình.
Vạn Thượng môn chủ vung tay, thu dây đỏ về, mai mỉa nói:
- Các hạ còn chưa đi sao?
Dung Ca Nhi tức tối vì bị đối phương bỡn cợt, hậm hực nói:
- Thủ pháp tung dây buộc chân của vạn thượng rất tinh diệu, tại hạ vô vàn bội phục!
- Các hạ trong lòng chưa phục phải không?
- Nhưng không biết võ công về quyền chưởng của vạn thượng thế nào? Tại hạ cũng rất muốn được lĩnh giáo!
- Nghe nói các hạ kiếm pháp thần tốc, chưa biết thật hay giả, bổn tọa ngồi yên đây để thử kiếm pháp của các hạ được không?
- Có lẽ vạn thượng biết trên mình tại hạ lúc này không có kiếm?
Vạn Thượng môn chủ lớn tiếng:
- Đưa cho Dung đại hiệp một thanh kiếm!
- Tỳ nữ tuân mệnh!
Chỉ nghe một tiếng thiếu nữ đáp, rồi liền thấy một vệt sáng lạnh lấp loáng, một thanh trường kiếm luôn bao đã từ bên kia bờ hồ ném qua.
Dung Ca Nhi đưa tay đón lấy trường kiếm, thở hắt ra một hơi dài, nói:
- Vạn thượng xin tuốt binh khí.
- Nếu dùng kiếm thắng thì các hạ cũng chẳng phục, chi bằng ngồi yên ở đây, các hạ hãy thi triển ba chiêu kiếm pháp tấn công, để xem có thể gây tổn thương cho bổn tọa hay không?
- Nếu tại hạ lỡ tay gây tổn thương cho vạn thượng thì sao?
- Vậy thì tốt quá, nếu các hạ giết chết bổn tọa, chẳng những có thể tự do rời khỏi đây, mà Vạn Thượng môn cũng sẽ tan rã kể từ nay.
Dung Ca Nhi đảo mắt nhìn, đột nhiên vung kiếm, chém gãy một khúc gỗ trên lan can đình, chậm rãi nói:
- Vạn thượng đã muốn chứng kiến kiếm pháp của tại hạ, lẽ đương nhiên tại hạ phải bêu xấu, nhưng chỉ dùng khúc gỗ này thay thế.
Đoạn tay trái vung lên, ném khúc gỗ lên rất cao, sau đó tra kiếm vào bao.
Chờ đến khi khúc gỗ rơi xuống chỉ còn cách mặt hồ chừng bốn thước, mới tức tốc rút trường kiếm ra, chỉ thấy ánh kiếm lấp lóa, khúc gỗ đã bị chia làm bốn mảnh rơi xuống nước.
Vạn Thượng môn chủ cười khảy:
- Nhanh thì đủ nhanh, nhưng lực đạo quá yếu, chém gỗ thì tạm được, chứ như là sắt đá, có lẽ không được như vậy.
Phải biết khúc gỗ từ trên cao rơi xuống mỗi lúc càng nhanh, Dung Ca Nhi một kiếm chẻ đôi, rồi lại một kiếm chẻ thành bốn, tốc độ có thể nói là nhanh như tia chớp, vậy mà Vạn Thượng môn chủ còn chê, vẫn còn muốn với thân thử kiếm.
Dung Ca Nhi thoáng biến sắc mặt:
- Vạn thượng muốn với thân thử kiếm thật sao?
- Chả lẽ bổn tọa nói đùa?
- Vậy thì tại hạ cung kính không bằng vâng lời!
- Bổn tọa cược bằng tính mạng, các hạ cược bằng gì?
Dung Ca Nhi thoáng suy nghĩ:
- Theo ý vạn thượng thì sao?
- Nếu chém không trúng bổn tọa, các hạ phải buông kiếm chịu trói, chịu sự phân xử của bổn tọa.
Dung Ca Nhi thầm nghĩ, mình không đả thương được đối phương, dù không muốn buông kiếm cũng chẳng thể được, bèn nói:
- Được, chúng ta cam kết như vậy!
- Kể từ bây giờ, các hạ có thể xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Dung Ca Nhi thở ra một hơi dài, vận kình vào tay phải, nói:
- Vạn thượng hãy cẩn thận!
“Vút” một kiếm, đâm vào sau lưng Vạn Thượng môn chủ, khi mũi kiếm còn cách chừng nửa thước, vẫn chưa thấy Vạn Thượng môn chủ động đậy.
Dung Ca Nhi thấy vậy, dù có đả thương đối phương cũng không quang minh lỗi lạc, liền dằn cổ tay, thu kiếm về.
Vạn Thượng môn chủ cười khảy:
- Sao vậy?
- Đâm sau lưng thế này, tại hạ không thể!
Vạn Thượng môn chủ tiếng nói bỗng trở nên ôn hòa:
- Các hạ rất quân tử!
Dung Ca Nhi thở dài:
- Vạn thượng nếu nhất quyết muốn động thủ với tại hạ, xin hãy tuốt binh khí ra, chúng ta đối diện với nhau giao đấu, tại hạ có chết cũng không ân hận.
Vạn Thượng môn chủ chầm chậm quay mặt lại:
- Dung công tử có tin nhân quả báo ứng không?
Dung Ca Nhi ngạc nhiên, sao bỗng dưng lại nói đến nhân quả báo ứng? Bèn nói:
- Tại hạ tin phần nào!
Vạn Thượng môn chủ mỉm cười:
- Vậy thì tốt, Dung công tử đã kiên quyết không muốn ở lại đây, bây giờ ra đi được rồi.
Thật quá bất ngờ, Dung Ca Nhi tuy hết sức thắc mắc, nhưng đối phương đã nói vậy thì mình nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, kẻo đêm dài lắm mộng, đối phương đổi ý thì khốn, vừa định phi thân qua hồ, bỗng nghe một tiếng thở dài khe khẽ, khiến chàng giật mình đứng lại.
Thì ra tiếng thở dài ấy rất trong trẻo, rõ ràng là của nữ nhân, khác hẳn tiếng nói của Vạn Thượng môn chủ.
Dung Ca Nhi quay đầu lại, đảo mắt nhìn quanh.
Vạn Thượng môn chủ phì cười, nói:
- Dung công tử nhìn gì vậy?
- Tại hạ xem thử ở đây có bao nhiêu người?
- Hai người, bổn tọa với công tử!
Tiếng nói lần này lảnh lót như tiếng thở dài vừa rồi.
Dung Ca Nhi hết sức lấy làm lạ, Vạn Thượng môn chủ này chẳng rõ là nam hay nữ, lúc thì giọng nam, lúc thì giọng nữ, thật không sao phân biệt được.
Đang thắc mắc suy nghĩ, chỉ thấy Vạn Thượng môn chủ một tay đưa ra, nói:
- Đây có một chiếc ngọc bài, Dung công tử hãy giữ lấy mang theo bên mình.
Dung Ca Nhi lòng càng thêm thắc mắc, nhưng cũng đưa tay ra.
Vạn Thượng môn chủ tay phải lật lên, bỏ ngọc bài vào tay phải Dung Ca Nhi, trịnh trọng nói:
- Hãy cất giữ cẩn thận, rồi đây hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho Dung công tử.
Dung Ca Nhi bợ trên lòng bàn tay, dưới ánh sao mờ có thể loáng thoáng nhận ra đây là một mảnh ngọc trắng vuông vức, trên có khắc một chim phụng hoàng.
Vạn Thượng môn chủ nói tiếp:
- Dễ thường không nên đưa cho người khác xem, giờ Dung công tử đi được rồi!
Dung Ca Nhi chỉ chờ có vậy, liền tức đề khí tung mình, người vọt lên không, chàng tuy khinh công trác tuyệt, nhưng cũng không thể một lần tung mình vượt qua mặt hồ, khi còn cách bờ hồ chừng một thước thì đã hết đà hạ xuống.
Dung Ca Nhi thấy vậy hoảng kinh, phen này rơi xuống nước là chắc. Ngay khi ấy bỗng nghe “bõm” một tiếng, một mảnh ván rơi xuống ngay bên dưới, liền tức giẫm chân lên ván, người lại vọt lên, qua đến bên kia bờ.
Chỉ thấy Ngọc Yến đã chờ sẵn, tươi cười nói:
- Dung công tử ra đi phải không?
- Vâng, cô nương…
- Tiểu tỳ xin dẫn đường!
Ngọc Yến không chờ Dung Ca Nhi trả lời, quay người bước đi.
Dung Ca Nhi theo sau Ngọc Yến, đi đến trước một cửa tròn đã mở sẵn, như đang chờ chàng.
Dung Ca Nhi cúi đầu đi qua cửa tròn, Kim Yến đã dắt một con ngựa trắng chờ sẵn bên ngoài.
Kim Yến khom mình thi lễ nói:
- Công tử hãy kiểm tra xem có thiếu gì không?
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy Chí Tôn kiếm được giắt trên yên ngựa, bèn cầm lấy rút ra, cảm thấy khí lạnh rợn người, thân kiếm như rỉ sét đã trở nên phẳng lì, điều lạ kỳ là vẫn một màu đen nghịt.
Kim Yến buột miệng khen:
- Kiếm này của công tử tốt quá!
Dung Ca Nhi tra kiếm vào bao:
- Đa tạ cô nương đã giữ giùm!
Kim Yến cười:
- Công tử hãy bảo trọng, tiểu tỳ không tiễn!
Đoạn cung kính khom mình thi lễ.
Dung Ca Nhi thấy các nữ tỳ đột nhiên trở nên khách sáo, hết sức lấy làm lạ, ôm quyền đáp lễ, tung mình lên ngựa.
Ngọc Yến đuổi theo ra đến nói:
- Trường An ở phía tây nam!
- Đa tạ hai vị!
Dung Ca Nhi vung roi giật cương, ngựa trắng phóng đi như bay. Chàng trong lòng vô vàn thắc mắc, tuy nhớ rõ mọi sự đã xảy ra trong đêm nay, nhưng không thể nào hiểu nổi vì sao lại có kết quả thế này, sự thần bí và quái đản của Vạn Thượng môn chủ thật càng nghĩ càng rối mù.
Dung Ca Nhi cảm thấy ngựa chạy càng lúc càng nhanh, một mạch vượt qua hơn hai mươi dặm đường mà chưa có dấu hiệu ngưng nghỉ, hiển nhiên là loài ngựa quý, vì sao Vạn Thượng môn chủ lại phóng khoáng tặng cho mình? Thật quá khó hiểu.
Ngựa khỏe chạy nhanh, trời mờ sáng đã đến thành Trường An.
Cúi xuống nhìn ngựa trắng, vẫn ngẩng cao cổ, không hề có vẻ mệt mỏi, thậm chí không có một giọt mồ hôi, bất giác sinh lòng yêu thích, ngựa này thật đúng là thiên lý mã trăm năm khó gặp.
Ngay khi ấy, bỗng thấy một người đứng cản trước đầu ngựa, Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thì ra là một khiếu hóa trung niên, đang chằm chặp nhìn vào mặt chàng.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Mình gặp nguy nan đã lỡ hẹn với Huỳnh bang chủ, hẳn ông ấy hết sức nóng lòng lo lắng, nên đã phái đệ tử khắp nơi tìm kiếm.
Bèn không chờ đối phương lên tiếng, chàng tranh trước nói:
- Tại hạ họ Dung, các hạ là người của Cái bang phải không?
Khiếu hóa trung niên gật đầu:
- Tệ bang chủ hạ lệnh cho đệ tử bổn bang hơn trăm người tìm kiếm Dung công tử…
Dung Ca Nhi mỉm cười:
- Huỳnh bang chủ đang ở đâu?
- Tại hạ đi trước dẫn đường, Dung công tử hãy theo sau.
Khiếu hóa trung niên quay người cất bước, Dung Ca Nhi thả ngựa chậm bước theo sau từ xa.
Băng qua hai con đường lớn, rẽ vào một hẻm vắng, khiếu hóa trung niên đã mất dạng.
Chừng một tuần trà sau, vẫn chưa thấy khiếu hóa trung niên xuất hiện, vừa định quay đầu ngựa bỏ đi, bỗng nghe “kẹt” một tiếng, một cánh cửa đen cao to đã mở toang.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, Huỳnh Thập Phong đang đứng ngay cửa giơ tay lên ngoắc, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị.
Dung Ca Nhi giật dây cương, giục ngựa lao thẳng vào trong trang viện mới phóng xuống, hai khiếu hóa trung niên lập tức đóng cửa lại.
Dung Ca Nhi chưa kịp lên tiếng, Huỳnh Thập Phong đã xua tay ngăn lại, sải bước đi thẳng vào một đại sảnh, ngoảnh lại nhìn, một khiếu hóa khác đã dắt ngựa trắng đi vào hậu viện.
Dung Ca Nhi theo sau Huỳnh Thập Phong đi vào đại sảnh, thấy bên trong đang có rất nhiều khiếu hóa già trẻ trung niên không dưới ba mươi người, chính giữa có một chiếc ghế gỗ còn trống, tả hữu mỗi bên có một khiếu hóa.
Huỳnh Thập Phong sải bước đi đến chiếc ghế chính giữa ngồi xuống, chỉ chiếc ghế trống đối diện nói:
- Mời Dung công tử ngồi!
Dung Ca Nhi thoáng khom mình:
- Đa tạ bang chủ!
Đoạn chậm rãi ngồi xuống, quay nhìn sang trái, đó là một lão khiếu hóa râu tóc bạc phơ, mắt trái đã mù, chỉ còn mắt phải.
Người bên phải tuổi chỉ chừng ngoài ba mươi, tuy cũng mặc y phục vá víu trăm mảnh, nhưng rất sạch sẽ, thần khí sung mãn, dáng vẻ rất tinh khôn.
Huỳnh Thập Phong chỉ lão khiếu hóa một mắt nói:
- Vị này là Giang Thượng Nguyên, một trong ba trưởng lão của Cái bang!
Dung Ca Nhi ôm quyền thi lễ:
- Giang lão tiền bối, vãn bối mộ danh đã lâu, hôm nay vinh hạnh được gặp.
“Độc Nhãn Thần Cái” Giang Thượng Nguyên nhẹ gật đầu:
- Không dám! Không dám!
Huỳnh Thập Phong quay sang người bên phải nói:
- Vị này là Trần Lam Phong, Thần Cơ đường chủ của tệ bang!
Dung Ca Nhi khom mình thi lễ:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Trần Lam Phong mỉm cười:
- Bang chủ vẫn thường đề cập đến kiếm pháp thần tốc của Dung huynh, huynh đệ ngưỡng mộ đã lâu!
Dung Ca Nhi khiêm tốn:
- Mạt học hậu tiến, rất mong được Trần huynh chỉ giáo.
Huỳnh Thập Phong nói tiếp:
- Đây là Dung công tử… Dung công tử hôm qua thất hẹn, Huỳnh mỗ đã biết bị người dối gạt, nên phái đệ tử Cái bang khắp nơi tìm kiếm, nhưng không hề tìm ra chút manh mối nào.
Dung Ca Nhi thở dài:
- Cảnh ngộ của tại hạ hết sức dông dài, giang hồ thật hiểm trá, khó thể đề phòng.
Trần Lam Phong tiếp lời:
- Dung huynh xin hãy kể lại tường tận, không chừng có thể giúp tệ bang hiểu rõ tình hình kẻ địch cũng nên.
Dung Ca Nhi gật đầu, bèn tỉ mỉ kể lại mọi sự.
Trần Lam Phong chú ý lắng nghe, chờ Dung Ca Nhi kể xong, mới thở ra một hơi dài nói:
- Theo lời Dung huynh, nơi Dung huynh gặp nạn đầu tiên chính là ở trong thành Trường An rồi.
- Vâng, đó là một hẻm nhỏ, cũng giống như con hẻm này!
- Dĩ nhiên những người ấy cũng không phải của Vạn Thương môn.
- Có lẽ không phải!
- Vạn Thượng môn chủ trước khi gặp Dung huynh dường như đã biết ếch ngọc không phải là thật, đúng không?
- Tại hạ không thể khẳng định là đã biết lúc ấy hay là đã biết trước.
- Vạn Thượng môn chủ đã biết ếch ngọc là giả và bí kíp cũng là giả, vậy sao lại thả Dung huynh mà còn tặng cho thiên lý mã?
- Đó cũng là điều mà tại hạ không sao hiểu nổi!
- Điều gì đã khác với lẽ thường tình thì không thể suy luận theo lẽ thường tình.
Dung Ca Nhi qua lời của Huỳnh Thập Phong đã biết vị Thần Cơ đường chủ này là một người tri thức uyên bác, hết sức tự phụ, nghe y nói vậy cũng thầm bội phục.
“Độc Nhãn Thần Cái” Giang Thượng Nguyên tự nãy giờ lặng thinh, bỗng đứng lên nói:
- Hiện quan trọng hơn hết là bằng cách nào đoạt về dược vật và dụng tâm của người ấy là gì? Còn về chuyện của Vạn Thượng môn và Dung công tử thì để sau hẵng tính.
Huỳnh Thập Phong gật đầu:
- Giang trưởng lão nói rất phải!
Trần Lam Phong nêu ý kiến:
- Theo tại hạ thì hiện nay có hai con đường, một là bổn bang dốc hết toàn lực quyết một phen tử chiến với đối phương; hai là tuân theo lời trong thư của người ấy, Cái bang tạm thời rút khỏi cuộc thi phi này.
Huỳnh Thập Phong nói:
- Cái bang bao đời trung nghĩa tương truyền, đâu thể khiếp sợ lui đi.
Trần Lam Phong nói:
- Bang chủ đã một lòng quyết chiến thì không cần bàn tính nữa, thuộc hạ lập tức chọn người ứng chiến.
Huỳnh Thập Phong như hết sức kính trọng Độc Nhãn Thần Cái, quay sang ông ta hỏi:
- Ý Giang trưởng lão thế nào?
- Lão hủ cũng nghĩ như bang chủ, thà ác chiến một phen chứ không thể chấp nhận yêu sách của họ.
Huỳnh Thập Phong quay sang Trần Lam Phong:
- Hãy trả lời với họ là chúng ta sẽ phó ước đúng hẹn.
Trần Lam Phong đứng lên, bước nhanh ra khỏi đại sảnh.
Lát sau, Trần Lam Phong quay trở vào, Huỳnh Thập Phong liền hỏi:
- Người ấy đi chưa?
Trần Lam Phong gật đầu:
- Mọi sự đều tuân theo ý bang chủ!
- Hãy truyền dụ, tất cả huynh đệ có mặt tại đây tranh thủ thời gian nghỉ ngơi điều tức, chuẩn bị cho cuộc chiến đêm nay.
- Tuân mệnh bang chủ!
Trần Lam Phong đảo mắt nhìn mấy mươi đệ tử Cái bang trong đại sảnh, cao giọng nói:
- Chư vị hãy lui ra ngoài sảnh điều tức, cuộc chiến đêm nay liên quan đến sự vinh nhục của bổn bang, chư vị hãy nghỉ ngơi cho tinh thần sung mãn, dũng cảm chiến đấu.
- Tuân mệnh!
Mấy mươi đệ tử Cái bang cùng hô vang, lục tục ra khỏi đại sảnh.
Dung Ca Nhi tuy không nhận ra được thân phận của những người này trong Cái bang, nhưng dường như đều là đầu mục, Cái bang đã triệu tập nhiều đầu mục như vậy, sự kiện này thật chẳng phải tầm thường.
Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại Giang Thượng Nguyên, Huỳnh Thập Phong và Trần Lam Phong.
Huỳnh Thập Phong thấp giọng nói:
- Trần đường chủ có nhận ra được chút manh mối gì không?
- Hiện thuộc hạ cũng khó thể quả quyết, nhưng theo nhận định của thuộc hạ thì trước canh ba đêm nay hẳn có thể nhận ra chút manh mối.
- Phen này sự thể trọng đại, mong Trần đường chủ sắp xếp cho tốt.
Dung Ca Nhi thấp giọng:
- Huỳnh bang chủ, quý bang đã gặp đại sự gì phải không?
- Dung công tử không phải người ngoài, nói rõ cũng chẳng sao. Sau khi chia tay với Dung công tử, Huỳnh mỗ trở về phân đà, nhưng phân đà đã trở thành một đống tro tàn, mười mấy thi thể bị cháy khét nằm la liệt.
Dung Ca Nhi kinh hoàng:
- Vậy Vương tổng tiêu đầu có sao không?
Huỳnh Thập Phong vẻ mặt trĩu nặng, chậm rãi nói:
- Vương tổng tiêu đầu, Điền thiếu bảo chủ và Triệu bảo chủ đều thọ thương rất nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng… Còn bộc tùng Hổ Nhi của Dung công tử trong cuộc chiến đã can trường giết chết nhiều kẻ địch, nhưng không hề thọ thương mảy may.
Dung Ca Nhi hết sức lo lắng về thương thế của Vương Tử Phương, quan tâm hỏi:
- Vương tổng tiêu đầu thọ thương ở đâu vậy?
- Ở mạn sườn, tuy không đến đỗi táng mạng, nhưng phải điều dưỡng một thời gian dài.
- Vương tổng tiêu đầu hiện đang ở đâu? Tại hạ có thể đi xem không?
Trần Lam Phong tiếp lời:
- Mấy người thọ thương đã được bang chủ gửi ở một nơi hết sức bí mật, hiện địch trong tối, ta ngoài sáng, Dung huynh không nên đến xem thì hơn. Hãy chờ sau cuộc chiến đêm nay, ngày mai đi xem cũng chẳng muộn.
Dung Ca Nhi thoáng chốc ngẫm nghĩ:
- Thôi được, xin theo ý đường chủ!
Quay sang Huỳnh Thập Phong nói tiếp:
- Cuộc chiến đêm nay của quý bang, đối phương là ai vậy?
Huỳnh Thập Phong cười não nề:
- Chẳng giấu Dung công tử, Huỳnh mỗ từ khi xuất đạo giang hồ đến nay, đây là lần đầu tiên mới có một quyết định hồ đồ như vậy, đối phương phái người đưa thư khiêu chiến, hẹn canh ba đêm nay quyết một phen tử chiến trong khu đồi hoang ở phía đông thành, Huỳnh mỗ đã nhận lời và triệu tập toàn bộ đệ tử tinh nhuệ trong vòng trăm dặm quanh thành Trường An, nhưng cho đến lúc này Huỳnh mỗ cũng chưa biết đối phương là ai.
Trần Lam Phong tiếp lời:
- Bất luận thế nào chúng ta cũng phải tìm cách bắt sống một hoặc hai người của đối phương, không chừng có thể hỏi ra được chút manh mối.
- Mong là được như vậy! Dung công tử đi đường mệt mỏi, cũng cần nghỉ ngơi sớm.
Dung Ca Nhi nhận thấy Huỳnh Thập Phong dường như chưa nói hết lời, nhưng ông đã không muốn nói, chàng cũng chẳng tiện hỏi, bèn nói:
- Huỳnh bang chủ trong những ngày qua đã giúp đỡ tại hạ rất nhiều, tại hạ rất mong được đền đáp, đêm nay nguyện đi cùng, cũng có thể góp chút sức mọn.
Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ một hồi:
- Thịnh tình của Dung công tử, Huỳnh mỗ vô vàn cảm kích, nhưng hiện đã có rất nhiều đệ tử Cái bang tập hợp tại đây, luận thực lực có lẽ không cần nhờ người giúp sức nữa.
- Tại hạ biết điều ấy, nhưng tại hạ đã gặp chuyện này, lẽ nào lại khoanh tay ngồi nhìn.
Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ một hồi:
- Thôi được, đến lúc ấy Huỳnh mỗ sẽ phái người mời.
Đoạn ngẩng lên, lớn tiếng nói:
- Người đâu, đưa Dung công tử đi nghỉ ngơi!
Chỉ nghe “kẹt” một tiếng cửa sảnh mở ra, một tiểu khiếu hòa tuổi chừng 18, 19 đi vào.
25
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
