ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Đêm tối miếu hoang người chưa yên

Chương 12: Đêm tối miếu hoang người chưa yên

Trương thần y giả bỗng hỏi:

- Bây giờ là lúc nào rồi?

Triệu Thiên Tiêu đáp:

- Đã giờ Ngọ!

Trương thần y giả cười nhạt:

- Đã muộn rồi!

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Muộn gì vậy?

Trương thần y bỗng hét to:

- Lão phu đã đến lúc chết rồi!

Huỳnh Thập Phong vội hỏi:

- Các hạ đã uống thuốc độc từ trước rồi sao?

Trương thần y giả há miệng phún ra một ngụm máu tươi:

- Trời đã không giúp các vị…

Cơ thịt trên mặt co giật liên hồi, chốc lát sau đã nhắm mắt lìa đời.

Vương Tử Phương nhẹ thở dài:

- Lão ta đã có lòng hối hận, đáng tiếc là độc tính đã bộc phát.

Huỳnh Thập Phong nuối tiếc:

- Lão ta nói đúng, trời đã không giúp chúng ta.

Triệu Thiên Tiêu thở dài:

- Ôi, giờ chúng ta lại phải lần mò tìm manh mối nữa rồi!

Huỳnh Thập Phong nói:

- Hôm nay là hai mươi chín tháng tư, mai là ba mươi, chính là ngày hẹn của nhị cô nương.

Vương Tử Phương nói:

- Tuy chỉ là thời gian một ngày rưỡi, nhưng đối với lúc này thật quá dài.

Huỳnh Thập Phong nói:

- Hiện chỉ còn một cách cứu vãn duy nhất là phong tỏa nghiêm ngặt Vũ Hoa đài, để khiến đối phương không biết đâu mà lường, hoặc giả có thể đến nơi hẹn đúng lúc.

Vương Tử Phương nói:

- Chúng tại hạ sẵn sàng ra sức, Huỳnh bang chủ cứ dặn bảo!

- Không dám!

Huỳnh Thập Phong dứt lời, sải bước đi ra cửa phòng khách, đưa tay lên vỗ hai cái.

Ngay lập tức, hai đệ tử Cái bang áo xám xuất hiện trước cửa phòng khách, cùng hướng về Huỳnh Thập Phong khom mình thi lễ nói:

- Xin kính chờ bang chủ chỉ thị!

Huỳnh Thập Phong nghiêm giọng:

- Với hết sức triệu tập đệ tử Cái bang đến đây, phong tỏa nghiêm mật Vũ Hoa đài, bất kỳ ai cũng không được đến gần.

Điền Văn Tú nhìn kỹ hai đệ tử Cái bang ấy, tuổi đều trên dưới năm mươi, người bên trái trên lưng đeo một chiếc túi màu lam nhạt, còn người bên phải thì đeo đến hai chiếc túi trắng. Mọi người đều biết đệ tử Cái bang dựa vào màu sắc của túi vải để phân biệt thân phận cao thấp, nhưng chưa hiểu số lượng túi nhiều hay ít có ý nghĩa gì.

Điền Văn Tú sực nhớ đã gặp một đệ tử đeo túi trắng ở chỗ Kim đạo trưởng của Vạn Thượng môn, buột miệng “ồ” lên một tiếng.

Huỳnh Thập Phong ngạc nhiên ngoảnh lại hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Điền Văn Tú nói:

- Khi nào Huỳnh bang chủ xong đại sự hẵng nói cũng không muộn!

Huỳnh Thập Phong khoát tay:

- Hai vị đi đi!

Người đeo túi lam hỏi:

- Nếu người đến dùng võ lực xông vào, có cho phép chúng đệ tử ra tay ngăn cản không?

Huỳnh Thập Phong lưỡng lự chốc lát:

- Nếu buộc phải động thủ thì hãy dụ họ vào trong tường rào để khỏi kinh nhiễu người qua đường.

- Tuân mệnh!

Người đeo túi lam liền cùng người đeo hai túi trắng quay người bỏ đi.

Huỳnh Thập Phong ngoảnh lại nhìn quần hào:

- Theo nhận định của Huỳnh mỗ, đối phương hiện chưa đến đỗi phải động thủ với chúng ta, rất có thể họ thấy chúng ta canh phòng nghiêm mật mà lui đi cũng nên.

- Cuộc hẹn ở miếu hoang tối mai, Huỳnh bang chủ định thế nào?

- Huỳnh mỗ sẽ đi ngay đến đó bố trí trước, bất luận thật hay giả, Huỳnh mỗ cũng tin là có.

Triệu Thiên Tiêu gật đầu:

- Tại hạ cũng nghĩ vậy, tại hạ rất quen thuộc địa hình xung quanh Trường An, Huỳnh bang chủ nếu cần dẫn đường xin cứ dặn bảo.

- Vậy thì xin làm phiền Triệu bảo chủ!

Huỳnh Thập Phong quét mắt nhìn quần hào, nói tiếp:

- Các vị xin hãy canh phòng trong Vũ Hoa đài, nếu không cần thiết tốt hơn không nên ra ngoài, Huỳnh mỗ với Triệu bảo chủ hẳn sẽ quay về trước canh năm đêm mai.

Vương Tử Phương nói:

- Huỳnh bang chủ cứ tự tiện, chúng tại hạ sẽ ở lại đây chờ lệnh!

- Các vị hãy trông nom nhị cô nương!

Huỳnh Thập Phong dứt lời, liền cùng Triệu Thiên Tiêu ra đi.

Vương Tử Phương quay sang Dung Ca Nhi, khẽ nói:

- Dung công tử hãy ngồi nghỉ chốc lát, đêm mai rất có thể còn phải cần đến công tử.

- Đa tạ lão tiền bối đã quan tâm!

Bèn vâng lời ngồi xuống, vận khí điều tức.

Chỉ nghe Điền Văn Tú nói:

- Vương huynh, người này trúng độc rất nặng, thi thể không nên để lâu.

Vương Tử Phương quay nhìn, thấy thi thể của Trương thần y giả đã trở nên tím đen, hết sức ghê rợn, bèn chau mày nói:

- Điền thiếu bảo chủ có cao kiến gì?

- Chúng ta hãy đào một cái hố trong lùm cây hoa ngoài sân vườn chôn tạm, được không?

Vương Tử Phương ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu:

- Cũng được!

Sải bước đi ra ngoài, đào một cái hố trong một góc sân vườn, Điền Văn Tú bồng thi thể của Trương thần y giả bỏ xuống hố, lấp đất lại rồi quay vào phòng khách.

Lúc này, Hồng Hạnh từ trong nội thất đi ra, nhìn Vương Tử Phương lắc đầu nói:

- Nhị cô nương ngủ li bì, sắc mặt đỏ bừng, có lẽ đã ngã bệnh, giải khai huyệt đạo được không?

Vương Tử Phương lắc đầu:

- Tốt hơn là cô nương không nên mạo hiểm, chờ đêm mai trước canh năm Huỳnh bang chủ trở về rồi hẵng tính.

Vừa dứt lời, chợt thấy bóng người thấp thoáng, một đệ tử Cái bang lưng đeo hai túi trắng xuất hiện ở cửa phòng khách, hối hả nói:

- Các vị tốt hơn hãy khép chặt cửa sổ, nếu đối phương không xông vào đây, các vị xin đừng can thiệp.

Vương Tử Phương sửng sốt:

- Ban ngày ban mặt mà bọn chúng dám tấn công vào đây sao?

- Bọn phỉ đồ ấy đâu biết gì vương pháp, lão anh hùng hãy cẩn thận.

Đệ tử Cái bang ấy dứt lời, liền tức tung mình, phi thân mất dạng.

Điền Văn Tú nói:

- Chuyện này thật quá bất ngờ!

Vương Tử Phương nói:

- Cho dù có đệ tử Cái bang canh phòng, chúng ta cũng không được khinh suất, cổ nhân có câu “Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện”, chúng ta cũng phải sẵn sàng nghinh chiến.

Điền Văn Tú đóng cửa sổ lại, trầm giọng nói:

- Hồng Hạnh cô nương hãy lưu ý bảo vệ cho nhị cô nương!

Đoạn tay cầm trường kiếm nhanh bước đi ra ngoài.

Vương Tử Phương ngạc nhiên:

- Thiếu bảo chủ...

Điền Văn Tú ngắt lời:

- Tại hạ muốn ẩn thân trên cây ngoài sân vườn để tiện quan sát toàn diện.

Vương Tử Phương gật đầu:

- Nếu không phải bất đắc dĩ, thiếu bảo chủ không nên ra tay!

Điền Văn Tú khẽ hắng giọng:

- Tại hạ biết rồi!

Vương Tử Phương chú mắt nhìn, chỉ thấy hai đệ tử Cái bang lưng đeo túi đen hệt như cánh chim phi thân vào trong tường rào, theo sau là một đại hán áo đen.

Đại hán áo đen ấy khăn đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Y chẳng nói một lời, trở tay rút lấy trường đao trên lưng, lao tới tấn công hai đệ tử Cái bang.

Hai đệ tử Cái bang cũng không quát hỏi, chia ra hai phía cùng tung ra một quyền.

Hẳn là ba người này đã nói chuyện ở bên ngoài, nên sau khi vào trong tường rào chỉ có động thủ giao chiến mà thôi.

Chỉ thấy đại hán áo đen trường đao vung động, hàn quang lấp loáng, thế công hết sức hung mãnh.

Hai đệ tử Cái bang không thay đổi vị trí, vẫn đứng ở hai phương vị với hai tay không nghinh chiến.

Vương Tử Phương thấy vậy lo lắng thầm nghĩ:

- Sao không sử dụng binh khí? Chả lẽ lúc này mà còn nói chuyện tình nghĩa với kẻ địch hay sao?

Ngay khi ấy, lại thấy bóng người thấp thoáng, hai đại hán áo dài, lưng buộc khăn đen cùng phi thân vượt qua tường rào vào trong sân vườn.

Theo sau lại là hai đệ tử Cái bang, bốn người cũng chẳng nói chẳng rằng, động thủ giao chiến.

Thì ra đệ tử Cái bang đều ghi nhớ lời dặn của Huỳnh bang chủ, mọi kẻ địch đến đây đều dụ vào bên trong tường rào quyết đấu.

Vương Tử Phương thầm nghĩ:

- Chẳng rõ kẻ địch có bao nhiêu người, Cái bang có bao nhiêu đệ tử canh phòng tại đây?

Bỗng nghe Điền Văn Tú truyền âm nói:

- Kẻ địch rất đông, e rằng đệ tử Cái bang ứng phó không xuể, Vương huynh mau chuẩn bị ám khí, chúng ta phải sớm ra tay.

Vương Tử Phương kinh ngạc, vậy là kẻ địch đã toàn lực tấn công rồi.

Dung Ca Nhi bỗng mở bừng mắt, đứng lên nói:

- Ngoài kia đang giao chiến phải không?

- Không hề gì, Dung công tử cứ việc yên tâm điều tức!

Dung Ca Nhi bỗng thò tay vào lòng, lấy ra một chiếc khăn lụa, che mặt rồi nói:

- Vãn bối đi gặp bọn họ!

Vừa định mở cửa xông ra, bỗng nghe Vương Tử Phương trầm giọng nói:

- Dung công tử!

- Gì vậy?

- Không cần ra ngoài, chúng ta canh phòng ở đây được rồi!

- Vâng, xin tuân lời lão tiền bối!

Vương Tử Phương tiến tới hai bước, đến bên Dung Ca Nhi, khẽ nói:

- Dung công tử tốt nhất là không nên động thủ.

- Vì sao vậy?

- Dung công tử kiếm thuật trác tuyệt, có lẽ đêm mai còn phải cần đến công tử.

- Lão tiền bối cứ dặn bảo, vãn bối muôn thác không từ!

Bỗng nghe “bình” một tiếng, cửa phòng khách mở toang, một đại hán áo đen xông thẳng vào.

Vương Tử Phương vừa định vung tay ném ra thần mang, nào ngờ Dung Ca Nhi còn nhanh hơn, trường kiếm tay phải đã vung ra, ánh bạc lấp lóa, đại hán ấy đột nhiên chững người. Dung Ca Nhi tung chân, đá y văng bay ra ngoài.

Chỉ thấy mưa máu tung tóe, thân người đại hán ấy đã bị chia đôi, ngã ra trên đất.

Thì ra đại hán ấy đã bị Dung Ca Nhi một kiếm chém làm hai khúc, có điều là kiếm thế quá nhanh, Vương Tử Phương không nhìn kịp, đến khi thấy hai khúc thân người ngã xuống, máu chảy lênh láng, mới sững sờ buột miệng nói:

- Kiếm pháp nhanh quá!

Dung Ca Nhi tra kiếm vào bao:

- Lão tiền bối quá khen!

Vương Tử Phương thấp giọng:

- Đó có phải Thiểm Điện (sấm sét) thần kiếm không?

Dung Ca Nhi lắc đầu:

- Gia mẫu bảo đó là Truy Phong kiếm pháp!

Vương Tử Phương nhíu mày:

- Truy Phong kiếm pháp ư? Chưa từng nghe nói.

- Võ công của vãn bối là do mẫu thân truyền thụ, gia mẫu đã bảo là Truy Phong kiếm pháp, nhưng thật sự đúng hay không, vãn bối cũng chẳng rõ.

Vương Tử Phương gật gù:

- Dung công tử nói rất phải!

Lại nghe Điền Văn Tú truyền âm nói:

- Viện binh của Cái bang đã kéo đến, người nào cũng vô cùng dũng mãnh, bọn địch sắp rút lui rồi.

Vương Tử Phương chú mắt nhìn, thấy trận chiến ngoài sân vườn đã hoàn toàn thay đổi, các đệ tử Cái bang đang bị kém thế, lúc này đã có thêm năm đệ tử áo xám tiếp viện, năm người này tuổi tuy trẻ, nhưng xuất thủ cực kỳ hung mãnh, chưởng xuất như tia chớp, cước tung như gió cuốn, trong chốc lát đã đả thương mười bảy, mười tám cường địch.

Có lẽ đối phương đã biết không đương cự nổi, cùng lui ra ngoài.

Năm đệ tử Cái bang áo xám thấy đối phương đã lui đi, cũng không ở lại chào hỏi đồng môn, cùng phi thân vượt qua tường rào bỏ đi.

Các đệ tử Cái bang trong sân vườn ngoại trừ hai người thọ thương ở lại điều tức, số còn lại cũng phi thân vượt qua tường rào đi khỏi.

Điền Văn Tú phi thân từ trên cây xuống đất, thấp giọng nói:

- Cái bang quả nhiên là ngọa hổ tàng long, năm đệ tử trẻ áo xám kia chẳng rõ thân phận thế nào trong bang, võ công của họ đáng kể được là cao thủ bậc nhất trong võ lâm... À, đúng rồi! Chắc hẳn là Thần Ưng Ngũ Tử.

Vương Tử Phương nhẹ thở dài:

- Kẻ địch bại trận rút đi, hẳn sẽ báo cáo với tổ chức, cuộc hẹn đêm mai của nhị cô nương không biết có bị ảnh hưởng hay không?

Điền Văn Tú trầm ngâm:

- Hẳn là có!

Vương Tử Phương thở dài:

- Ôi, Huỳnh bang chủ đã nhọc tâm đi bố trí cuộc hẹn đêm mai, nếu bị ảnh hưởng thì uổng phí tâm cơ còn gì?

Điền Văn Tú nói:

- Cầu mong là không ảnh hưởng!

Vương Tử Phương ngước mặt nhìn trời:

- Hiện trời chỉ mới sắp tối, Huỳnh bang chủ phải sau canh năm mới quay về, chúng ta hãy tận dụng thời gian này nghỉ ngơi cho khỏe.

Một đêm trôi qua, đến khi trời sắp sáng Huỳnh Thập Phong với Triệu Thiên Tiêu mới quay về.

Vương Tử Phương vội vã ra đón và nóng lòng hỏi:

- Huỳnh bang chủ vất vả quá, có xong việc không?

- Huỳnh mỗ đã cố hết sức mình, nếu đối phương đến đúng hẹn, hẳn có thể vạch trần bí mật của y.

- Chỉ sợ cuộc chiến đêm qua trong Vũ Hoa đài ảnh hưởng đến người ấy…

- Huỳnh mỗ đã phái người đuổi theo, kẻ địch đã lui ra ngoài thành Trường An, đến một ngôi nhà đất rộng lớn, dường như đó là điểm tập trung của họ.

- Bang chủ có phái người lục soát chưa?

- Hiện Huỳnh mỗ đã phái người bố trí xung quanh giám sát hành động của họ, chờ sau khi nhị cô nương gặp người kia rồi hẵng phái cao thủ bổn bang đến đó bắt sống bọn họ.

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Có một điều cần phải được Hồng Hạnh cô nương trợ giúp.

Điền Văn Tú hỏi:

- Ý bang chủ có phải muốn Hồng Hạnh cô nương giả mạo nhị cô nương không?

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Đúng vậy!

Bỗng thấy một đệ tử Cái bang áo xám hối hả đi đến trước cửa phòng khách, ôm quyền thi lễ nói:

- Kính bẩm bang chủ!

Huỳnh Thập Phong thầm giọng:

- Chuyện gì?

- Bên ngoài có một người cao to đòi gặp công tử của y, chúng thuộc hạ không cản ngăn nổi, hai vị huynh đệ đã bị y đả thương.

Dung Ca Nhi đứng phắt dậy:

- Hẳn là Đại Hổ đã tìm đến, để tại hạ ra xem thử!

Đoạn sải bước đi ra ngoài. Lát sau, Dung Ca Nhi cùng một đại hán áo đen rất cao to đi vào, hướng về Huỳnh Thập Phong vòng tay thi lễ nói:

- Đại Hổ vô lễ, đã đả thương hai vị huynh đệ trong quý bang, tại hạ xin tạ tội!

Dung Ca Nhi ngoảnh lại nhìn đại hán cao to, nói tiếp:

- Còn chưa mau thỉnh tội với Huỳnh bang chủ?

Đại hán áo đen tuy thân hình cao to nhưng không có râu, hiển nhiên tuổi không lớn.

Y vội ôm quyền thi lễ nói:

- Mỗ là Sầm Đại Hổ, tiểu danh Đại Hổ Nhi, đã bất cẩn đả thương hai vị huynh đệ ăn xin, gia công tử đã bảo mỗ thỉnh tội với bang chủ, dĩ nhiên mỗ không dám cãi lời, bang chủ hãy đánh mỗ hai quyền là xong.

Tiếng nói sang sảng nhưng rất non nớt, Huỳnh Thập Phong biết người này có phần đần độn, bèn mỉm cười nói:

- Không hề gì, đôi bên không biết nhau, có tội tình gì đâu!

Sầm Đại Hổ quay sang Dung Ca Nhi:

- Bang chủ không chịu phạt Đại Hổ Nhi, vậy công tử đánh Đại Hổ Nhi hai quyền đi!

Huỳnh Thập Phong khoát tay:

- Dung công tử xin hãy nể mặt Huỳnh mỗ, đừng trách phát vị Sầm huynh đệ này!

- Đại Hổ Nhi, còn chưa mau cảm tạ tấm lòng đại lượng của Huỳnh bang chủ.

Sầm Đại Hổ vòng tay xá dài:

- Đa tạ bang chủ đại lượng!

Huỳnh Thập Phong đáp lễ:

- Không dám!

Dung Ca Nhi nhìn Sầm Đại Hổ hỏi:

- Đại Hổ Nhi đã gặp lão phu nhân rồi phải không?

Sầm Đại Hổ gật đầu:

- Vâng!

- Lão phu nhân đã nói gì?

- Lão phu nhân nói Vương tổng tiêu đầu là đại ân nhân của chúng ta, bảo công tử phải ở lại đây hết sức giúp đỡ, nếu gặp chuyện gì không thể giải quyết, bảo Đại Hổ cấp tốc quay về, lão phu nhân sẽ đến đây ngay.

Dung Ca Nhi quay sang Vương Tử Phương:

- Gia mẫu luôn khắc ghi đại ân đại đức khi xưa, đã bảo vãn bối ở lại đây, lão tiền bối có gì cứ sai bảo.

Vương Tử Phương nói:

- Không ngờ một chuyện cỏn con khi xưa lại khiến lệnh đường nhọc tâm đến vậy, thật khiến lão hủ khó thể yên lòng.

- Lão tiền bối nặng lời rồi!

Dung Ca Nhi quay sang Sầm Đại Hổ, nói tiếp:

- Mọi người ở đây nghị sự, ngươi hãy lui ra ngoài!

- Tuân mệnh công tử!

Sầm Đại Hổ liền vâng lời lui ra ngoài sân vườn.

Dung Ca Nhi lại nói:

- Đã quấy rầy các vị nghị sự!

Huỳnh Thập Phong thở dài:

- Có lẽ đối phương đã hay tin, đêm nay có đi phó hẹn hay không cũng khó thể quyết định, nhưng Huỳnh mỗ vẫn bố trí mai phục nghiêm mật, thà rằng họ không đến chứ chúng ta chẳng thể không phòng bị.

Vương Tử Phương gật đầu:

- Bang chủ nói rất phải!

Điền Văn Tú tiếp lời:

- Đã muốn Hồng Hạnh cô nương giả dạng nhị cô nương, chúng ta phải bàn tính trước với Hồng Hạnh cô nương mới được.

Vương Tử Phương khẽ hắng giọng:

- Điền thiếu bảo chủ nói phải!

Đoạn đứng lên, đi đến trước cửa nội thất nói:

- Hồng Hạnh cô nương, xin mời ra đây, chúng tại hạ có điều cần bàn.

Liền nghe tiếng bước chân vang lên, Hồng Hạnh đi ra với đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là đang khóc.

Nàng ta đưa tay lên sửa lại mái tóc rối, khẽ nói:

- Lão anh hùng có điều chi dạy bảo?

Nha đầu kiêu ngạo này sau nhiều lần bị thua thiệt, giờ đây trở nên hết sức ngoan ngoãn.

Vương Tử Phương nhẹ thở dài:

- Nhị cô nương có khỏe hơn không?

Hồng Hạnh lắc đầu, buồn bã nói:

- Tiểu tỳ thấy thương thế của nhị cô nương rất nặng. Ôi, nhị cô nương mà có mệnh hệ gì, tiểu tỳ cũng không muốn sống nữa.

Điền Văn Tú tiếp lời:

- Cô nương đừng chán nản, đã có lòng hy sinh bản thân, sao không toàn tâm toàn lực cứu nhị cô nương?

- Chỉ cần có lương sách, tiểu tỳ dù tan xương nát thịt cũng chấp nhận.

Điền Văn Tú nói tiếp:

- Huỳnh bang chủ hiện đã có lương sách, nhưng phải cần cô nương trợ giúp.

Hồng Hạnh quay sang Huỳnh Thập Phong, khom mình thi lễ nói:

- Bang chủ có gì cần đến tiểu tỳ xin cứ dặn bảo, tiểu tỳ quyết không từ nan.

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Huỳnh mỗ định nhờ cô nương giả mạo nhị cô nương, cô nương nghĩ sao?

Hồng Hạnh phân vân:

- Tiểu tỳ tài mạo kém xa nhị cô nương, sao thể giả mạo?

- Điều ấy cô nương không cần phải lo, Huỳnh mỗ đã tính toán cho cô nương rồi!

- Tiểu tỳ phải giả mạo thế nào?

- Những lời nói của nhị cô nương hôm qua, cô nương đã nghe rồi chứ?

- Vâng!

- Đêm nay không trăng, nhị cô nương có hẹn với ai đó trong ngôi miếu hoang, Huỳnh mỗ muốn cô nương giả mạo thân phận của nhị cô nương đến đó phó hẹn.

- Tiểu tỳ có thể không?

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Cô nương thông minh lanh lợi, chỉ cần khéo léo một chút là được.

- Bang chủ đã nhận thấy vậy, dĩ nhiên tiểu tỳ không từ chối.

Huỳnh Thập Phong trịnh trọng:

- Điều quan trọng nhất là bất luận xảy ra biến cố gì, cô nương cũng phải hết sức bình tĩnh, Huỳnh mỗ sẽ ẩn thân bên cạnh hỗ trợ cho cô nương.

- Tiểu tỳ tuân mệnh!

Huỳnh Thập Phong quét mắt nhìn quần hào:

- Lúc này các vị cũng nên nhân cơ hội nghỉ ngơi điều tức, rất có thể đêm nay sẽ xảy ra cuộc chiến ác liệt.

Quần hào vâng lời, mọi người tự ngồi xếp bằng vận khí điều tức.

Đến khi trời sắp tối, đệ tử Cái bang mang đến một bữa ăn thịnh soạn.

Mọi người ăn xong, trời đã đến canh một.

Huỳnh Thập Phong trầm giọng nói:

- Chúng ta phải đi sớm một chút, trong các vị có ai muốn ở lại không?

Mọi người nhìn nhau lặng thinh. Huỳnh Thập Phong nói tiếp:

- Vậy là các vị muốn đi cả, Huỳnh mỗ đành phải bảo đệ tử Cái bang canh phòng Vũ Hoa đài… Huỳnh mỗ có vài điều cần nói rõ trước, chuyến đi phen này chúng ta có rất nhiều người, cần phải điều động thích đáng mới có thể phát huy tác dụng, bằng không hiệu quả hẳn ngược lại.

Vương Tử Phương và Điền Văn Tú cùng nói:

- Bang chủ hãy chủ trì đại cục, chúng tại hạ sẵn sàng tuân mệnh!

- Vậy thì Huỳnh mỗ xin mạn phép…

Huỳnh Thập Phong quay sang Dung Ca Nhi, nói tiếp:

- Phiền Dung công tử hãy đeo khăn che mặt, đi theo bảo vệ Hồng Hạnh cô nương vào trong miếu.

Dung Ca Nhi quay nhìn Vương Tử Phương, thấy ánh mắt ông đầy vẻ van xin, đành nói:

- Vâng!

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Những người khác xin nhờ Vương tổng tiêu đầu suất lĩnh mai phục bên một con đường nhỏ cạnh ngôi miếu hoang, theo Huỳnh mỗ nhận định, nếu người ấy không đến thì thôi, nếu đến phó hẹn hẳn phải đi theo con đường nhỏ ấy…

Quét mắt nhìn quần hào, nói tiếp:

- Chúng ta đi thôi!

Nhân lúc trời đêm mịt mùng, mười mấy người rời khỏi Vũ Hoa đài, thi triển khinh công phóng đi về phía bắc.

Vương Tử Phương cùng Điền Văn Tú và Sầm Đại Hổ dưới sự hướng dẫn của hai đệ tử Cái bang đến nơi mai phục; Huỳnh Thập Phong và Triệu Thiên Tiêu ẩn nấp ở một chỗ tối bên ngoài miếu; Dung Ca Nhi khăn đen che mặt theo sau Hồng Hạnh đi thẳng vào trong miếu.

Ngôi miếu hoang này khá rộng lớn, nhưng không ai chăm sóc đã trở nên tiêu điều, trong miếu mọc đầy cỏ dại, tiếng côn trùng nỉ non, cảnh tượng hết sức thê lương.

Hồng Hạnh với Dung Ca Nhi đi thẳng vào chính đường, chỉ thấy đã có sẵn một chiếc ghế dựa, Dung Ca Nhi khẽ nói:

- Mời cô nương ngồi!

Hồng Hạnh đã được căn dặn, không thật cần thiết thì đừng lên tiếng, nên lặng thinh ngồi xuống ghế.

Dung Ca Nhi ngưng tụ nhãn lực quét nhìn xung quanh, rồi lách người nấp vào phía sau bàn cúng.

Chờ khoảng một canh giờ, đã sang đến canh ba, vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Hồng Hạnh đang đợi đến sốt ruột, định bảo Dung Ca Nhi cùng ra ngoài xem thử, bỗng nghe tiếng bước chân xào xạc vang lên.

Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, chỉ nghe tiếng chân, không thấy bóng người.

Miếu hoang u ám cộng với tiếng bước chân xào xạc liên hồi, gây nên cảm giác vô cùng ghê rợn. Hồng Hạnh tuy võ công cao cường, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười mấy tuổi, nghe tiếng bước chân vẫn không ngớt vang lên, lòng không khỏi khiếp sợ, bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Dung Ca Nhi hết sức lấy làm lạ, chuyện gì thế này? Rõ ràng là tiếng chân người bước đi, sao cứ vang lên mãi thế này?

Ngay khi ấy, tiếng bước chân đột nhiên ngưng bặt, một bóng đen như thể u linh thốt nhiên xuất hiện nơi cửa, đứng yên bất động, cảnh tượng thật rùng rợn

Dung Ca Nhi cũng bất giác rợn người, cố trấn tĩnh truyền âm nói:

- Cô nương hãy bình tĩnh, đừng sợ!

Hồng Hạnh đang rùng mình kinh khiếp, nghe tiếng nói của Dung Ca Nhi, liền trở nên mạnh dạn hơn, thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại.

Bóng đen như thể u linh kia đứng ngay cửa chính đường, một hồi thật lâu, mới cất bước đi vào.

Hồng Hạnh nghe tiếng bước chân, mở bừng mắt, bóng đen đã đến trước mặt, còn cách chừng bốn năm thước.

Nàng ta định hét lên, nhưng miệng như bị bụm chặt, không sao cất tiếng được.

Chỉ thấy người ấy từ từ đưa tay phải lên, lấy chiếc mũ nỉ cao trên đầu xuống, lộ mặt ra khẽ nói:

- Nhị cô nương đó phải không?

Tiếng nói trong trẻo, rõ ràng là phụ nữ. Hồng hạnh cảm thấy nhẹ người, thì ra là một cô gái, vậy mà khiến mình suýt chết khiếp, bèn đáp gọn:

- Phải!

- Công chúa chưa đến, đặc phái tiểu tỳ đến trước!

Hồng Hạnh đã được Huỳnh Thập Phong chỉ điểm cách ứng phó, càng nói ít càng tốt, bèn “hừ” một tiếng, không nói gì. Người ấy dứt lời, lặng lẽ lui ra, đứng ở cửa chính đường.

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Người này chỉ hỏi Hồng Hạnh một câu là đã tin, đối phó dễ dàng vậy sao?

Bỗng nghe nữ tỳ áo đen ấy cất tiếng nói:

- Miếu hoang, đêm tối, người chưa yên!

Đó rõ ràng là ám ngữ, muốn Hồng Hạnh trả lời.

Hồng Hạnh cũng biết đó là ám ngữ liên lạc, nhưng nhất thời không biết trả lời thế nào.

Nữ tỳ áo đen lặp lại:

- Miếu hoang, đêm tối, người chưa yên!

Hồng Hạnh vẫn không trả lời, chỉ ngồi lặng thinh.

Nữ tỳ áo đen quả sinh lòng hoài nghi, lạnh lùng nói:

- Cô nương là ai?

Dung Ca Nhi lo lắng thầm nhủ:

- Nguy tai, sắp bại lộ rồi. Nha đầu này mà đào thoát thì “công chúa” nào đó hẳn không xuất hiện, nhưng mình ở cách y thị quá xa, dù ra tay đột kích cũng khó thể thành công.

Chàng thầm thở dài, mình mà là Huỳnh Thập Phong chắc chắn phải mai phục ở bên ngoài vài cao thủ võ công cao cường, vậy thì chẳng lo y thị đào thoát.

Chỉ nghe Hồng Hạnh đáp:

- Ta! Nhị cô nương của Kim Phụng môn!

Nữ tỳ áo đen mỉm cười:

- Đa tạ nhị cô nương!

Dung Ca Nhi tay đã nắm chặt chuôi kiếm, ngưng thần chuẩn bị, chỉ cần nữ tỳ áo đen có hành động gì, sẽ tức khắc xuất thủ đột kích. Chẳng ngờ nữ tỳ áo đen lại không hỏi nữa.

Dung Ca Nhi hết sức thắc mắc, sao y thị không hỏi nữa vậy nhỉ?

Hồng Hạnh trong lòng cũng thắc mắc như vậy.

Sau một hồi lâu, bỗng thấy nữ tỳ áo đen vội vã đi vào nói:

- Công chúa đến, nhị cô nương mau ra nghinh tiếp!

Hồng Hạnh không trả lời, vẫn ngồi yên trên ghế.

Nữ tỳ áo đen vừa định nói tiếp, hai bóng người đã nhanh như gió lướt vào trong chính đường.

Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, đó là hai người áo đen thân hình nhỏ nhắn, cũng khăn đen che mặt, lấy làm lạ thầm nhủ:

- Người trong giới võ lâm đều chú trọng quang minh chính đại, sao những người này đều che giấu mặt mày thế nhỉ?

Nữ tỳ áo đen đến trước vội hướng về một người áo đen đến sau khom mình thi lễ nói:

- Tiểu tỳ khấu kiến công chúa!

Dung Ca Nhi thấy những người này ăn mặc giống nhau, sao thể phân biệt được ai là công chúa?

Chàng chú mắt nhìn, thấy trên ngực áo trái của người bên trái có thêu ba đóa hoa bạc, bèn vỡ lẽ, thì ra là căn cứ vào đó.

Quả nhiên, người có thêu hoa bạc khoát tay:

- Không cần đa lễ, ngươi đã kiểm tra kỹ chưa?

- Tiểu tỳ đã làm theo lời dặn của công chúa, thảy đều ứng đối đúng, dĩ nhiên là không sai rồi!

Người có thêu hoa bạc đột nhiên vươn tay, nhanh như chớp gỡ lấy khăn che mặt của Hồng Hạnh, lạnh lùng quát:

- Ngươi là ai mà dám giả mạo nhị cô nương?

Hồng Hạnh đề khí, lách người sang bên, nào ngờ đối phương còn nhanh hơn, tay phải vung lên, đã điểm trúng huyệt đạo của Hồng Hạnh, cười khảy nói:

- Thời gian của ngươi không nhiều, ngươi là ai nói mau?

Dung Ca Nhi thấy tình thế nguy cấp, thầm vận chân khí, tung mình lao ra.

Người ấy tai mắt cực kỳ linh mẫn, Dung Ca Nhi vừa ra khỏi bàn cúng, chưa kịp xuất thủ đã cảm thấy một luồng tiềm lực ập đến, thì ra đối phương đã tranh trước xuất chưởng.

Dung Ca Nhi vội lách sang bên, trường kiếm chớp nhoáng tuốt ra khỏi bao, ánh bạc lấp lóa, với chiêu “kim ti triền oãn” (tơ vàng quấn cổ tay) công thẳng vào người áo đen.

Người áo đen tay trái kéo mạnh, dùng thân người Hồng Hạnh đón lấy trường kiếm.

Dung Ca Nhi hoảng kinh, vội xoay tay và tạt sang bên hai bước, đứng ngáng trước cửa, cất tiếng huýt dài.

Liền tức, ánh lửa lóe lên liên hồi, mấy mươi ngọn đuốc soi sáng khắp cả ngôi miếu.

Hai lão khiếu hóa tuổi chừng sáu mươi từ trên xà nhà phóng xuống, trên lưng đều có đeo một túi vải màu lam, mỗi người tay trái giơ cao một ngọn đuốc sáng rực.

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Hai lão khiếu hóa này hiển nhiên võ công tinh thâm, ẩn nấp trên xà nhà mà mình không hề nghe tiếng thở của họ.

Huỳnh Thập Phong dẫn theo bốn đệ tử Cái bang nhanh bước đi vào, ôm quyền thi lễ nói:

- Tại hạ Huỳnh Thập Phong Cái bang, cô nương hiện đã bị vây hãm, không cần phải che giấu diện mạo nữa.

Công chúa áo thêu hoa bạc xô Hồng Hạnh ra, lạnh lùng nói:

- Huỳnh Thập Phong, các hạ có biết hậu quả của hành động đêm nay không?

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Huỳnh mỗ đã cưỡi trên lưng hổ, hậu quả thế nào không màng đến nữa.

Công chúa ngước nhìn lên mái nhà, ngạo nghễ nói:

- Chỉ bằng vào mấy tên khiếu hóa, e rằng chưa thể cởi được khăn che mặt của bổn cô nương.

- Trên mái nhà đã có phục binh, cô nương muốn trổ mái nhà thoát thân cũng chẳng thể được.

- Dù có phục binh cũng chưa chắc ngăn được bổn cô nương!

- Trên ấy là Thần Ưng Ngũ Tử của bổn bang, cô nương không tin cứ thử xem!

Công chúa đột nhiên hai tay vươn ra, chộp lấy hai nữ tỳ đứng bên nói:

- Hai người...

Huỳnh Thập Phong lập tức tay phải vung lên, một chưởng tung ra và lớn tiếng nói:

- Đừng để cho y thị hạ sát hai nữ tỳ!

Dung Ca Nhi giật mình, thầm nhủ:

- Người này thật ác độc, nhận thấy hai nữ tỳ không thể thoát thân, định giết người diệt khẩu.

Nghĩ vậy liền tức sấn tới, một chiêu “Tây phong quyển liêm” (gió tây cuốn rèm), ánh kiếm lấp loáng, tạo ra ba đóa hoa bạc, chia ra công vào ba đại huyệt của công chúa.

Trường kiếm của Dung Ca Nhi công ra như tia chớp, loáng cái đã đến trước ngực đối phương.

Công chúa vừa mới né tránh chưởng lực của Huỳnh Thập Phong, trường kiếm của Dung Ca Nhi đã công đến.

Công chúa hiển nhiên hết sức bất ngờ trước kiếm thế thần tốc của Dung Ca Nhi, không còn màng đến chuyện hạ sát hai nữ tỳ, vội hai tay buông ra, tung mình vọt thẳng lên trên.

Huỳnh Thập Phong quát to:

- Cô nương định bỏ đi thế này sao?

Đồng thời tung mình lên, vung tay tung ra một chưởng.

Công chúa tay phải vung ra, một chưởng từ trên bổ xuống.

Dung Ca Nhi vội tiến nhanh hai bước, đến bên Hồng Hạnh, vung tay liên hồi, giải khai huyệt đạo cho nàng ta.

“Bùng” một tiếng, chưởng lực của Huỳnh Thập Phong với công chúa chạm nhau, tạo ra một cơn gió xoáy.

Huỳnh Thập Phong người đang lơ lửng trên không, bị chưởng lực đối phương đẩy rơi trở xuống đất.

Còn công chúa thì mượn vào chưởng lực đối phương vọt thẳng lên trên, “ầm” một tiếng vang rền, ngói gạch tung bay, mái nhà đã thủng một lỗ to cỡ một thước vuông.

Huỳnh Thập Phong thấy vậy khen thầm:

- Người này võ công cao cường, có thể dùng chưởng lực nội gia phá vỡ mái ngói mà còn có thể đề tụ chân khí, người không bị rơi xuống.

Chỉ nghe trên mái nhà vang lên một tiếng quát to:

- Xuống ngay!

Rồi thấy hàn quang loang loáng, phủ chụp xuống đầu công chúa.

Công chúa không thể xuyên qua lỗ thủng trên mái nhà, buộc phải hạ xuống đất.

Huỳnh Thập Phong lạnh lùng nói:

- Huỳnh mỗ đã nói rồi, ngôi miếu này đã được bố trí thiên la địa võng, cô nương dù võ công cao đến mấy cũng khó thể thoát thân.

Công chúa hạ xuống trước bàn cúng, đứng yên không trả lời Huỳnh Thập Phong.

Lúc này hai nữ tỳ áo đen đã cùng rút ra hai thanh đoản kiếm, chia ra cầm trong hai tay, chậm bước đi đến bên công chúa.

Dung Ca Nhi giải xong huyệt đạo cho Hồng Hạnh, trường kiếm đưa lên ngang ngực, chậm bước đi đến.

Trong chính đường ánh đuốc sáng choang, soi rõ khắp nơi, nhưng hoàn toàn yên lặng, không có một tiếng động khẽ.

Chỉ thấy công chúa khăn che mặt lay động, đưa mắt nhìn hai nữ tỳ đứng hai bên, lạnh lùng nói:

- Hôm nay hai người khó có cơ hội thoát khỏi vòng vây.

Hai nữ tỳ áo đen cùng nói:

- Chúng tiểu tỳ đã một lòng quyết tử, nếu không thể đột phá vòng vây, sẵn sàng loang máu tại đây, công chúa hãy yên tâm!

- Trước khi hai người tự tuyệt chết đi, ta thật có phần không yên tâm, lỡ như hai người bị bắt, muốn sống không được, muốn chết không xong, bị nhục hình bức cung thì sao?

Hai nữ tỳ áo đen đồng thanh:

- Tiểu tỳ có thể chết trước, nhưng còn lại công chúa một mình cô thế...

Công chúa ngắt lời:

- Điều ấy hai người khỏi phải nhọc tâm, chỉ cần hai người chết ngay bây giờ là ta có thể thoát khỏi vòng vây.

- Đệ tử Cái bang quá nhiều...

- Không hề gì, chỉ dựa vào người của Cái bang sao thể ngăn được ta.

Dung Ca Nhi nghe vậy cảm thấy không phục, tức giận quát:

- Thật quá tự phụ, tại hạ không tin!

Đoạn liền tiến tới, vung kiếm công ra.

Công chúa phất tay, từ trong tay áo lóe lên một vệt sáng bạc, “keng” một tiếng, đánh bạt trường kiếm của Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi cảm thấy kình lực của đối phương rất mạnh, thảo nào y thị dám tự phụ xem thường đệ tử Cái bang, vừa định tiếp tục tấn công, bỗng nghe công chúa quát:

- Dừng tay!

Dung Ca Nhi lạnh lùng:

- Cô nương sợ rồi phải không?

- Để cho bổn cô nương xử lý nội bộ rồi hẵng quyết một phen tử chiến cũng chẳng muộn.

Dung Ca Nhi cười khảy:

- Phụ nữ thường là nói không giữ lời!

Công chúa khăn đen che mặt, không thể nhìn thấy biểu hiện, nhưng người nhẹ chấn động, hiển nhiên lòng rất tức giận.

Nàng ta buông tiếng cười khảy, nhấn mạnh từng tiếng nói:

- Một trăm chiêu, đủ không?

Dung Ca Nhi thầm nghĩ: Một trăm chiêu trừ phi là kỳ phùng địch thủ, bằng không là đủ phân ra sống chết rồi, bèn nói:

- Đủ, tại hạ chờ cô nương một khắc!

Huỳnh Thập Phong chau lấy chau mày, định lên tiếng cản ngăn, nhưng thấy khí phách hiên ngang của Dung Ca Nhi, nghĩ nếu ngăn cản rất có thể khiến cho Dung Ca Nhi không vui, bèn dằn lòng lặng thinh.

Chỉ nghe công chúa lạnh lùng nói:

- Hai người ra đi được rồi!

Hai nữ tỳ đồng thanh:

- Công chúa hãy bảo trọng, chúng tiểu tỳ đi đây!

Dứt lời đột nhiên vung tay, đoản kiếm đâm thẳng vào tim, máu tươi chảy dọc theo thân kiếm, lã chã rơi xuống đất.

Dung Ca Nhi sững sờ, thầm nhủ:

- Nếu mình không hẹn cùng giao chiến với y thị mà tiếp tục tấn công ráo riết thì y thị cũng đâu thể bức tử hai nữ tỳ, vậy chẳng khác nào hai nữ tỳ này đã chết bởi tay mình.

Chỉ nghe “bịch” “bịch” hai tiếng, thi thể hai nữ tỳ áo đen ngã xuống đất.

Công chúa như còn chưa yên tâm, cúi người đưa hai tay ra, đặt lên mũi hai nữ tỳ, lát sau xác định hai nữ tỳ đã chết, mới từ từ đứng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt Dung Ca Nhi nói:

- Bây giờ chúng ta động thủ được rồi!

- Quả đúng là “tối độc phụ nhân tâm”, vì sợ hai người không thể thoát thân nên đã buộc họ tự tuyệt trước, thủ đoạn ác độc chưa từng thấy, nhưng cô nương đã quên một điều.

- Điều gì?

- Cô nương bức tử hai nữ tỳ là vì sợ họ bị bắt tiết lộ bí mật, nhưng cô nương chưa chết, vẫn còn có miệng để nói.

Công chúa cười khảy:

- Các hạ dường như tự tin chắc chắn thắng được bổn cô nương!

- Tại hạ không đấu khẩu với cô nương, cô nương tuốt binh khí ra đi.

Công chúa chậm rãi từ trong lòng rút ra một thanh đoản kiếm màu vàng kim, chậm rãi nói:

- Các hạ là ai?

Dung Ca Nhi trong lòng căm thù đối phương độc ác, trường kiếm vung lên, với chiêu “độc long xuất huyệt” nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực công chúa, lạnh lùng nói:

- Đối với kẻ độc ác như cô nương chỉ cần phân ra sống chết, không cần báo họ tên.

Công chúa kim kiếm vung lên, tạo ra hai đóa hoa vàng, “keng” một tiếng, gạt phăng trường kiếm của Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi cười khảy, trường kiếm vung động, hàn quang lấp loáng, chớp mắt đã liên tiếp công ra tám chiêu.

Nhưng công chúa vẫn đứng yên tại chỗ, kim kiếm vung động, ung dung hóa giải tám chiêu công kích của Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi hít sâu một hơi, nói:

- Cô nương võ công khá lắm!

Từ từ đưa trường kiếm lên. Công chúa khăn che mặt lay động, nhìn Dung Ca Nhi nói:

- Dừng tay!

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Cô nương còn lời trăng trối phải không?

- Các hạ thân phận thế nào trong Cái bang?

- Tại hạ không phải người của Cái bang!

- Vì sao che mặt?

- Như nhau thôi, cô nương không nhận thấy đã hỏi quá mạo muội sao?

Công chúa bỗng đưa tay lên, tháo khăn che mặt xuống, hiện ra một gương mặt xanh tím rất quái dị, nói:

- Bổn cô nương vì xấu xí nên mới che mặt!

Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, y thị thân hình mảnh mai, tiếng nói lảnh lót, không ngờ gương mặt lại xấu xí thế này.

- Sao các hạ không cởi khăn che mặt ra?

- Để cho cô nương được chết một cách minh bạch...

Dung Ca Nhi đưa tay lên cởi khăn che mặt ra, lạnh lùng nói tiếp:

- Cô nương còn có diệu kế kéo dài thời gian gì, tại hạ cũng không muốn nghe nữa.

Công chúa đưa mắt nhìn mặt Dung Ca Nhi, hé môi cười nói:

- Rất là anh tuấn!

Công chúa hé môi cười, lộ ra hai hàm răng nuột nà, thật trái ngược với gương mặt xấu xí của y thị, trông hết sức kỳ dị.

Dung Ca Nhi tay phải vung lên, trường kiếm rít lên khe khẽ, đâm thẳng vào ngực công chúa.

Công chúa lại vung kim kiếm lên gạt phăng và nói:

- Ai là bang chủ Cái bang?

Huỳnh Thập Phong tiến tới hai bước:

- Chính tại hạ!

- Bổn cô nương sao tin được các hạ thật sự là bang chủ Cái bang?

Huỳnh Thập Phong cười nhạt:

- Phải thế nào cô nương mới tin?

- Hãy trưng ra tín vật bang chủ Cái bang, bổn cô nương mới tin!

Huỳnh Thập Phong thoáng ngẫm nghĩ:

- Cô nương có biết tín vật của bang chủ Cái bang là gì không?

- Dĩ nhiên biết!

- Nếu cô nương nói ra được đó là gì, tại hạ sẽ đưa ra cho cô nương xem!

- Bàn Long Phi Phụng bài!

Huỳnh Thập Phong ngạc nhiên, từ trong lòng lấy ra một ngọc bài trắng. Dưới ánh đuốc soi, chỉ thấy trên ngọc bài khắc hình rồng cuộn phụng bay hết sức tinh vi sống động.

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Có phải vật này không?

Công chúa đưa mắt nhìn kỹ, gật đầu:

- Đúng!

Huỳnh Thập Phong cất lấy ngọc bài, nói tiếp:

- Giờ cô nương tin thân phận của tại hạ rồi chứ?

- Tin rồi!

Công chúa bỗng cúi người, đặt tay lên ngực hai nữ tỳ, lát sau nói:

- Họ quả thật đã chết rồi!

Huỳnh Thập Phong tuy giàu kinh nghiệm lịch duyệt, cũng không khỏi thắc mắc hỏi:

- Hành động của cô nương như không phải đối với kẻ địch, chẳng hay có dụng tâm gì?

- Bang chủ hãy bảo mọi người lui ra, tiểu nữ có điều cần bàn với bang chủ!

Huỳnh Thập Phong ngạc nhiên:

- Có điều cần bàn với tại hạ, cô nương không nói lầm chứ?

- Mọi lời đều là cần nói, không hề sai lầm!

Huỳnh Thập Phong khẽ hắng giọng:

- Để lại đuốc, mọi người hãy lui ra!

Các đệ tử Cái bang liền vâng lời bỏ đuốc xuống, cùng lui ra ngoài.

Huỳnh Thập Phong vòng tay nói:

- Cô nương có điều gì chỉ giáo? Giờ nói được rồi!

- Sự canh phòng quanh đây có đủ cẩn mật không?

- Quanh đây có đến bảy mươi đệ tử Cái bang, đừng nói con người, dù là một con chim cũng không thoát khỏi tầm kiểm soát.

Công chúa đảo mắt, lạnh lùng nói:

- Người này sao còn đứng đây?

Huỳnh Thập Phong quay mắt nhìn, thì ra là Dung Ca Nhi, bèn nói:

- Người này là bằng hữu thân thiết của tại hạ, cô nương có gì cứ nói không sao!

- Không được, chỉ một mình bang chủ thôi!

Dung Ca Nhi vội nói:

- Y thị rất xảo quyệt, bang chủ đừng để bị mắc lừa.

- Bổn cô nương đâu có ăn thịt được ông ấy, mắc lừa gì chứ?

Huỳnh Thập Phong khẽ hắng giọng:

- Dung công tử...

- Sao? Y quả thật không phải người của Cái bang ư?

- Dung công tử đây là bằng hữu thân thiết của tại hạ, cô nương không tin cũng đành chịu.

Công chúa đưa tay cởi khăn che mặt xuống, lại lộ ra gương mặt cực kỳ xấu xí, tiếp theo với bàn tay thon thả vuốt nhẹ lên mặt, gương mặt xấu xí liền biến mất, thay vào đó là một gương mặt hết sức xinh đẹp, cười nói:

- Đây mới là diện mạo thật của tiểu nữ!

Huỳnh Thập Phong buột miệng:

- Cô nương thật xứng đáng với dung nhan “chim sa cá lặn, hoa thẹn trăng nhường”.

- Huỳnh bang chủ quá khen!

Huỳnh Thập Phong nhẹ thở dài:

- Cô nương đã với mặt thật gặp nhau, hẳn là có đại sự chỉ giáo?

Công chúa đeo lại mặt nạ da người, nói:

- Nhị cô nương của Kim Phụng môn hiện ra sao rồi?

- Thần trí mê man, chưa thể tỉnh táo!

Công chúa thò tay vào lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc, đưa ra nói:

- Trong này có ba viên thuốc màu đỏ, hãy cho nhị cô nương uống trước một viên, mỗi ngày một viên, ba ngày uống hết.

- Theo tại hạ nhận định thì nhị cô nương không phải bị uống thuốc mê, mà là bị thương bởi một loại võ công kỳ bí.

- Huỳnh bang chủ quả nhiên biết nhiều hiểu rộng, đó là một thủ pháp độc môn cực cao, người không hiểu biết dù võ công cao đến mấy cũng không giải được.

- Chẳng giấu cô nương, tại hạ với Dung công tử đã cố hết sức cũng không tìm ra được thương thế của nhị cô nương là ở chỗ nào.

Dung Ca Nhi bỗng nói:

- Tại hạ kiểm tra thương thế của nhị cô nương, dường như là ở huyệt ngọc chẩm.

Công chúa gật đầu:

- Huyệt ngọc chẩm chỉ là một bộ vị, thủ pháp này tổng cộng có thể thi thố ở mười hai bộ vị trong cơ thể con người, nếu muốn cứu nhị cô nương, tiểu nữ cần phải gặp nhị cô nương, kiểm tra kỹ thương thế thì mới có thể ra tay.

Huỳnh Thập Phong hỏi:

- Cô nương bây giờ đi được không?

Công chúa lắc đầu:

- Không được, tiểu nữ không có nhiều thời gian!

Dung Ca Nhi nói:

- Cô nương đã cải tà quy chính, chả lẽ còn muốn quay về?

- Tuy cải tà nhưng chưa quy chính, chẳng phải tiểu nữ cố ý hù dọa, hiện nay lực lượng của bổn môn ở xung quanh Trường An một khi phát động toàn diện, cho dù Cái bang tung ra hết cao thủ tinh nhuệ cũng khó thể đối phó.

Huỳnh Thập Phong giục:

- Chúng ta hãy tạm gác qua những chuyện khác, cô nương có tin tức quan trọng gì xin cho biết, kẻo có biến cố mà cô nương chưa thể bày tỏ thì thật đáng ân hận.

Công chúa ngẫm nghĩ chốc lát:

- Chuyện rất dông dài, thật không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

- Thế này vậy, Huỳnh mỗ hỏi một điều, cô nương trả lời một điều, vậy là đơn giản hơn hết.

- Vậy cũng được, nhưng tiểu nữ không có nhiều thời gian ở lại đây, bang chủ hãy hỏi những điều quan trọng hơn hết.

- Lẽ đương nhiên rồi!

- Còn điều này nữa, bang chủ phải hứa với tiểu nữ trước!

- Điều gì vậy?

- Những gì tiểu nữ đã tiệt lộ đêm nay, bang chủ phải tuyệt đối giữ bí mật, không được lan truyền trên giang hồ, khi chưa được tiểu nữ đồng ý, cũng không được nói cho người khác biết.

Huỳnh Thập Phong nhẹ chau mày:

- Nếu sự việc liên quan đến đại kiếp giang hồ mà duy chỉ lực lượng Cái bang không thể giải quyết, Huỳnh mỗ phải nhờ đến người khác giúp sức, nếu cô nương không nói rõ nội tình thì thật khó thể khiến người tâm phục.

Công chúa nghiêm giọng:

- Nếu thời cơ chưa chín mùi mà bang chủ tiết lộ những điều bí mật do tiểu nữ nói ra, chẳng những hại đến tính mạng của tiểu nữ mà còn ảnh hưởng đến đại cục, vì theo tiểu nữ được biết, các đại môn phái kể cả Cái bang đều có gian tế của bổn môn tiềm phục, hôm nay tuy tiểu nữ nhìn thấy Bàn Long Phi Phụng bài, nhưng nói chuyện với bang chủ vẫn là mạo hiểm đến tính mạng, rất có thể gian tế của bổn môn là trưởng lão hoặc hộ vệ thân cận của quý bang.

Huỳnh Thập Phong ngẩn người, rồi gật đầu nói:

- Huỳnh mỗ đã biết có kẻ gian trà trộn trong Cái bang từ lâu!

- Vậy thì tốt, thời gian không nhiều, bang chủ hỏi mau đi!

- Lãnh đạo của cô nương là ai? Có ý đồ gì?

- Mọi người gọi ông ấy là Vô Cực lão nhân, sư tôn chí thượng, mưu đồ thống trị toàn thể võ lâm.

Huỳnh Thập Phong chau mày:

- Vô Cực lão nhân? Chưa từng nghe nói đến.

- Đó là tên giả, nhưng tiểu nữ cũng không biết họ tên thật!

- Cô nương có thân phận thế nào?

- Tam công chúa, nghĩa nữ thứ ba của Vô Cực lão nhân!

- Thân phận của cô nương rất tôn cao.

- Nếu không tôn cao, sao thể biết được nhiều điều bí mật?

- Vô Cực lão nhân diện mạo ra sao?

Tam công chúa lắc đầu:

- Tiểu nữ cũng chưa từng trông thấy diện mạo thật sự của ông ấy, chỉ thấy ông ấy mặc áo bào tím, râu tóc bạc phơ.

- À, đó không phải diện mạo thật sao?

- Bọn tiểu nữ gồm ba tỷ muội và bảy huynh đệ đều không với mặt thật gặp nhau, huống hồ là sư tôn chí thượng.

Huỳnh Thập Phong khẽ hắng giọng:

- Sao là ba tỷ muội và bảy huynh đệ?

- Ba tỷ muội là tiểu nữ với hai tỷ tỷ, cũng là hai nghĩa nữ khác của Vô Cực lão nhân; bảy huynh đệ là bảy đệ tử của Vô Cực lão nhân, cùng xưng hô huynh muội với nhau, mười người lẽ ra là thân cận nhất với ông ấy, nhưng khi mười người gặp nhau thảy đều đeo mặt nạ da người.

Huỳnh Thập Phong gật gù:

- Thì ra vậy!

Dung Ca Nhi lấy làm lạ nói:

- Tại hạ có một điều muốn thỉnh giáo cô nương.

- Dung công tử nói đi!

- Mười huynh muội các vị đều chưa từng với mặt thật gặp nhau, vậy là không hề biết nhau.

- Đó là điều rất kỳ lạ, mọi người tuy chưa từng trông thấy mặt thật của đối phương, nhưng do gần gũi lâu năm nên dáng người, thói quen, cử chỉ đều biết nhau rất rõ, nếu kẻ khác giả mạo là có thể nhận ra ngay.

Huỳnh Thập Phong thắc mắc:

- Theo lời cô nương thì Vô Cực lão nhân đã nuôi tham vọng thống trị võ lâm từ lâu, nay thực lực đã hùng mạng, sao còn chưa chịu hành động?

Tam công chúa ngẫm nghĩ một hồi:

- Đó cũng là một trong các nguyên nhân mà mười huynh muội không hiểu, luận về thực lực lẽ ra đã phải phát động từ lâu, nhưng ông ấy lại lần lữa... rất có thể là ông ấy e sợ gì đó nên chưa dám hành động.

Huỳnh Thập Phong sực nhớ hỏi:

- Cô nương có biết Vạn Thượng môn không?

Tam công chúa gật đầu:

- Có nghe nói!

Huỳnh Thập Phong vốn tưởng Tam công chúa này là người của Vạn Thượng môn, nghe vậy mới biết là không phải, bèn nói:

- Tam công chúa nhận thấy thế nào về Vạn Thượng môn?

Tam công chúa lắc đầu:

- Đừng gọi tiểu nữ là Tam công chúa, đó là xưng hô của thuộc hạ, bang chủ hãy gọi tiểu nữ là Dương cửu muội!

Dung Ca Nhi nói:

- Cô nương họ Dương ư?

- Họ Dương nhưng không phải tên cửu muội, trong mười huynh muội, tiểu nữ đứng thứ chín nên họ đều gọi tiểu nữ là cửu muội... Vạn Thượng môn từ lâu đã khiến Vô Cực lão nhân chú ý, thành Trường An hiện nay có được bình yên thế này cũng là do lực lượng của Vạn Thượng môn đã khiến Vô Cực lão nhân phân tâm.

Huỳnh Thập Phong nói:

- Vậy Vạn Thượng môn cũng là đối địch với các vị phải không?

- Đúng vậy!

Dung Ca Nhi hỏi:

- Vậy nhị cô nương của Kim Phụng môn thì sao?

- Vô Cực lão nhân biết xuất thân và võ công của nhị cô nương không phải bình phàm, muốn thu nhận nhị cô nương làm nghĩa nữ thứ tư nên đã dùng võ công độc môn gây tổn thương thần kinh của nhị cô nương.

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Vậy là đúng rồi, Huỳnh mỗ cũng sớm đã nhận ra nhị cô nương là do một loại võ công gây tổn thương thần kinh, hôm nay đã được cô nương xác nhận... Nhưng chẳng hay cô nương có biết cách cứu chữa không?

- Đó là một môn võ công rất đặc biệt, tiểu nữ cần phải kiểm tra kỹ thương thế mới có thể quyết định.

- Cô nương có thể đi xem thương thế của nhị cô nương không?

Dương cửu muội ngước nhìn trời:

- E không đủ thời gian!

Huỳnh Thập Phong nói:

- Bệnh tình của nhị cô nương đã hết sức nguy hiểm, thần trí không còn tỉnh táo, không nên trì hoãn nữa.

- Thế này vậy, các vị hãy đưa nhị cô nương đến đây vào canh ba đêm mai, nếu tiểu nữ đi được, sẽ đến trước chờ các vị, còn như sau canh ba mà tiểu nữ chưa đến thì các vị đừng chờ.

Ngay khi ấy, đột nhiên một hồi tiếng lục lạc reo từ xa vọng đến.

Dương cửu muội bỗng vung kiếm nói:

- Hai vị mau tuốt binh khí ra!

Huỳnh Thập Phong ngạc nhiên:

- Tiếng lục lạc ở đâu vậy?

- Tiếng lạc triệu tập, hai vị mau tuốt binh khí, tính mạng của tiểu nữ tùy thuộc vào võ công của hai vị.

Huỳnh Thập Phong đã hiểu phần nào, hai tay đưa lên nói:

- Cô nương xuất thủ đi!

Dung Ca Nhi chau mày:

- Chuyện gì thế này? Dương cô nương đã thành người nhà, chả lẽ còn phải phân thắng bại nữa sao?

Dương cửu muội giọng hối hả:

- Thời gian không nhiều, nếu không muốn tiểu nữ chết, hai vị phải toàn lực xuất thủ, tốt nhất là đâm trúng tiểu nữ một hai kiếm.

Dung Ca Nhi giờ mới vỡ lẽ “à” một tiếng, giơ trường kiếm lên.

- Tốt nhất là khi tiểu nữ vừa xông ra ngoài, bang chủ lập tức hạ lệnh phát động mọi mai phục ngăn chận tiểu nữ.

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Xin nghe theo cô nương!

Dương cửu muội buông tiếng quát to, kim kiếm trong tay vung ra, “vút” một tiếng đâm thẳng vào Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi trường kiếm vung nhanh, hàn quang lấp loáng, một hồi tiếng kim khí chạm nhau chát chúa, gạt phăng kim kiếm của Dương cửu muội.

Huỳnh Thập Phong “vù” một tiếng bổ ra một chưởng và quát to:

- Chận nàng ta lại!

Liền tức, bóng người loáng thoáng, ánh đuốc sáng rực, thoáng chốc đã có mười mấy đệ tử Cái bang lao ra, bốn năm người tay cầm đuốc lửa, bảy tám người tay cầm binh khí.

Dương cửu muội lạng người, tránh khỏi thế chưởng của Huỳnh Thập Phong, kim kiếm trong tay thi triển toàn lực tới tấp tấn công Dung Ca Nhi, chỉ thấy ánh vàng chớp chóa, thế công cực kỳ hung mãnh.

Dung Ca Nhi thi triển kiếm pháp thần tốc, hàn quang bao phủ toàn thân, kiếm khí lạnh buốt.

Tiếng kim khí chạm nhau liên hồi, đinh tai nhức óc, mọi thế công của Dương cửu muội thảy đều bị Dung Ca Nhi hóa giải.

Dương cửu muội vừa vung kiếm tấn công, vừa lạnh lùng nói:

- Kiếm pháp của các hạ khá lắm, mai kia bổn cô nương phải tìm các hạ tỉ kiếm một phen mới được.

- Sẵn sàng hầu tiếp!

- Nhưng lúc này không được toàn lực ngăn cản chứ!

Dung Ca Nhi vội thu kiếm nói:

- Mời cô nương!

Chỉ thấy ánh vàng lấp lóa lướt qua mặt, khăn che mặt đã bị chém mất một mảng, Dương cửu muội hệt như cánh chim lướt nhanh ra ngoài.

Dung Ca Nhi tức giận, thầm mắng:

- Nha đầu thối, lại dám thừa cơ hạ độc thủ.

Đồng thời lẹ làng trở tay, một kiếm vung ra như tia chớp, chém rơi một mảng vạt áo của Dương cửu muội.

Dương cửu muội cười khảy:

- Hừ, một chút thiệt thòi cũng không chịu.

Rồi liền vung động kim kiếm, lao nhanh ra ngoài.

Hai đệ tử Cái bang tay cầm đơn đao đứng sóng vai chận lại.

Dương cửu muội vung động kim kiếm xông tới, hai đệ tử Cái bang bỗng thoái lui, và còn chia ra hai bên lùi ra xa.

Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, chỉ thấy hai đệ tử Cái bang một người trong tay đã không còn binh khí, một người tay bụm vai trái, thì ra chỉ trong chớp mắt Dương cửu muội đã công ra bốn chiêu, đả thương hai đệ tử Cái bang.

Các đệ tử Cái bang khác sững sờ, chưa kịp ra tay ngăn cản, Dương cửu muội đã phi thân lên mái nhà, thoáng chốc đã mất dạng.

Huỳnh Thập Phong nhìn theo bóng lưng Dương cửu muội, nhẹ thở dài nói:

- Ngoài Dung công tử, người của Cái bang dù toàn lực cũng khó thể ngăn được nàng ta.

- Dương cô nương này võ công thật trác tuyệt, hẳn là hai tỷ muội khác và bảy huynh đệ võ công cũng chẳng kém.

Chỉ nghe tiếng quát tháo vang lên trong đêm tối, xa dần rồi ngưng bặt, hẳn là Dương cửu muội đã thoát khỏi vòng vây.

Dung Ca Nhi đi đến bên cạnh thi thể của hai nữ tỳ, lắc đầu nói:

- Dương cửu muội tuy có lòng cải tà quy chính, nhưng thủ đoạn quá là tàn ác.

Huỳnh Thập Phong cảm khái:

- Bề ngoài thân thiết như tỷ muội, luôn cận kề bên nhau, nhưng lại không với mặt thật gặp nhau, thử nghĩ đó là cảnh ngộ thế nào? Ghê gớm thế nào? Thảo nào họ không tin tưởng lẫn nhau.

- Đành rằng vậy, nhưng bức bách hai nữ tỳ tự tuyệt thế này cũng thật quá tàn nhẫn.

- Nàng ta từ bé lớn lên trong hoàn cảnh tàn bạo và ghê rợn, tạo nên cá tính không tin bất kỳ ai, chuyện hệ trọng thế này đương nhiên là không thể để cho hai nữ tỳ sống còn.

Dung Ca Nhi cởi khăn che mặt xuống, mỉm miệng cười, không nói nữa.

Lúc này, tất cả đệ tử Cái bang mai phục xung quanh đã tụ tập trên khoảnh đất trống trước cửa ngôi miếu hoang.

Dung Ca Nhi quét mắt nhìn, có khoảng hơn hai mươi người, thảy đều đứng yên lặng.

24

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.