ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
bắt đầu

Chap 1

Nhật Bản, ngoại ô thành phố Tokyo, trong đình viện u tĩnh sâu bên trong của nhà an dưỡng, hành lang gấp khúc kiểu Nhật, đình viện rộng lớn cùng chiếc cầu nhỏ với nước chảy.

Đây là một nhà an dưỡng nổi tiếng, mỗi bệnh nhân ở đây đều có chuyên gia chăm sóc, hoàn cảnh sinh hoạt tuyệt vời cùng chất lượng cuộc sống hạng sang, đây không phải là chỗ để một người bình thường có thể ở được.

Nhưng mà, Mạc Dã Đê đã ở trong này được hơn một tháng, đương nhiên ăn uống no đủ, hưởng thụ những ngày nghỉ nhàn nhã, dùng thẻ tín dụng mà ông chủ Đường Phách Vũ cấp, quẹt sung sướng đến nỗi không tiếc thở dài một hơi.

Tưởng rằng ông chủ của ông—Đường Phách Vũ, là nhân vật truyền kỳ trong giới thương nhân Đài Loan, tổng giám đốc tập đoàn Thái Vĩ, và ông nhiều năm qua đã vì Đường gia mà làm trâu làm ngựa, thân là tổng quản gia lại mỗi ngày bị Đường Phách Vũ quát, bị con gái Đường Phách Vũ—Đường Tâm trêu chọc, cuối cùng cũng nên được một ít hồi đáp đi! Bởi vậy, thừa dịp lần này nghỉ dài hạn, ông cố gắng bồi bổ lại thân thể, tại nhà an dưỡng sang trọng dọa chết người này, hưởng thụ cảm giác thoải mái được người ta hầu hạ.

Đương nhiên, Mạc Dã Đê đến Nhật Bản, còn có mục đích khác.

Kéo lên kimono, bởi vì người mặc động tác nhanh chóng, làm vải dệt phát ra âm thanh sột soạt. Một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt béo tròn đi qua cửa hiên, có đôi khi quay đầu xem xét phía cuối hành lang, hấp tấp đến mức suýt nữa sẩy chân.

Bà đẩy ra cửa giấy trắng, lo lắng nhỏ giọng hô: ” Chuẩn bị nhanh một chút, con bé Mạc An Nhàn đến đấy”

Trong phòng mặc kimono*, đang ghé vào ghế ngồi Mạc Dã Đê vội vàng xoay người lại, không hề lãng phí thời gian lăn tiến vào đệm chăn đã chuẩn bị trước, trong lòng vội vàng còn nhớ rõ phải cầm cái kính lão cất đi. Ông hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt biểu tình trên khuôn mặt, phô ra cảm xúc thích hợp. Sau đó, Mạc Dã Đê bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ phải chết chứ không sống.

Cửa giấy mở ra một lần nữa, một thân hình thon thả đứng ở trước cửa. Mái tóc dài đen tuyền của Mạc An Nhàn được buộc đuôi ngựa, cả khuôn mặt thanh tú mang theo khí chất hiển lộ, dưới lông mi dài nhỏ là một đôi mắt hạnh thản nhiên không chút gợn sóng, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh lùng, giống như có thể nhìn thấu tất cả.

Thân hình ẩn ở bên trong bộ đồ Tây màu xanh đen có chút đơn bạc, đôi bàn tay cầm mũ lại cẩn thận đến quái dị.

Ông già trong chăn bông trộm liếc mắt một cái, lúc này đây tiếng rên rỉ phát ra là hàng giả giá thật. ” Mày lại mặc thành như thế, ý định là làm cho ba mày chết cũng không sáng mắt có phải không?” Khuôn mặt thanh tú của Mạc An Nhàn mạnh mẽ xuất hiện nét tươi cười, thân hình thon dài ngồi khoanh chân đứng đắn, thuận tay đem mũ đưa cho người phụ nữ trung niên mặc kimono.

“Vừa đúng lúc trong trường có bài thi”. Thanh âm khàn khàn như là cổ họng đã từng bị thương qua.

Người phụ nữ trung niên tò mò ngẩng đầu liếc nhìn một cái, rình coi Mạc An Nhàn đang ngồi ngay ngắn.

”Ba mặc kệ trường mày có cái bài thi quỷ gì, nếu lần sau lại ăn mặc nam không ra nam nữ không ra nữ như vậy lần nữa, thì đừng có bước chân vào phòng này nữa cho ba”. Khuôn mặt Mạc Dã Đê xịu xuống, xoay người sang chỗ khác giận dỗi, đem chăn kéo chặt.

Lông mày Mạc An Nhàn nhíu lại, có chút bất đắc dĩ.

“Người đang bệnh đôi khi tâm tính như trẻ con, vẫn là nghe theo ông ấy một chút.” Người phụ nữ trung niên thấp giọng nói, sau đó biết ý liền thối lui, nhường không gian căn phòng lại cho hai cha con. Bà xoay người rời khỏi phòng, lại luyến tiếc rời đi ngay, dựa vào cửa giấy hồ trắng, thuận theo lòng hiếu kỳ đưa lỗ tai nghe trộm.

Mạc An Nhàn thở dài, rốt cục đem dây buộc tóc tháo xuống, xõa tung mái tóc dài. ” Trong trường yêu cầu, con phải luyện tập lần nữa.” Lúc này đây thanh âm thế nhưng biến đổi, thành giọng nữ du dương thanh thúy dễ nghe.

Mạc An Nhàn tuy là giả làm nam nhân, trên thực tế cũng chỉ là cô gái mới ngoài hai mươi.

Mạc Dã Đê lại quay đầu lại, vẻ mặt bi phẫn. ” Ba sẽ không tán thành con đi học cái trường học hí với chả kịch kia, còn chọn cái khoa “thế vai” để học, một thiếu nữ xinh đẹp lại phải giả trang thành đàn ông, việc này ra cái thể thống gì? Cha không cần đứa con gái duy nhất hóa thành nam, cha muốn con gái cha xinh đẹp thướt tha, ngoan ngoãn hiếu thuận, sau đó chọn được một người con trai tử tế, gả cho nó, sinh cho cha vài đứa cháu ngoại!”

Trên khuôn mặt thanh tú của An Nhàn, lúc đầu lạnh lùng có chút mềm đi, giờ phút này cô xem ra là một thiếu nữ chính gốc, khuôn mặt như vậy làm cho cô có vẻ vừa dịu dàng lại vừa kiên quyết, giống như những thiếu nữNhật Bản khác.

“Ba có biết con nghĩ muốn bước lên trên sân khấu Broadway”. Cô nói rõ ràng, đầu ngón tay trắng trẻo vuốt qua lọntóc.

“Ba không đồng ý, muốn ba cho con đi hóa trang giả nam, diễn cái loại *hí kịch này, không bằng muốn ba nhảy lầu tự tử kết thúc trước đi!”. Ông lão kêu to, trừng mắt nhìn con gái.

*hí kịch: một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến.

“Là kịch sân khấu .” Cô đã lười giải thích lại.

Ba kỳ thật cũng thích xem ca kịch, cũng đối với hí kịch có ưu ái. Trong lòng cô rõ ràng, cha phản đối là vì cô toàn tâm toàn ý tập trung cho công việc biểu diễn, quên bản thân là một phụ nữ hẳn là nên theo đuổi gì đó khác.

“An Nhàn, con như vậy là không được, một đứa con gái làm như thế nào cũng không thành con trai, con cứ thế này sẽ chỉ làm người ta hiểu lầm con là đàn ông hoặc là đồng tính luyến ái.” Ông lão khẩn trương liếc nhìn con gái một cái, lo lắng lại hỏi một câu: ” Con không phải là như thế thật chứ?”

Mạc An Nhàn không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể lắc đầu.

” Sắp xếp lịch tạm nghỉ học, cha không nên để con tiếp tục như vậy.” Ông lão thừa thắng xông lên, từ trong chăn vươn tay ra, phát hiện kính lão thiếu chút nữa lộ ra khỏi chăn, ông vội vàng đem chăn kéo về phía trước, trùm lên cái kính. Khi ở Đài Loan làm tổng quản, ông đã quá quen thuộc việc nghe lén cùng rình coi, thói quen này đến Nhật Bản vẫn không đổi được. Nếu không phải vì việc chung thân đại sự của con gái bảo bối, ông mới luyến tiếc bỏ qua lạc thú vui rình coi ở Đường gia.

” Con không làm được”. Mạc An Nhàn không chút lo lắng nói.

Mạc Dã Đê nhìn con gái một lúc lâu, thấy ở trên mặt con gái bóng dáng của vợ mình, lạnh cả người nhớ tới lão bà mất đi nhiều năm trước có bao nhiêu cố chấp. Miệng ông mếu máo, rốt cục quyết định tung ra vũ khí cuối cùng.

Ông lão quay người lại, che mặt trong chăn lên tiếng khóc lớn.” Ông trời a, tôi là tạo nên nghiệt gì a! Chỉ sinh được một đứa con gái bảo bối, nó lại thích nữ cải nam trang, mặc đồ đàn ông đi lại khắp nơi…” Ông gào lên, thanh âm chói tai khó nghe, sợ tới mức cá chép trong ao ở đình viện nhanh chóng lẩn vào chỗ sâu của ao.

“Cha, không cần như vậy”. Mạc An Nhàn thở dài, lấy tay lắc lắc thân mình đang run rẩy ở trong chăn.

Mạc Dã Đê không thả lỏng chút nào tiếp tục tác chiến. ” Bạn già a! Bà tới nhìn xem, con của chúng ta thế mà lại biến thành như vậy, tôi thật xin lỗi bà, đem đứa nhỏ dạy thành bộ dáng này, thế này gọi tôi thế nào có mặt mũi đi gặp bà đây?”

“Cha!”. Mạc An Nhàn nhìn trần nhà trợn trắng mắt, cắn môi không biết làm sao.

Cha mẹ nàng là cặp đôi xuyên biên giới, cha ở Đài Loan là quản gia cho tồng giám đốc tập đoàn Thái Vĩ, mà mẹ Điền Trung Dương Tử lại là một cô gái nông thôn Nhật Bản chất phác, ở trên đường đi du lịch Đài Loan, gặp Mạc Dã Đê, hai người quen biết rồi yêu nhau, rốt cục thành vợ thành chồng,sau kết hôn định cư ở Đài Bắc, Đài Loan. Rồi sau đó Điền Trung Dương Tử vì vấn đề giáo dục con nhỏ, sinh An Nhàn xong quyết định di cư về Nhật Bản, để cho con được nhận nền giáo dục của Nhật Bản.

Mạc Dã Đê bởi vì công việc, chính thức trở thành người máy bay (ý ở đây là bác hay đi máy bay quá đó mà), Đài Loan— Tokyo hai bên thay phiên chạy chỉ vì muốn nhìn xem vợ con thân yêu một chút. Vài năm trước vợ bị bệnh qua đời, mà ông sau khi suy nghĩ kỹ càng xong đã quyết định sử dụng thủ đoạn.

Ông tại nhà an dưỡng tư nhân gần Tokyo này đặt phòng, sắp đặt tốt nhân viên trong ngoài, giả dạng bị bệnh nặng, muốn lừa gạt An Nhàn. Đối với cô con gái xinh đẹp lại độc lập An Nhàn này, ông đã có một kế hoạch cụ thể.

“Con không thể nghe ba một lần sao? Ba biết chính mình không thường xuyên ở gần con, luôn ở Đài Loan, nhưng ba cũng đã cố hết sức, thân là quản gia thì làm gì có ngày nghỉ, tính tình ông chủ lại không tốt, ngay cả tiểu thư đều coi thường ông già ta đây, con không biết, gia đình bọn họ cả nhà đều không tốt.” Mạc Dã Đê một phen nước mắt nước mũi nói xong, trong lòng ngầm bội phục bản thân có khả năng diễn kịch trời cho. Người nhà Đường gia nếu nghe thấy ông khóc lóc kể lể, đại khái sẽ tức giận đến sùi bọt mép.

“Ba, con không có trách người.” Mạc An Nhàn vỗ vỗ lưng cha.

“Còn nói không có? Mày mỗi lần đến thăm bệnh đều mặc đồ đàn ông, như là có ý định muốn chọc giận chết ba, làm cho ba xuống suối vàng đoàn tụ với mẹ mày sớm một chút .” Mạc Dã Đê hé ra khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn giống như không thở nổi, thực tế lại đang cố gắng nhịn cười.

“Đó là ước mơ của con, con sẽ không buông tay”. Mạc An Nhàn mềm nhẹ nói, cố gắng thuyết phục cha mình. “Ba không cần lo lắng, đây chỉ là đóng kịch, diễn xong con lại là một cô gái bình thường, sẽ không mang đến phiền toái.”

“Ba mới không tin”. Mạc Dã Đê nói xong, mặt tiếp tục chôn ở trong chăn bông, cự tuyệt con gái hỏi thăm. “Nếu con cứ tiếp tục như vậy một ngày nào đó sẽ trở thành kẻ biến thái, sau đó sẽ mặc mỗi cái áo choàng đến công viên chạy loạn, thấy phụ nữ đi một mình là xông vào…” Ông càng nói càng cao hứng, đột nhiên phát hiện chính mình lại đang nới xàm, ông dừng một chút, kéo chăn bông ra, theo kẽ hở thấy được sắc mặt cổ quái nghiêm nghị của con gái.

“Ba muốn thế nào mới bằng lòng đồng ý?” Mạc An Nhàn hít sâu một hơi, bất đắc dĩ hỏi, rốt cuộc đầu hàng dưới sự tấn công bằng nước mắt của cha.

Giống như có ma thuật, Mạc Dã Đê lập tức thôi khóc, thuận tay lau mặt đã đổi sắc, đem nước mắt nước mũi trên mặt lau hết lên chăn bông, vật dậy tinh thần nhìn Mạc An Nhàn. “Ba cũng không thể độc đoán, miễn cho người khác nói ba là lão già ngoan cố không thông tình đạt lý. Như vậy đi! Chúng ta đánh cược một phen, bên thua sẽ làm theo người thắng, một cái xì hới cũng không cho phóng ra.”

“Con không biết đánh bạc.”

“Không phải đánh bạc, là cược sự tình. Con sẽ giả thành đàn ông, trở về Đài Loan, đến một văn phòng thám tử mà ba quen biết đi làm, cùng ở chung ba tháng với người con trai mà ba chỉ định, chỉ cần trong vòng ba tháng hắn không phát hiện con là con gái, như vậy ba liền thừa nhận cho con học nghệ (nghệ ở đây là đóng kịch đó), là kỳ tài đóng kịch, từ nay về sau ba đồng ý cho con tự do phát triển nghề hí kịch” Mạc Dã Đê tóm lược trọng điểm, hao hết khí lực mới có thể khắc chế che dấu tươi cười.

“Nếu con bị phát hiện thì sao?” An Nhàn biểu tình cứng ngắc nhìn cha, trong lòng có dự cảm xấu, lại không thể nhìn ra cha trong lòng đang nghĩ gì.

“Nếu thế liền buông bỏ, quay về làm một cô gái bình thường, giúp ba tìm con rể, sinh mấy đứa cháu ngoại cho ba đùa cháu ngậm kẹo.” Mạc Dã Đê nhìn con gái, trong mắt chớp động tia quỷ kế.

Mạc An Nhàn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, biết nếu không đáp ứng, nhất định phải trường kỳ khắc khẩu cùng cha, lặp lại những ngày hoang đường bị cha lấy nước mắt ra uy hiếp. Trong lòng cô còn vướng bận sức khỏe của cha, mà cô không biết, cha cô chính là xem đúng điểm này của cô, ăn cô gắt gao, mở ra cạm bẫy chờ cô nhảy vào trong.

“Con có đáp ứng hay không?” Mạc Dã Đê lén nhìn con gái, cơ hồ đã tưởng tượng ra được bộ dáng mặc váy cưới lụa trắng của cô. Ông thật sự bội phục đầu óc của mình, ngay cả khi An Nhàn có vài phần khả năng, nhưng là tại trước mắt tên đàn ông kia, xác định thời gian không đến vài ngày đã bị vạch trần.

Người con trai kia, tuy rằng lang thang không kiềm chế được, toàn thân cao thấp không có một cái xương lương thiện, nhưng là ánh mắt cũng không tệ, không có gì dù là nhỏ nhất có thể tránh thoát được cặp con ngươi đen lợi hại kia.

Mạc Dã Đê chỉ lo làm đúng như dự tính, hoàn toàn đã quên từ cổ có câu : “Không ăn trộm được gà, còn mất thêm nắm gạo”. Đem con gái đưa đến bên người tên con trai kia, xem như tương đương đem con gà nhỏ đẩy mạnh vào hang đại sói hoang.

An Nhàn thở dài, mắt hạnh như trước không dao động. “Con đồng ý.”

Ngay cả người phụ nữ trung niên đang tựa vào cửa giấy bên ngoài nghe trộm đều không nén được lộ ra tiếng cười, cắn ống tay áo kéo lên, bà che miệng rời đi gian phòng này.

Mạc An Nhàn thật không ngờ, sở dĩ việc nàng đáp ứng, lại là cuộc cá cược liên quan đến cả đời mình.

35

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.