Chương 84
Chương 84 : Trấn Áp
Nghe lời lão Vu, tộc trưởng bộ lạc Tê Giác mới tạm yên tâm, ngồi xuống tranh thủ ăn uống. Trong khi đó, lão Vu đi vòng quanh, cố gắng động viên và thuyết giảng cho các tộc nhân, nhưng chẳng ai còn tinh thần nghe theo. Ánh mắt họ trống rỗng, vẫn chìm trong nỗi hoảng sợ sau trận phục kích vừa rồi.
Bọn họ đã phải dùng chính xác của đồng tộc, của anh em mình để che chắn. Những giọt máu tươi chảy dài trên mặt, ánh mắt hoảng loạn quét khắp xung quanh, tiếng hét thất thanh mỗi khi có mũi tên lọt vào đội hình…tất cả những điều đó bào mòn ý chí của họ.
Giờ đây, dù có giành chiến thắng đi nữa, họ cũng chẳng thể vực dậy tinh thần. Một số người không chịu nổi áp lực, có ý định rời bỏ bộ lạc. Nhưng quân lệnh của tộc trưởng đã rõ ràng – bất cứ kẻ nào yếu đuối, không muốn chiến đấu, chỉ có một con đường…cái chết.
Những thi thể bị xử tử nằm la liệt giữa khu rừng, khiến không khí càng thêm nặng nề. Tinh thần tộc nhân vốn đã suy sụp, giờ lại càng rơi xuống đáy vực. Lão Vu nhìn cảnh tượng ấy, gương mặt đầy khó chịu. Lão thở dài, thì thầm:
"Mong là kế hoạch thành công..."
Trong khu rừng…
Dio dẫn theo những tộc nhân Lạc Việt vừa chạy khỏi trận phục kích, tranh thủ kiểm tra thương vong.
Báo cáo đưa về, chỉ có vài người bị thương khi bị bầy tê giác truy đuổi. Nghe vậy, Dio mới thở phào nhẹ nhõm. Nó quay lại nhìn đám người phía sau, nở một nụ cười sắc lạnh:
"Kế hoạch thành công suôn sẻ."
Một lúc sau, khi mọi người đã hồi phục, từ xa có một thành viên do thám chạy về, thở gấp báo tin:
"Kẻ địch đã vào khu vực bẫy!"
Nghe vậy, Dio gật đầu, quay sang nói với mọi người:
"Nào, bắt đầu thôi! Mau xong việc còn về nhà!"
Tất cả thành viên xung quanh lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng rực đầy mong chờ. Dio mỉm cười, rồi nhanh chóng chạy đi thông báo cho các tổ đội khác.
Trên chiến trường…
Tên tộc trưởng bộ lạc Tê Giác ngồi trên lưng chiến tê, cặp mắt sắc bén quét qua những tán cây. Hắn không thể ngừng lo sợ về một trận phục kích nữa. Các tộc nhân xung quanh cũng căng thẳng, tay siết chặt vũ khí.
Lão Vu còn sợ hãi hơn. Theo lý mà nói, một lão già như lão không nên xuất hiện giữa chiến trường, mà phải ở lại bộ lạc làm hậu phương. Nhưng lão hiểu rõ tính khí tên tộc trưởng -- hắn hung hãn, liều lĩnh, có thể bất chấp tất cả để lao vào nguy hiểm. Vì vậy, lão buộc phải đi theo.
Nhưng có một điều mà cả đoàn quân không nhận ra: khu rừng xung quanh họ đang dần thay đổi. Họ mải quan sát trên cao, mà không để ý rằng con đường phía trước càng lúc càng thu hẹp, như thể bị ai đó cố tình dẫn dụ vào một nơi không lối thoát.
Đi sâu vào thêm vài trăm mét, những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện xuất hiện phía sau họ. Khi bọn họ vừa lướt qua, những hàng rào chống tăng sáu cạnh liền lộ ra, cứ cách vài mét lại có một hàng rào chặn đứng lối đi.
Khi tiến vào sâu hơn, lão Vu bắt đầu cảm thấy bất an. Đôi mắt lão nheo lại, quan sát địa hình xung quanh, rồi lẩm bẩm:
"Kỳ lạ...Vì sao hai bên khu rừng ngày càng hẹp lại? Giống như có bàn tay con người sắp đặt..."
Nghĩ đến đây, sống lưng lão lạnh toát. Lão định lên tiếng cảnh báo, nhưng chưa kịp mở miệng thì một giọng nói trầm vang lên từ trên cao:
"Tấn công!"
Ngay lập tức, vô số mũi tên xé gió lao xuống!
Tên tộc trưởng hét lớn:
"QUAY LẠI!"
Nhưng đi vào thì dễ, đi ra lại khó. Hai bên khu rừng đã chật hẹp, giờ càng chật chội hơn khi cả đoàn quân hoảng loạn tìm đường thoát thân giữa cơn mưa tên.
Hắn gạt phăng những mũi tên lao tới bằng cây giáo của mình, nhưng không thể che chắn cho toàn bộ đội quân. Những kẻ yếu hơn không tránh kịp, lập tức trúng tên, gục xuống la liệt.
Lúc này, những kẻ mạnh mẽ nhất trong bộ lạc Tê Giác mới gồng mình chống đỡ. Họ dùng vũ khí đập bay những mũi tên bắn tới, tạo thành một lá chắn sống. Nhưng dù có dũng mãnh đến đâu, họ cũng không thể bảo vệ tất cả.
Sau ba, bốn đợt tấn công, Dio nhận ra giỏ tên của các chiến binh Lạc Việt đã vơi đi đáng kể. Nó liền rống lên:
"NGƯNG BẮN! RY!"
Ngay lập tức, từ hai bên khu rừng, khoảng hai mươi thân ảnh lao ra, áp sát nhóm chiến binh dũng mãnh của bộ lạc Tê Giác!
Bị mưa tên ép phải phòng thủ, đám người Tê Giác không ngờ lại có kẻ đột kích cận chiến! Chúng trở tay không kịp, để lộ sơ hở chết người.
Tên tộc trưởng vừa gạt được một mũi lao thì nhận ra tình hình bất lợi. Hắn gầm lên:
"LÀM GÌ VẬY? TẤN CÔNG! BẢO VỆ MỌI NGƯỜI!"
Nghe lệnh, những chiến binh tinh nhuệ của bộ lạc Tê Giác mới sực tỉnh. Họ nhanh chóng đáp trả, lao vào hỗn chiến với chiến binh Lạc Việt. Lưỡi rìu va vào giáo mác, tiếng kim loại và đá chạm nhau chói tai, máu văng tung tóe.
Dù đang cưỡi trên chiến tê, tộc nhân Tê Giác không thể chiếm lợi thế quá lâu. Vũ khí sắc bén của Lạc Việt giúp họ cân bằng cục diện, tạo ra một trận giằng co không khoan nhượng.
Nhưng lúc này, những con tê giác đang gầm lên phẫn nộ. Khi không còn bị mưa tên kìm hãm, bầy thú bắt đầu càn quét!
Bị tê giác húc bất ngờ, chiến binh Lạc Việt trở tay không kịp. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, sáu người tử trận, bảy người trọng thương.
Không thể để tình hình xấu hơn, Ry hét lớn:
"MIT! DIO! MAU GIÚP TÔI!"
Nghe tiếng gọi, Mit và Dio lập tức hất tung kẻ địch trước mặt, lao đến hỗ trợ.
Tên tộc trưởng Tê Giác hả hê nhìn Ry chật vật đỡ đòn. Hắn xoa xoa cổ tay, nơi vừa chịu một cú va chạm mạnh đến mức cây lao yêu thích của hắn phải gãy đôi.
Hắn cười nhạt, thì thầm:
"Xem ra, tụi bây cũng chỉ đến thế mà thôi…"
Chỉ vừa ổn định được vài giây, tên tộc trưởng chợt nghe một tiếng hét từ phía xa. Hắn vội quay lại, chỉ kịp thấy một bóng đen lao thẳng vào hông chiến tê của mình.
Ban đầu, hắn còn nghĩ kẻ kia chỉ là một tên điên rồ đang ảo tưởng sức mạnh, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hiện thực phũ phàng đã giáng xuống.
Một lực chấn động kinh hoàng ập vào thân con tê giác, khiến nó khựng lại, rung chuyển dữ dội như một ngọn núi sắp đổ. Tên tộc trưởng chưa kịp phản ứng đã bị hất văng khỏi lưng thú cưỡi. Cú ngã khiến hắn lộn nhào xuống đất, choáng váng đến mức suýt không kịp nhận ra Ry đã lao đến như một cơn bão.
Ngay lúc đó, Mit và Dio đã khống chế con tê giác, cắt đứt con đường rút lui của hắn. Biết rõ tình thế, tên tộc trưởng gượng dậy, cắn răng bỏ chạy. Nhưng liệu hắn có thể nhanh hơn Ry?
Ry đã rèn luyện suốt bao năm dưới tay Ain, kẻ mạnh mẽ đến mức mỗi cú đấm đều có thể nghiền nát xương cốt kẻ khác. Đối với Ry, tốc độ của tên tộc trưởng chỉ như trò đùa.
Hắn chưa kịp chạy được bao xa, một cái bóng đã áp sát sau lưng.
Kinh hãi, hắn quay ngoắt lại, dồn hết sức tung một cú đấm. Nhưng Ry chỉ cần một động tác đơn giản – bàn tay trái chưởng thẳng vào nắm đấm, triệt tiêu hoàn toàn lực đạo.
Đối với nó cú đấm của tên tộc trưởng này quá yếu và thiếu sự bất ngờ, cú đấm của Ain nguy hiểm hơn nhiều, phải biết Ry tốn mất một năm mới có thể né tránh được cú đấm bình thường của Ain.
Đó mới là bước cơ bản mà thôi, vì Ain còn thêm vào vô số cú đấm bất ngờ và nguy hiểm hơn trong lúc đối đầu với nó. Tới nay, Ry cũng chỉ có thể tránh được khoảng một phần ba thời gian một cuộc solo với Ain, còn lại là cắn răng chịu đòn.
Trong khoảnh khắc tên tộc trưởng còn sững sờ, một cú đá như trời giáng đã đập thẳng vào hông hắn, hất văng hắn lăn lộn trên đất thêm một lần nữa.
Lần này, hắn không thể đứng dậy kịp.
Một lưỡi rìu sáng loáng đã vung lên, nhắm thẳng vào cổ hắn. Nhưng ngay khi lưỡi rìu chỉ còn cách vài tấc, một tiếng quát vang lên:
“Ry, dừng lại!”
Dio.
Tên tộc trưởng nhắm chặt mắt, chờ đợi cái chết. Nhưng vài giây trôi qua, hắn vẫn còn sống. Hắn mở mắt, chỉ thấy lưỡi rìu dừng ngay trên cổ mình, sắc bén đến mức chỉ cần nhích thêm một chút, hắn sẽ mất mạng.
Dio bước tới, thở phào nhẹ nhõm. Ry nhíu mày, giọng đầy khó chịu:
“Tại sao tao phải dừng?”
Dio nhìn xuống tên tộc trưởng, rồi đáp:
“Ain bảo hắn còn có giá trị.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn, nhưng đủ khiến Ry tặc lưỡi bực bội. Hắn thu rìu lại, nhưng không quên tặng thêm một cú đấm trời giáng vào mặt tên tộc trưởng, khiến hắn ngất xỉu ngay lập tức.
Xong xuôi, Ry quay người bước về phía con tê giác đang bị khống chế, trút giận lên nó. Dio nhìn theo, lắc đầu:
“Cũng may Ain đã lường trước chuyện này…”
Xung quanh, chiến trường giờ chỉ còn lại những tộc nhân bộ lạc Tê Giác quỳ rạp xuống, cúi đầu đầu hàng sau khi chứng kiến tộc trưởng bị bắt.
Chỉ có một số kẻ trung thành điên cuồng chống cự đến cùng, nhưng không lâu sau cũng bị tổ đội Dao và Dơi áp đảo. Kẻ bị giết, kẻ bị khống chế, không một ai trốn thoát.
Từ đằng xa, Duyên bước tới, khuôn mặt đầy tức tối. Cô chỉ tay về phía hai thành viên của đội Dơi, đang kéo lê một thân ảnh gầy gò, bê bết máu. Lão Vu.
“Này, tại sao không cho xử lý tên này?” Duyên gằn giọng.
Dio nhìn lão Vu, thấy trên mặt lão loang lổ vết máu, đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng thay vì trả lời thẳng, hắn chỉ hỏi lại:
“Bên kia sao rồi?”
Duyên hậm hực đáp:
“Ổn. Mọi thứ như kế hoạch. Nhưng tôi muốn một câu trả lời.”
Dio nhún vai, cười nhẹ: “Ain.”
Chỉ một chữ, nhưng đủ khiến Duyên nghiến răng, hậm hực quay đi. Cô trút giận bằng cách đá mạnh vào một tên tù binh. Từ phía sau, Zua bước tới, cười khẩy:
“Cô ả chỉ muốn lập công thôi, Dio.”
Dio cười nhạt, không phủ nhận. Hắn ngẩng đầu nhìn chiến trường một lần nữa, rồi thở dài:
“Thôi, mau thu dọn đi. Còn phải qua chỗ thần hộ mệnh rồi về. Tao nhớ nhà quá rồi.”
Nói xong, hắn cùng các thành viên bắt tay vào dọn dẹp chiến trường, chuẩn bị cho bước tiếp theo của kế hoạch.
tấu chương xong.
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
