ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 56
Chương 56 : Nhóm Người Bí Ẩn

Tiếp tục với nhóm người bí ẩn kia.

Khi đã lấy được cái thang, nhóm người kia chạy đi một đoạn, rồi dùng nó để bắc sang bờ bên kia sông. Cẩn trọng bám trên cái thang với tâm trạng sợ sệt, cả đám cũng nhắm mắt mà bò tới.

Khi cả nhóm người, chừng hai mươi mấy người, an toàn qua bên kia bờ thì hai người đi cuối cùng bất cẩn, bước hụt nên rơi xuống nước cùng với cái thang. Mấy người còn lại vội chạy theo để cứu, nhưng tốc độ dòng nước quá nhanh nên dù cố gắng, họ vẫn không thể làm gì được.

Bất lực nhìn hai người rơi tự do xuống phía dưới, một tiếng hét dài vang lên và một vũng máu lan ra trên mặt sông. Những người còn lại chỉ có thể đè nén cảm xúc mà tiếp tục hành trình.

Nhìn bề ngoài, họ chỉ mặc vài miếng da thú che thân, cũng đủ hiểu họ khốn khổ đến thế nào. Bọn họ thậm chí không có vũ khí sắc bén, chỉ có thể cầm gậy gộc mà tự vệ.

Ban ngày họ vừa đi vừa tìm kiếm thức ăn sống qua ngày, ban đêm thì ngủ ngoài đất trống, không dám ngủ trong rừng. Họ chia nhau canh gác và đốt lửa suốt đêm. Ai trực đêm thì được người khác cõng đi để bù sức.

Họ nương tựa vào nhau mà sống sót qua cuộc hành trình, dù có nhiều chông gai: người thì muốn quay về, người thì muốn đi tới nơi khác; có người bị thương khi kiếm thức ăn mà phải bỏ lại.

Dần dần, nhóm người chỉ còn mười mấy người tiếp tục hành trình, dù họ cũng đang mù mờ về tương lai. Nhưng họ có niềm tin rằng, sẽ tới được nơi mà lão Vu của bộ lạc Huyết Sắc từng nhắc đến.

Sau ba tháng kiên trì, họ cuối cùng cũng gặp phải một trở ngại lớn: trước mắt họ là một dãy núi cao. Đã có người muốn bỏ cuộc khi đại diện của nhóm đề xuất việc đi qua ngọn núi này. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến những người còn lại.

“Nghe này, dù gì chúng ta cũng tới được đây rồi, giờ chỉ cần qua ngọn núi này thôi. Nếu không, chúng ta có thể tìm một nơi trú qua mùa đông năm nay và đợi đến mùa xuân di chuyển, mọi người thấy sao?

Mọi người cũng biết mùa đông khắc nghiệt như thế nào rồi đấy. Nếu đi bây giờ, có thể tránh được mùa đông. Vậy mọi người chọn đi.”

Người đại diện nhìn mấy người còn lại mà thuyết phục. Khi thấy ánh mắt họ dao động, hắn mới ngập ngừng một chút rồi tiếp tục:

“Làm sao mà ngươi chắc bên kia không có mùa đông, lỡ ở đó còn khắc nghiệt hơn thì sao?”– Một người đàn ông bỗng hỏi.

Nghe lời này, mấy người còn lại suy nghĩ một chút, thấy cũng có phần đúng, rồi hò hét. Người đại diện chỉ đáp lại:

“Tôi không biết, nhưng…”

Nghe hắn nói, cả đám mừng thầm, nhưng khi đến từ “nhưng” thì cả đám khựng lại. Chỉ chờ có thế, người đại diện mới nói tiếp:

“Giờ chúng ta chỉ có hai lựa chọn: một là chết ở đây, hai là qua bên kia, hoặc chết, hoặc sống. Tôi không nói nữa, mọi người tự lựa chọn đi. Tôi vẫn sẽ đi qua ngọn núi này.”

Nói xong, hắn dựa lưng vào vách và nhắm mắt tranh thủ nghỉ ngơi. Mấy người còn lại cũng bắt đầu xì xầm rồi tranh cãi, nhưng đến chiều mới khó khăn mà đưa ra quyết định. Buổi tối, người đại diện nghe quyết định mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, đám người bắt đầu khó khăn leo theo các đoạn đường do động vật để lại. Cả ngày, họ chỉ tiến được tầm 1km.

Trên núi có động vật nguy hiểm và thực phẩm mới lạ, khiến cả nhóm căng thẳng suốt cả ngày. May mắn thay, họ tìm thấy một dòng suối nhỏ giải tỏa phần nào áp lực, và dần dần thức ăn quen thuộc cũng xuất hiện nhiều hơn.

Tuy nhiên, vấn đề thịt tươi vẫn quá khó khăn với họ. Sau vài ngày, họ mới bắt được hai con thỏ, còn lại chỉ có thể chờ những con vật dữ bỏ đi rồi ra lượm nhặt thịt còn sót lại.

Dù khó khăn trăm bề, cả nhóm vẫn cắn răng mà bước tiếp, vì họ không còn lựa chọn nào khác. Họ chỉ là một đám người khốn khổ nhất thế gian.

Sống sót qua thời gian bị bộ lạc Huyết Sắc cướp bóc và bắt làm nô lệ, tên đàn ông trong nhóm kia có một bí mật mà chỉ lão Vu của bộ lạc Huyết Sắc mới biết, nên họ được tha chết.

Còn những người phụ nữ thì có cuộc sống khốn khổ hơn nam giới, khi ở bộ lạc Huyết Sắc bị bắt làm nô lệ, ở đấy chỉ có hai điều, một là nếu vào chỗ lão Vu thì sẽ bị chết, mà xác vất vưởng ngoài ‘bãi rác’ bộ lạc chờ đợi những con côn trùng to lớn ăn xác.

Hai là bị đám tộc nhân hãm hiếp suốt nhiều ngày và tâm trí bị hủy hoại, rồi bị vứt ra ‘bãi rác’, sự sống của họ chỉ có thể sáng hơn nếu trúng mắt nhìn của các đội trưởng hoặc tộc trưởng.

Nhưng có trời mới biết, những kẻ đi theo đám người quyền lực kia chịu đựng những gì thú hóa, sở thích kỳ dị,... Còn có một cách nữa là lẩn trốn trong ‘bãi rác’, ăn xác đồng loại của mình hoặc ăn rác của tộc nhân thải ra đây, muốn sống họ chỉ còn một cách đó mà thôi, nhưng có mấy ai mà còn sức trốn đi.

Chỉ may mắn giả chết sau những cuộc giao hoan mới thoát được.

Họ đau không ? Đau chứ.

Vậy tại sao họ không trốn đi nơi xa mà lại trốn ở đấy ? Họ muốn lắm chứ nhưng mà lão Vu nào tha dễ dàng như thế, bên ngoài bộ lạc là những con côn trùng to lớn bay xung quanh để đồ sát những kẻ chạy trốn.

Không những vậy, lão Vu còn cho những nô lệ lần đầu bị bắt về ăn một thứ đen lạ, về sau chỉ những người trốn ‘bãi rác’ mới biết đó là gì, chúng là trứng ruồi sau khi những nô lệ chết đi, thì xác của họ vào ban đêm mới bị xé rách bởi những con ruồi con bay ra.

Chính vì chứng kiến điều này, mới làm cho những con người khốn khổ này mới quyết tâm mà chạy trốn, nhưng họ ẩn nấp mãi tới khi nghe tin, đám người kia muốn di chuyển thì họ mới rụt rịt chuẩn bị, chỉ làm sao để biết lúc nào họ chạy đi họ không chắc nữa.

May mắn là có một người nhỏ nhắn, chủ động tìm mấy người họ và ra đề nghị một kế hoạch mà bọn họ chỉ có thể nghe theo, rồi như lời hứa người đó dẫn bọn họ rời đi theo sau đoàn người của bộ lạc.

Bám theo tới khi tận mắt chứng kiến, khung cảnh bộ lạc Huyết Sắc bị hủy diệt hoàn toàn, làm cho đám người muốn hét lên để giải tỏa đã bị đè nén bấy lâu, nhưng mãi tới khi nhớ đến ‘ngọn núi nhỏ’ còn ở đó, mới tiếp tục đè nén nỗi đau khổ mà đi tiếp cuộc hành trình.

Trở lại lúc này, cũng đã tháng thứ hai, kể từ khi quyết định leo lên ngọn núi này thì cả nhóm rốt cuộc đã ở trên đỉnh núi, mà ngắm nhìn xung quanh, nhìn xuống dưới tầm nhìn đã bung ra, cả đám mới thấy những nơi mình từng trú mới nhỏ bé làm sao.

Cảm xúc dâng trào, cả nhóm mới hét lớn để giải tỏa đi những âm u trong tâm hồn, gột rửa đi những vết nhơ đó, để sống một cuộc sống mới, tên đại diện chỉ liếc qua chỗ đứa con gái nhỏ tuổi nhất trong đoàn, mà thở phào khi nhớ tới lời hứa đó.

(cảm xúc này khó miêu tả bằng lời nên mn thông cảm, nói chung là phiêu lắm, có gì mn thử đi núi một lần là hiểu á).

Giải quyết tâm trạng xong, cả nhóm mới đi xuống bên kia núi vì trời nổi gió lớn, đi xuống lúc này đúng là cực hình luôn, nhưng trải qua tâm trạng trầm lắng thì cả nhóm hăng hái mà đi xuống thần tốc, chỉ là cảm giác vui sướng ấy chỉ tồn tại đúng một ngày.

Hôm sau, cả đám đi hết ngày mới đi được khoảng chừng mấy trăm mét, nhưng vì quá hưng phấn với cuộc sống mới mà rút ngắn thời gian lại chừng hơn hai tuần, cả nhóm đã có mặt ở dưới chân núi.

Cả nhóm người lại bon bon đi tiếp, chừng khoảng vài cây số thì mới dừng lại đằng trước là một khu rừng lớn, lại phải tốn thêm vài ngày, để bàn luận thì cả nhóm mới quyết định đi vòng ra ngoài bìa rừng, với lý do là sợ bộ lạc nào đó sinh sống trong đó phóng tên bừa giết chết.

Từng sống trong bộ lạc, nên ai cũng hiểu sự nguy hiểm của người lạ vào khu vực lãnh thổ của bộ lạc là như thế nào, đặc biệt còn đối với người cô độc lại càng hung hăng hơn.

Việc đi ra ngoài bìa rừng, giúp cho cả nhóm an toàn hơn đôi chút nhưng đổi lại là nguồn thực phẩm bị hạn chế, sau vài lần cả nhóm thăm dò mới an tâm mà tìm kiếm thực phẩm trong bán kính 500m mà thôi.

Họ không dám đi vào sâu thêm bên trong khu rừng, dù vậy thì nguồn thức ăn ở bìa rừng này vẫn dư dả, cho cả đám bám trụ vài tuần.

Với mục tiêu tìm kiếm một bộ lạc, có thể thu nhận bọn họ cho dù có thử thách hay thuê mướn làm việc thì bọn họ cũng vui vẻ chấp nhận, việc thuê mướn người đơn độc làm việc, thì ở các bộ lạc nhỏ và vừa gặp không ít ở bên ngoài, nhưng cũng chỉ là đám người quen thuộc và tay nghề cao mà thôi.

Còn không có hai điều này thì mục tiêu của nhóm người này rất viển vông, nhưng đâu có ai ngăn cấm ước mơ đâu.

Một tháng sau nữa, cả nhóm lúc này mắt chữ A mồm chữ O khi nhìn trước mắt mình là một bãi biển rộng lớn. Vài phút trước trước, khi cả đám đang hoang mang vì khu rừng đã kết thúc, sau đó cả đám thấy một vùng nước lớn rồi vô số sinh vật lạ.

Có vài người, uống thử nước biển nhưng quá mặn họ đành bỏ rồi thử bắt mấy con cua thì bị kẹp, làm họ lại bỏ qua tiếp tục khám phá, vỏ sò thì quá cứng nên họ nhận định vật này không ăn được.

Cây dừa quá cao để trèo, còn có mấy cơn sóng vỗ vào khiến mấy người họ thích thú, dù vậy cả nhóm cũng nhanh chóng đi dọc bờ biển tìm kiếm sự sống, đi mãi suốt mấy ngày thì cả nhóm vẫn chưa tìm thấy thứ gì cả.

May mắn là sau vài ngày, ở bờ biển thì bọn họ cũng tìm được cách, dùng cành cây bắt những con cua bỏ vào trong lửa, sau đó dùng đá đập vỡ lớp vỏ mà ăn phần thịt tươi ngon bên trong.

tấu chương xong

6

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.