Chương 48
Chương 48 : Sau Cơn Mưa
Trở lại với cuộc sống của Ain.
Sau ba ngày mưa dai dẳng, trời quang mây tạnh. Ánh nắng ấm áp lại chiếu sáng vùng đất ven biển này, và cả nhóm của Ain vội bước ra khỏi nhà.
Điều đầu tiên tụi nó làm là hít thở sâu những luồng không khí trong lành, rồi nhanh chóng bận rộn kiểm tra và sửa chữa các vật dụng sau cơn mưa.
Dio và Pu bước ra chỗ lò nung, thấy đống đất nhão nhoẹt trên mặt đất, cả hai chỉ biết lắc đầu chán nản. Sau đó, họ đi kiểm tra gỗ và than.
Do không kịp mang vào kho, gỗ đã ướt sũng. Cả hai đành mang tất cả ra bãi đất trống ở bìa rừng để phơi nắng.
Ska cùng Ain đi ra mảnh vườn, chứng kiến cây cối ngã rạp sau mưa. Ska ngồi khụy xuống mà khóc, còn Ain chỉ biết vỗ về, rồi hắn nhanh chóng tìm thanh gỗ nhỏ để buộc lại mấy cây đổ.
Sau đó hắn bảo Ska đi đào rãnh thoát nước.
Zua thì đến chỗ hồ cá và hồ nước. Nhìn thấy mấy con cá trong hồ nổi lềnh bềnh, Zua nhanh tay vớt cá chết ra một góc và múc bớt nước khỏi hồ cá. Đến hồ nước sinh hoạt, nó dùng cây khều hết rác cuốn vào hồ sau cơn mưa.
Bé Eny và Ry đi vào kho kiểm tra. Bước vào, họ thấy hai con sói mẹ đang ôm bầy con ngủ. Tiếng chân khiến vài con sói non tỉnh giấc, chúng ngửi thấy mùi con người quen thuộc thường cho chúng ăn, liền lon ton chạy đến đòi ăn.
Tiếng cười đùa của sói con và Eny khiến sói mẹ tỉnh dậy. Thấy Eny, sói mẹ rúc đầu vào bộ lông mềm rồi tiếp tục ngủ. Ry thì quay lại công việc của mình, cẩn thận kiểm tra từng góc của kho và chất lượng sản phẩm bên trong.
Ry sờ lên tường kho, mỉm cười hài lòng. Nếu đây là tường gạch đất sét, chắc chắn sau cơn mưa lớn vừa rồi, nhà kho đã sụp đổ. Nhưng nhờ Ain xây toàn bộ bằng xi măng nên không bị tổn hại gì, ngoài vài cột gỗ bị ẩm ướt.
Cả hai đi ra chuồng heo để kiểm tra, và khi bước vào, họ sững người trước cảnh tượng trước mắt: một bãi chiến trường đầy bùn lầy, lũ heo đang nằm lăn lóc trong đó.
Khi thấy hơi người quen thuộc, những chú heo con liền chạy về phía Ry và Eny, trên người chúng dính đầy bùn đất.
Hoảng sợ, cả hai nhóc vội vàng bỏ chạy ra ngoài, nhưng lũ heo con vượt qua hàng rào nhanh như chớp, đuổi theo không chút khó khăn.
Tiếng cười đùa vui vẻ từ xa có vẻ ngây thơ, nhưng với Eny và Ry, đó là ác mộng. Sống chung với đàn heo gần một năm, họ hiểu rõ thứ hỗn hợp mà lũ heo đang dính phải là gì.
Dù có chạy đến mệt lả, hai đứa vẫn không muốn bị dính bùn lên người.
Trong lúc đó, Zua đang vớt rác ở hồ, lưng quay về phía chuồng heo, không hề biết mình sắp gặp nguy hiểm. Một cú đâm bất ngờ, từ lũ heo con khiến Zua mất thăng bằng và ngã xuống hồ.
Vội vàng trèo lên bờ, Zua vuốt mặt khỏi lá cây dính vào mặt, nó thấy lũ heo nhìn mình đầy vẻ tinh nghịch, cứ như chúng đang trêu đùa với cậu.
Tức mình, Zua cầm cây gậy khều rác đuổi theo lũ heo, miệng không ngừng hô “Đứng lại!”.
Trong lúc chạy, Zua và lũ heo băng qua mảnh vườn, vô tình dẫm vào vũng nước gần Ska, người đang cặm cụi đào rãnh thoát nước. Nước bùn bắn tung tóe lên mặt Ska, còn lũ heo và Zua vẫn tiếp tục cuộc rượt đuổi.
Ain ngồi bên trong, chứng kiến cả khu vườn bị tưới đầy nước bùn. Hắn thậm chí còn ngửi thấy một mùi lạ. Nhìn sang Ska, cả hai không nói một lời, chỉ cầm lấy cái xẻng bên cạnh rồi lao ra ngoài đuổi theo đoàn người.
Dio và Pu đang ngồi xếp gỗ và than ngay ngắn, để phơi nắng thì nghe thấy những tiếng động kỳ lạ. Ngước lên, cả hai thấy một đám người và heo đang chạy loạn về phía mình, còn cầm theo cả vũ khí.
Sợ hãi, cả hai nghĩ đám người kia đến để đòi mạng mình.
Ry thấy Dio và Pu ngồi trước mặt, liền vẫy tay cười. Nhưng nụ cười đó trong mắt Dio và Pu chẳng khác nào nụ cười của tử thần. Hốt hoảng, cả hai đứng dậy, chuẩn bị tư thế chống trả.
Một loạt động tác của Dio và Pu khiến Ry ngạc nhiên. Nhưng là tay săn bắt giỏi nhất nhóm, Ry cũng thủ thế, chờ đợi.
Không may, Ry không kịp phản ứng. Một tiếng “rầm” vang lên, và mọi người đổ rạp xuống đất.
Bé Eny mở mắt ra, thấy một cảnh tượng thảm thương: Ry nằm rên rỉ, những đứa khác thì ôm bụng đau đớn, mấy con heo đau đớn mà la en ét chạy tứ tung, còn Dio và Pu đứng nhìn nhau bối rối.
Sau một hồi đau đớn, Ain bật cười khi nghe lời giải thích từ lũ trẻ. Hắn gõ đầu mấy đứa một cái, ngay cả Dio và Pu cũng không thoát, với lý do khiến hắn đau bụng.
Ry với bé Eny lại chỗ chuồng heo, kêu bọn chúng lại rồi dùng xô gỗ múc nước từ hồ nước kế bên mà tắm rửa cho chúng. Xong bé Eny ngồi canh bầy heo, còn Ry dùng xẻng đá đi dọn dẹp một phen.
Tới buổi trưa, thằng Ry mới vác cái thân mình đi về, mà trước khi vào thì nó còn phải tắm một lần để tẩy mùi mới được về nhà, nằm trên giường đầy mệt mỏi nó thề lần sau nó sẽ không làm việc này nữa đâu.
Nghỉ ngơi xong, Ry lại đi qua chỗ nhà Ain ăn trưa, hôm nay là buổi ăn chung của cả nhóm, bước vào nó thấy trên bàn gỗ có nhiều món sẵn sàng rồi.
Cười hề hề, nó ngồi vào ghế gỗ vì trong phòng tất cả mọi người đã có mặt từ lâu, chỉ có nó đến trễ, Ain nhìn nó cười rồi ra hiệu cho cả đám bắt đầu ăn trưa.
Qua 30 phút ăn uống no say, cả đám ngồi trò chuyện, còn Ain đi lại chỗ góc nhà, giở nắp tủ lạnh đất ra lấy ít trái cây mang ra, dùng dao đá tách những trái cây thành từng miếng nhỏ rồi bỏ vào trong dĩa đất.
Ain đặt dĩa trái cây lên mời tụi nhỏ, Ry nhanh tay lấy một miếng táo bỏ vào miệng, miếng táo mát lạnh truyền tới óc Ry, làm cho thằng nhóc tê buốt não, cố gắng vài miếng nhưng đầu răng tê tái, làm cho nó đành phải nhả miếng táo ra.
Thấy mấy đứa còn lại cũng giống mình, Ry bớt xấu hổ và tiếp tục thử, tiếng “rộp rộp” trong miệng khi cắn miếng táo giòn tan, làm cho nó thích thú mà ăn hết miếng táo.
Dĩa trái cây lạnh nhanh chóng hết trong chốc lát, làm cho Ain ngớ người, hắn tưởng vì lạnh tụi nhỏ phải từ bỏ chứ, hắn cũng ngã người ra ghế mà cười, chuẩn bị cho mấy câu hỏi vô tri sắp tới.
Dio với Pu thì không có nhìn Ain, mà nhìn sang góc nhà nơi chứa tủ lạnh đất, cả hai lại nhìn sang chỗ hắn khi nhận được cái gật đầu thì hai đứa nó mới chạy lại tò mò dò xét.
Dio giở nắp ra đưa tay vào, một cảm giác mát lạnh truyền tới làm cho nó ngạc nhiên, rồi tới phiên Pu đưa tay vào thử nhưng điều này khiến nhiệt độ tăng lên, dù vậy vẫn khiến thằng nhóc thích thú.
Ain khẽ nhắc, cả hai mới chịu đóng nắp tủ lạnh đất rồi trở lại ghế ngồi. Xong hắn tốn tầm 15 phút, để có thể giải thích cho mấy đứa nhỏ hiểu nguyên lý tủ lạnh đất hoạt động.
Buổi chiều, Ain cùng Pu và Dio đi làm xi măng để làm gạch để xây lò nung mới thay thế lò nung đất sét. Làm cả buổi chiều thì làm được vài trăm viên, xong Ain lại đặt lên trên mấy cái khay rồi mang vào trong kho chờ khô ráo, tránh mưa một lần nữa.
Làm xong thì ai ở nhà nào về nhà nấy ăn tối. Hôm nay, Ain làm cua hấp muối chanh, sườn nướng, canh cá và thêm ít trái cây lạnh ăn tráng miệng, ăn xong thì Ain đi đánh răng rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, hắn lại tiếp tục xây lò nung tới tầm trưa thì một lò đã được xây xong, đã có lò nung thì nung gạch luôn không cần chờ như trước, tầm tới cuối giờ chiều thì lò nung thứ hai được xây dựng thành công.
Tối hôm đó, Ain lại chuẩn bị bữa tối với cua hấp muối chanh, sườn nướng và canh cá, kèm theo chút trái cây lạnh để tráng miệng. Ăn xong, hắn đánh răng, rửa mặt rồi đi ngủ.
Công việc ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
Một buổi tối, Ain mang ghế ra trước nhà, vừa nhâm nhi cốc nước nóng, vừa ngắm trăng lưỡi liềm mới nhú lên. Không gian yên bình khiến tâm hồn hắn được xoa dịu.
“Vậy là gần 12 năm rồi, và cũng đã 8 năm từ ngày mẹ mất. Chà, thời gian thật dài. Ngày ấy cũng đã gần 2 năm rồi. Bao giờ mình mới xây dựng được một bộ lạc? Bao lâu nữa người kia mới đến? Và mục tiêu của mình ở đây là gì?”
Ain ngửa đầu lên trời, bày tỏ nỗi lòng với đất trời. Bất chợt, một tiếng tru vang lên, khiến hắn giật mình.
“Mẹ ơi, hết hồn! Thôi, cũng tối rồi, đi nghỉ mai còn đi săn.”
Nói xong, Ain mang ghế vào trong nhà, đóng cửa, kéo rèm, rồi leo lên giường, chìm vào giấc ngủ.
Bên trong nhà kho, dưới ánh sáng lẻ loi của mặt trăng qua cửa sổ, hai con sói mẹ tru một lúc rồi đứng nhìn ra phía ánh sáng, chờ mong thứ gì đó nhưng rồi không có gì đáp lại, hai con sói mẹ mới nằm xuống mà ngủ.
Sáng hôm sau, cả nhóm sau những ngày mưa thì hôm nay phải tranh thủ tích trữ lương thực cho mùa đông, có thêm nỏ và ná làm cho cuộc săn bắn trở nên dễ dàng hơn.
Nhìn vào trong xe kéo, đang chất đống làm cho cả ba đứa cười không ngừng được, do là sau những ngày mưa dầm dãi nên các loài vật phải ra ngoài kiếm ăn, vì thế là nhóm Ain bội thu.
Tuy nhiên, không phải ngày nào cũng săn được nhiều. Có ngày cả nhóm đói meo. May mắn là còn thực phẩm từ biển, nên mùa đông Ain không lo đói, hắn chỉ lo lạnh hơn.
tấu chương xong.
3
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
