Chương 40
Chương 40 : Núi Lửa Phun Trào
Trở về với bé Eny, sau khi chạy vào trong khu rừng, đang chạy được vài trăm mét, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội khiến con bé ngã sõng soài, nhưng may mắn nhóm người đằng sau cũng chật vật đứng dậy.
Rồi tiếng “rít” vang lên, làm cho bé Eny phải ôm tai mà tiếp tục chạy về phía lều nhóm Ain. Do đã được hướng dẫn sơ bộ, cũng như từng vào đây vài lần, con bé nhanh chóng thoát khỏi tầm nhìn của nhóm người Ser.
Thấy con nhóc ẩn khuất sâu trong khu rừng, Ser giận dữ gào lên:
“Mau đuổi theo con nhỏ đó, nhanh lên, chần chờ gì nữa? Các ngươi không nhớ gì sao?”
Mấy người còn lại hơi chần chờ chốc lát, rồi như nhớ ra điều gì đó, cả đám cùng thét lên lấy khí thế rồi cố đứng dậy dí theo bé Eny.
Ser nhìn đám người chạy phía trước, nhếch miệng cười đầy mưu mô. Hắn đã nảy ra một kế hoạch để trở thành kẻ mạnh nhất khu vực này.
Xong hắn cầm lao chạy theo đám người, Bé Eny gặp khó khăn vì cơn rung chấn và tiếng rít ảnh hưởng đến khả năng định hướng, nhưng con bé không vì thế mà dừng bước chạy của mình.
Có lúc khoảng cách giữa bé Eny và nhóm Ser chỉ còn vài chục mét, nhưng khi tới bán kính 5km thì bẫy do nhóm Ain cài xuất hiện dày đặc hơn.
Nhóc Eny còn dính vào một cái bẫy lưới, làm cho cô bé hoảng sợ, không cần chờ quá lâu, một bóng đen đã xuất hiện giải cứu cô bé, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Từ xa thấy bóng đen ấy, Ser càng điên tiết, hắn hò hét cho mấy người xung quanh tiến lên một cách nhanh chóng và tàn bạo.
Gặp bẫy, bọn chúng điên cuồng lao qua, thậm chí giẫm lên xác đồng bọn để tiến lên.
Mùi máu của người chết và bị thương, sự hò hét của kẻ cầm đầu, cùng sự kích thích trong máu, biến bọn họ thành một đội quân bất tử.
Để lại sau lưng là vô số xác chết nằm vất vưởng.
Hơn một giờ trước, đang kiểm tra lại mấy cái bè thì Ain nghe tiếng bẫy vang lên, ngay lập tức Ska và Zua nhanh chóng ra ra kiểm tra.
Sau khi hai đứa kia rời đi thì hắn thấy một cột khói bốc lên ở hướng đông, cột khói cao chừng 10km rồi một tiếng “rít” lớn vang lên, kèm theo đó một cơn rung chấn rất mạnh.
Khiến tụi nhỏ chao đảo, đồ gốm trong lều rơi vỡ loảng xoảng, Ain đang cố vịn vào một gốc cây mà đứng dậy vội nói :
“Dio, Pu đưa đồ ra bè nhanh lên, Ry đưa bầy heo lên bè luôn đi.“
Cả bọn nghe tới liền hiểu chuyện gì, nhanh chóng làm theo lời hắn, tuần trước khi cơn rung chấn đầu tiên xuất hiện, Ain đã nói cho tụi nó biết chuyện gì sắp xảy ra nên cả bọn đã luyện tập cho trường hợp cấp bách này rồi.
Còn Ain mang thanh Thuận Thiên Kiếm ra tiếp đón cho hai đứa kia, chừng mười phút sau, Ska chạy về báo :
“Ain, chạy thôi bên kia dị động rồi tên Ser dẫn rất nhiều người đuổi theo bé Eny, mà tao thấy mấy tảng đá rơi xuống làm cho mấy người bên kia chết nhìn ghê lắm.“
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ của thằng nhóc, Ain đủ hiểu cảnh tượng ám ảnh nó đến mức nào, Ain vỗ vai nó rồi hỏi :
“Thế bé Eny có sao không? Tảng đá đó có gì đặc biệt không?”
“Eny không sao, con bé có Zua ở lại đón, tao chạy về báo trước, còn tảng đá đó hình như có một thứ nước gì đó làm cho mấy người kia dính kêu thảm thiết thì phải.“
Ska vừa cố bình tình, vừa cố nhớ lại để kể cho hắn nghe, nghe xong thì Ain mới bảo :
“Giờ mày chạy vào trong phụ tụi Dio trước đi.“
Ska nghe xong, vội chạy vào phía trong, còn Ain thì thấp thỏm chờ Zua cùng bé Eny về, tình hình quá xấu rồi nên hắn phải rút lui thôi, không hắn cũng muốn thử sức một chút với đám người Ser lúc này.
Chừng mười phút sau, hai bóng lưng kia mới về, liếc mắt nhau một cái, rồi cả ba nhanh chóng lui ra chỗ suối.
Ra tới bờ suối, Zua đặt bé Eny vào vòng tay Dio rồi nó cùng Ain tranh thủ dọn dẹp cái đồ vật còn lại, sau khi tất cả đã xong thì cả hai cùng nhau đốt các đồ không thể mang theo như lều, chuồng heo,...
Xong xuôi, cả hai leo lên bè rồi cắt dây xuôi theo dòng nước, cả đám đã đi chừng mười phút thì đám người kia mới tới, Ser nhìn quanh, không thấy ai, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Thấy lều đang cháy, hắn cho mấy người phá ra mong còn thứ gì đó nhưng sau khi dập tắt thì chả còn gì bên trong, hắn thật sự tức ói máu mà như cả đám nhóc ấy chui vào trong lòng đất vậy.
Cay cú, Ser định dẫn cả đám về chỗ bờ hồ thì trên trời xuất hiện vô số tảng đá màu đỏ cam bay tới, cả bọn còn đang ngơ ngác thì các tảng đá đó đã chạm vào người rồi.
Tiếng la hét bắt đầu vang lên, làm cho những người xung quanh trở nên hoảng loạn, rồi tất cả bỏ chạy kể cả Ser, hắn còn xô đẩy một số người để tìm chỗ an toàn núp.
Khi vào một hốc cây thì Ser mới thở phào nhưng đó là điều hắn cuối cùng có thể làm, vì một tảng đá rộng chừng 5m đã rơi xuống chỗ hắn.
Sau cơn ‘mưa đá’ thì những người còn sống chỉ khoảng hơn chục người, nhưng nhiêu đó chưa phải kết thúc, dung nham từ các tảng đá bắt đầu đốt khu rừng biến nhưng người còn sống thành cột đuốc sống trong vài phút.
Còn với nhóm Ain, trên đường đi may mắn không có tảng đá nào rơi trúng nhưng rơi xung quanh thì vẫn có làm cho mọi người sợ hãi, bầy heo phút đầu còn la 'ét ét' thôi chút qua vài lần thì im ru luôn.
Bè của nhóm Ain được liên kết với nhau, 6 đứa thì sáu cái bè, riêng hai đứa cuối lai dắt thêm hai cái bè chứa bầy heo.
Ngồi trên bè, Ain nhìn ra phía trước thấy điểm cần đến, hắn mới bảo :
“Pu rẽ phải, tất cả dùng chèo đẩy về phía phải mau, 2,3 đẩy.”
Thật ra hắn lúc tìm hiểu dòng suối, đã phát hiện ra một ngọn núi lửa đang hoạt động, nếu nhìn từ bờ hồ thì chỉ thấy những dòng khói trắng nhưng nếu nhìn từ chỗ vị trí của Ain hiện tại thì nhìn rõ mồn một.
Hắn còn phát hiện ra một nhánh suối khác hướng về phía tây bắc. Hai ngày trước, Ain thử đi theo dòng suối thì phát hiện ra nó dẫn ra một vùng đất mới.
Nhưng vì lý do thời gian gấp rút nên hắn không có khám phá hết, mà chỉ thăm dò trước và cầu nguyện cho mình may mắn mà thôi, tới lúc này rồi khi đã bước vào dòng suối này thì Ain chỉ có trông chờ vào số phận mà thôi.
Trên đường đi, con suối càng mở rộng ra gần như một con sông, chính thức địa hình xung quanh càng màu mỡ, động vật đang uống nước hiếu kỳ nhìn vật đang trôi trên dòng sông.
Rất nhiều động vật mới lạ, làm cho mấy đứa nhóc tò mò kể cả Ain cũng khó tránh khỏi, nhưng chỉ tò mò thôi chứ không thể quên tình hình của mình hiện tại.
Nằm trên bè, Ain mới hỏi thăm bé Eny nhưng có vẻ con bé vẫn còn sốc tâm lý nên hắn để cho nó vào chỗ che nắng ngủ, còn mình thì đứng dậy điều khiển bè, dù chuẩn bị thức ăn trước, nhưng do trong cuộc di chuyển hắn không có gặp được một khu vực nào phù hợp sinh sống.
Thành ra nhóm Ain đành sinh sống trên bè suốt một tháng, hết thực phẩm thì dừng lại tìm kiếm bổ sung xong lại đi tiếp.
Nhưng có một vấn đề mà Ain thấy là những con vật ở đây thấy nhóm Ain bước lên thì nó lại chạy, chạy không lạ, nhưng lạ ở chỗ nó không phải vì sợ mà chạy, mà là vì sự ngạc nhiên nên cảnh giác mà chạy đi.
Vì thế Ain có thể đoán rằng đây một vùng đất chưa có con người đặt chân đến, điều đó làm hắn vừa mừng vừa buồn.
Đặt chân đến vùng đất chưa ai khai phá khiến Ain tự hào, nhưng sự cô đơn cũng dần xâm chiếm khi chẳng có ai xung quanh, trong nguyên thủy này sự giao thương giữa các bộ lạc mới làm cho cuộc sống phát triển hơn.
Trải qua một tháng, Eny cũng đã trở lại với đúng tuổi của mình, nhìn Eny vui đùa với bầy heo trên bờ, mấy đứa nhỏ cũng cười vui lây.
Có lẽ điều đó giúp con bé xoa dịu nỗi đau kia nên Ain cũng không hỏi gì thêm, con heo cái mang thai kia cũng hạ sinh thành công được 5 heo con.
Mỗi ngày nhóm Ain phải dừng hai lần, một là để cho bầy heo đi giải quyết, lúc đầu hắn sợ bầy heo chạy trốn nhưng may mắn là tụi nó chưa có ý định đó hoặc do sợ những con vật bản địa, mặc kệ điều đó cũng không thể ngăn cản quá trình di chuyển của nhóm.
Mỗi ngày nếu không cần tìm thức ăn, thì bè của nhóm Ain có thể đi được khoảng 5km, chưa tính việc vệ sinh của bầy heo và buổi tối dừng lại ngủ nghĩ thì thực tế chừng 4km.
Mãi sau một tháng, Ain mới thấy được một vùng đất có tiềm năng cho nhóm mình, hắn đánh tiếng cho Pu cặp vào bờ, cả đám đi lên bờ khởi động cơ thể, sau một đêm ngủ mệt mỏi vì muỗi.
Ain bước chân lên thì một cảm giác mịn truyền đến, ngay lập tức, hắn cúi người xuống cầm một nắm đất lên, hắn dãi các hạt đất ra, thấy nó chỉ có là những hạt cát nhỏ và nhiều đá nhỏ li ti, làm hắn nhớ đến một thứ.
“Phù sa? Nếu đúng thì nơi này quá tốt rồi rồi.“
Ain lẩm bẩm, hắn nhanh chóng báo cho đám trẻ ở lại, còn mình mang theo kiếm mà chạy vào phía sâu trong đất liền, càng đi vào sâu thì hắn càng thấy thực vật càng dày đặc và có nhiều động vật ăn cỏ.
Đi tới trước một khu rừng, thì hắn dừng lại ngắm nhìn một lúc, rồi chạy ra báo với tụi nhỏ.
Nhận được thông tin mấy đứa nhóc tiếp tục leo lên bè đi tiếp một đoạn nữa, khi đến chỗ có không còn phù sa bồi bãi nữa thì cả đám mới bước chân lên mặt đất.
Cảm giác qua một thời gian, chỉ ăn ngủ gần như chỉ trên mặt nước, làm tụi nó nhớ mùi đất a, nhưng rồi cũng phải nhìn ‘thủ lĩnh’ mới hành động được, thấy tụi nhỏ nhìn mình, Ain chỉ cười rồi nói :
“Dời đồ lên trước rồi tìm chỗ trú, Zua và Ry đi tìm chỗ đi nhớ cẩn thận.“
“Rõ.“
Cả đám hô to rồi bắt đầu công việc của mình, Ain và Dio làm một chỗ trú tạm, còn hai đứa kia chất đồ lên và chờ thông tin từ hai đứa Zua.
tấu chương xong.
9
1
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
