ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27 : Bắt Cá Và Mùa Đông

Mọi thứ đã sẵn sàng, Ain ra dấu cho hai đứa kia, nhận tín hiệu bốn cái chân vốn đang đứng yên, bắt đầu di chuyển kèm theo hai cái lao đập trên mặt nước.

Làm cho lũ cá đang yên lành săn mồi, giật mình mà bỏ chạy, thấy bầy cá bắt đầu bỏ chạy, hai đứa Pu với Ry càng hăng hái mà vung lao xuống nước.

Thấy những con cá nhảy lăng tăng trên con suối, khiến mấy đứa còn lại vui vẻ mà tập trung, nhanh chóng bầy cá đã tới chốt thứ hai, có những con bắt đầu muốn nhảy lên hòng vượt qua hàng rào đá, nhưng đã có hai tên chực chờ, có thế mà dùng tay quật ngang cho nó lên bờ.

Còn mấy con cá còn lại bị áp từ từ hai đầu khiến tụi nó bối rối rồi, như bắt buộc chúng nó phải chạy vào cái lỗ hỏng bên phải đang mở ra, khi cắm đầu vào vị trí đó thì bầy cá mới nhận ra sai lầm, muốn quay đầu cũng không được vì lũ lượt những con cá khác bơi vào.

Không cho những con cá có ý định thoát ra, Zua liền dùng đôi tay thoăn thoắt của mình mà chụp lấy những con cá đưa lên bờ, thằng Ska dùng một thanh cây mà đập xuống cho chúng ngất đi.

Dù đây là lần đầu làm nên số lượng cá thoát đi khá nhiều, nhưng như vậy cũng khiến cả đám cười toét hết cả mồm, hơn 30 phút sau, mấy con cá giờ đây đang nằm trên đống lửa, còn mấy đứa nhỏ thì vừa cười vừa lau nước dãi chảy ròng xuống.

Thấy cá chín không ai bảo ai, liền chụp ngay một con cá mà bắt đầu ăn, ăn nhiều đến khi bụng căng tràn thì cả đám mới hài lòng, ngồi nghỉ cho tiêu hóa bớt lượng thực phẩm trong dạ dày, Ain mới tập nhẹ cho buổi tối, cơ bản vẫn là jump squat, chống đẩy, hít xà đơn và tập với lao đá.

Bất cứ khi nào trống thời gian, cả đám cũng tranh thủ làm khu vực mình ở, cũng có nơi để tập luyện, ai cũng có mục tiêu chung nên trong quá trình có sai sót thì cũng giúp đỡ nhau mà tiến bộ, không ai muốn làm gánh nặng cả.

Tới tối thì cả đám chỉ có thể mượn đất làm giường mà ngủ, giữa khuya thì Dio đang trực thì lại nghe tiếng sói tru, nhưng quá nhỏ nên nó đoán là con sói ở khá xa, nên không có đánh thức mấy đứa kia.

Sáng tỉnh dậy, cả đám tiếp tục bắt cá một lần nữa, số lượng ít đi hôm qua rất nhiều, do con suối nằm ở bên khá nhỏ nên không có nhiều cá và mấy con cá bắt hụt hôm qua, cũng đã đi tìm nơi khác kiếm ăn.

Giải quyết bữa sáng xong, thì cả đám lại như cũ, xóa đi các dấu vết và lấp lại cái hố bên suối rồi di chuyển về phía trước, cuộc hành trình thì cứ tiếp diễn như thế có ngày no, có ngày đói, may mắn thì tìm được chỗ trú không thì ngủ ngoài trời, cả đám không vì thế mà bỏ cuộc, trên hành trình tụi nhỏ trau dồi thêm được nhiều thứ.

Như việc vệ sinh cá nhân, giúp chúng đề kháng sức khỏe tốt hơn và tinh thần cũng dễ chịu hơn, khi cần thiết thì tụi nó vẫn ở bẩn được, như cần lúc đi săn để che mùi nhân loại, các loại bẫy mới trên các địa hình.

Ngắm nhìn các loài thú mới, như một con dê núi đang bò trên các tảng đá ở lưng núi, không phải Ain phát hiện thì cả đám chắc chắn không nhận ra được và các hung thần khác ở đây như sói, gấu, linh cẩu,...

Quan sát từ xa, tụi nhỏ mới thở phào vì chưa từng đụng độ đám này, nếu không thì cả đám giờ đã xanh cỏ, đặc biệt là loài sói.

Càng quan sát thì tụi nó càng phát hiện ra nhiều điều khá giống như đây là một bộ lạc vậy, mỗi cá thể điều có vai trò trong bầy mà không có sự tranh giành hay khó chịu, các con non được bảo vệ vừa đủ để tập tành săn mồi.

Dù phấn khởi những điều mới nhưng cũng không ngăn cản được bước tiến của nhóm, cuộc hành trình phải đến hơn 2 tháng, cả nhóm mới bước ra khỏi vùng cao nguyên, lúc này mùa đông đã dần xuất hiện những bông tuyết rơi trên tóc Ain, hắn mới chạm vào sự lạnh lẽo được đưa tới não, làm hắn chỉ có thể chịu đựng.

Cái không khí lạnh lẽo hoàn toàn đối ngược với khung cảnh sau lưng mình, vì giờ đây hắn và cả nhóm đang ở trên một ngọn núi.

Dù đã chuẩn bị thêm một lớp lông thỏ và rất nhiều thức ăn, dự tính của Ain muốn vượt qua ngọn núi này trong thời gian ban đầu mùa đông này.

Khoảng hai tuần trước, từ lời một vài người đơn độc, đây là những người giống như nhóm Ain đã mất đi bộ lạc, chỉ có thể lang thang không định hình, tìm kiếm một bộ lạc có thể cưu mang mình.

Họ nói rằng, mình từ ngọn núi kia đi qua bên này nhưng lúc đó là mùa xuân nên thời tiết dễ chịu hơn, bên kia ngọn núi có vô số bộ lạc hùng mạnh và vùng đất màu mỡ.

Chính vì thế nhóm Ain mới háo hức mà đi tìm kiếm lông thú và thức ăn để nhanh chóng đi qua ngọn núi nhằm tìm kiếm cơ hội, nhưng khi ở trên giữa ngọn núi rồi, Dio mới bực tức nói :

“Mẹ nó, biết vậy không nghe lời mấy người kia, giờ đây lên đây rồi mới hối hận không kịp nữa.“

Nói rồi, Dio đá vài cái vào bức tường trong hang, chuyện là khi lên tới giữa núi thì một cơn bão tuyết bỗng xuất hiện, làm cả bọn tưởng sắp chết tới nơi thì phát hiện ra một cái hang.

Vội chạy vào thì cả đám lại gặp con gấu đang ngủ đông, thế là phải chạy đi tìm trong cơn bão, may mắn là con gấu lười đuổi nên cả đám an toàn rời đi.

Lần này, Zua cũng tìm được một cái hang và may mắn chẳng có con gấu nào cả, vào trong rồi thì cả bọn ngồi run rẩy vì quá lạnh, khó khăn lắm Ain mới đốt lên được một ngọn lửa.

Có nguồn nhiệt làm cho cả đám tranh thủ đưa tay sưởi ấm cơ thể, rồi mới có cảnh Dio bực tức mà chửi. Tiếp lời Dio, Ain mới hờ hững nói :

“Chịu thôi chúng ta tin họ thì mới như vầy, ngoài bộ lạc thì còn ai đáng tin đây, coi như bài học đi.“

Cả đám nghe xong mới im lặng nghĩ ngợi của riêng mình, có lẽ chúng nó tuổi đời còn quá nhỏ nên mới tin người như thế, có bài học này thì sẽ làm cả đám trưởng thành hơn một chút.

Nhìn cả đám ngồi ngẫm nghĩ mới làm Ain vui vẻ, rồi khi sờ vào cái túi bên hông mới làm hắn cười khổ, lượng thức ăn có vẻ không đủ rồi, nhìn ra bên ngoài các lớp tuyết đang dần dày lên và cơn bão có vẻ chưa rời khỏi đây sớm.

Năm ngày sau, trong hang động, Ain đang chống đẩy cái thứ 200, còn tụi nhỏ cũng trong tình trạng tương tự, suốt 5 ngày không hoạt động có thể giảm năng suất các cơ và làm con người lười biếng, nên trong thời gian này, Ain luôn cho tụi nhỏ luyện tập liên tục.

Lượng thức ăn cũng dần trôi theo cấp tốc, nhìn còn mấy miếng thịt sót lại, làm Ain chán nản lại nhìn ra bên ngoài, tuy trời đã giảm lượng tuyết nhưng những cơn gió lúc này cũng có thể cho ai ra ngoài một cái chết nếu không chuẩn bị trước.

Tình thế không ổn, nên Ain cùng Ry đi bắt buộc ra ngoài tìm kiếm thức ăn dự trữ, dù đã mặc hai lớp lông thú rồi nhưng cả hai đứa thân thể vẫn run bần bật, răng thì ê buốt, làm cho việc nói chuyện khó khăn hơn.

Các cơn gió với tốc độ gần 40km/h, làm cho cả hai đứa chật vật bám víu vào mấy tảng đá mà chống đỡ, khó khăn lắm, Ain mới tìm được một góc tảng để núp vào mà quan sát.

Vào được chỗ che chắn, Ain mới gạt đi những mảng tuyết trên đầu, hắn đưa mắt ra xa cố gắng tìm kiếm vài bóng dáng con thú để bỏ bụng, bỗng trong mắt hắn thấy chếch về phía tây, cách chỗ hắn chừng 400m, có một con cừu khá to nhưng hình như đã chết mất.

Nhìn từ xa có thể nhìn ra có lẽ do chết trong lúc tuyết rơi nên Ain khá mong chờ rằng thịt còn tươi mới, sau đó hắn cùng với Ry bước ra cố gắng mày mò lại chỗ xác con cừu, chừng hơn 20 phút sau, thì cả hai mới tới được chỗ cái xác cừu, Ain cùng với Ry phủi tuyết trên xác con vật đi, bên dưới lớp tuyết hiện ra.

Một con cừu núi đực dài hơn 2m, từ chân tới đầu khoảng 80,90cm quan sát ban đầu xong hắn lấy cây lao ra rọc một miếng thịt nhỏ, lớp da của con cừu khá dày nên khá mất thời gian mới lấy cắt ra được.

Miếng thịt đỏ au làm Ry phấn kích, có nghĩa điều này con cùng được tuyết bảo quản vô cùng tốt, Ain thì cười không ngừng, hắn liền dùng sức cắt đi cái cổ con cừu ra.

Cả hai ở dưới tuyết mà tranh thủ xử lý cái xác cừu, những miếng thịt tươi ngon được cắt ra hết, đầu và các cơ quan nội tạng được Ain đem chôn ở nơi gần chỗ cái xác con cừu, rồi cả hai cùng đi về.

Vác trên lưng gần 75kg với thời tiết như vầy mà Ain không cảm thấy mệt gì cả, cả cái xác con cừu thu được gần 140kg thịt nhiêu đây thôi, đã cho cả đám có thể ăn uống thoải mái được ít nhất gần 1 tháng.

Về tới hang, cả đám nhìn thấy trên vai hai đứa vác đầy thịt thì tranh thủ phụ lấy xuống, nhưng rồi khi Ain ngồi xuống sưởi ấm, nhìn vào đống thịt nằm sâu trong hang mà suy nghĩ cách bảo quản.

Ain ngó ra bên ngoài, lớp tuyết trắng xóa và dày đặc, hắn mỉm cười, Ain đi ra ngoài lấy một ít tuyết bỏ vào trong túi rồi bỏ mấy miếng thịt vào đầy túi thì hắn cột chặt lại.

Được Ain giải thích, mấy đứa nhỏ cũng nhảy ra lấy mấy túi bỏ đầy tuyết vào để bảo quản thịt, nhận lấy mấy cái túi thịt, Ain bước ra chôn vào đám tuyết trước cửa hang. Vì Ain không muốn mất mấy miếng thịt này nên hắn đi tìm mấy cành cây xung quanh, để làm cái tủ đựng mấy túi thịt.

Giải quyết xong việc bảo quản thịt, Ain mới an tâm mà đi ngủ nguyên ngày hôm nay quá mệt rồi, sau giấc ngủ dài hắn tỉnh dậy thì đã thấy mấy đứa nhóc còn đang ngủ, liền đi ra ngoài vệ sinh.

Nước thì hắn làm từ tuyết, lấy tuyết từ trên các cành cây bỏ vào ống tre, đem đun kế bên đám lửa tuy vậy nhưng do ống tre khá nhỏ nên phải đun nhiều lần mới có lượng nước đủ dùng.

Đi vào đặt ống tre đầy tuyết vào kế đống lửa, hắn đưa tay vào sưởi ấm, nước sôi, hắn cầm ống tre ra thổi vài hơi cho nguội bớt rồi uống dòng nước ấm vào.

Nước ấm đi tới đâu hắn liền thoải mái tới đó, trời lạnh uống nước nóng là điều tuyệt nhất, vừa uống nước ấm, vừa ngắm nhìn ra bên ngoài khiến khung cảnh trở nên yên bình lạ thường.

Nếu không có tiếng mớ của thằng Ska vang lên, mang sự khó chịu vào trong, Ain đá mấy cái vào tụi nhỏ, tỉnh giấc thấy ánh mắt sắc lẹm của Ain, mấy đứa nó ngơ ngác không hiểu.

Lắc đầu, rồi hắn bước ra ngồi trước hang tiếp tục thưởng thức tâm tình, mấy đứa nhỏ cũng bắt chước rồi quan sát ra thấy tuyết vẫn còn rơi, làm mấy đứa nó chán nản mà bước vào phía trong tập luyện.

Thời gian trôi qua như gió, ba tháng khắc nghiệt trôi qua, lúc này trời đã bắt đầu có hơi ấm mùa xuân, mở cửa hang ra thấy lớp tuyết đang dần mỏng đi do nhiệt độ tăng cao, Ain mới quay vào nói với tụi nhỏ :

“Đi thôi trời ấm rồi.“

“Hú hú, nằm trong đây mấy tháng này bức bối quá, tao phải ra ngoài trước đừng tranh.“

Thằng Ry nghe vậy liền nói to, xong như có kế hoạch, nó bị nhốt ở trong phải đi ra sau cùng.

Bước ra ngoài với sự bực tức nhưng nhanh chóng Ry bỏ qua, nó hít vài luồng không khí sự mát mẻ đã làm nó thoải mái, sống trong hang quá ngột ngạt.

Ain chắp tay hướng về phía hang lạy một cái, tụi nhỏ cũng làm theo, điều này hắn đã dạy tụi nó, ngọn núi này đã chấp nhận cho tụi nó ở và cho thức ăn vậy hãy cảm tạ nơi đó một cái cũng không mất mát gì.

Trong tháng cuối ở đây, trời càng khắc nghiệt và gió dữ dội hơn, may mắn là tụi nó đã tìm được thêm một cái xác cừu, bây giờ trong mấy cái túi bên người đầy thịt đã hong khô.

Bước từng bước lên trên các vách đá, Ain mong chờ vào hành trình sắp tới.

tấu chương xong.

5

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.