Chương 23
Đồng bọn tốt
- Nói đi, em có tâm nguyện gì, xem anh có thể giúp một tay hay không. – Hà Tứ Hải hỏi.
- Vậy em dùng kỹ năng bơi lội làm thù lao cho anh có được không? Em bơi cực kỳ tốt đấy.
Hà Cầu nghe xong một mặt phấn khởi, tràn đầy mong đợi nói ra.
- Tốt cái rắm, chính chú mày đều chết đuối, còn đưa kỹ thuật bơi lội, anh cũng không cần gì đâu, mau nói tâm nguyện đi.
- Thế nhưng mà… nhất định phải đưa cho người tiếp dẫn thù lao mới được, đây là quy củ. – Hà Cầu ỉu xìu nói ra.
- Như vậy à? – Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.
- Đã như vậy thì dùng kỹ thuật bơi làm thù lao là được, nói đi, muốn anh nói gì với cha mẹ em?
Trừ tiền ra, các thứ khác bây giờ đối với Hà Tứ Hải có cũng được không có cũng không sao.
- Cảm ơn anh Tứ Hải! – Hà Cầu nghe vậy liền rất vui vẻ, sau đó lắc đầu nói:
- Em không phải muốn chuyển lời cho cha mẹ, em muốn nói với Hà Long mấy lời.
Thằng nhõi bất hiếu này…
Hà Long là ai?
Thực tế Hà Long và Hà Cầu là hai đứa trẻ cùng tuổi, cùng trong Hà gia thôn, Hà Tứ Hải cũng quen biết.
Trẻ con trong Hà gia thôn không hề ít, nhưng chủ yếu phần đông theo cha mẹ ra ngoài làm công, cho nên trong thôn làng đặc biệt quạnh quẽ.
Mà hai đứa trẻ vì cùng tuổi, lớn lên cùng nhau tự nhiên thích chơi chung với nhau, trở thành bằng hữu phi thường tốt.
Ngày đó hai đứa vì một vụ đánh cược, cuối cùng khiến Hà Cầu chết đuối trong hồ nước, sau đó Hà Long bệnh nặng một trận phải nằm viện mấy tuần.
Nguyên bản hoạt bát náo động, Hà Long từ viện về trở thành đứa trẻ trầm mặc ít nói, còn sợ người.
Đặc biệt là bố mẹ Hà Cầu, triệt để trở mặt với bố mẹ Hà Long.
Tất cả chỉ trích đều là Hà Long sai mới khiến họ mất đi con trai yêu dấu.
Chuyện này khiến Hà Long càng thêm tin tưởng cái chết của bạn tốt Hà Cầu là do nó gây ra.
Tất cả Hà Cầu đều nhìn thấy, cực kỳ lo lắng cho tiểu đồng bọn.
…
Một buổi trưa hè nắng cháy.
- Gâu gâu… meo meo meo…
Hà Long đứng ngoài bờ tường nhà Hà Cầu, cố gắng kêu to.
Chỉ chốc lát sau Hà Cầu rón rén đi ra:
- Đừng kêu nữa, mẹ ta sẽ phát hiện ra đấy. – Hà Cầu đè thấp thanh âm nói.
Nó vừa dứt lời liền nghe trong nhà vọng ra một giọng nữ nhân hô lớn:
- Hà Cầu, không cho ra hồ nước bơi biết chưa!
- Biết. – Hà Cầu vô ý thức hô lại một câu.
Trả lời xong mới phản ứng được, thì ra mẹ nó đã sớm phát hiện.
- Hì hì, Hà Cầu, chúng ta đi chơi thôi.
- Đi đâu chơi?
- Đi sân phơi gạo đi, lần trước ta tìm thấy một quả trứng gà trong đống cỏ khô ngoài sân phơi. – Hà Long nói.
- Thật sao?
Hà Cầu nghe được lập tức hưng phấn, có trứng gà hay không không trọng yếu, trọng yếu chính là quá trình đi tìm trứng gà.
Trong làng hầu như nhà nào cũng nuôi vài con gà, luôn có vài con không thông minh thường đi lung tung đẻ trứng.
Nhặt trứng gà cũng trở thành một loại niềm vui thú nơi thôn quê.
- Đương nhiên là thật, còn không tệ, đã cầm về để mẹ ta luộc cho ta ăn.
- Đi, chúng ta đi xem thử có còn hay không.
Vậy là giữa trưa nắng, hai tên nhóc đội mặt trời nóng bỏng, trong mấy đống cỏ khô có khắp nơi ngoài sân phơi sục sạo, chui tới chui lui.
Chỉ chốc lát sau hai đứa đã đẫm mồ hôi, trên mặt càng là vài vệt trắng đen loang lổ.
Về phần trứng gà, cứt gà đều không thấy.
- Không chơi nữa.
Hà Long kéo kéo quần áo trên người, mắc đầy rơm rạ khiến cho nó cực kỳ khó chịu.
Hà Cầu cũng không khá hơn chút nào.
- Vậy chơi cái gì?
Tiểu đồng bọn trong làng quá ít, hai người cũng không biết có thể đi tìm ai để chơi.
- Bằng không chúng ta đi bắn ná cao su đi, đúng rồi, ná cao su của ngươi đâu?
Nói đến ná cao su của Hà Cầu, Hà Long tỏ vẻ ao ước.
Ná cao su của Hà Cầu là do ba nó làm giúp, chất lượng tốt lại còn đẹp, Hà Long cũng muốn có một cái thế nhưng không ai giúp nó làm.
- Không được. – Hà Cầu nghe vậy liền cự tuyệt.
- Mẹ ta mà biết ná cao su vẫn còn, khẳng định sẽ tịch thu mất.
Nguyên lai lần trước chơi ná cao su, Hà Cầu đánh vỡ một lọ thủy tinh trong nhà của mẹ, khiến nó bị dọa chạy biến, sau đó ở bên ngoài vụng trộm giấu ná đi.
Quả nhiên sau khi nó trở về, mẹ liền tức giận bắt nó nộp ná cao su lên, Hà Cầu nói dối là làm mất rồi, mẹ cũng không truy vấn nữa.
Trên thực tế mẹ của Hà Cầu đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra.
- Ngươi không chơi, liền tặng nó cho ta được không? Ta dùng thẻ bài khế ước tiểu tinh linh đổi với ngươi.
- Không muốn.
- Đổi đi, đổi đi mà…
Hà Long đi phía sau không ngừng cầu khẩn, bông nhiên Hà Cầu hướng về phía một đứa bé đằng trước hô:
- Đào Tử, ngươi đang ăn cái gì?
.
84
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
