ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Dự Cảm Xấu

Đào Tử cúi đầu, một mực không nói câu nào.

- Đào Tử, làm sao rồi?

Đào Tử còn chưa lên tiếng, Hà Tứ Hải đã thấy nước mắt nó chảy ra rơi xuống chậu, phát ra âm thanh tí tách nho nhỏ.

Nó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đã đẫm nước mắt.

- Ba ba, lại muốn đi làm công rồi sao?

Nó nghẹn ngào hỏi.

Lần trước khi ba ba nói với nó những lời tương tự như vậy, về sau liền không thấy người nữa.

Bà nội nói ca ca đi làm công kiếm tiền, mua quần áo mới cho Đào Tử, mua đồ ăn vặt ngon, để nó sung sướng vui vẻ hơn.

Thế nhưng nó không muốn quần áo đẹp, cũng không cần đồ ăn vặt, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy ba ba là nó đã rất vui sướng rồi.

- Đừng khóc, anh không đi, ngoan…

Hà Tứ Hải vắt khô khăn mặt, giúp nó lau một cái.

Nước trong chậu gỗ đã đen lại bẩn, thừa màu mỡ để bón ruộng rồi.

Đáng tiếc Đào Tử nguyên bản trắng trắng mềm mềm, dù là dùng xà bông cọ đi cọ lại thế nào cũng không trở lại như trước được.

Hắn rõ ràng còn nhớ kỹ, lúc trước thời điểm khi vừa tới đây, hai vợ chồng Hà Đào đối xử với hắn tỉ mỉ chiếu cố bao nhiêu, cái gì tốt nhất đều phần cho hắn.

Bây giờ thì sao, hắn chiếu cố Đào Tử kiểu gì thế này?

Cho nên trong lòng Hà Tứ Hải toàn là tự trách.

Nhưng nếu không kiếm tiền được không? Mà kiếm tiền, vậy chẳng nhẽ để Đào Tử cả đời như thế này?

- Ba ba, con không khóc, ba đừng nóng giận.

Đào Tử thấy Hà Tứ Hải ngơ ngác sững sờ, tưởng là hắn đang không vui vì mình.

- Ca ca không nóng giận, ca ca đang suy nghĩ chuyện khác.

Hà Tứ Hải ôm nó lên, lau khô người, sau đó mặc quần áo sạch vừa tìm được cho nó, lúc này mới phát hiện những quần áo này đã ngắn rồi.

- Aiz…

Hắn tràn đầy bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể để Đào Tử mặc tạm trước một chút.

Sau đó quấn cho Đào Tử một cái túi nilong to quanh cổ, lấy bát tô úp lên đầu nó.

Dọc theo miệng bát tô, Hà Tứ Hải cắt cho em gái một quả đầu nấm chỉnh chỉnh tề tề.

- Oa! Đào Tử nhà chúng ta thực sự quá đáng yêu rồi!

Hà Tứ Hải dò xét ngắm nghía một phen, cực kỳ hài lòng.

Đào Tử lại hơi nhăn nhó, giả vờ vẻ không thích, nhưng khóe miệng không nhịn được phát ra tiếng cười “hì hì”.

- Tốt rồi, em xem bà nội rời giường chưa, anh đi nấu cơm tối.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà phía xa một chút, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Thời điểm Hà Tứ Hải thổi cơm tối, Đào Tử muốn hỗ trợ nhóm lửa nhưng hắn làm sao có thể để nó làm.

Đào Tử thì ngồi bên cạnh thề son sắt, tỏ ra bản thân thường xuyên ở nhà thổi lửa nấu cơm, còn rất lợi hại.

Nhìn Đào Tử bày ra biểu lộ kiêu ngạo, Hà Tứ Hải yên lặng không nói, cuối cùng dùng lý do nó mới tắm rửa sạch sẽ để cự tuyệt.

Cho dù là như vậy, nó cũng không nguyện ý đi ra ngoài. Đợi trong phòng bếp nóng bức, bồi tiếp ba ba nấu cơm tối.

Hà Tứ Hải giặt quần áo, nó ở bên cạnh nghịch bong bóng.

Một tấc cũng không rời, giống như lo lắng bản thân vừa quay đi, Hà Tứ Hải liền biến mất không thấy.

- Bà nội, đây là vịt quay lúc chiều cháu xuống nhà Hà Thuyền mua, bà nếm thử đi.

Lúc ăn cơm tối, Hà Tứ Hải cũng không gọi bà vào bàn ăn. Hắn bới một bát tô cơm, kẹp thêm thức ăn ngon mang ra cổng, đưa cho bà nội đang ngồi ngoài này.

Sau khi bà rời giường liền an vị ngồi ở đây, mắt nhìn về phía sườn núi phía xa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thân thể yếu đuối mà gầy nhỏ, giống như nến tàn đong đưa trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt.

Hà Tứ Hải không hiểu vì sao, trong lòng có loại dự cảm không tốt. Nhưng hắn không nguyện ý nghĩ tới chuyện đấy tiếp, vội vàng lắc lắc, hất đi những thứ lung tung trong đầu.

- Rất lâu không ăn rồi, ta phải nếm thử xem sao.

Bà nội ha ha cười tiếp lấy bát đũa.

Trong cơm rưới thêm nước sốt, bà ăn hết một bát lớn.

Hà Tứ Hải thở dài một hơi, chỉ cần có thể ăn, thân thể hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.

Đào Tử cũng là được ăn một bữa phong phú nhất trong mấy tháng nay.

Thời điểm Hà Tứ Hải không ở nhà, Đào Tử đều ngủ cùng bà nội.

Hiện tại Hà Tứ Hải đã về, Đào Tử tự nhiên sẽ bám dính lấy hắn.

Mùa hè tại nông thôn cực kỳ nhiều muỗi, đặc biệt là ban đêm nếu không đốt chút nhang muỗi hoặc mắc màn, vậy tuyệt đối không thể ngủ yên được.

Đáng tiếc màn trong nhà đã rách mấy lỗ to, trách không được trên người Đào Tử lại có nhiều vết muỗi đốt như vậy.

Cho nên Hà Tứ Hải lúc chiều mua cả nhang muỗi về, đốt ở phòng mình cùng phòng bà nội, đồng thời còn mua cho Đào Tử một lọ nước hoa chống muỗi, xịt lên cho nó.

Lúc này Đào Tử biến thành một cô bé thơm phức.

.

73

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.