ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Ta Yên Tâm Rồi

Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt, chớp phát cầm được cái đùi, sau đó trực tiếp nhét vào trong tay Đào Tử.

- Ăn đi.

Đào Tử đã sớm không kịp chờ đợi, hiện tại ca ca đưa cho, nó không hề do dự trực tiếp cắn một miếng lớn.

- Này này này… ta còn chưa cân đâu. – Hà Thuyền tức giận hô.

- Không có việc gì, chẳng phải cháu không lấy đầu vịt sao? Chú coi nó là chân vịt đưa lên cân chẳng phải xong rồi?

Hà Tứ Hải lơ đễnh nói.

- Cái đó có thể giống nhau sao?

- A, vậy thì không có cách nào, Đào Tử cũng đã ăn rồi. Đào Tử, còn không mau cảm ơn nhị gia gia.

Hà Tứ Hải gãi gãi đầu, mặt mũi bày ra vẻ bó tay vô lực.

- On ảm ơn a a…~

Trong miệng Đào Tử đã nhồi đầy thịt vịt nướng, nói không nghe rõ cái gì với cái gì.

Nó hiện tại hận không thể dùng một miếng đem toàn bộ đùi vịt đều nuốt, chỉ hận miệng mình quá nhỏ.

Thấy cái đùi đã bị Đào Tử gặm không còn hình dạng, Hà Thuyền coi như thôi, chỉ có thể đợi chút nữa bán thêm được ít đồ ăn bù vào.

Về phần đầu vịt, vốn không chuẩn bị bỏ ra lúc cân đâu.

- Nhị thúc, cháu ra ngoài làm công, ở bên ngoài nhớ nhung nhất vẫn là thịt vịt nướng nhà chú, đặc biệt cái nước sốt, quá thơm rồi, đợi chút nữa nhất định chú phải cho cháu thêm một chút.

Hà Thuyền nghe vậy trong lòng liền vui vẻ, lập tức phấn khởi ra mặt nói:

- Yên tâm, đợi lát nữa ta nhất định cho ngươi thêm một chút.

- Nhị thúc, đây là chính chú nói đấy nhé.

Hà Tứ Hải đặt Đào Tử trên ngực xuống, trực tiếp rút một cái túi nhựa bên cạnh, sau đó cầm bình nước sốt trên bàn tự rót cho mình non nửa túi.

- Cháu tự làm là được, không gây phiền cho nhị thúc, lát nữa cũng không cần chan nước sốt lên vịt, cháu về tự chan.

- …

Hà Thuyền quay lại nhìn hắn, cái thớt gỗ đáng thương bị ông gõ vang ầm ầm.

Cố nén nộ khí, đem con vịt chặt gọn gàng, thả vào niêu đất rồi đặt lên cân.

- 43 đồng.

- Cảm ơn nhị thúc.

Hà Tứ Hải một tay cầm túi nhựa trên cân xách trong tay, một tay khác lấy điện thoại ra trực tiếp quét mã thanh toán.

- Chờ một chút, không phải ngươi không lấy đầu vịt sao, lấy ra giúp ta. – Hà Thuyền vội vàng nói.

Vừa rồi ông đã cố ý đem phần cổ sát đầu lưu lại một đoạn dài đấy.

- Được rồi, cân đều cân xong, để cháu giữ lại đi, dù sao cháu đã trả tiền rồi.

Lúc này vang lên âm thanh ting ting tiền về tài khoản.

- Ngươi không phải còn muốn mua thêm đồ ăn khác sao?

Hà Thuyền lẩm bẩm, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.

Bởi vì đầu vịt cũng có thể bán riêng đấy, giá cả còn không thấp.

- Chú xem cháu kìa, cháu lại suýt quên chuyện này.

Hà Tứ Hải lộ ra vẻ mặt bất ngờ, sau đó lấy thêm túi nhựa, liền muốn tự mình lấy đồ ăn trong khay.

- Để ta để ta, ngươi không biết làm đừng có làm, để đồ ăn của ta vỡ vụn ra mất!

Hà Thuyền vội vàng nói, sợ Hà Tứ Hải lại bày ra trò yêu thiêu thân gì khác.

Bất quá lần này một bên thành thật cân đồ, một bên thành thật trả tiền.

- Cảm ơn nhị thúc, Đào Tử, tạm biệt nhị gia gia đi.

Hà Tứ Hải cười hì hì nói.

Hà Thuyền không muốn nhìn thấy bọn chúng, lời cũng không muốn nói thêm một câu, không ngẩng đầu lên chỉ phất phất tay.

- Tạm biệt nhị gia gia.

Đào Tử ngoan ngoãn nói, lần này trong miệng nó đã không còn thịt.

- Gì cơ? Em muốn kẹo que à?

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải dùng âm thanh ngạc nhiên hô lên.

Hà Thuyền thầm nghĩ trong lòng không tốt, vội ngẩng đầu, liền thấy Hà Tứ Hải trực tiếp từ trên quầy tạp hóa của hắn rút ra một cây kẹo que.

Sở dĩ ông bày lọ kẹo que ở đó, chính là để chuẩn bị khi gặp người lớn đi mua đồ ăn với hài tử, có lúc sẽ dùng kẹo que trả lại thay tiền lẻ.

- Đào Tử, cảm ơn nhị gia gia mời em ăn kẹo đi.

Hà Tứ Hải trực tiếp nhét cây kẹo vào tay Đào Tử, Đào Tử cũng vui vẻ cảm ơn lần nữa.

- Ta…

Hà Thuyền muốn nói, ta không chuẩn bị cho ngươi đâu, thế nhưng nói lời này với một đứa bé bốn tuổi thích hợp sao?

Chỉ một cây kẹo, còn cảm ơn rồi.

Cho nên chỉ có thể cứng rắn nuốt lời muốn nói lại.

Lúc này Hà Tứ Hải đã dắt Đào Tử đi ra cửa.

- Ba ba, ăn thật ngon, cho ba ba ăn một miếng này.

- Anh không thích ăn, em ăn đi.

- A, đúng là rất ngon rất ngọt đấy, làm sao ba ba lại không thích ăn chứ?

Nghe âm thanh của hai anh em dần đi xa, Hà Thuyền đột nhiên không hiểu sao cảm thấy thật vui vẻ.

- Tên tiểu tử này…

Cầm khăn lên xoa xoa con dao cùng thớt gỗ.

Đi ra khỏi phòng bếp, đốt lên một điếu thuốc…

Ngươi như vậy, mọi người trong thôn cũng nên yên tâm ngươi ra ngoài kia không sợ thiệt thòi, không muốn bị người khác bắt nạt rồi.

.

80

3

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.