ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Ngoại truyện 2

Chương 25.5: Cuộc sống mới - Góc nhìn của Hàn Dịch Phong

Ba tháng. Ba tháng kể từ khi tôi bước chân vào tông môn, và giờ, khi nhìn lại, tôi cảm thấy như mọi thứ đã thay đổi quá nhanh. Tông môn này không giống những gì tôi từng hình dung. Tôi đã tưởng rằng sẽ có người chỉ bảo tôi từng chút một, nhưng không, mọi thứ đều tựa như một cuộc chiến sinh tồn. Tại đây, tôi chỉ là một đệ tử ngoại môn với tu vi thấp kém, không có gì ngoài linh căn Nhất Phẩm Trung Cấp mà vẫn chưa đủ mạnh để khiến người khác chú ý.

Nhưng ba tháng qua không phải là thời gian vô nghĩa. Mỗi ngày tôi đều cố gắng hết sức mình. Từ lúc mới vào, tôi chỉ có thể ngồi ngẩn ngơ nhìn những đệ tử khác tu luyện. Họ đều rất mạnh mẽ, và mỗi lần nhìn họ thi triển công pháp, tôi lại cảm thấy mình thật yếu đuối. Nhưng rồi, tôi nhớ lại những lời dạy của vị tu sĩ đã dẫn tôi vào con đường này: "Đừng nhìn người khác mà tự ti, hãy nhìn chính mình. Ngươi có thể đi con đường dài hơn, nhưng nếu không ngừng bước, cuối cùng ngươi sẽ tới đích."

Vì vậy, tôi không cho phép bản thân mình bỏ cuộc. Mỗi ngày, tôi tìm mọi cách để cải thiện tu vi, cho dù tốc độ rất chậm. Khi linh khí không vào được cơ thể, tôi lại ngồi thiền, chờ đợi. Khi tôi thấy mệt mỏi, lại nghĩ đến gia đình, nghĩ đến sự hy sinh của bố mẹ để tôi có thể bước vào tông môn này. Không thể nào để họ thất vọng được. Tôi phải tiến bộ, dù có khó khăn thế nào.

Dù linh căn của tôi chỉ là Nhất Phẩm Trung Cấp, không phải là quá mạnh, nhưng tôi có niềm tin rằng chỉ cần không ngừng nỗ lực, tôi sẽ có thể vượt qua thử thách này. Những ngày tháng ấy, tôi chỉ biết chăm chỉ luyện tập, không ngừng cải thiện bản thân. Thỉnh thoảng, tôi cũng có cảm giác bế tắc, không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng những suy nghĩ đó không kéo dài lâu. Tôi tự nhắc nhở mình rằng, nếu dừng lại, mọi cố gắng trước đó sẽ trở nên vô nghĩa.

Mỗi sáng, tôi dậy sớm, thực hiện các bài tập thể lực để rèn luyện sức mạnh cơ thể, sau đó dành thời gian tu luyện. Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi vẫn cảm thấy mình chưa đủ mạnh, chưa đủ nhanh chóng tiến bộ. Tuy nhiên, có những lúc tôi cảm thấy sự thay đổi nhỏ trong cơ thể mình, linh khí bắt đầu hòa vào người, mặc dù chỉ là một chút. Đó là những giây phút khiến tôi cảm thấy có thêm hy vọng.

Bây giờ, khi nhìn lại, tôi nhận ra mình đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc mới vào tông môn. Tuy tu vi của tôi vẫn chưa đạt được mức cao, nhưng sự kiên trì đã giúp tôi tiến bộ. Tu vi của tôi đã tăng lên một cách đáng kể, đạt đến Nhất Cảnh tầng 6. Chừng ấy là chưa đủ để có thể vượt qua những thử thách lớn, nhưng ít nhất tôi không còn cảm thấy mình là một kẻ yếu đuối nữa.

Và rồi, một ngày, tôi nhận được tin báo từ trưởng lão trong tông môn. "Hàn Dịch Phong, ngươi có đủ điều kiện để vào Bí Cảnh." Câu nói ấy khiến tôi không thể tin vào tai mình. Bí Cảnh! Là nơi mà những đệ tử yếu kém như tôi đều mong muốn được thử thách. Tôi không thể tin được cơ hội ấy lại đến với mình.

Bí Cảnh là nơi chỉ dành cho những đệ tử có tu vi dưới Tam Cảnh, và chỉ những người đã ở trong tông môn ít nhất ba tháng mới có thể tham gia. Tôi đã ở đây hơn ba tháng, và giờ cơ hội đã đến. Tuy nhiên, tôi biết rằng đây không phải là một thử thách dễ dàng. Bí Cảnh không phải nơi để thư giãn hay học hỏi dễ dàng. Nó là một nơi để kiểm tra khả năng của từng đệ tử, một nơi để xem ai có thể vượt qua thử thách và ai sẽ bị bỏ lại phía sau.

Tối hôm đó, khi nghe tin mình sẽ vào Bí Cảnh, tôi cảm thấy một sự lạ lẫm trong lòng. Một phần tôi lo sợ, phần khác lại đầy hi vọng. Liệu tôi có thể vượt qua thử thách này không? Liệu tôi có đủ sức để không trở thành gánh nặng cho tông môn?

Nhưng rồi tôi nhận ra, đây chính là cơ hội để tôi chứng minh bản thân. Tôi đã không đến đây để thất bại, tôi không thể bỏ cuộc ngay lúc này. Tôi đứng dậy, quay lại nhìn căn phòng nhỏ của mình. Trong ba tháng qua, căn phòng này là nơi duy nhất tôi có thể tìm thấy sự yên tĩnh, nơi tôi có thể tĩnh tâm luyện công và suy nghĩ về những gì mình muốn đạt được. Nó không phải là một cung điện tráng lệ, nhưng lại là nơi tôi bắt đầu xây dựng ước mơ của mình.

Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị lên đường. Trưởng lão gặp tôi và nhìn tôi một lúc lâu. Cảm giác dưới ánh mắt của ông ấy, tôi không thể nào biết được mình đang bị đánh giá như thế nào. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ vững quyết tâm trong lòng. Tôi không thể để bất cứ điều gì làm chùn bước mình.

Khi tôi bước vào Bí Cảnh, không gian xung quanh tôi thay đổi ngay lập tức. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm, không có ánh sáng nào chiếu sáng rõ ràng, chỉ có những bóng đen lờ mờ. Đến đây, tôi không thể không cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa mình và những đệ tử khác. Mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm nghị, như đang chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử. Một phần trong tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng phần còn lại thì lại không thể ngừng lại.

Nơi này sẽ là nơi tôi phải chiến đấu, phải chứng tỏ giá trị của mình. Tôi phải mạnh mẽ, tôi phải sống sót và vượt qua tất cả mọi thử thách. Đây chính là nơi tôi sẽ bắt đầu khẳng định mình, và tôi sẽ không cho phép mình thất bại.

---

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.