Chương 6
Người Của Đổng Minh Phủ
Sắc mặt Hạ Linh Xuyên trầm xuống. Tin tức nguyên chủ và báo yêu cùng rơi xuống sườn núi đã bị Hạ phủ phong tỏa.
Về sau, thi thể của báo yêu đã được nghiệm thị, họ phát hiện trước khi đụng phải Hạ Linh Xuyên, báo yêu vốn đã bị trọng thương.
Việc này cũng xác nhận những gì báo yêu nói là không sai. Nó thật sự đang chạy trốn, chỉ là trùng hợp đụng độ Hạ Linh Xuyên mà thôi.
Hiện tại lại có hai người lạ đột nhiên tới chạy tới đây nghe ngóng tin tức về báo yêu đã chết, chắc chắn cả hai có liên quan tới người truy sát báo yêu a!
Hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
"Hai người kia đâu rồi?"
"Vẫn còn ở tửu quán, đàn chủ của chúng ta muốn hỏi ý kiến của ngài."
"Giữ bọn hắn lại."
"Được."
Người tới báo tin cười nói
“Hai tên gia hỏa đó ăn nói ngạo mạng, hận không thể dùng lỗ mũi nhìn người, một hồi chê rượu ở đây chua, một hồi lại ngại trong phòng có mùi, các huynh đệ vốn đã chướng mắt chúng, có thể cho chúng chút giáo huấn là tốt nhất."
Hạ Linh Xuyên hơi do dự, sau đó đứng lên:
"Dẫn đường."
Lúc này Hạ Linh Xuyên đã chấp nhận, bản thân không có khả nằm nằm không hưởng phúc ở thế giới này.
Đã thế còn chẳng bằng để chiếm thế chủ động.
Hào thúc lại nói:
"Để ta đi tới đó trước, chốc lát nữa đại thiếu gia hãy đến."
Dứt lời, Hòa thúc đi cùng người tới báo tin.
Lý do mà Hồng Bạch Đạo tới mật báo cho Hạ Linh Xuyên là vì Cận đàn chủ của họ từng mời Hạ Linh Xuyên đi uống rượu nghe khúc, khi ấy Hạ Linh Xuyên cũng giúp hắn vài việc, xem như có vài phần giao tình. Quan hệ rất quan trọng ở mấy nơi heo hút nơi biên cảnh, mà Hồng Bạch Đạo đương nhiên cũng muốn bán một cái ân tình cho trưởng tử của thái thú đứng đầu nơi đây rồi.
Năm Đó Khi Hạ Thuần Hoa vừa nhậm chức, hắn đã nhận ra nơi như Hắc Thủy Thành này ngư long hỗn tạp, nơi đây cũng bị nhiều thế lực chia cắt và chiếm cứ. Là thái thú, đương nhiên Hạ Thuần Hoa hy vọng nơi mình quản lý sẽ an ổn, cộng với vị trí Hắc Thủy Thành vừa đặc biệt lại quna trọng, khiến không ít thế lực ngầm muốn nhúng tay vào. Vì thế, Hạ Thuần Hoa chưa bao giờ đụng vào việc làm ăn của các thế lực bản địa nơi đây, tránh kích thích mâu thuẫn hai bên, đồng thời cũng nhập gia tuỳ tục, ban phát "Hứa tửu lệnh", muốn bán rượu phải đăng ký với quan quân.
Nói đúng hơn thì muốn bán rượu tại Hắc Thủy Thành phải được sự đồng ý của Hạ Thuần Hoa, nếu sai phạm sẽ bị xử trí theo pháp.
Dân không đấu với quan, dạng tổ chức như Hồng Bạch Đạo dù sao cũng không thể công khai khiêu khích quan viên, mà Hạ Thuần Hoa của có không ít thủ đoạn, vừa đấm vừa xoa, rột cục cũng dùng Hứa tửu lệnh lũng đoạn được những thế lực nơi đây, chậm rãi nắm Hắc Thủy Thành trong tay.
Chỉ cần trong thành có gió thổi cỏ lay gì đó, rất nhanh Hạ phủ đã nhận được tin.
Mà đây chính là năng lực của địa đầu xà.
…
Hai tên người lạ nọ vừa rời khỏi trà lâu thì bị một trận gió lớn thổi vào mặt, chưa kịp kéo mỹ che lên thì gió cát khiến họ không thể mở mắt ra nổi.
Cả hai chửi mắng vài tiếng rồi chạy về khách sạn muốn dùng bữa, tiếp đó lại tới phòng tắm công cộng.
Trong lúc đang tắm, chẳng hiểu sao họ lại ngáp không ngớt, ngày càng buồn ngủ, rồi ngủ thiếp đi luôn.
...
Soạt, hai người bị nước lạnh tạt vào mặt lập tức tỉnh lại, họ phát hiện bản thân thế mà đang bị trói trên ghế, mặt đối diện với tường xám.
...
Đợi đến khi Hạ Linh Xuyên tiến vào hậu viện của khách sạn thì thấy Hào thúc vừa rửa ray, đi ra.
"Thưa, hai người kia đã được thẩm vấn xong."
"Còn sống chứ?"
Hào thúc vốn có dáng dấp nghiêm cẩn, nay lại sầm mặt, nên càng khiến tâm Hạ Linh Xuyên chùng theo.
"... Vẫn còn.”
“Chúng nói sao?”
“Chúng tự xưng là nhị đẳng thị vệ của Đổng Minh phủ, phụng mệnh Đại Tư Mã tới Hắc Thủy Thành làm việc."
"Thị vệ của Đổng Minh phủ?"
Sao mấy chữ này lại quen tai thế, hắn nên tìm tòi chút thông tin từ ký ức của nguyên chủ.
Mà nguyên chủ kia trừ việc rất giỏi sống phóng túng, chuyên tâm luyện võ ra thì không quan tâm tới cái gì khác.
Nhưng khi tìm kiếm ba từ Đại Tư Mã, trong đầu Hạ Linh Xuyên mạnh mẽ xuất hiện một số thông tin.
Hắn bèn nhớ lại.
Diên quốc này có thể có bao nhiêu Đại Tư Mã chứ?
"Đổng Minh phủ là nơi ở của đại tướng quân Chu quốc - Đại Tư Mã Đổng Hạo Minh!”
Hào thúc gằn từng chữ từng câu:
"Đại Tư Mã là phụ thân của hoàng hậu!”
"Hai người này đến từ Trụ quốc à?"
Sắc mặt Hạ Linh Xuyên đại biến, nhưng lập tức cảm nhận được có gì đó không đúng:
"Nếu thế, vì sao họ không nói thẳng luôn cho rồi, mà phải đợi bị thẩm vấn rồi mới khai, chẳng lẽ thiếu đánh à?”
Nói là thị vệ, kỳ thật tương đương với tư binh của Đổng Minh phủ đi.
Vương công quý tộc tại đô thành không được nuôi tư binh, nhưng rất nhiều quan lớn đều âm thầm nuôi dưỡng tư binh ở ngoại thành.
Bây giờ kỷ cương hỗn loạn, luật phpas có nhiều lỗ hỏng, lại càng hỏng càng lớn, ai cũng biết nhưng chẳng ai nhắc tới.
"Họ bảo đây là việc cơ mật, trong phủ ra lệnh không được tiết lộ ra ngoài.”
Hào thúc đưa tay ra, nằm trong lòng bàn tay là hai lệnh bài, phía trên còn dính máu:
"Đây là minh bài của Đổng Minh phủ, ta tìm được từ trên người bọn họ."
Minh bài chỉ lớn chừng một con cờ mạt chược, bốn góc bo tròn đã bị mòn, độ dày chỉ bằng lá cây.
Hạ Linh Xuyên cầm lấy, rất nhẹ, phía trên còn có ai chữ Đông Minh, kế bên là con dấu vàng.
Tác dụng của lệnh bài này là xác minh thân phận, đề phòng giả mạo. Chất liệu là minh bài rất đặc biệt, nhìn rất giống ngọc, nhưng bóp vào lại có độ co giãn.
"Đây là hành thật."
Hào thúc trầm giọng nói;
"…trước kia ta từng thấy được lệnh bài của Đổng Minh phủ, giống như đúc cái này. Chất liệu là keo chảy ra từ vết khoét của quái thụ tại Trụ quốc, chất keo này không màu không mùi, mà trắng đục, sau khi nung nóng có thể định hình được, không thứ gì có thể làm giả được.”
"Hai người này thật sự tới từ Đổng Minh phủ?"
Nói cách khác, hắn sẽ phải đối đầu với Đổng Minh phủ?
Không đúng, là Đổng Minh phủ muốn bắt hắn kia kìa.
Cách xa nhau ngàn dặm như vậy, chẳng hiểu sao hắn lại đắc tội với cha vợ của hoàng đế nữa.
Hạ Linh Xuyên cảm thấy dù nguyên chủ còn sống hẳn cũng bấn loạn như hắn:
"Từ việc truy tìm một con báo yêu bị thương sao lại biến thành chuyện cơ mật của Đổng Minh phủ rồi?”
Nguyên chủ sống thoải mái ở Hắc thủy Thành mười sáu năm, sao Hạ Linh Xuyên hắn chỉ vừa xuyên tới chưa tới hai tháng đã đụng phải chuyện bực bội như vậy chứ?
"Hai người này bị sai khiến tới Hắc Thủy Thành để tìm manh mối, trừ việc này ra họ không biết gì. Cùng lúc với họ còn có 10 người khác được phái đi, chia thành các khu xung quanh đường Hồng Nhai.”
Hào thúc lại bổ sung một câu:
"Đúng rồi, họ vốn được phái đi từ Ngô Chiêu Lĩnh, nên không xuất phát từ Đổng Minh phủ."
Ngô chiêu lĩnh và Hắc Thủy Thành cách nhau chưa đến hai trăm dặm, gần hơn so với đô thành.
Hạ Linh Xuyên a một tiếng, cũng không quá để ý.
Mà quan trọng là do Đổng Hạo Minh quyền lực ngút trời, vây cánh khắp thiên hạ, có nhân thủ tại Ngô Chiêu Lĩnh thì có gì kỳ quái?
"Sau này Đổng Minh phủ còn phái người đến không?"
"Bọn hắn cũng không rõ."
Hào thúc nhìn thoái qua trong phòng:
"Hỏi cũng hỏi xong rồi, hai người này nên xử trí như thế nào?"
Biện pháp tốt nhất chính là một chém xuống, hủy thi diệt tích.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
