Chương 47
Đi săn?
Giảng đường.
Một tuần kể từ lúc Hồ Hiển chứng kiến Chức Nghiệp giả đánh nhau, thấy nhiều thứ kì diệu, nhưng hắn vẫn không có tí ti rung động, để mà giờ đây lại quay trở lại chốn cũ.
Tính toán đâu ra đấy, ít nhất hắn cũng đã rời đi gần nửa tháng, may mắn có thằng bạn đáng tin cậy, tiết giảng đường được nó điểm danh hộ, còn lớp trên lớp thì hắn ngẩn người, đợi điểm danh xong lại ngẩn người tiếp.
Cuộc sống vẫn như vậy, hoàn toàn ở trên một con đường thẳng.
Ở nhà, tới trường.
Mặt giao diện cũng có đổi khác:
【Plug-in đã cài đặt: Thiết bị nhập – 89.3%】
【Plug-in đã cài đặt: Ổ cứng – 79.99%】
【Plug-in đã cài đặt: CPU – 91.8%】
【Plug-in đã cài đặt: RAM – 85.55%】
【Plug-in đã cài đặt: Thiết bị hiển thị - đối với người sử dụng - ∞】
Mất nguyên một ngày để hắn có thể thay đổi lại giao diện người dùng, chuyển đổi thời gian thành thanh tỉ lệ phần trăm, và thêm nốt một bộ phận được lắp đặt vĩnh viễn.
Tiếp đó bốn ngày hắn lại tìm thêm tri thức về sinh học từ đủ các loại nguồn để có thể cải tiến sóng não của mình. Đến hiện tại, sóng não đã có thể ‘truy cập’ được vào Internet!
Đáng tiếc những plug-in kia chỉ có thể dùng để lưu trữ thông tin nội bộ do tự tay Hồ Hiển soạn ra thôi, không thể lưu được những thông tin từ trên đám mây. Tuy nhiên cũng không quá quan trọng vì bộ não của hắn luôn trong trạng thái ‘online’, miễn sao nguồn điện, mật chất và thời gian sử dụng, chưa hết thì hắn có thể ‘lên mạng’ bất kể vị trí, bất kể thời gian.
Nói một cách chính xác, hắn đã bật hack!
Khoan, nếu như thế thì hắn quá bá rồi, nên vẫn cần cân bằng một chút, vì nền tảng của khả năng kia là do lượng mật chất dự trữ, thế nên khi đang ‘lên mạng’ thì nó sẽ tiêu hao.
Hồ Hiển có tính toán qua, nếu như ở trạng thái ‘online’ thì hắn không lo, lượng mật chất hấp thụ vẫn nhỉnh hơn một chút, duy trì cân bằng. Và ngược lại, nếu tìm thông tin, lượng mật chất sẽ tiêu hao rất nhanh, dự chừng là ổn được có ba tiếng.
Một khác dụng phụ khác nếu sử dụng hết ba tiếng kia chính là hắn sẽ bị nhức đầu, nhưng nhẹ thôi, mất năm mười phút là ổn.
Nhiêu đó cũng đủ hiểu là trạng thái kia ngốn ‘điện’ như thế nào.
Đấy là năm ngày, còn hai ngày sau nữa cho đến hiện tại hắn cũng đều đang thêm một vài chiêu thức võ thuật mới cùng nghiên cứu nâng cấp chiêu thức cũ.
Một vấn đề khác có thể ai đó sẽ hỏi là Hồ Hiển lấy thêm thời gian sử dụng ở đâu? Đương nhiên là hắn mò đến các cửa hàng bán laptop cùng máy tính để bàn lấy rồi. Chỉ cần vào nói chuyện linh tinh rồi nhân cơ hội nhìn thấy những linh kiện đó là được. Này cũng phải thực may mắn khi hắn kịp thay đổi thiết lập từ ‘chạm’ thành ‘nhìn’, và lẽ đương nhiên, đánh đổi chức năng này bằng tỉ lệ nhận được rồi.
Thực sự là đáng quý, vì nó giảm từ 100% xuống 30%.
Ấy là tất cả.
Hồ Hiển lại tiến vào trạng thái suy nghĩ, chợt một câu hỏi tiến vào trong tầm mắt của hắn.
“Động lực nào thúc đẩy mình tìm hiểu và sự khác biệt này đâu?”
Lúc ấy, hắn cũng không hiểu, nhưng mà mãi về sau hắn mới hiểu ra.
“Hiển! Hiển!”
Âm thanh kêu gọi đánh gãy trạng thái suy nghĩ của Hồ Hiển, nghi hoặc quay sang nhìn thì thấy thằng Tiến cười đắc ý, thuận miệng hỏi:
“Sao? Vấn đề gì?”
“He he, tao thành công tán được ẻm rồi!” Nói xong, tự hào cùng mừng rõ hiện rõ trên mặt Tiến, cực kỳ hãnh diện.
“Ừ, chúc mừng mày.” Hiển bước vào trạng thái, dùng nét mặt không vui đáp trả.
Thấy thằng bạn phản ứng vậy, lòng hư vinh trong Tiến càng bành trướng thêm, hào khí ngút trời mà vỗ vai thằng bạn, nói:
“Hì hì, tao có rồi, mày cũng sớm nên tìm bạn gái mới đi.”
“Không rảnh.”
“Sao? Tìm đi, chứ có mình tao có bạn gái, buồn chết!”
“Yên tâm, cơm chó của bọn mày không làm tao tức được đâu, dù gì với đống thông tin tao đưa cho mày, dù là con lợn cũng tán được.”
Tiến nghe lời này cũng không tức giận, trái lại hưng phấn hỏi:
“Này Hiển, nói thật đi, làm sao mày tìm được đống thông tin đấy đấy?”
“Gái thời nay rất thực dụng, mày tán em nào khác thì hên xui gặp, nhưng với cái Hạnh, đánh đòn tâm lý kết hợp với thể hiện ra phóng khoáng, ga lăng là được. Bố em nó làm quan to nên tiền bạc chưa là nỗi lo.”
“Thật, Hiển, mà đúng là con mẹ nó tài đấy! Thiết nghĩ mày nên mở một cái nhà tư vấn tình cảm thử xem, biết đâu đắt khách thì sao? Ăn nên làm ra đấy!”
Tiến bắt đầu huyên thuyên huyễn tưởng về tương lai tươi sáng giúp cho Hồ Hiển, nhưng nào biết người ta đã lập kế hoạch tương lai từ lâu rồi.
Người được vẽ đường hộ thì lâm vào một dòng suy nghĩ khác.
Hắn nghĩ tới những kinh nghiệm về tình cảm mà mình vừa nói, tất cả đều được tổng kết từ người bạn gái cũ, Ly.
Điểm chung thì như đã nói, đều là phú bà. Người thì có ông già là chủ tịch tập đoàn nổi danh thế giới, kẻ thì lại làm con ông quan to.
Lại nói thêm về đại học mà Hiển đang theo học, nó đạt TOP 5 trong một bảng danh sách các trường đại học ở Việt Nam.
Người yêu cũ lúc đầu cũng rất lạnh lùng cùng cẩn thận khi khác phái tiếp cận đâu, nhưng về sau vẫn là bị ‘chuyên gia tư vấn tình cảm’ cưa đổ đứ đừ đó, để mà nhận được hậu quả là có người bạn gái mang trong mình máu yandere, lại ‘bị đày’ ra ngoài biển khơi.
Đối với tất cả chuyện này Hồ Hiển không đưa ra được một lời nói chính xác, do hắn cũng không do hắn.
Tình cảm thực sự rắc rối, hắn từng có chút tình cảm nhiều năm về trước rồi, nhưng trạng thái tâm lý ‘yêu điên cuồng’ của Ly thì đúng là hiếm.
Hồ Hiển từng có nhiều suy nghĩ hướng lý trí mà nghĩ rằng, tình cảm làm chậm đi tốc độ suy nghĩ của hắn, và nếu được, vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tìm lại tình cảm.
Phán đoán được những chuyện này có thể xảy ra về sau lúc này, hắn cũng đã có phòng trước bằng quyển nhật kí kia.
Nếu như ai đó lật ra, thì trang đầu tiên sẽ hiện trước mặt, cùng với dòng chữ:
“Bắt buộc: Tìm lại tình cảm.”
Nhưng đối với người thiên về lý trí nhiều hơn như hắn thì đây lại là một câu hỏi cực khó mà cho tới giờ ‘chuyên gia tư vấn tình cảm’ vẫn không tìm ra lời giải pháp.
.
.
.
21:27 PM.
Quận Hoàng Mai, nơi nào đó không rõ.
Một bên đèn đường đã bị bọn trẻ trâu nhằm lúc không ai ném đá vỡ mất nên đoạn đường trở nên một màu tối om.
Hai nhóm người đúng dàn trận đối mặt, mỗi người đều cầm theo một vũ khí.
Ống tuýp, gậy baton, phóng lợn.
Tổng số lượng là hơn ba mươi cho cả hai.
Hàng phía sau thì không nhiều bằng, chắc khoảng hơn mười đứa mỗi bên, đứa nào đứa nấy đều ngồi trên một con xe máy, Dream, Wave, Cup50, đều được độ lên, trông dị thực sự!
Lúc này, trong cả hai nhóm trẻ trâu đều có một đứa giơ lên tay, tiếng nổ xe gầm rú điên cả người, đèn pha cũng theo đó mà được bật lên, chiếu thẳng về phía bọn đối địch, sáng hơn cả lúc bật đèn đường.
Choang!
Từ đâu ném ra giữa ranh giới một cái chai thuỷ tinh, vỡ tan, cũng là tín hiện cho cuộc ‘đại chiến’ bắt đầu.
“Lên!”
“Chúng mày chém chết mẹ nó!”
“Đ## mẹ mày!”
Văng tục, chửi rủa, ô ngôn uế ngữ lộn xộn khắp nơi.
Nơi xa là khu dân cư, cũng có nhiều người để ý đến. Có kẻ lấy điện thoại ra quay lại, dự định up lên VOZ để mọi người vào chửi cùng cho vui, lại có người lập tức lấy điện thoại ra báo công an.
“A… a… a…”
Máu tươi vẩy ra, khung cảnh tương đương điên rồ, nhưng cũng là chuyện bình thường với những băng đảng tự phát như này.
Không chỉ ở riêng đây, các nơi khác trên toàn đất nước, hoặc toàn thế giới cũng đều xảy ra, có điều trình độ máu me sẽ khác thôi.
Một bóng đen tiếp cận đám trẻ trâu, lặng yên không một tiếng động đứng sau một thằng ranh, tay trái như thiểm điện đâm vào sau lưng, vị trí đúng là trái tim.
Tay hắn hơi loé lên màu đỏ quỷ dị, bắt đầu hấp thụ máu tươi trong trái tim kia.
Thằng oắt bị tấn công muốn hét lên, nhưng không hét được vì cổ của nó đã nát.
Rõ ràng, kẻ này không phải người thường, ra tay cũng cực kì ác độc, đã đánh thì tất sẽ thấy máu.
Chưa đầy nửa phút, cái xác đã ngã bệt xuống đất, da dẻ một màu trắng bệt, không có một tia huyết sắc.
Nó, đã bị rút cạn máu.
Bóng đen hơi run lên, chứng tỏ hắn đang rất phê, đây mới đúng là thứ hắn cần, mùi máu của tuổi trẻ, thật thơm và ngon.
Cảm giác thoáng qua, bóng đen lại hướng tới mục tiêu khác.
Nó tìm kiếm, rất nhanh, đã nhìn tới hai thằng sửu nhi khác.
Nếm được ngon ngọt thì đương nhiên nó sẽ không để yên, muốn một lần nữa ăn một miếng lớn.
Cái xác trắng bệt kia ở một góc coi như khuất nên cũng không có ai để ý đến, cho là người anh em nào ‘tử trận’, tình huynh đệ trỗi dậy, điên cuồng chửi mắng, ra tay lại thêm phần hung ác.
Còn bóng đen thì dùng tốc độ tựa quỷ mị mà tiếp cận sau lưng một thằng ranh to con, không chút chần chờ mà lập tức gây án, một bàn tay đâm xuyên tim gã. Bóp nát cổ họng để mục tiêu chết và tránh la hét, cũng thừa cơ kẻ đối địch đang ngẩn người tự hỏi nó có phải anh em không, tiếp tục dùng tay còn lại đêm một nhát xuyên tim, dùng tốc độ nhanh nhất hút khô hai kẻ xui xẻo.
Trạng thái phê pha lại kéo đến làm bóng đen rất hưởng thụ. Cảm nhận được mình đã ‘no’, nó lập tức thoát ly hỗn chiến vì cũng nghe được tiếng còi xe công an từ đằng xa.
“Đáng tiếc, thêm chút nữa thì đã đủ năng lượng cho lần tiến hoá tiếp theo rồi. Nhưng không sao, bằng này là đủ, vẫn có thể tiến hoá được.”
Nó tự mình lẩm bẩm, tốc độ cực nhanh đã bỏ xa chiến trường, chỉ kịp nhìn thấy lờ mờ đám sửu nhi bị áp chế cùng vài người vây lấy ba cái xác, không thấy rõ sắc mặt nhưng đoán phải cực kì khó coi.
“Ha ha ha…”
Nó cười khoái trá, lại tăng thêm tốc độ rời đi.
Tuy rằng thức tỉnh được siêu phàm nhưng hiện tại vẫn chưa có ý định lòi ra ánh sáng.
Đến một góc tối nó dừng lại, xác nhận xung quanh không có ai thì cởi áo choàng đen, từ một ‘bóng đen’ trở thành một người thanh niên, sắc mặt hơi có chút ửng hồng, da thịt lại hơi trắng.
Hắn kiểm tra lại một lượt cơ thể, vui sướng, cực kì vui sướng.
Nhe răng, để lộ hai hàng răng trắng màu men sứ được sắp chỉnh tề, nhưng bốn chiếc răng năng lại kéo dài ra chứng minh hắn không phải người thường.
Nhìn, răng nanh lại từ từ thu nhỏ cho đến kích cỡ vừa phải, nhìn tổng thể thì người thanh niên lại không khác người thường là mấy.
“Thành công! Thực sự thành công!” Người thanh niên cuồng tiếu một mình.
“Ai!”
Nét mặt của hắn chuyển biến rất nhanh, thoáng chốc đã biến nghiêm, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh bốn phía.
Đoàng!
Tiếng nổ nhỏ vang lên.
“Ai? Ai đang ở đó? Mau cút ra!”
Hắn cuồng loại hô, ánh mắt chuyển thành màu đỏ dữ tợn.
Đoàng!
Một tiếng nổ nhỏ lại vang lên.
“A… a… a…”
Người thanh niên kêu thảm, quỳ xuống, ánh mắt vội vàng nhìn xuống dưới chân, nơi kia đã có một cái lỗ, máu đang ồ ạt chảy ra.
Tuy rằng mới thức tỉnh nhưng hắn vẫn biết được cách sử dụng năng lực của mình, khiến máu ngừng chảy, tiếp tục theo mạch máu đi khắp toàn thân.
Hắn quát lớn:
“Ai? Có giỏi thì ra đây! Trốn chui trốn lủi như con chó thì có ích gì?!”
Chửi rủa cùng khiêu khích, hi vọng có thể bức kẻ địch từ trong bóng tối ra. Nghĩ thì đẹp, nhưng kịch bản tất nhiên sẽ không theo hắn mà viết.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Chân còn lại, hai tay.
Tất cả đều gần trúng khớp.
Người thanh niên biết mình không đả động được người kia, chật vật đứng dậy lê lết chạy.
“Chó chết!”
Hắn vội vàng chạy, đáng thương, lúc đầu có bao nhiêu sung sướng, giờ đau khổ lại kéo đến ép gấp đôi.
Một ngõ đen khác, Hồ Hiển nheo mắt lại nhìn thân ảnh chật vật chạy kia không vội mà đuổi theo.
Đêm nay hắn muốn thử đi săn một lần, mục tiêu đương nhiên là ‘chuột’, nhưng đã trôi qua một tuần, không biết phía bên Dương đã tiêu diệt hết chưa nên lúc tối nay, trước lúc đi hắn cũng không tin tưởng lắm.
Mà gặp được người kia là do hắn phát hiện được trên rada, có màu đỏ, nên mới phát hiện cùng ám toán bốn phát đạn.
Hiện tại Hồ Hiển chưa dự đoán được sức mạnh của mình đến đâu vì chủ yếu tinh lực hắn đều đầu nhập vào mặt giao diện, còn giá trị võ lực cá nhân thì không chắc lắm.
Do đó, phương án hữu hiệu nhất là kết hợp những ưu thế của hắn.
Thuốc nổ cùng đạn dược.
Trước đánh cho mục tiêu bị giảm đi phần lớn sức mạnh đã, sau đó lại xuất hiện luyện tay một chút.
“Vẫn cần đợi thêm chút nữa.”
Nói xong liền bám theo.
.
.
.
Người thanh niên dùng tay không lôi viên đạn từ trong tay ra.
Xúc cảm mãnh liệt, nhưng hắn cố gắng cắn chặt hàm răng, không kêu một tiếng, vì hắn biết người ám toán mình đang ở nơi nào đó nhìn toàn trình.
Nếu may mắn có thể là gặp trường hợp mất dấu, mình ngon.
Nếu xui xẻo, sợ là sẽ gãy ở chỗ này.
Nhìn mấy vết thương nhanh chóng kết hợp lại, chưa đến một phút đã kết vảy, người thanh niên cũng yên lòng.
Hắn thầm tán dương năng lực hồi phục của chính mình mạnh.
Giờ đây khi trạng thái mặt trái đã hết, hắn mới có cơ hội suy nghĩ cẩn thận lại toàn bộ hành trình vừa nãy.
“Có thể năng lực của người kia còn yếu kém nên mới dùng phương pháp này để hạ mình.
Hoặc là, nó chơi trò mèo vờn chuột, định làm mình kiệt sức rồi mới ăn. Nếu thế, sợ là nó quá nguy hiểm.
Và có lẽ, mình đã bị phát hiện từ lúc rời khỏi chỗ hỗn chiến kia.”
Người thanh niên nghĩ gần đến sự thật, nhưng bản năng lại để hắn chọn ý thứ hai, vì cuộc đời như cứt của hắn, nhiều lần đã bị nuôi cho béo rồi ăn mất.
Hồ Hiển đứng yên trong một góc tối bờ tường, ánh mắt cực rõ mà nhìn về phía người thanh niên.
Nghĩ một lát, hắn lại tung người nhảy xuống, dự định làm một chút thực chiến kiểm nghiệm sức mạnh của mình.
3
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
