Chương 23
Cuối cùng ta cũng gặp ngươi!
- Xin mọi người bình tĩnh.
Chu thúc trấn tĩnh đám người đang hoảng sợ, hắn có thể dễ dàng nhận thấy Hoàng Vũ cầm đầu nhóm 3 người, nên hắn cố cười cười thân thiện:
- Cậu trai trẻ, chúng ta từ từ nói chuyện ...
Hoàng Vũ tức giận:
- Lão già, ngươi im cái miệng của ngươi lại, để ta mất hứng, ta sẽ giết ngươi!
Hắn không thèm để ý đến Chu thúc, hắn đang có chút đói, liền ngồi xuống cầm thìa múc 1 chút canh nấm húp thử.
- Hừ, sao tệ như vậy? Có biết nấu ăn không vậy?
Mọi người đều không có gì để nói, tận thế rồi, có đồ ăn là tốt lắm, lại cần đồ ăn ngon sao?
Hoàng Vũ lấy trong túi ra 1 chút thịt khô cho vào nồi, hắn dự định trưng dụng luôn để nấu ăn. Tảng thịt khô lớn được cho vào nồi, lại thêm chút gia vị, mùi thơm tỏa ra làm ai cũng không nhịn được chảy nước miếng ... nếu không phải Thạch Thuần đang giơ súng nhìn chằm chằm thì họ đã lao tới rồi.
Hoàng Vũ bây giờ mới quan sát kỹ đám người, hắn nhìn đi nhìn lại thì cũng chỉ có 1 nữ nhân hợp ý ...
- Ngươi, bước lại đây!
Hoàng Vũ ngoắc ngoắc tay, Liễu Hạ Quân run rẩy 1 chút, xong nàng cũng bước ra.
- Được rồi, đứng ở đó đi!
Hoàng Vũ quan sát nàng ... tuy chỉ số nhan sắc chỉ 45, nhưng ánh mắt rất sắc sảo, nhìn là biết nữ nhân có đầu óc, dáng người gầy gầy cao dỏng, nằm lên cảm giác sẽ rất tuyệt. Có thu hoạch như này cũng không tệ rồi, nữ nhân xinh đẹp rất hiếm nha.
- Đi mau lên!
Tiếng quát của Trâm Quả vang lên. Nàng đi tra xét khắp cư xá 1 lượt, lôi ra được Lê Hoa đang ốm yếu nằm trên giường.
Lê Hoa bị Trâm Quả đẩy 1 cái ngã nhào xuống đất, nàng ngẩng đầu lên thấy Liễu Hạ Quân thì cố hết sức chạy đến đằng sau nàng ta, khóc òa lên.
- Này, ngươi còn khóc ta lột da ngươi.
Hoàng Vũ thấy Lê Hoa chỉ số nhan sắc có 37 thì cũng không thèm nhìn nhiều, quay sang Liễu Hạ Quân:
- Ngươi tên gì?
- L-Liễu ... Liễu Hạ Quân.
- Tốt lắm, ngươi từ nay đi theo ta.
Liễu Hạ Quân cắn răng, nàng tinh ý nhìn Trâm Quả và Thạch Thuần, cảm giác các nàng thể trạng rất tốt, không có gì là ốm yếu thiếu ăn, nghĩ thầm gia nhập đám ngưòi này cũng không phải là điều quá tệ, hơn nữa ở lại nơi Chu thúc tuy cũng được đối xử rất tốt ... tuy nhiên lúc hết lương thực, tai họa sẽ tự khắc sẽ phát sinh. Đám người này có vẻ khá dã man, nhưng thời tận thế ... phải thức thời mới có thể sống sót.
- Ta ... ta theo ngươi cũng không thể không được, nhưng ... ta có điều kiện.
- Điều kiện?
Hoàng Vũ cười cười, nữ nhân này còn dám đặt điều kiện với hắn? Can đảm a ...
Liễu Hạ Quân chỉ Lê Hoa:
- Ta muốn mang theo nàng.
- Mnag theo cô ta?
- Đúng vậy, bọn ta ... bon ta luôn ở cùng nhau, ngươi nếu không để nàng cùng ta thì có thể giết chết chúng ta ngay tại đây.
- Hạ Quân ... cậu ... hức hức ...
Lê Hoa cảm động rúc vào lòng Liễu Hạ Quân, nàng ta bây giờ đã ốm yếu mấy ngày, gầy đến trơ xương. Còn không biết là bị bệnh gì ... còn không biết có sống được lâu nữa?
Trong tận thế mà mang theo 1 người như nàng đúng là gánh nặng lớn ... mà dù có cứu được nàng cũng phải chăm sóc, tốn không ít tài nguyên lương thực, thứ hiện đáng gia hơn nàng cả ngàn lần, dù là nữ nhân có nhan sắc cũng sẽ không ai muốn.
- Được thôi! Ta sẽ thu cả cô ta.
Hoàng Vũ đã suy xét kỹ, nếu là lúc trước, hắn đảm bảo sẽ không thèm những nữ nhân như Lê Hoa, chỉ số nhan sắc dưới 40 ... Lần đầu khi đến đây hắn còn đinh ninh sẽ chỉ thu nữ nhân trên 50 điểm cơ ... nhưng cho dù là nữ nhân trên 40 cũng cực kỳ khó tìm ... mà nếu quá kén chọn thì sẽ khó mà tạo dựng được 1 đế chế ở thế giới này a.
Liền ủy khuất hạ xuống chỉ tiêu 1 chút, cùng lắm những nữ nhân dưới 40 điểm cho làm người hầu hay chạy vặt cũng không tệ, cũng có thể huấn luyện chiến đấu ...
- Thật ... thật sao?
Liễu Hạ Quân ngạc nhiên, người này thu cả người bệnh nặng sao?
- Hừ, ta thèm lừa ngươi sao?
Hắn chỉ nồi thịt nóng hôi hổi:
- Đến ăn đi ... các ngươi gầy còm như vậy, nhìn ngứa cả mắt.
- ... C-Cảm ... cảm ơn!
Liễu Hạ Quân cũng không khách khí, liền lôi kéo Lê Hoa đến gần nồi thịt ... bây giờ không gì quan trọng hơn được ăn cả.
Chu thúc không nhịn được:
- Cậu thanh niên, cậu ...
Lão còn chưa nói xong, Hoàng Vũ đã gầm lên:
- Con mẹ nó, ta đã bảo ngươi im miệng, ngươi điếc sao? Ngươi coi lời ta như gió qua tai đúng không?
Hoàng Vũ chỉ tay vào Chu thúc:
- Tất cả các ngươi, nếu ai giết chết lão già này, ta sẽ tha sống cho người đó.
Liễu Hạ Quân nói:
- Xin hãy tha cho Chu thúc ...
- Ngươi nếu còn dám mở miệng xin tha cho ai thì người chết chính là ngươi ... ta rất không thích nữ nhân không nghe lời ...
Liễu Hạ Quân cúi đầu im lặng, Hoàng Vũ tiếp tục:
- Ai giết lão ta ... ta hứa sẽ tha cho kẻ đó. Còn chần chờ ta giết hết bây giờ!
Tất cả mọi người ... đều quay đầu nhìn về Chu thúc. Chu thúc nhìn ánh mắt đám người mà sợ hãi, hắn rút con dao ở thắt lưng ra:
- Các người ... các người ...
- Đừng lo, Chu thúc, ta sao dám hại Chu thúc ...
- Chu thúc chính là ngưòi cứu ta a, ta sẽ bảo vệ Chu thúc ...
- Chu thúc đừng lo, ta có chết cũng không hại Chu thúc ...
.... Đám ngưòi lẫm liệt nói, mà ai cũng lặng lẽ tiến tới gần Chu thúc, mặt đầy sát khí ...
- Con mẹ nó, không có tao cưu mang chúng mày còn sống đến bây giờ sao? Á á á ... lũ chó má ...á á ...
Con dao nhỏ bị đạp tuột khỏi tay, Chu thúc bị tươi sống bóp chết ... chết không nhắm mắt ...
- Ngươi xem, con người là như vậy a.
Hoàng Vũ cười cười vuốt ve mái của Liễu Hạ Quân.
- Vâ ... vâng!
Liễu Hạ Quân nhìn thấy Chu thúc bị giết chết dã man, khẽ quay đầu sang hướng khác ... nàng, nàng phải sống tiếp.
" Ầm ầm ầm ... "
Đúng lúc này, cổng chính của cư xá bị 1 chiếc xe gia cố húc đổ, 3 chiếc bán tải nối đuôi nhau tiến vào bên trong ...
Hoàng Vũ ngạc nhiên, hắn ngạc nhiên không phải vì 3 chiếc bán tải bất ngờ tấn công ... mà là vì tại sao lũ zombie không tiến vào cư xá? Bọn chúng chỉ đúng rất xa ngoài cổng, cũng không động đậy ... chuyện gì xảy ra?
Chiếc bán tải đi đầu dừng lại, 1 nam nhân siêu cấp đẹp trai tiêu sái bước ra.
Hắn nhìn thấy Hoàng Vũ thì trừng mắt ... xong đột nhiên lập tức vô cùng vui vẻ, giống như bạn thân lâu năm không gặp, dang 2 tay thật lớn, kích động nói:
- Wa wa wa ... cuối cùng ... cuối cùng ta cũng gặp được ngươi!
127
8
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
