Chương 4
Về
Hôm ấy là một ngày trời rất trong lành, Vĩnh Thiên sắp phải chọn một ngôi trường để vào sau 3 năm phổ thông đã qua. Bữa sáng đã được dọn ra bàn sẵn sàn cho cha con Vĩnh Thiền một bữa sáng thật no nê trước một ngày mới.
- Con đã có dự định vào trường gì chưa con trai?
- Dạ có rồi ạ!
- Nói cho ba nghe thử xem!
- Trường hàng không ạ! Con muốn học trở thành phi công.
- Được! Nếu con thích hãy đăng ký thi vào, chúc con may mắn.
Điều cậu thích nhất ở ba ngoài tình thương ông dành cho cậu ra ông còn là một người không thích con cái nhờ vào mình rồi ỷ lại vào cơ nghiệp của người đi trước, ông luôn hỏi và chỉ luôn chúc may mắn ông không bao giờ và sẽ không bao giờ rat ay giúp cậu. Đó là quy tắc cho một sự độc lập, mà có lẽ sau này cậu sẽ dùng nó với con của mình, để tạo ra những thế hệ sau này không bao giờ ỷ lại vào cơ nghiệp của tổ tông mà sinh lười nhát.
Vĩnh Thiên sau khi vào được học viện hàng không đã luôn khổ học từng ngày, mong sớm mang về một thành tích vẻ vang về cho gia tộc. Sau 3 năm cuối cùng cậu cũng đã tốt nghiệp và ứng tuyển vào làm cho hãng hàng không cao cấp nhất hiện nay hãng Kings Royal Airline cũng là hãng hàng không thuộc sở hữu của cha cậu. Chưa đầy 24 tuổi cậu được thăng lên cơ trưởng đưa danh tiêng của gia tộc King tiến xa hơn trong giới thượng lưu cũng như trong ngành hàng không.
Một lần nữa sự xào xáo lại tiếp túc xuất hiện về người mẹ của Vĩnh Thiên khi mà họ muốn biết bà là ai mà tại sao danh vị con dâu trưởng cao sang thế kia lại không đến lấy, tóm gọn rằng họ chỉ tò mò không biết mẹ của Kingsley là ai?
- Hey! Kingsley
- Hey! Jason làm ly cà phê đi!
- Không được ba mày nhờ tao gọi mày lên văn phòng đấy đến đó nói xong rồi cà phê cà pháo sau.
- Okie
Văn Phòng Của Chủ Tịch King
- Ba! Ba cho gọi con.
- Ừ! Ba có chút chuyện muốn nhờ con. Ba đang mở một chiến dịch từ thiện ở Việt Nam, ba muốn con sang đó phụ ba khoảng một tháng trong chiến dịch này.
- Nhưng mà con đang làm việc, sao có thể bỏ đi được?
- Coi như đi chuyến này về đó nghỉ dưỡng đi! Ba thấy con ở đây cứ làm việc hoài không có chút thời gian nghỉ ngơi gì cả.
- Ba! Ba biết con không thích mà!
- Không cãi ba! Mai con có chuyến bay cuối bay sang Việt Nam rồi ở đó nghỉ ngơi luôn. Ra khỏi sân bay cứ đi ra ngoài sẽ có một người là tài xế của ba đứng chờ con. Thông tin xe biển số ba gửi rồi, giờ con về nhà dọn đồ đi!
Vĩnh Thiên luôn trốn tránh việc phải bay về lại quê nhà của mẹ vì sợ rằng sẽ gặp cảnh cũ người xưa khó lòng kiềm được chính cảm xúc của bản thân. Nếu có do công việc cậu cũng chỉ ở khách sạn cho đến khi có lịch bay sang nơi khác, cũng không bao giờ ở đó quá 3 ngày. Cậu không muốn về cái nơi mà từ nhỏ đã thiếu tình thương, tới lớn cũng chẳng có được một sự tin tưởng nào của người nhà của mình. Nhất là người đó, người cậu đã yêu thương ở bên nhau xuốt bao nhiêu năm thế rồi chỉ vì một tên người dưng mà cả hai chẳng còn được như xưa. Thế nhưng lệnh cha như lệnh trời cậu có muốn cãi cũng chẳng được. Vĩnh Thiên mở chiếc điện thoại trên tay gọi đến cho một người trong danh bạ tên là Mary.
- Mary! Tao nè!
- Sao thế? Nghe nói bị bắt về Việt Nam phải không?
- Ừ! Giờ cũng không biết làm sao nữa, mày cũng biết đó tao trước giờ không thích về đó giờ bị bắt về còn phải về tận 1 tháng. Rõ ràng là muốn ép tao!
- Thôi không sao đâu, ba mày bảo mày về là để giúp ông việc từ thiện mà! Mày là đích truyền hậu duệ không giúp là không được, với cái đất nước lớn vầy chẳng lẽ lại gặp được, họ ở quê mày thì ở thành phố, khó gặp lắm đừng lo. Với bây giờ mày khác xưa rồi, mày một tầng lớp họ một tầng lớp. Muốn gặp còn khó nói chi mà tình cờ. Thôi không sao đâu cứ yên tâm về đó đi!
- Ừ vậy tao cũng đỡ lo rồi! Thôi mày nghỉ đi mai tui mình bay sớm đấy!
Chuyến bay của Vĩnh Thiên đáp một cách êm đềm xuống Sài Gòn hoa lệ. Vĩnh Thiên chào mọi người trong phi hành đoàn rồi tách đi một hướng riêng.
Trước khi bước ra cổng tay chân cậu như không muốn rời đi cậu lo sợ mệt mỏi, bây giờ bản thân không thể trốn bặt tại khách sạn được nữa, cậu phải đối diện với chốn quê hương này chỉ mong không phải gặp lại cố nhân, để đôi mắt này không cần phải rơi một dòng lệ nào nữa. Quá khứ ấy vẫn như rất gần đây và Vĩnh Thiên vẫn chưa sẵn sàng để đau khổ lại một lần nữa...
Ở cánh cổng đông nghẹt người ấy cậu bắt gặp một người đàn ông đang vẫy tay với cậu. Nhìn chú ta rất quen hình như là người tài xế của bố.
- Anh là ...
- Tôi là Vinh, người ông Kingston thuê chở cậu tới chỗ từ thiện, cậu có thể ra kiểm tra biển số và xe. – Sự niềm nở của người tài xế cũng làm cho Vĩnh Thiên quên đi phần nào nỗi lo.
- Ừ!
Đúng xe đúng số Vĩnh Thiên lên xe yên tâm đánh một giấc thật sâu. Cố gắng lôi hết tất cả sự phiền hà mệt mỏi ra khỏi tâm trí. Trong giấc mơ, cậu nhìn thấy một người phụ nữ gầy nhom cầm một tấm hình đi hỏi khắp nơi, rồi một cô gái gương mặt đã hằn lên sự kham khổ đang phải nai lương ra buôn bán để kiếm tiền. Cậu nhìn họ rất quen nhưng không thể nhận ra họ là ai? Tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu?
- Cậu King... -Người tài xế lây người cậu
- Có gì không bác? Sao không đi tiếp đi? –Vĩnh Thiên nói trong sự mê mang.
- Tới nơi rồi cậu, cậu xuống đi ạ!
Vĩnh Thiên bước chân khỏi chiếc Roll & Royce sang trọng, trên người là bộ suit xanh đen ôm thân tôn lên thân hình tuyệt phẩm của cậu, gương mặt điển trai mái tóc vừa được vuốt keo lại thẳng thớm, khiến bao người phải trầm trồ nhìn ngắm, thể hiện rõ khí phách của một thiếu gia gia đình trưởng giả.
- Sao chú chở con đến nơi khỉ ho cò gáy gì vậy?
- Ba cậu bảo sao thì tôi làm thế chứ tôi đâu biết gì đâu cậu! Thôi cậu ở lại tui về nha!
- Ơ! Chú... Chú! Còn Vali của con! –Cậu chưa kịp nói xong người kia đã lên xe phóng đi.
Trước mắt Vĩnh Thiên là một vùng đồng quê hẻo lánh, trơ trụi, khói bụi mù mịt cứ như trong mấy cái phim hành động ấn độ vậy. Chợt cậu nhận ra tiếng rung của chiếc điện thoại, là tin nhắn từ bố cậu
- Con ở đây tìm chỗ ở rồi báo địa chỉ ba cho người chở đồ sang cho con, Chúc con có một chuyến đi vui vẻ. Papa cute nhất trần đời của con! :)
Vĩnh Thiên chỉ giờ biết ôm mặt chứ cũng chả biết phải đi đâu về đâu làm gì. Trước thôn có một cái quán cà phê nho nhỏ cậu dừng chân lại làm một ly sẵn tiện hỏi xem có khách sạn hay chỗ ở nào không.
Trong sự bức bối cậu nếm được một vị bạc sỉu quen thuộc của Việt Nam, khu này làm cũng rất ngon, uống cũng rất vừa miệng tầm cũng 10 năm rồi Vĩnh Thiên mới được uống lại cà phê Việt Nam đậm đà thế này, ở đất quê này có rất nhiều cái Vĩnh Thiên rất yêu, rất nhớ sang nước ngoài rồi khó mà tìm lại được.
Trong lúc đang nhâm nhi ly cà phê cậu bất giác thấy một tờ a4 nằm lăn lóc dưới chân ghi ba chữ tìm người thân. Bà chủ thấy chàng trai để ý đến tờ giấy nặng lòng kể cho cậu nghe:
- Ở thôn này có một cô là mẹ đơn thân, 10 năm trước để thất lạc con giờ phải đi tìm, cả nhà đó đã đi tìm đứa cháu ấy 10 năm rồi đấy cậu ạ! Tội cho người mẹ lắm nhớ con tới gầy nhom người bệnh tật đủ điều vẫn ngày ngày đi tìm con.
Câu chuyện ấy nghe thật cảm động không biết là người nào cậu có thể giúp đỡ họ mong họ tìm lại được đứa con của mình. Đúng là tình mẫu tử thiêng liêng vô cùng!
Vĩnh Thiên nhặt tờ giấy lên nhìn vào gương mặt của cậu nhóc trên tấm hình, một cậu học trò bụi bặm, đầu tóc hơi bù xù gương mặt đen nhẻm nhưng có nét rất thông minh, đôi mắt ngây thơ không ưu buồn, xanh biếc và ... sợi dây chuyền của đích truyền hậu duệ dòng họ King lòng thòng trước cổ. Sóng mũi lại cay, nước mắt lại muốn rơi nhưng cậu đã kịp ngăn lấy nó, mẹ đã đi tìm cậu, tại sao bà lại phải tìm cậu? Không phải cậu là thằng nghịch tử bị từ, không bao giờ cần trở về nữa sao lại...?
Ly cà phê sắp cạn Vĩnh Thiên tính gọi bà chủ cho thêm ly nữa từ đâu đó một giọng nói khá quen thuộc cậu đã nghe nó hơn 10 năm ở đất nước này giờ nó lại xuất hiện một lần nữa, rất gần nơi cậu đang ngồi.
- Chị ơi! Cho em hỏi...
- Thôi đi cô Thu ở cả nhà cô đừng cố gắng nữa! 10 năm rồi giờ chắc thằng Thiên giờ nó cũng đã lớn đi làm rồi mất tiêu rồi! Cứ cầm tấm hình này đi khi nào mới tìm được, cả nhà cô về lo làm ăn đi, khi nào có duyên thì sẽ gặp lại. Tin tôi đi!
- Tụi em không bỏ cuộc đâu chị! Là lỗi của tụi em mà nó phải bờ bụi ngoài đường, tụi em phải tìm nó về để bù đắp lại cho nó!
Vĩnh Thiên nhận ra đó là dì của mình, là cô em gái mẹ mình yêu thương nhất. Cậu để lại tiền rồi toan rời đi, bỗng sợi dây chuyền của cậu rớt xuống mặt đất, khiến cậu cũng giật cả mình, người dì lịch sự cuối xuống nhặt lên giúp cũng chợt nhận ra mặt dây chuyền quen thuộc chị mình đã đeo cho đứa con duy nhất của chị. Chỉ có duy nhất con trai chị mới đeo được nó, vậy mà cậu này lại đeo nó trên người.
Vĩnh Thiên không có sợi dây chuyền cũng chẳng đi đâu được, lập tức bị dì chặn lại gặng hỏi:
- Cậu lấy ở đâu ra sợi dây chuyền này? Ở đâu ra? – Dì bấu chặt vào hai cánh tay cậu, tức giận hỏi
- Co... Con...
- Trả lời tôi đi tôi xin cậu! Nhà tôi rất muốn tìm cậu nhóc đó, tôi xin cậu mà! -Nước mắt dì dần dần tuôn ra theo từng lời nói.
- Cua... Của mẹ con... cho con!
- Cái thằng này! Nói mày đi luôn thì mày đi biền biệt như thế hả? Giờ giàu có ăn trắng mặc trợn thế rồi có biết mẹ ra làm sao không hả? Mẹ mày kiệt sức nằm bệnh viện rồi, bả bệnh mấy năm qua rồi có chữa được đâu! Nhà này lo đi kiếm mày rồi thêm đủ thứ chuyện, tiền đâu mà chữa cho mẹ mày!
- Con... con ...
- Mày muốn cãi cái gì? Mày không thấy mẹ vì mày mà ra nông nỗi này sao? Bả sợ mày bị bắt cóc, bị bắt đi lao dịch, bả sợ mày bị bắt lấy nội tạng, đêm nào nằm cũng khóc sưng cả mắt vì nhớ mày. Còn mày! Mày có nhớ tới mẹ một ngày nào không?
Bà chủ quán thấy cả hai như vậy liền can ngăn
- Thôi đừng có dằn vặt thằng nhỏ nửa dù gì nó cũng về rồi, đưa nó đi gặp mẹ đi! Còn ở đó mà cãi nhau!
Vĩnh Thiên leo lên chiếc xe lam đi đến bệnh viện cùng dì, chiếc xe im lặng như hai người xa lạ ngồi cùng xe không một tiếng nói.
Dì lôi cậu vào căn phòng bệnh tập thể nơi mẹ cậu đang nằm truyền nước vì không có tiền điều trị
- Mày nhìn mẹ đi Thiên, mày có thấy mẹ vì mày mới ra nông nỗi này nè! Phận làm con mày làm gì đi chứ!
- Dì đợi con chút!
Vĩnh Thiên chạy ra thanh toán toàn bộ tiền điệu trị và yêu cầu trưởng khoa phải giải quyết cho ca của mẹ cậu, dưới sự điều trị của bác sĩ một ngày một đêm sức khỏe của cô Kim Thư đã tốt lên dần. Vĩnh Thiên ở lại cùng dì thay phiên chăm sóc cho mẹ, mong mẹ có thể khỏe lại, lúc ấy trong chính bản thân Vĩnh Thiên hình ảnh của một Kingsley hoàn hảo đã mất dần chỉ còn lại Vĩnh Thiên luôn yêu thương mẹ, bản chất mộc mạc và thứ duy nhất cậu cần là tình thân...
4
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
