ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1414
Khu Vườn Xương

Chương 1414: Khu Vườn Xương

Nephis và Cassie đang nói về Ánh Sáng Dẫn Đường. Không có ai phát hiện ánh mắt trống rỗng của cậu, Sunny bất động một lúc, rồi đi sang phía Ác Mộng. Cậu giơ tay điều chỉnh bàn đạp rồi đứng yên.

Sau một giây chần chừ, Sunny tự mình leo lên yên ngựa.

“Sunny?”

Cậu nhìn chăm chú sương mù.

“Ở đây một lúc. Làm ơn. Tôi sẽ...tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”

Dứt lời, Ác Mộng nhảy khỏi boong thuyền của Phá Xích và mang cậu vào trong màn sương mù.

‘Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...’

Con báo ghê rợn kia đã đủ tệ, vậy mà...Sunny cảm thấy tổ đội vẫn có thể giết được sinh vật đang sợ đó, kể cả nếu như cái giá phải trả là rất cao.

Nhưng mà cái bàn tay chết tiệt kia...

Họ thậm chí còn không nhìn thấy cái thứ mơ hồ nào đó mà đã lang thang trong sương mù, bẻ gãy những cây thông cao như tháp như thể chúng là que diêm vậy. Nó đã xé xác một Quái Thú Vĩ Đại và hủy diệt họ đơn giản như vậy...làm sao mà Sunny có thể chiến đấu với thứ gì đó đàn áp và không thể nói rõ như vậy chứ?

Có cảm giác như thể đang có gì đó đè nặng lên tim cậu.

Đó là...sợ hãi?

‘Chết tiệt!’

Nghiến răng, Sunny dẫn Ác Mộng vào khu rừng sương mù kia.

Cậu dùng chút thời gian tìm kiếm Jet, tìm đến cô ấy, và mang cô ấy trở lại Phá Xích.

Cậu chờ đợi cô giải thích cách cô đến Bông Hoa Gió, rồi nói mọi người nghe về vòng lặp thời gian. Có vài sự sai lệch với cuộc đối thoại trước đó, nhưng chủ yếu thì nó vẫn gần y như trước.

Đến cuối cùng, Nephis lại ra ý kiến đi tìm Effie.

Sunny nhìn cô chằm chằm mà không nói gì, nhớ đến khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng mà tàn nhẫn lúc toàn bộ họ bị nghiền nát bên dưới lòng bàn tay khổng lồ, đẫm máu kia. Rồi, cậu lắc đầu nghiêm nghị.

“Chúng ta đã thử vậy. Như tôi nói...kết thúc không tốt đẹp gì.”

Nephis đón ánh mắt của cậu, những đường xinh đẹp trên gương mặt cô hơi nhăn đi.

“Chúng ta lần này có thể làm tốt hơn. Đường khác là gì? Bỏ cuộc và bỏ chạy?”

Cô lắc đầu.

“Không, chúng ta thậm chí không thể bỏ chạy đến khi đêm xuống. Trước đó, cậu sẽ không có đủ tinh túy để điều khiển Phá Xích mang chúng ta ra khỏi xoáy nước.”

Sunny thở dài và đứng dậy. Liếc nhìn đồng đội mình, cậu nói:

“Tôi đồng ý, chúng ta phải tiếp tục cố gắng. Nhưng chúng ta không cần cố làm cùng thứ. Sức mạnh tổng hợp của chúng ta là không đủ để đương đầu với sương mù, ít nhất là khi chúng ta không hề biết gì về những mối nguy hiểm mà nó che giấu.”

Jet tựa ra sau, rồi nhăn nhó khi cái lưng bị thương của cô chạm vào thân thuyền và quay trở lại vị trí trước đó.

“Vậy thì, ý cậu là gì?”

Sunny nhún vai.

“Dùng tốc độ thay vì sức mạnh. Nhóm chúng ta đã bị chặn đường và giết, nhưng mà một trinh sát nhanh nhẹn có thể vượt qua. Cơ bản là, tôi sẽ đi tìm Effie như cách tôi đã đi tìm Jet. Ba người ở đây, khôi phục, và chữa trị vết thương của Jet.”

Nephis lưỡng lự một lúc. Khó để đọc biểu hiện của cô, nhưng mà cô có vẻ miễn cưỡng không muốn để Sunny nhận toàn bộ rủi ro.

“Tôi không thích.”

Cậu nhún vai.

“Đó thì có liên quan đến gì chứ? Thích hay không thì, đó có vẻ là lựa chọn tốt nhất của chúng ta vào lúc này.”

Họ thảo luận về tình hình thêm chút nữa, nhưng đến cuối cùng, Sunny đã có thể thuyết phục những thành viên khác của tổ đội ở lại trên Phá Xích.

Dù sao thì đó cũng không quá là không lý lẽ. Nephis đang trong trạng thái cạn kiệt tinh túy, Jet bị thương nặng, và Cassie không sở hữu nhiều khả năng thể chất – bất chấp Phân Loại quỷ quyệt của cô, cô là yếu nhất khi trong những trận chiến chống lại những đối thủ hùng mạnh đến áp đảo.

Cân nhắc đến thể chất tương đối kém hơn của cô, một kẻ địch mà đủ nhanh, khỏe, và không thể tránh khỏi sẽ không để cho cô gái mù một cơ hội nào để lợi dụng cả. Cảm nhận vài giây trong tương lai là vô dụng nếu những giây đó không cho phép cô thay đổi bất cứ thứ gì.

“Tôi đi đây.”

Nói những lời đó, Sunny một lần nữa cưỡi Ác Mộng và lao vào màn sương mù.

‘Mình có thể làm được...mình có thể...mình có thể không chứ?’

Lần này, cậu đang cầm Ánh Sáng Dẫn Đường trên tay. Viên pha lê mềm mại tỏa sáng trên đầu cây trượng đang chỉ sâu hơn vào trong hòn đảo.

Tuy nhiên...

Sunny không thể trực tiếp đi theo hướng dẫn của nó. Đâu đó phía trước cậu, Tàn Sát Bất Tử đang ẩn mình trong sương mù. Bên trái cậu là địa bàn của con Quái Thú Vĩ Đại, con báo thối rữa kia. Đó cũng là nơi mà họ đã gặp thứ khổng lồ khủng khiếp kia vào lần trước.

Nên, lần này, Sunny rẽ phải.

Đến cuối bờ biển, cậu và Ác Mộng biến thành hai cái bóng và leo lên vách đá đen. Sunny đã đi ngang qua nơi này một lần rồi, lần đầu tiên là khi cậu mang Jet trở lại. Nhưng mà, lần đó, họ đã di chuyển dọc theo biên giới bên ngoài của hòn đảo, nên cậu không biết thứ gì đang chờ đợi cậu trên bề mặt.

Chỉ có cùng khu rừng, cùng sương mù kia. Rời khỏi bóng tối, cậu cho Ác Mộng chạy qua dải đất hẹp chính giữa mép của vách đá và hàng cây.

Mất một lúc trước khi hàng cây rút đi, và khu rừng đột nhiên kết thúc.

Sunny cho ngựa ngừng lại, căng thẳng nhìn về phía trước.

Trước mặt cậu, những cây thông mở ra đến một cánh đồng thông thoáng. Đa phần bị sương mù che đi, nhưng mà cậu có thể nhìn thấy những hình dạng mơ hồ dâng lên như những trụ cao. Chúng tỏa ra cảm giác ghê rợn, ớn lạnh và mơ hồ quen thuộc.

Sunny chần chừ một lúc, rồi biến thành một cái bóng và cẩn thận lướt về trước.

Không lâu sau đó, những hình dạng cao kia hoàn toàn hiện ra. Cậu trở nên nghiêm trọng sau khi nhận ra chúng là gì – những trụ cao kia, thật ra là những khúc xương khổng lồ.

Cả bờ biển của phần này của Bông Hoa Gió đầy chúng, như thể đây là một khu mộ của đủ thứ khổng lồ vậy. Từ vẻ ngoài của những thi hài cổ đại kia, thì đám thủy quái mà đã để lại chúng đều là những Sinh Vật Ác Mộng – đám khủng khiếp, đáng sợ và ghê tởm sống ở vùng nước sâu.

Sunny vừa kinh ngạc vừa bất an khi chứng kiến nhiều những bộ xương cốt của nhiều thứ sống dưới nước sâu đến vậy.

Liệu xương của chúng bị ai đó mang đến đây? Hay là đám sinh vật đã tự mình đến bờ biển này đến chết qua nhiều năm tháng? Hay là đã có một trận chiến khổng lồ diễn ra ở đây mà đã dẫn đến đám sinh vật này bị tàn sát bởi một thủ phạm không rõ?

Cậu không biết.

Tuy nhiên, thứ cậu biết thì là...

Đè nén sự hoảng hốt của mình, Sunny giấu mình trong đầu lâu của một sinh vật đặc biệt to lớn và nhìn về trước.

Ở đó, cách cậu không hơn hai chục mét, có gì đó hắc ám và khổng lồ vừa mới di chuyển trong sương mù.

0

0

16 giờ trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.