ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Huyền năng

Tôi quyết định huỷ lịch phỏng vấn và dành buổi sáng hôm đó để luyện tập huyền năng. Chính xác thì đây là những gì Minh yêu cầu.

“Em có thể thu xếp nghỉ luôn ở cửa hàng tiện lợi không?”

“Em còn tiền phòng trọ và ăn uống nữa”

“Không phải lo, anh sẽ cho em mượn, đến khi nào em kiếm được tiền bằng việc mới rồi thì trả. Vậy nhé!”

“Thật ra em phải báo trước 2 tuần, quy định là thế”

“Khó nhỉ… nhưng cũng đành chịu vậy. Thế em báo luôn cho bên cửa hàng để họ sắp xếp, rồi đừng nhận thêm ca nhé. Dành thêm thời gian để luyện tập”

Nói đến đó rồi Minh cúp máy. Một lúc sau Khoa chuyển cho tôi 20 triệu, bốn tháng lương ở cửa hàng tiện lợi.

“Anh Minh chắc đang nóng vội. Nhưng kể ra thì anh ấy nói phải, cậu nên dành toàn bộ thời gian và tâm trí cho việc luyện tập. Tuy cậu tiến bộ rất nhanh nhưng còn nhiều thứ phải học lắm”

Tôi tỏ vẻ đắn đo, nhưng công việc ở cửa hàng tiện lợi không hấp dẫn tôi đến như thế. Tôi chỉ hơi lo Thư sẽ buồn khi biết tin này. Sau khi báo với cửa hàng trưởng, tôi lại tiếp tục tập luyện cùng Khoa.

Khoa mang cho tôi hai chậu bột nhỏ để ở hai tay, nhìn như bột ăn dặm cho trẻ con. Tôi phải dùng huyền năng để đào một lỗ và làm lộ phần đáy chậu. Tất nhiên không được để bột dính vào tay mình. Còn Khoa hôm nay vẫn đọc sách, một quyển về bí ẩn những vòng tròn trên cánh đồng, kèm với một quyển cách nấu cà ri chuẩn vị Nhật.

Tôi uống một ngụm cà phê đen như mọi khi, chú tâm vào việc phát ra huyền năng với tiết diện nhỏ, tập trung vào một điểm. Vì lớp bột khá dày nên khi đáy chậu vừa lộ ra, phần bột xung quanh sẽ lại đổ xuống. Tôi tìm cách dùng luồng khí để miết vùng bột xung quanh, trong đầu thầm mong đây là một dòng nước. Lập tức luồng huyền năng phát ra từ tay tôi như sệt lại và mát lạnh. Khoa nhổm người dậy quan sát. Tôi điều hoà dòng khí, cảm nhận thấy nó chuyển biến thành một dạng chất lỏng.

“Giờ hãy nâng vòng xoáy lên và bọc lấy tay mình”

Tôi thử làm theo. Dòng chất lỏng cuộn trào, uốn lượn, cuốn lấy cánh tay tôi. Sau đó bao bọc lấy toàn bộ cơ thể. Cả người tôi như có một dòng nước mát mẻ, mềm mại ôm lấy và không ngừng tuôn chảy.

“Có vẻ như cậu sẽ phù hợp với các loại thường thuật liên quan đến nước”

Tôi vô cùng phấn khích và có phần tự đắc. Tôi đưa cánh tay lên, quan sát dòng chảy dồi dào đang tuôn ra không ngừng, cảm tưởng như có thể phóng nó lên bức tường đối diện. Tôi hướng dòng chảy đến lòng bàn tay và phóng nó ra, nó phun vào tường như một vòi xịt nitơ lỏng, sau đó rơi vãi xuống mặt sàn rồi tan biến. Trong lòng quá thích thú, tôi định đứng dậy thì thấy ngực mình như siết lại, đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn. Tôi loạng choạng rồi nằm vật ra mặt sàn thở hổn hền, tay thì ôm ghì lấy ngực, cảm giác đau đớn xen lẫn sợ hãi đánh ngất tôi.

Khi tỉnh lại, tôi thấy gọng kính của Khoa mờ ảo ẩn hiện sau một lớp khí màu xanh lục. Cả người Khoa như một ngọn đuốc tím, với phần ánh sáng xanh lá toả ra từ hai lòng bàn tay. Nó phủ lên người tôi một lớp khí đem lại cảm giác khoan khoái, dễ chịu. Cơn đau ngực đã biến mất, đầu óc tôi cũng tỉnh táo dần.

“Hiện tại đó là giới hạn của cậu. Giờ thì cậu biết nó cảm thấy như thế nào rồi, lần tới tự khắc sẽ biết điểm dừng”

“Nó như cảm giác cơ thể bị vắt kiệt vậy. Giống tụt đường huyết khi vận động quá sức sau một thời gian dài lười biếng”

“Cậu có thể chết đấy. Thứ huyền năng mà cậu sử dụng là từ một bể chứa đã được tích luỹ. Sử dụng từ bể chứa đó thì khá an toàn. Nhưng nó không phải vô hạn. Khi sử dụng hết nó sẽ lập tức đốt sinh mạng cậu một cách mãnh liệt theo đà của dòng chảy. Phải biết điểm dừng, nếu không thì thành tự sát.”

“Và em cũng phải chỉnh lượng huyền năng phát ra sao cho không quá lớn nhỉ?”

“Đúng vậy, bằng việc luyện tập xả ra trong quá trình sử dụng và quan sát hiệu quả, dần dần cậu sẽ thành thạo việc điều tiết lượng huyền năng sao cho tối ưu với kết quả đem lại, đồng thời cũng sẽ bền sức hơn.”

Khoa đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi nắm chặt bàn tay. Một luồng huyền năng dữ dội, phóng ra từ người anh ta, dội vào tường, lay động tán cây kiểng và đồ thuỷ tinh. Tôi như choáng ngợp trước áp lực của nó, so với tôi thì thứ này dồi dào và mãnh liệt hơn nhiều.

“Như hồi nãy thì chưa phải là lớn. Chỉ có điều bể chứa của cậu quá nhỏ nên chẳng mấy chốc nó đã đốt hết lượng huyền năng tích trữ. Mấy ngày qua cậu đã tập quen với việc phát ra huyền năng, hôm nay tôi sẽ dạy cậu cách hồi phục và sau đó là nâng cao khả năng tích trữ”

Tôi ngồi dậy, vơ lấy chai nước trên bàn và rót ra ly. Dòng nước mát chảy qua khoang họng khiến tôi phấn chấn.

“Em tưởng nó sẽ tự hồi phục chứ? Như kiểu năng lượng trong cơ thể vậy, sau một ngày vận động nặng thì ta sẽ cạn kiệt năng lượng. Bằng việc ăn uống và nghỉ ngơi, phần năng lượng ấy sẽ được phục hồi và ta trở lại trạng thái tràn trề sức lực”

“Đúng vậy, cơ thể sẽ tự hồi phục huyền năng một cách thụ động. Một phần nhỏ năng lượng trong cơ thể cậu sẽ được tự động dùng để đốt cháy sinh mệnh, sản phẩm của quá trình đó chính là huyền năng.”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ lắng nghe. Khoa giảng giải tiếp:

“Năng lượng được bổ sung dựa vào quá trình trao đổi chất. Cơ thể chuyển hoá ổ bánh mì mà cậu ăn thành năng lượng. Nhưng sinh mệnh của con người là hữu hạn, nó không phục hồi, khi đốt hết nó thì chúng ta lìa đời.”

“Anh đã từng bảo là ai cũng có huyền năng nhỉ?”

Khoa gật đầu.

“Vậy là mọi người cũng thụ động đốt sinh mệnh mình để tạo ra huyền năng phải không?”

Khoa lại gật đầu.

“Nhưng đa số mọi người đâu có dùng nhỉ? Ý em là suốt 22 năm cuộc đời em gần như chưa từng dùng huyền năng. Nên suốt từng ấy năm, em không có đốt thêm sinh mạng mình phải không?”

“Chúng ta luôn bị rò rỉ huyền năng ra ngoài, đồng thời cũng luôn thụ động đốt sinh mệnh mình để hồi phục phần rò rỉ đó. Đó có thể coi là giới hạn tuổi thọ của con người"

Tôi chau mày:

“Tuy không liên quan nhưng em thắc mắc: Nếu dừng việc đốt sinh mệnh để tạo ra huyền năng, hoặc ngưng được việc rò rỉ huyền năng thì con người có bất tử không?”

“Chắc là được, có lẽ đó là bí mật của sự trường sinh”

Khoa gãi gãi cằm: “Người ta truyền miệng rằng có những tổ chức đang nghiên cứu về nó. Biết đâu một ngày nào đó loài người sẽ bất tử, nhưng cho đến bây giờ hơn 100 tỷ người từng được sinh ra trên địa cầu này, đều đã nằm lại dưới mặt đất sau vài chục năm tự đốt sinh mệnh mình trong vô thức.”

Tôi nghĩ về 100 tỷ cái xác và sự bất tử, miệng lẩm bẩm: “Địa cầu có khi nên là một nhà tang lễ cỡ lớn thay vì một khu ổ chuột đông đúc”

“Quay lại vấn đề, quá trình thụ động đốt sinh mệnh để hồi phục diễn ra rất lâu, có khi phải tốn vài ngày để nạp lại đầy bình chứa nếu cậu đã xài cạn. Nhưng đôi khi trong thực chiến, cậu cần huyền năng và không thể đợi lâu thế được. Vậy câu hỏi là ta có thể biến nó thành chủ động được không? Ta còn nhiều năng lượng từ tô cơm bò buổi trưa, ta đã cạn bình huyền năng nên muốn ngay lập tức đốt nhiều sinh mệnh hơn để đầy lại, hoặc thậm chí là vừa đốt vừa xài, không cần bình chứa, liệu ta có thể không? Câu trả lời là có, ta có thể, nhưng tuyệt đối không nên.”

Khoa dùng ngón tay vẽ lên mặt sàn

“Hãy tưởng tượng sinh mệnh mà cậu có là một thùng đựng hạt bắp, còn cậu là một đốm lửa háu ăn. Lúc này quá trình thụ động chính là một nhân viên rạp phim chậm chạp nhưng tỉ mẩn. Ông ta sẽ xúc một ít hạt bắp ra khỏi thùng và rải lên người cậu. Lách tách! Bỏng ngô chính là huyền năng, nó được tạo thành và tích vào bình chứa để cậu ăn dần. Nhưng nếu cậu ăn hết bỏng ngô và không thể đợi ông nhân viên chậm chạp kia được, cậu đánh liều và lao mình vào thùng bắp. Bùm! Tất cả thành bỏng ngô, cậu chết”

“Vậy cách hồi phục mà anh sẽ dạy em là gì? Cải thiện khả năng của ông nhân viên rạp phim sao?”

“Đó cũng là một cách, nhưng rất ít người luyện tập nó. Hãy nhớ rằng ta luôn thụ động đốt sinh mệnh tạo ra huyền năng, khi đã đầy bình chứa thì việc đốt cũng không dừng lại mà chỉ ít đi. Nếu ông nhân viên rạp phim nhanh tay hơn, đúng là bình chứa sẽ nhanh đầy hơn, nhưng đồng thời ta nhanh hết bắp hơn. Chẳng ai muốn rút ngắn tuổi thọ của mình cả. Riêng việc những huyền sư như chúng ta xài huyền năng đã khiến tuổi thọ giảm đi đáng kể rồi, những lúc bình chứa đầy mà lượng đốt thụ động lớn thì đời sẽ ngắn ngủi lắm.”

“Thế em phải làm sao? Có xài thì có hết, mà muốn hồi phục nhanh thì phải đốt sinh mệnh nhanh. Có đáp án khác sao?”

“Có chứ! Chúng ta không làm nhanh quá trình thụ động lên. Thay vào đó chúng ta sẽ chủ động đốt, nhưng không phải sinh mệnh của mình, mà là một nguồn sinh mệnh khác”

Khoa quay vòng ngón tay trong không trung:

“Sinh mệnh của vũ trụ này, sự sống của vũ trụ này! Tiếp nhận sinh mệnh từ tự nhiên và đốt nó chính là cách hồi phục huyền năng hiệu quả và an toàn nhất.”

“Bằng cách nào?”

“Thiền! Thiền chính là cách để đón nhận sinh mệnh của vũ trụ này vô cơ thể. Trong bài tập hồi phục huyền năng, tôi sẽ chỉ cậu cách để thiền và sử dụng dòng sinh mệnh đấy.”

Tôi nhớ lại ngày bé từng cùng mẹ tập thiền. Sau khi ba tôi mất, mẹ tôi hướng về Phật Giáo nhiều hơn. Đến khi tôi lên cấp ba thì mẹ dừng hẳn quán nhậu, chuyển qua bán cơm chay và hủ tiếu chay. Hồi bắt đầu tìm hiểu, mẹ hay dẫn tôi ra chùa vào các dịp rằm để nghe pháp và tập thiền. Đối với tôi đó là một cảm giác không mấy dễ chịu, dành hàng chục phút đồng hồ để ngồi yên bất động là quá khó, đầu óc tôi thường nghĩ ngợi đủ thứ, lưng thì mỏi, cơ thể thì ngứa ngáy. Sau đó tôi hay trốn tránh nên mẹ cũng không bắt ép nữa. Giờ khi nghe Khoa nhắc tới, tôi có chút nhụt chí xen lẫn nhàm chán.

“Hồi bé em từng thử ngồi thiền. Chẳng biết có làm sai gì nhưng có vẻ nó không phù hợp với em"

“Lần này sẽ khác, cậu có thể nhìn thấy huyền năng và phát nó ra ngoài, nó sẽ khiến cho việc ngồi thiền trở nên dễ dàng hơn.”

Tôi gật đầu ậm ừ. Sau khi ăn trưa xong, Khoa trải một tấm thảm cao su và kêu tôi ngồi kiết già. Tôi khó nhọc bó chân mình lại và giữ lưng thẳng đứng, lòng bàn mở hướng lên, đặt trên đầu gối.

“Hãy hít thở chậm rãi, không cần quá mạnh hay quá sâu, nhưng hãy cố gắng ý thức được việc mình đang hít vào hay thở ra”. Khoa đặt một ngón tay lên đỉnh trán, ra hiệu cho tôi nhắm mắt. “Giờ thì tập trung hướng vào điểm này ở đỉnh đầu, gạt bỏ mọi suy nghĩ”

Tôi làm theo, cùng lúc đó một luồng huyền năng từ ngón tay Khoa đi vào trán tôi. Dù cho mắt nhắm, tôi vẫn lờ mờ thấy một điểm sáng mờ ảo trước trán.

“Cậu nhìn thấy rồi phải không? Hãy cứ tập trung vào điểm đó, sau tầm 10 phút cậu sẽ thấy bản thân mình thu lại và hội tụ vào nó. Lúc này giữ cho đầu óc mình trống rỗng và chỉ quan sát màu sắc của điểm đó thôi. Cơ thể cậu có thể sẽ rần rần hoặc trôi vô định, nhưng đừng lo đó là dấu hiệu tốt đấy. Khi thấy cơ thể bắt đầu ngừng trôi vô định, một cảm giác bình yên và nhẹ nhàng sẽ xuất hiện. Lúc đó hãy phát một ít huyền năng ra từ lòng bàn tay.”

Tôi tập trung vào điểm sáng ấy, khiến nó ngày càng sắc nét và thu nhỏ đến vô cùng, cả cơ thể tôi cũng trôi vào điểm đó. Mọi âm thanh xung quanh từ tiếng quạt, tiếng xe dưới đường, tiếng nước chảy đều như vang vọng hơn. Tôi cô lập mọi âm thanh đó, thấy tinh thần của mình như tách rời ra khỏi cơ thể, lửng lơ vô định. Đến một lúc không rõ khi nào, tôi thấy một sự an yên và chắc chắn dần hiện hữu. Tôi thử điều khiển cơ thể mình phát ra huyền năng, cảm giác như đang ra lệnh thông qua bộ đàm đến cơ thể vậy, và dòng huyền năng phát ra từ bàn tay tôi.

Khi tôi mở mắt thì đã hai tiếng trôi qua, tôi không ý thức được rằng thời gian đã trải qua lâu như vậy, tôi mường tượng rằng Khoa vừa chỉ bỏ ngón tay khỏi trán tôi thôi. Khoa đang nằm trên sofar, đọc quyển ‘Nhảy Nhảy Nhảy’ của Haruki Murakami và nghe bài ‘Strawberry fields forever’ của The Beatles.

“Xuất thiền rồi sao? Giờ cậu thử toả huyền năng ra xem"

Tôi phát huyền năng ra, nó trào dâng khắp người và tuôn chảy như một dòng suối không trọng lực. Tuy không dồi dào như sáng nay nhưng tôi không còn cảm thấy cạn kiệt nữa.

“Cậu đã hồi phục được một phần tư rồi đấy. Cứ kiên trì tập thiền thì dần dần cậu sẽ nhập được các tầng thiền sâu hơn, sự an yên cũng sẽ đằm thắm hơn. Cộng với quen dần việc tạo ra huyền năng nữa thì hiệu quả hồi phục sẽ dần cải thiện.”

“Em có thể tự tạo ra điểm sáng đó trên trán không?” - Tôi thắc mắc

“Giờ thì chưa, khi bắt đầu học thường thuật bậc sơ thì tôi sẽ chỉ cậu. Đơn giản lắm.”

Tôi gật gù, muốn hỏi về ‘Thường thuật bậc sơ’ mà Khoa vừa đề cập nhưng lại thôi.

“Mà nhớ là chỉ tập thiền ở trong nhà thôi nhá, cả việc phát ra huyền năng nữa. Đừng làm nó ở chỗ đông người.”

“Em tưởng mọi người sẽ không nhìn thấy”

“Những huyền sư như chúng ta sẽ thấy, việc đó không tốt đâu!”

Sau đó tôi tiếp tục thiền định thêm 2 tiếng nữa với sự giúp đỡ bởi điểm sáng trên trán do Khoa tạo ra. Tôi cảm thấy thích cảm giác an yên đó, những khó chịu thuở nhỏ nhanh chóng biến mất như bọt nước từ máy lọc trên mặt bể cả. Khi rời căn hộ của Khoa, một cảm giác khoan khoái và thích thú dâng lên trong lòng, tôi muốn mau chóng học được thường thuật để có thể tự thiền. Hẳn tối nay khi về Biên Hoà thăm nhà, mẹ sẽ rất ngạc nhiên nếu biết chuyện tôi đã ngồi thiền được.

Khi xuống hầm lấy xe thì tin nhắn Thư gửi đến, có lẽ là hỏi về việc tôi nghỉ làm ở cửa hàng tiện lợi. Tôi đã mong Thư nhắn sớm hơn, ngay lúc tôi báo nghỉ lên nhóm. Nhưng giờ nhận được tin của Thư thì tôi nhận ra cảm giác trông ngóng đã không còn. Tôi tắt màn hình điện thoại, bỏ vào túi quần rồi đạp nổ máy chiếc cup cà tàn. Trong lòng quyết định về đến nhà sẽ xem rồi trả lời Thư sau, nhưng chưa kịp đến Biên Hoà thì tôi đã bị một nhóm tấn công và bắt đi.

3

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.