Chương 27
Người liên lạc
Mùi thịt bò xào vẫn dềnh dàng níu lấy không khí trong căn phòng trọ chật hẹp. Trên chiếc thớt gỗ tròn bằng gang tay là nắm hành tây đã thái sẵn đợi được vô chảo. May là bếp gas đã tắt, không thì thịt bò sẽ dai lắm.
“Bạn của cậu ướp thịt khéo đấy, sơ chế cũng rất thạo tay, chỉ cần liếc qua cũng thấy là người có kinh nghiệm.”
Đúng là vậy thật, Khang nấu ăn rất có nghề, nhà cậu ta làm lò mổ. Các bữa cắm trại của lớp đều do Khang chọn thịt, ướp, bảo quản, lẫn đứng bếp. Giờ thì cậu ta đang ngồi bó gối ở góc phòng, tay ôm chặt bắp chân, sau lưng là một sinh vật gầy gò với cánh tay dài ngoằng tóm lấy đầu cậu. Sinh vật đó có làn da xám xanh, nhăn nheo, chỉ da bọc xương, nó vùi đầu xuống gối. Cánh tay trái dài mảnh thì vươn ra, vòng lên phía trước che mắt, tai và miệng của Khang. Khang cứ thế, ngồi cứng đờ như tượng, chỉ có chiếc mũi lộ ra là hình như còn thở.
“Nhưng bác à… Cháu mới chỉ học sơ thuật hôm nay, còn chưa tập luyện nhiều. Nếu giờ đối đầu với ác quỷ thì cháu sẽ chết mất!" Tôi nói.
Người đàn ông ngồi trước mặt khẽ gật đầu, nom khoảng ngoài 50 tuổi. Da ông ta trắng bệch do đánh phấn, chính xác thì những chỗ da thịt không bị phủ bởi quần áo đều nhợt nhạt màu phấn trắng. Ông ta có dáng người dong dỏng cao, mặc bộ vest xanh ngọc bị bạc màu và sờn cũ cùng một chiếc nơ tím, bên trong là áo sơ mi trắng, quần tây màu đen có họa tiết ca rô. Tóc ông ta lốm đốm muối tiêu, vuốt keo thành nếp, môi thì son đỏ, tương phản rõ rệt trên lớp phấn trang điểm. Đối diện với người đàn ông, tôi thấy khuôn mặt trông rất giả, cái cảm giác giống như người đàn ông tôi gặp ở chỗ giam giữ.
Ông ta đợi ở phòng trọ từ trước khi tôi về. Lúc đẩy cánh cửa ra, ông ta ở giữa phòng cúi người, nhoẻn miệng cười lịch thiệp. Một tay cầm cặp da mỏng, tay kia đeo đồng hồ vàng. Ông ta giới thiệu mình là người của The Planet và hỏi tôi có phải là Võ Nha Trang không? Sau khi tôi xác nhận, ông ta xin phép được ngồi để bàn về các thủ tục giấy tờ hợp tác với tập đoàn.
“Mới học thường thuật bậc sơ ư? Vậy là nhanh rồi đấy cậu Trang à, hẳn nội lực và tư chất cũng thuộc dạng trung bình khá trở lên.” Giọng ông ta khàn khàn, đầu câu thường bị lạc đi đôi ba âm tiết.
Tôi nhìn qua Khang ở góc phòng, có phần lo lắng cho người bạn, không biết trước khi tôi về thì cậu ta đã phải đối diện với việc gì.
“Nhưng có vẻ trữ lượng huyền năng của cậu không cao, nếu không kiểm soát tốt phát lực thì rất dễ cạn kiệt khi sử dụng. Khoản này thì phải vài tháng kiên trì tập luyện thì mới thấy sự cải thiện rõ rệt.”
“Vâng, vậy nên cháu nghĩ là mình chưa đủ sẵn sàng.” Tôi nhớ lại áp lực kinh khủng khi nhìn thấy ác quỷ qua tấm kính ở phòng quan sát.
“Đừng lo, đây chỉ là thủ tục ký kết thôi. Chưa ai nói với cậu nhỉ? Cậu sẽ có khoảng 3 tuần để tập luyện trước khi nhận nhiệm vụ đầu tiên. Bên phía bà Ếch Gọi Mưa sẽ huấn luyện cho cậu cứng cáp hơn.”
“Ếch Gọi Mưa?” Đó là quản lý của chỗ đã bắt giam tôi, lòng tôi bỗng dâng trào sự ác cảm “Tại sao lại vậy? Chắc có nhầm lẫn! Cháu tưởng Khoa và Minh sẽ là người…”
Ông ta giơ tay ra dấu im lặng, một luồng khí phóng ra, choán lấy gian phòng bằng sự đe doạ, nó khiến câu nói đã nằm trên đầu lưỡi tôi bị trôi ngược vào trong:
“Nào nào, bình tĩnh nào cậu Trang. Có vẻ như cậu vẫn còn nhiều điều phải học…” Gai ốc tôi dựng lên “Đầu tiên và quan trọng nhất khi hoạt động trong giới, đó là giữ kín danh tính bản thân lẫn mọi người xung quanh. Ngoài kia đầy rẫy những nguy hiểm, ý tôi ‘ngoài kia’ không chỉ là xung quanh cậu, nó còn là xung quanh những người cậu yêu thương nữa. Võ Nha Trang còn một mẹ già và em gái phải không? Cậu tốt nhất không nên là Võ Nha Trang, cũng tương tự Lệ Chi không phải là Khoa, Gà Trống Trắng không phải là Minh.”
Ông ta nới chiếc nơ tím, đôi mắt nâu điềm đạm nhìn thẳng vào tôi, sâu thẳm và vô cảm như đã chứng kiến đủ mọi điều tồi tệ trên cõi đời.
“Tôi biết ai là người huấn luyện cậu, tôi biết nhiều hơn những gì tôi nói. Một con dao giấu trong túi luôn nguy hiểm hơn cầm trên tay. Hãy lưu tâm ngôn từ của mình! Tập đoàn đã chấp thuận cho cậu tham gia vào Cổng trung chuyển Dĩ An, được quản lý bởi Ếch Gọi Mưa, đồng thời cho phép cậu huấn luyện trực tiếp ở địa bàn thay vì đến trụ sở. Đó là trên danh nghĩa, còn thực tế thì không quan trọng, miễn là ba tuần nữa cậu đủ khả năng để sống sót sau nhiệm vụ đầu tiên. Còn chuyện của Lệ Chi và Gà Trống, tôi xem như không biết.”
Tôi gật đầu, trong lòng tự trách vì Khoa đã từng nhắc tôi chuyện không được gọi thẳng danh tính rồi. Lúc nãy quả thật tôi lỡ miệng.
“Nhắc nhở vậy thôi, giờ chúng ta bắt đầu nhé.” Cái áp lực bí bức vừa rồi bỗng vơi đi như một con sóng rút khỏi mặt cát.
“Theo như tôi tìm hiểu thì tên đầy đủ của cậu là Võ Nha Trang sinh ngày 22/12/2000, không biết tôi có nhầm lẫn gì không nhỉ?” Ông ta đưa ra trước mặt tôi một tập sơ yếu lý lịch, trên đó có mọi thông tin cá nhân tôi từ tên tuổi, nhóm máu, quê quán đến thông tin học vấn từ tận hồi mẫu giáo. Tôi xem qua trọng sự ngỡ ngàng và xác nhận mọi thứ đều đúng.
“Tôi là người đến từ tập đoàn The Planet, cậu có thể gọi tôi bằng mã hiệu 047 hoặc Number 47. Trong tập đoàn, ngoài hai khối chính là Triệu hồi và Trục xuất, còn rất nhiều các bộ phận nhỏ phục vụ cho các quá trình này diễn ra trơn tru. Những người như tôi - Number - đóng vai trò là cầu nối giữa tập đoàn và các nhân viên. Tôi sẽ xuất hiện mỗi khi bên trên cần thông báo gì đó một cách trực tiếp, còn lại phần lớn thời gian tôi thực hiện việc giám sát và đánh giá, đôi khi là bảo vệ. Trong giới thường gọi là ‘kền kền’ nhưng cá nhân tôi thích danh xưng ‘Người liên lạc’ hơn. Tôi được giao trọng trách hỗ trợ cậu, nhưng tất nhiên là từ xa thôi. Vậy cậu Trang, cậu đã biết gì về công việc này rồi?”
Tôi ngẫm nghĩ, nhớ lại những điều mà Khoa đã nói hôm trước, cố gắng tóm tắt theo trí nhớ:
“Có rất nhiều ác quỷ đang lởn vởn ở ngoài kia,...” Tôi cố ý lược đi lời giải thích về tay trái, tay phải mà Khoa đã nói, giữ nó như một con dao trong túi. “... Tập đoàn sẽ trả tiền cho những người có khả năng và chuyên môn để đẩy bọn chúng trở về địa ngục, họ được gọi là Trục xuất sư. Vì cháu có khả năng nhìn thấy huyền năng nên được tập đoàn tìm đến và chiêu mộ. Số tiền được trả cho mỗi ác quỷ tiêu diệt là rất hậu hĩnh, kèm theo đó là các chính sách phúc lợi cao cấp.”
“Hmm… Có một chỗ sai là Trục xuất sư không đẩy ác quỷ trở về địa ngục, bọn chúng không đến từ đó. Còn lại thì cậu tạm thời chỉ cần hiểu nhiêu đó thôi.”
Người đàn ông lôi tiếp từ cặp da ra một tập giấy với các đầu mục dài ngoằng:
“Về công việc của cậu thì đơn giản là nhận nhiệm vụ trục xuất ác quỷ từ Cổng trung chuyển, họ sẽ cho cậu biết thời gian, địa điểm và đối tượng cậu cần trục xuất. Lúc bắt tay vào làm việc thì cố giữ cho mình sống sót và hoàn thành đúng mục tiêu là được. Phần này thì bên cổng trung chuyển sẽ giới thiệu kỹ cho cậu trong nhiệm vụ đầu, tôi chỉ đảm bảo là cậu hiểu khái quát về công việc này như vậy thôi.
Giờ sẽ là về các phúc lợi khi làm việc ở tập đoàn: Đúng như cậu nói, vì là một công việc nguy hiểm nên thu nhập từ nó rất khá. Riêng việc này thì tôi đảm bảo với cậu rằng chỉ cần chăm chỉ làm khoảng 5 năm thì cậu có thể an nhàn sống đến cuối đời. Tiền sẽ được trả cho cậu theo nhiệm vụ cậu hoàn thành, làm xong là ‘ting ting’, mọi thứ dây mơ rễ má khác như đóng thuế, bảo hiểm,... đều do tập đoàn lo liệu.”
“Tức là tất cả thu nhập đều là hợp pháp ạ?” Tôi hỏi: “Liệu…ý cháu đây là một công việc phi pháp… cháu có phải rửa tiền gì không?”
Người đàn ông với khuôn mặt trát phấn trắng bệch lắc đầu:
“Cậu không cần động một ngón tay, tập đoàn sẽ phải hợp pháp hóa toàn bộ cho cậu. Mỗi xu trước khi chảy vào tài khoản của cậu sẽ đi qua nhiều nơi khác dưới nhiều danh xưng, cậu cũng sẽ được bổ nhiệm ở nhiều vị trí trong chuỗi nhiều công ty. Nhưng đừng bất an, hệ thống này đã tồn tại từ trước khi cậu ra đời và vẫn vận hành trơn tru trong từng ấy năm, chống lưng cho chúng tôi không chỉ có tiền bạc và quyền lực, có những thứ còn to lớn hơn thế!
Nói thêm để cậu an tâm, tập đoàn có những phòng ban với đội ngũ vô cùng chuyên nghiệp. Thậm chí họ không cần cậu phải ký hay điểm chỉ để làm mọi thứ, họ có thể ký thay và điểm chỉ cho cậu mà đến cả chuyên gia thẩm định nghệ thuật cũng phân biệt được nó là giả hay thật. Một kho dữ liệu chữ ký và vân tay của cậu trên hóa đơn, giấy nhập học, hồ sơ mở thẻ ngân hàng, căn cước công dân, đơn xin việc… được đưa vào một chương trình tích hợp thuật toán học sâu. Từ đó một cái máy còn có thể ký giống cậu hơn là chính cậu ký. Nhưng đừng lo, tất cả để giảm các thủ tục giấy tờ giúp cậu khỏi phải đích thân chạm tay vô thôi. Giăng bẫy hay hủy hoại cuộc đời cậu không phải là mục tiêu của tập đoàn khi mối quan hệ hợp tác này còn bền đẹp.” Đó là một lời đe dọa ngầm, tôi biết ý ông ta. “Cuối năm, cậu có thể kiểm tra kê khai thuế cá nhân, cậu sẽ bất ngờ vì phần thuế đóng góp cho đất nước của cậu còn đầy đủ và nhiều hơn khối quan chức lãnh đạo đấy!”
Ông ta nhoẻn miệng cười với đôi môi đỏ chót. Tôi thấy có chút mỉa mai trong lời nói, nhưng nó là vừa mỉa mai người, vừa mỉa mai mình. 047 lật trang giấy.
“Bên cạnh đó, cậu cũng được hưởng các chính sách đãi ngộ tương tự như các công ty lớn. Riêng về khoản này thì đúng là ‘cao cấp’ như cách cậu dùng từ:
Mỗi năm sẽ có 12 lần nghỉ phép, tăng theo thâm niên. Nghỉ phép ở đây là từ chối các nhiệm vụ. Vì ngoài những ngày làm nhiệm vụ, cậu hoàn toàn tự do, nên con số 12 lần nghỉ phép là khá nhiều rồi đấy, thường thì mọi người không xài hết đâu.
Thứ hai là thưởng cuối năm, có có thể cao bằng vài mảnh đất đấy. Cũng tuỳ theo thâm niên, số lượng nhiệm vụ hoàn thành và độ khó của chúng mà mức thưởng sẽ khác nhau. Cậu sẽ nhận được thưởng vào dịp giáng sinh.
Thứ ba là đảm bảo chi trả mọi chi phí thuốc thang cho cậu dù chỉ là cảm vặt. Và dĩ nhiên nếu cậu gặp vấn đề gì khi làm nhiệm vụ, cậu có thể an tâm với tiền điều trị.
Thứ tư, mọi chi phí đi lại, ăn uống, ngủ nghỉ khi làm nhiệm vụ cũng sẽ được chi trả bởi tập đoàn.
Thứ năm là bảo hiểm cao cấp cho cậu và người thân trên toàn bộ thu nhập.
Thứ sáu là du lịch nghỉ dưỡng, 7 ngày du lịch không phải bận tâm đến bất kỳ nhiệm vụ gì, không trừ vào ngày phép, có thể dẫn theo tối đa hai người. Trong nước hay ngoài nước là tùy sở thích của cậu…”
Lòng tôi khởi lên sự phấn khích, tôi đã từng ứng tuyển ở rất nhiều nơi, chế độ phúc lợi mà ông ta vừa nói quả thật không tồi, ấn tượng là đằng khác. Khi nghe đến những số tiền lớn, tôi không có liên tưởng rõ rệt lắm rằng những con số đấy thì tuyệt vời thế nào, nhưng khi hình dung nó dưới dạng các phúc lợi thì quả thật đã hấp dẫn và lay động tôi. Tôi có phần tự đắc và tưởng tượng đến phản ứng của mẹ, em gái, Thư và bạn bè xung quanh khi thấy mình rủng rỉnh tiền.
Number 47 nhìn quanh căn phòng chật chội, ọp ép, phần gác xếp treo ngổn ngang quần áo, còn quanh tường là đủ loại thùng hộp.
“Cậu có muốn một căn hộ tốt hơn không? Trong địa bàn thành phố cậu thích ở quận nào cũng được, tập đoàn sẽ hỗ trợ phí thuê nhà!”
Tất nhiên là có, tôi nghĩ bụng. Nhưng không thể hiện ra mà chỉ chau mày, nhìn về phía Khang, người bạn cùng phòng đang bị tóm chặt, ngồi ở góc.
“Hãy nghĩ thêm về nó, đó là phúc lợi thứ bảy. Còn nhiều phúc lợi khác nữa như chế độ tử tuất, thai sản, sinh nhật,... cậu có thể tham khảo thêm danh sách phúc lợi cho Intern và cho nhân viên chính thức ở mặt này.”
“Intern ạ?”
Ông ta gật gù:
“Đúng rồi, sau buổi hôm nay cậu sẽ là intern. Khi đủ 2 tháng kinh nghiệm và tham gia ít nhất 3 nhiệm vụ, cậu sẽ trở thành nhân viên chính thức - Fresher - với nhiều đãi ngộ tốt hơn.”
“Vậy thì cháu có thể rời đi không… hay là…sẽ phải làm nó cả đời?”
“Mọi trục xuất sư có thể xin nghỉ bất cứ lúc nào sau 1 năm kể từ ngày làm chính thức, tức ít nhất 1 năm 2 tháng kể từ khi ký kết thành intern. Nhưng cậu biết đấy, đây không phải là một công việc bình thường, những thứ cậu được đào tạo, những khả năng cậu được phát triển, những thông tin cậu đã biết, những gì cậu đã nhìn thấy,... tất cả đều là rủi ro cho tập đoàn hoặc thậm chí cả hệ thống này nếu nó không còn chịu sự quản lý. Vì vậy chúng tôi sẽ phải có một chút can thiệp để sau khi một nhân viên rời đi, mọi thứ vẫn được đảm bảo trơn tru.
Nên như tôi đã nói, hãy giữ kín danh tính thật của mình và của những người cậu biết. Tôi là một người liên lạc, đó là một vị trí đặc biệt trong tổ chức, cậu thuộc trách nhiệm của tôi nên tôi biết cậu, nhưng tất cả người liên lạc khác, trục xuất sư, triệu hồi sư, những người làm giấy tờ,... đều không biết cậu thực sự là ai. Họ chỉ biết tên thật hoặc là biệt hiệu, còn sợi chỉ nối giữa hai đầu nút thì chỉ một số vị trí đặc thù mới nắm được. Hãy lưu tâm vì nó sẽ có lợi cho cậu khi ‘nghỉ hưu’, quá nhiều thông tin bị rò rỉ thì sự can thiệp để vá lại sẽ càng cực đoan hơn!
Thường thì các nhân viên của tập đoàn sẽ hướng đến việc rời đi thông qua một chiến công quan trọng. Lúc này để tri ân, tập đoàn sẽ dành một khoản chi phí lớn hơn để sự ‘can thiệp’ trở nên khéo léo, mượt mà và dễ chịu hơn với nhân viên đó. Sau cùng thì, tập đoàn luôn muốn nhân viên của tổ chức tin là họ không bị trói buộc trong công việc này mãi mãi. Vậy đó, cậu còn gì thắc mắc không?”
Tôi lắc đầu.
047 đặt một tờ giấy màu trắng có kích cỡ A4, nhìn rất dày và cứng lên mặt bàn. Trên tờ giấy có logo của The Planet màu xanh rêu và mấy dòng chữ đen viết bằng thứ ngôn ngữ tượng hình khó hiểu. Ông ta rút một cây bút máy từ trong cặp táp ra, thân đen bóng với phần gài mang hoạ tiết đầu nai mạ vàng.
“Ngón cái.” 047 nói, tôi đưa ngón tay ra. Ông ta đặt lên đuôi cây bút, một cây kim bé bật từ đuôi bút đâm vào ngón tay tôi. Máu trên ngón tay tôi được rút vào ống mực khi ông ta kéo con nai dọc theo thân bút:
“Cậu Võ Nha Trang!” Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nội lực. “Khi cậu đặt bút viết, khi máu cậu chảy trên mặt giấy này, là hợp đồng chính thức có hiệu lực, cậu đã trở thành nhân viên của The Planet. Việc này đồng nghĩa rằng tính mạng của cậu sẽ nằm trong tay các lãnh đạo, theo đúng nghĩa đen. Họ chỉ cần muốn là cậu sẽ lập tức chết! Nhưng tất nhiên họ sẽ không vô lý đoạt mạng nhân viên của mình, thường chỉ có hành vi phản bội mới bị trừng phạt nặng như vậy. Nên tuyệt đối ghi nhớ trung thành với tập đoàn!”
Khoa và Minh đã từng cảnh báo, tôi cũng đã bấm bụng sẵn sàng cho chuyện này.
“Giờ cầm lấy cây bút, viết một dòng bất kỳ lên đường kẻ ngang nằm cuối trang giấy để hoàn thành ký kết.”
“Dòng bất kì sao?”
“Cái gì cũng được, một câu cửa miệng, một châm ngôn ưa thích, một đoạn trích kinh thánh, một tuyên ngôn nhân quyền hay gì cũng được.”
Tôi chợt nghĩ đến một câu trong bài rap của DSK, đặt bút viết, mực đỏ tuôn trên trang giấy:
“Thấy được cái sự hỗn loạn trong yên bình để điềm đạm trong cơn bão.”
Nắp bút đóng. 047 đưa bàn tay ra, tôi cũng vậy. Cái bắt tay thể hiện một giao kết đã được thực hiện, cảm giác lạnh sống lưng bơi giữa kẽ tóc gáy của tôi. Những con chữ và thông tin trong tập giấy trước mặt lũ lượt kéo nhau, mỡ hộp não tôi, xếp hàng bước vào tâm trí, sau đó chúng bốc cháy như tự xoá bỏ sự tồn tại của mình. Sinh vật với đôi tay dài ngoằng rời khỏi Khang, chui xuống bóng của 047. Ông ta mỉm cười, tan rã ra thành các mảng khói rồi biến mất vào không khí.
Khang bật dậy, khuôn mặt thất thần nhìn tôi. Suy nghĩ đầu tiên của cậu ta là với tay tắt bếp gas nhưng nó đã tắt tựa bao giờ.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
