ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 80
Sát nhân trong Chiến Thiên Học Viện.

Quyền đầu chưa thể thu về, phía sau còn bị kẻ thù tập kích. Mạnh Lực trong lúc nguy cấp không hề hoảng loạn, hắn nhếch mép cười mỉm.

-Thần thông thiên phú Nộ Tượng Chấn Địa.

Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội khiến cho hai tên kia thân thủ không vững vàng trong lúc sơ ý để Mạnh Lực vùng thoát đồng thời còn đáp trả kẻ đánh lén kia một quyền đau điếng khiến hắn nằm vật xuống đất.

-Là Dị Tượng Thần Thông.

Thần thông cũng có dăm bảy loại, thông thường nhất là Hóa Thân Thần Thông Huỳnh Tảo đã nhìn thấy không ít. Biến đổi một phần hay thậm chí là cả cơ thể trở thành yêu thú nhằm lợi dụng sức mạnh của yêu thú mà vũ giả thu nạp Cốt Tủy.

Còn thần thông thiên phú của Mạnh Lực lại có phần hiếm hơn, Dị Tượng Thần Thông có năng lực khống chế một phần nào đó các nguyên tố trong tự nhiên vô cùng lợi hại. Hắc Xà Thôn Thiên của hắn có lẽ cũng thuộc vào dạng này mặc dù chính Nhị Sư Tôn cũng không thể khẳng định.

Thứ cuối cùng lại càng trân quý hơn cả đó chính là Lĩnh Vực Thần Thông trên thế gian này hiếm ai có được. Nếu bất cứ thế lực nào tìm ra kẻ sở hữu thần thông này sẽ không tiếc tất thảy chiêu mời bằng mọi giá. Kẻ duy nhất Huỳnh Tảo tận mắt chứng kiến cho tới lúc này là Băng Vực của Bạch Khởi.

-Đám rác rưỡi này dám vô lễ trước mặt bổn thiếu.

-Thần thông thiên phú Truy Phong Song Sí.

Liễu Vũ Hà từ kinh ngạc chuyển qua phẫn nộ, Cốt Lực bùng phát hiện ra vũ thú tam phẩm Thanh Phong Ưng. Nhưng điều khiến kẻ khác phải hâm mộ là cặp song sí phía sau lưng hắn, Liễu Vũ Hà có năng lực mà nhân loại trên thế gian không ai không ao ước… phi hành.

-Ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của thanh Liễu Kiếm của Liễu gia ta.

-Hay lắm, Liễu Kiếm sắc bén phối hợp cùng thần thông thiên phú phi hành Liễu thiếu gia sẽ dễ dàng làm gỏi bọn chúng.

Trông thấy Liễu Vũ Hà đích thân ra tay đám lâu la không khỏi hò reo vùi mừng trợ chiến.

-Đại ca làm sao đây, đệ chưa từng đánh với kẻ nào biết bay a.

-Được rồi, đệ lùi lại đi. Để ta tiếp hắn.

Huỳnh Tảo rốt cuộc cũng chịu động thân, lần đầu chứng kiến thần thông phi hành khiến hắn không khỏi lấy làm kinh ngạc. Kẻ địch như vậy không phải lúc nào cũng bắt gặp, Huỳnh tảo khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm hoi này.

-Tới đi, thực lực của ngươi không phải chỉ nằm tại miệng lưỡi chứ.

-Không biết sống chết, bản thiếu một kiếm phế ngươi.

Liễu Vũ Hà thần tình giận dữ bất quá hắn thực lực quả thật không tồi, khoảng cách hơn hai mươi bước chân nhưng chỉ trong nháy mắt đã thu hẹp, mũi kiếm đã ở ngay trước mắt Huỳnh Tảo.

-Đại ca cẩn trọng!!!

Tốc độ kinh hoàng mà ngay cả yêu thú cũng phải chào thua khiến cho Mạnh Lực nội tâm sinh bất an. Nhưng Huỳnh Tảo không phải là kẻ ngốc, cương khí mềm mại uốn lượn nhưng lại càng cuồn cuộn không dứt, hắn nâng lên Hỏa Vân Đao thành công chống đỡ.

-Kiếm của ngươi tuy nhanh nhưng lực lượng vẫn thua xa Mạnh Lực, không phải ngươi nói một kiếm giết chết ta sao. Quả nhiên công phu miệng lưỡi của Liễu thiếu gia mới thật sự là đệ nhất thiên hạ.

Nhất kiếm thất bại, bị một tên Vũ Binh trung kì trêu chọc làm cho Liễu Vũ Hà càng căm phẫn.

-Súc sinh, nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì bản thiếu thành toàn cho ngươi.

-Thuấn Phong Sát Kiếm.

Xích cấp vũ kĩ Thuấn Phong Sát Kiếm là vũ kĩ lừng danh của Liễu gia, tuy đã qua nhiều năm Liễu gia ngày càng lớn mạnh, thu nạp không ít lợi hại vũ kĩ nhưng người trong gia tộc thế hệ kế cận gần như kẻ nào cũng đã từng luyện qua môn vũ kĩ này.

Liễu kiếm vốn mảnh khảnh khó nhìn nay lại dường như tan biến vào hư vô. Chiêu kiếm này thực chất là sát chiêu, vô cùng hòa hợp với thần thông thiên phú Truy Phong Song Sí của hắn, tốc độ được đẩy nhanh lên nhiều lần.

Huỳnh Tảo lâm nguy không hoảng hốt, nhanh như cắt lùi lại phía sau ba bước.

-Ha ha ha tên ngu xuẩn, kiếm chiêu của bản thiếu còn chưa xuất ra mà ngươi đã hoảng sợ bỏ chạy a. Tất cả cố gắng của ngươi cũng đều vô ích mà thôi, tốc độ của ta lúc này đã tương đương võ giả Vũ Trưởng.

-Nhiều lời. Thần thông thiên phú Hắc Xà Thôn Thiên.

Hắc Xà vũ thú bao chùm lấy Huỳnh Tảo bên trong, xà khẩu há lớn. Trường lực hấp kinh khủng toàn lực tập trung lên người Liễu Vũ Hà.

-Cái gì? Súc sinh này cũng có Dị Năng Thiên Phú.

Song sí mỏi nhừ vì cố sức chống lại hấp lực, Liễu Vũ Hà nghiến răng ken két. Đế vương hùng dũng trên cao nhìn xuống ngạo nghễ ấy vậy mà con sâu cái kiến dưới chân lại dám âm mưu kéo hắn xuống vũng lầy bẩn thỉu, hèn kém.

-Liễu Vũ Hà ngươi song sí lợi hại lắm sao, đối với ta chúng không khác gì cánh gà nha. Khi bắt được ngươi rồi lão gia ta phải cắt chúng xuống nếm thử một chút mĩ vị.

-Hảo. Cánh gà nướng lên là thơm nhất, đại ca phải để lại cho đệ một bên a.

Hai tên vô sĩ kẻ nói người họa làm cho Liễu Vũ Hà tức muốn hộc máu. Hắn trong một thời thần liền nở nụ cười độc ác, buông bỏ hoàn toàn kháng cự để mặc nhục thể bị thần thông hấp vào.

-Súc sinh ngu xuẩn, hấp lực của ngươi quả thật có một chút lợi hại nhưng lần này lại quay qua phản chủ rồi.

Thuận theo hấp lực tốc độ của hắn càng được đẩy lên cao, Liễu Vũ Hà nghĩ tới diễn cảnh lưỡi kiếm của hắn đâm xuyên qua người Huỳnh Tảo càng khiến máu huyết trong người sôi lên vì sung sướng.

-Không sai, kẻ xuẩn ngốc như ngươi thật không dễ tìm thấy.

-Đổi hướng cho ta.

Mưu kế của hắn sớm đã nằm trong tiên đoán của Huỳnh Tảo, vũ thú đầu lâu trườn xuống bàn tay của hắn. Hấp lực vốn dĩ chỉ có thể nương theo một đường hướng về phía kẻ thù nào ngờ lại đổi hướng.

Mọi chuyện chỉ diễn ra chỉ trong tích tắc, Liễu Vũ Hà có lợi hại tới đâu cũng khó lòng không chế vũ kĩ được nữa. Đợi đến khi hắn hồi tỉnh thì kinh hãi nhận ra Liễu Kiếm quả thật đã đâm xuyên qua thân người, nhưng tiếc thay kẻ thế mạng chính là hai tên lâu la đi theo hắn.

-Ta… ta không… không cố ý giết người a…

Hai tên nịnh hót vẫn không dám tin kẻ mất mạng là chúng, song mục vẫn mở lớn nhìn chằm chằm Liễu Vũ Hà thập phần kinh hãi. Giết hại đồng môn là trọng tội không thể tha thứ, việc này mà bị phanh phui Liễu Vũ Hà khẳng định không thể trốn thoát.

-Là các ngươi, bọn hắn chết là do các ngươi giết. Ta sẽ đem việc này báo lên Phùng giáo quan, khiến cho các ngươi sống không bằng chết.

-Liễu sư huynh, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi đi dễ dàng vậy ư?

Liễu Vũ Hà kinh hãi đoán ra ý định muốn giết người diệt khẩu, hắn không nói nữa lời thôi động thần thông thiên phú phi hành.

-Chỉ cần ta rời khỏi đây, bên ngoài có không ít đệ tử. Bọn chúng có gan bằng trời cũng không dám truy sát ta.

Tiếc thay Huỳnh Tảo không để ý định đó trở thành hiện thực, hắn ra tay trước một bước đạp Linh Xà Bộ Pháp. Liễu Vũ Hà sớm đã sợ mất mật còn đâu ý chí chiến đấu, Huỳnh Tảo xuất kì bất ý một đao chém xuống trước cả khi Liễu Vũ Hà kịp thời bay lên.

-Dám chọc vào bản thiếu gia, ngươi đáng chết.

-Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ? Giết người là trọng tội đó. Hay là tạm thời chôn xác bọn chúng ở đây, đợi đêm xuống không ai nhìn thấy lại lén mò tới mang đi phi tang.

Mạnh Lực quả nhiên cũng không phải hạng quần là áo lượt, ngay tức khắc đã nghĩ ra kế phi tang chứng cứ rồi.

-Không cần, làn vậy quá phiền phức. Với lại ban đêm trong Chiến Thiên Học Viên có không ít đệ tử canh gác, muốn thần không hay quỷ không biết mang theo ba thi thể là chuyện không tưởng.

-Tiểu Hắc, đệ giúp ta thu dọn xác bọn chúng a.

Con rắn nhỏ trườn ra, Mạnh Lực nhìn qua yêu xà thon gọn chỉ chừng hai ngón tay trong đầu không khỏi dâng lên tia không tin. Nếu Huỳnh Tảo gọi ra một đầu cự xà một ngụm tiêu hóa toàn bộ thì còn đáng nói, mà đằng này…

Hắc Xà rất có linh tính nhận thấy vẻ mặt khinh bỉ của Mạnh Lực, Tiểu Hắc liếm liếm môi. Xà khẩu mở lớn, cảnh tượng tiếp theo diễn ra khiến cho một kẻ từng giết người như Mạnh Lực cũng không khỏi lảo đảo lùi về. Hắn ngồi phịch xuống đất toàn thân run rẫy, miệng mấp máy muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng động.

26

6

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.