ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 69
Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Không thể khuất phục tiêu sư đầu hàng, kẻ cầm đầu thổ phỉ cảm thấy chính hắn không khác gì tự tát vào mặt mình. Phẫn nộ kéo lê đại chùy dưới chân, hắn muốn tự mình nghiền nát không chỉ là thể xác mà còn là dũng khí của bọn chúng thứ khiến hắn chướng tai gai mắt.

-A…

-Có chuyện ngoài kia?

Nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài vọng vào, hắn không khỏi có chút lo lắng.

-Bẩm báo lão đại, có một tên nhãi ranh từ đâu xuất hiện đang làm loạn.

-Chỉ là một tên nhãi ranh các ngươi còn không mau kết thúc sớm a.

Không phải viện binh từ Hỏa Nham Thành đuổi tới khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Vừa muốn tiếp tục lao vào vòng chém giết thì…lộc cộc…lộc cộc. Đầu lâu của một tên hạ nhân bay tới lăn lông lốc dưới chân hắn.

-Muốn kết thúc ta… đúng là nằm si nói mộng.

Huỳnh Tảo một người một đao giết vào, cuối cùng cũng giáp mặt với tên thổ phỉ cầm đầu. Tên thổ phỉ không dám tin vào những gì hắn nhìn thấy. Trước mắt hắn là một thiếu niên nhưng trên tay lại cầm chiến đao rĩ máu. Trên đường tới đây dưới chân của thiếu niên này đều là xác người nằm la liệt.

-Ngày hôm nay ta sẽ vì dân trừ hại, giết một tên ma đầu như ngươi để làm gương cho kẻ khác.

-Tiểu huynh đệ mau chạy đi, kẻ này tâm tính đa đoan khó lường. Những kẻ chết dưới tay hắn kết cục đều rất thảm.

Lưu Tử trọng thương nén đau hét lớn cảnh báo, hắn nhận ra Huỳnh Tảo cảnh giới. Vũ Binh sơ kì Cốt Lực sợ rằng chưa đạt được một nữa so với tên man rợ kia.

-Có hối hận thì cũng đã muộn, tiểu tử ngươi đã giết nhiều huynh đệ Liệt Ưng Bang chúng ta như vậy thì đừng mong rời khỏi đây.

Liệt Ưng Bang bang chủ không thể trơ mắt đứng nhìn bang chúng người người ngã xuống. Tả thủ thần lực kinh người, nhẹ như không nhấc lên cự chùy nặng cả trăm cân không chút ngần ngại giáng xuống. Mục đích của hắn không gì hơn ngoài muốn Huỳnh Tảo tan xương nát thịt.

Huỳnh Tảo chân đạp bộ pháp lướt nhanh tới người hắn, cương khí dũng mãnh có thể lấy cứng chọi cứng với Vũ Binh hậu kì mà không rơi vào thế hạ phong.

-Súc sinh, vậy mà có thể chặn một đòn của ta.

-Một đòn thì sá gì, tính mạng của ngươi bản công tử nhận lấy.

Hắn trố mắt kinh ngạc. Huỳnh Tảo xoay người một vòng, đao pháp tinh chuẩn cũng xoay trên cự chùy, lưỡi đao sắc bén sắp chém thẳng vào yếu hầu của hắn. Vội buông tha vũ khí, tên cầm đầu thổ phỉ vừa thoát chết trong gang tấc liền thu hồi thái độ khinh khi ban đầu.

-Tiểu tử ngươi phải chết. Lãnh Ưng Trảo.

Hình thể to lớn cùng ưng trảo bạo liệt, tên thổ phỉ trảo đầu muốn cắt phăng đi đầu lâu kẻ thù.

-Quá đơn điệu, ngươi không đủ tư cách trở thành đá mài dao cho bản công tử.

Hỏa Vân Đao bén nhọn đánh tới trước mặt, tên thổ phỉ tràn ngập tin tưởng nâng lên đôi ưng trảo chống đỡ. Với thần thông thiên phú này nói không ngoa ngay cả mũi tên thông thường cũng khó lòng để lại một vết xước.

-Đi chết đi.

Sự thật tàn khốc, không có nổi một môn vũ kĩ, cùng với công kích liều chết của hắn Huỳnh Tảo liền biết chắc rằng phần thắng đã sớm ngã ngũ. Dù cách biệt thực lực về cảnh giới nhưng cự chùy thể xác sao có thể chống đỡ trước Hỏa Vân Đao nhị phẩm đây.

Hỏa Vân Đao không hề đụng phải bất kì cản trở nào, trước ánh mắt hoảng sợ cùng cực của hắn. Lưỡi đao vô tình trảm xuống để lại một đường máu bắt đầu từ giữa trán kéo dài xuống tận thắt lưng. Kết cục của hắn Huỳnh Tảo không muốn bận tâm đến, lau sạch vết máu, tra Hỏa Vân Đao vào vỏ. Thiếu niên song mục sắc bén quét quanh làm cho những tên thổ phỉ kia không khỏi sợ hãi, thi nhau vứt bỏ vũ khí tẩu thoát.

-Hắn…hắn vậy mà có thể giết chết Liệt Ưng Bang bang chủ…

Lão dong binh song mục mở to vạn phần kinh ngạc, thân thể hắn đã suy yếu tới cực điểm nhưng tự biết hoàn cảnh lúc này không thích hợp để hắn an nhàn tịnh dưỡng. Cơn thống khổ không ngừng tàn phá, nhưng với tâm trí của kẻ được trui rèn qua vô số lần vào sinh ra tử, Lưu Tử sau một lúc nhăn mặt đã có thể tự mình đứng dậy.

-Lưu đại ca, để đệ dìu huynh qua.

Dong binh đoàn còn lại năm người, có thể nói là tổn thất thảm liệt. Đó chính là nguy cơ mà bất kì tiêu sư nào cũng có thể gặp phải. Huynh đệ bao nhiêu năm đồng cam cộng khổ nay lại trở thành thi thể không hồn, Hội Hữu dong binh đoàn ai ai cũng không kiềm được sự thương sót.

-Người thì cũng đã không còn, nghiệp dong binh là vậy ai cũng khó lòng tránh khỏi. Sau khi mang chuyến hàng này trở về thì chia cho thân nhân của những huynh đệ tử nạn thêm năm thành.

Lưu Tử sớm đã không ít lần tận mắt chứng kiến huynh đệ bị thổ phỉ giết chết, thảm cảnh này dù hắn nhiều lần nếm trãi những cũng không tránh khỏi cay đắng nổi lòng.

-Đa tạ thiếu hiệp trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, Lưu Tử dám lấy tính mạng ra để đảm bảo sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi.

-Lưu huynh nói quá lời, ta tình cờ đi ngang qua nhìn bọn thổ phỉ kia không vừa mắt nên mới xuất thủ. Còn ân nghĩa… ta không dám nhận a.

Huỳnh Tảo chú ý tới vết thương trên ngực vẫn còn rĩ máu không khỏi bội phục Lưu Tử tâm tính rắn rõi. Nếu là người thường chỉ cần thụ phải một nữa thương thế như hắn e rằng đã lăn ra bất tỉnh, khó lòng chỉ biểu hiện một chút nhăn mặt kia.

-Vết thương này…

-Không sao, không sao. Tại hạ vẫn còn Liệu Thương Đan, còn khả năng chống chịu tới Hỏa Nham Thành.

Lưu Tử đưa viên đan dược trắng ngà vào miệng, lời hắn nói quả không sai. Chỉ sau nữa canh giờ ba đường rạch dài do ưng trảo gây ra đã hồi phục đôi chút, huyết tinh không còn giàn giụa như trước nữa.

-Liệu Thương Đan này công dụng thật ghê gớm, so với thứ dược liệu tộc nhân ta đắp lên hiệu lực cũng phải gấp mười lần a. Quả nhiên không hổ danh là đại thành, một tiêu sư đã có thể nắm giữ thứ dan dược quý giá này.

Nhận thấy Huỳnh Tảo anh mắt không rời Liệu Thương Đan là cho Lưu Tử cũng cảm thấy kì lạ.

-Thiếu hiệp chưa từng thấy qua Liệu Thương Đan đi?

-Không giấu gì Lưu huynh, ta xuất thân tại một điền trang nhỏ ở rất xa về phía Bắc. Nơi đó đan dược không phải là thứ dễ dàng nhìn thấy.

Huỳnh Tảo không hề giấu diếm bởi vì trong lòng hắn Cốt Thảo Điền Trang chính là nhà, là nơi nuôi dưỡng cả Huỳnh gia mấy ngàn nhân khẩu. Hắn nội tâm không hề sinh ra tâm tư vì xuất thân mà thua kém kẻ khác, thậm chí dựa vào hoàn cảnh đặc thù như vậy càng khiến hắn tâm tính càng trở nên kiên định.

Lưu Tử khi biết xuất thân của Huỳnh Tảo lại càng tỏ ra nể phục, vũ giả và tài nguyên là hai thứ không thể tách rời. Hắn cũng là kẻ luyện võ nên lại càng hiểu rõ, vũ kĩ, đan dược, binh khí… thứ nào cũng có giá trên trời. Một người xuất thân từ vùng quê hẻo lánh chín thành là thiếu thốn đến cực điểm, nhưng Huỳnh Tảo lại có thể luyện ra một thân thực lực cao cường vượt hai tiểu cảnh giới giết người không phải là điều ai cũng làm được.

18

3

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.