Chương 66
Ma luyện để đột phá.
Một mình lịch lãm trong Thanh Thiên Lâm không phải là chuyện hiếm thấy, nhưng với một kẻ Vũ Binh sơ kỳ như Huỳnh Tảo thật sự không dễ bắt gặp.
Huỳnh Tảo treo mình trên ngọn cây đồng thời dùng một ít thanh thủy để tẩy đi mùi vị quanh người. Thanh Thiên Lâm đêm xuống còn nguy hiểm hơn ban ngày bội phần. Nhân loại không được trời sinh hoạt động trong bóng tối, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc không ít yêu thú săn mồi xuất hiện.
-Tốt lắm, bây giờ chính là lúc thích hợp để ma luyện. Tảo nhi, ngươi có biết tại sao tới lúc này mà cảnh giới của ngươi lại một mực dậm chân tại chỗ không?
Nhị sư tôn nói ra cũng chính là điều khiến cho Huỳnh Tảo băn khoăn. Theo lời phụ thân từng nói, Vũ Binh muốn đột phá điều kiện tiên quyết chính là Cốt Lực ẩn trong cốt cách đạt tới đỉnh phong. Kết hợp với ma luyện sẽ kích phát chúng tới mức triệt để vô tình khiến cảnh giới cũng từ đó mà đột phá giới hạn.
Cốt Lực trong người Huỳnh Tảo sau khi thi triển thần thông thiên phú Hắc Xà Thôn Thiên thôn phệ máu huyết của Văn gia Vũ Binh trung kỳ vốn đã đạt tới tình trạng đỉnh phong. Sau khi cùng Bạch Khởi một hồi sinh tử quyết chiến Huỳnh Tảo biết được cánh cửa ngăn cản hắn đã vô cùng buông lỏng. Nhưng dù có hấp thụ bao nhiêu Cốt Lực đi chăng nữa, tựa như trước mắt hắn là một đại khảm không thể công phá.
-Nguyên nhân sâu xa có lẽ là do Tam Linh Thần Thể của đồ nhi?
-Không sai. Kẻ mang Tam Linh Thần Thể có được sức mạnh kinh người nhưng đồng thời đó cũng chính là đại khảm được thượng thiên cố tình sắp đặt.
Tam Linh Thần Thể có được khả năng đồng tu Cốt, Bì, Huyết tam đại lực lượng chủ chốt. Thi triển cùng lúc ba loại vũ kĩ cùng càng nhiều thủ đoạn long trời lỡ đất. Nhưng trời cao công bằng với chúng sinh, ngươi có càng lợi hại thì ngăn trở đối với ngươi lại càng lớn. Kẻ mang thần thể trong người bất đắc dĩ phải đồng tu chính những lực lượng đó. Chỉ cần một bên không tiến triển đồng đều thì cảnh giới của ngươi sẽ mãi mãi không thể tiến lên nữa bước.
-Vậy thì đồ nhi cũng sẽ tu luyện ra Bì Lực cùng Huyết Lực là mọi chuyện sẽ như thuyền gặp gió thông thuận mà thôi.
-Hừ. Ấu trĩ, có được Tam Linh Thần Thể không đồng nghĩa với việc thiên phú sẽ xuất chúng theo. Ngươi chỉ luyện ra Cốt Lực mà bỏ ra trên dưới mười năm, Bì Lực, Huyết Lực sẽ còn phải hao tốn bao nhiêu thời gian ngươi có từng nghĩ đến chưa?
Yên Nhiên nhị sư tôn không chút giấu diếm, từng lời nói của nàng tuy rằng không dễ nghe nhưng lại thập phần đúng đắn. Cốt Lực để đạt tới tình trạng này Huỳnh Tảo đã phải hao phí hơn mười năm cùng trăm lần Toái Cốt đau đớn mới có không dễ dàng có được. Vậy thì để đột phá lên Vũ Binh trung kì không lẽ hắn phải hao phí thêm hai mươi năm nữa ư.
-Tam Linh Thần Thể nói không ngoa chính là cái hố không đáy, để đổi lấy thực lực bọn chúng cũng phải tiêu tốn vô số tài nguyên khiến thế lực tầm thường khó lòng bồi dưỡng.
-Nhưng ngươi xem như vận số vô cùng tốt, tốt tới mức nghịch thiên. Thần thông thiên phú thôn phệ kia chính là lời giải tốt nhất.
Nàng từ đầu đã nhận ra hắc động xuất hiện mỗi khi Huỳnh Tảo thi triển thần thông không chỉ thôn phệ Cốt Lực mà còn gặm nhắm tất thảy tính mạng của kẻ không may gặp phải. Sinh mạng lại là căn nguyên không chỉ của Cốt Lực, nếu như hấp thụ thứ tinh hoa này Huỳnh Tảo có thể nhanh chóng luyện thành Bì Lực cùng Huyết Lực. Lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi tăng trưởng cảnh giới.
-Đừng nhiều lời nữa, đêm nay ngươi phải tóm được một đầu Tứ Dực Biên Bức. Loại yêu thú này chính là cực hạn của Vũ Binh sơ kỳ, ban đêm lại là lúc chúng phát huy năng lực mạnh mẽ nhất không được xem thường.
Huỳnh Tảo nhìn chằm chằm vào thân cây èo uột nhưng tán lá lại cực kì xum xuê cách hắn không quá năm mươi bước chân. Thân cây thiếu sức sống, dưới gốc cây lại khô cằn trơ ra cả rễ, trái ngược với vẻ ảm đạm đó phía trên lại rợp một mảng lá cây dày đặc lớn tới mức che lấp cả ánh trăng.
-Tới lúc rồi.
Cơn gió lạnh lẽo từ hướng Bắc thổi qua, lá cây rung lên rào rạt. Quang cảnh tiếp theo không phải kẻ nào cũng có cơ hội tận mắt chứng kiến. Hàng vạn “chiếc lá” rời khỏi cành, chúng không theo lẽ thường mà rơi xuống đất. Những chiếc lá mở ra đôi mắt nhìn thấu mà đêm, sau lưng giương lên hai cặp cánh lớn gấp ba lần chính cơ thể của chúng.
-Tứ Dực Biên Bức, nơi đây số lượng của bọn chúng không thể ít hơn mười vạn đầu. Nhị sư tôn, đồ nhi thật sự phải đánh giết bọn chúng hay sao?
Huỳnh Tảo thầm đổ mồ hôi lạnh, không nói tới mỗi đầu trong số chúng đều rất khó đánh giết. Chỉ cần từng này yêu thú cũng đủ để đè chết hắn, một thành cơ hội để chống trả là điều không thể.
-Tiểu Tảo Tảo đừng lo a, vi sư đương nhiên sẽ không để đồ nhi ngoan của ta lao đầu vào chỗ chết rồi.
Đại sư tôn Kiều Vận mị hoặc lên tiếng, nàng đầu ngón tay thanh mảnh búng ra một luồng khí đỏ nhắm trúng một đầu Tứ Dực Biên Bức vừa bay qua trước mắt hắn.
-Đồ nhi ngoan, đầu yêu thú này đã trúng mị lực của ta rồi.
Huỳnh Tảo đầu óc nhanh nhẹn liền hiểu ra ý đồ của nàng, hắn nhanh chóng chạy thục mạng. Mãi tới khi không còn thấy cái bóng khổng lồ của đàn yêu thú kia nữa thì mới dám dừng bước.
Phía sau đầu yêu thú vừa trúng mị thuật của đại sư tôn vẫn bám sát không rời, yêu thú sơ kỳ linh trí chỉ bằng hài tử ba tuổi. Đương nhiên là không có hài tử nào có thể ngó lơ dụ hoặc từ kẹo ngọt rồi. Tứ Dực Biên Bức mặc kệ bản thân bị tách ra khỏi đàn lớn, một đường đuổi theo Huỳnh tảo tới tận nơi đây.
-Vi sư chỉ ra tay tới đây thôi, việc còn lại phải dựa vào thực lực của ngươi rồi.
-Tạ ơn sư tôn, đồ nhi sẽ không khiến hai người phải thất vọng.
Huỳnh Tảo rút ra chiến đao, bên kia Tứ Dực Biên Bức vừa thoát khỏi mị lực trong đầu vẫn còn mê muội chưa tan. Thừa cơ hội đó, Huỳnh Tảo thi triển Linh Xà Bộ Pháp tựa như xà loại lướt trên lá khô không gây ra tiếng động nhanh như cắt đánh tới.
-Ta vậy mà đánh trượt.
Hỏa Vân Đao chém qua khoảng không mờ mịt, Huỳnh Tảo nhanh chóng trở người nhìn lại. Tứ Dực Biên Bức tại trong khoảng khắc chiến đao chém tới lấy lại thanh tỉnh, lợi dụng ưu thế tuyệt đối từ bốn cánh sau lưng. Yêu thú chỉ cần một cái nháy mắt đã phóng người lên cao tránh qua lưỡi đao chết người kia.
-Khà khà khà hay lắm, nếu ngươi chịu thua quá sớm vậy chẳng phải thiếu gia ta uổng công tự mình tìm tới đây để ma luyện sao.
Cốt Lực mạnh mẽ thôi động Cương Khí bao chùm lấy chiến đao.
Hoành đao đỡ lấy miệng máu. Có cương khí bao phủ, Hỏa Vân Đao dễ dàng chống chịu trước một kích toàn diện của Tứ Dực Biên Bức mà không hề run rẫy.
-Yêu thú chết tiệt, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi.
Huỳnh Tảo đẩy mạnh chiến đao hất văng Tứ Dực Biên Bức ra xa. Cương khí phát ra càng thịnh, hắn chân đạp Linh Xà Bộ Pháp phóng người tới.
Tứ Dực Biên Bức từ trong miệng phát ra thanh âm xem thường, trước mắt yêu thú như nó thì tốc độ của nhân loại kia cùng một đầu ô quy không hề khác nhau là mấy. Tứ dực sau lưng mở rộng, yêu thú muốn tránh né một chiêu này đông thời lợi dụng bóng đêm phản công.
-Ngươi chạy đi đâu, còn không trở lại cho bản thiếu gia.
-Hắc Xà Thôn Thiên.
Vũ Thú khổng lồ bao bọc lấy nhục thể của hắn, miệng xà mở lớn xuất hiện một luồng hấp lực khổng lồ. Bất ngờ bị tập kích Tứ Dực Biên Bức không kịp trở người, một vầng sáng nhanh như cắt lướt qua. Hai đôi cánh sau lưng bỗng nhiên đứt đoạn, yêu thú gào thét trong đau đớn ngã quỵ xuống đất.
Huỳnh tảo lạnh lùng đẩy mạnh hấp lực, giống như lúc hắn hấp đi tinh hoa sinh mệnh của gã đệ tử Văn gia. Một luồng khí huyết từ người Tứ Dực Biên Bức dần quyện lại thành một dòng chảy nho nhỏ từ từ tiến vào trong miệng Vũ Thú.
-Được. Tảo nhi mau đi tìm một nơi yên tĩnh luyện hóa tia sinh mệnh kia, vi sư sẽ chỉ ngươi phương thức nhập môn tu luyện Bì Lực.
Không dám nán lại quá lâu, Huỳnh Tảo nhanh chân rời đi tìm tới một hang động đã phát hiện trước đó. Tiểu Hắc bên ngoài cảnh giới trong khi Huỳnh Tảo đả tọa bên trong dần dần tiêu hóa.
54
4
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
