Chương 58
Sương tan, khí tức đối trọi.
Toàn trường bị một làn sương khói dày đặt phủ kín, khiến cho gia chủ Huỳnh Kiệt cùng ba vị đương gia không hài lòng.
-Nhị đệ, hay là chúng ta đánh tan màn sương này a. Nếu để mọi chuyện tiếp tục diễn ra ta e rằng sẽ xuất hiện bất trắc.
Huỳnh Viên Lực ra chủ ý này một phần cũng vì Huỳnh gia mặt mũi, Bạch Khởi xuất độc chiêu che mắt hẳn đã khiến nhiều người bài xích. Hắn là đại đương gia đồng thời cũng là phụ thân của Bạch Khởi, tự mình đứng ra đề nghị âu cũng là hợp tình hợp lí.
-Không cần, đây là trận đấu của hai người bọn chúng bậc tiền bối không nên nhúng tay vào.
Huỳnh Kiệt phất tay không cho là đúng. Huỳnh Tảo là nhi tử của hắn, nếu như người Huỳnh gia ra tay khác nào trần trụi nói ra bọn họ thiên vị tứ thiếu gia. Càng nhiều hơn là Huỳnh Kiệt thập phần tin tưởng đứa nhi tử này, trên người hắn dường như còn che giấu rất nhiều thứ bí ẩn không thể đoán định được.
Huỳnh Tảo chân đạp Linh Xà Bộ cơ động không ngờ, dù có bao nhiêu băng chông bất chợt đột kích đều không thể chạm đến góc áo.
-Làn sương này quá phiền phức, nếu cứ để mặc hắn lộng hành thì Cốt Lực trong người ta cũng khó lòng chèo chống mãi được.
-Hắc Xà Vũ Thú.
-Hắc Xà Thôn Thiên.
Cuối cùng Huỳnh Tảo cũng không nhịn được mà bộc phát Vũ Thú, thú ảnh Hắc Xà bao trùm lấy chủ nhân bên trong miệng đen ngòm truyền ra âm thanh xì xì của xà loại. Màn sương trước lực hút kinh người của Hắc Xà nhanh chóng bị thôn phệ càng lúc càng nhiều.
-Khí tức này…tại sao Huyết Nhãn Băng Điêu Cốt Lực lại trở nên điên cuồng? Điều này trước kia chưa từng xảy ra a.
Bạch Khởi không ngừng thi triển chiêu thức nhằm đoạt mạng kẻ dám cả gan khiến hắn xấu mặt thì bỗng nhiên nhận thấy Cốt Lực trong người không rõ nguyên nhân bỗng sôi trào dữ dội. Nhưng chưa thể kĩ càng dò xét thì hắn không dám tin vào điều hắn nhìn thấy. Băng sương nơi hắn ẩn thân vốn dày đặt đã thưa thớt dần đến mức bóng dáng của kẻ kia đã hiển lộ ra trước mắt.
Quang khách cuối cùng cũng đã có thể nhìn rõ kết cục không ai không khỏi hít một hơi lạnh. Khắp nơi trên sàn đấu đâu đâu cũng thế băng chông chi chít không khác gì dã thảo sinh sôi trên đồng bằng chỉ có độc nhất nơi Huỳnh Tảo đặt chân vẫn còn toàn vẹn.
-Hai người bọn họ đã ác chiến tới mức nào mới có thể biến chiến trường thành ra như vậy?
Không ít Vũ Trưởng cao thủ cũng không dám tự phụ chính mình có khả năng vượt qua hằng hà xa số bẫy chông này mà không có lấy một vết xây xước. Nhưng Huỳnh Tảo làm được, nam nhân hùng dũng chiến đao hướng xéo xuống mặt đất thân hình được Vũ Thú đại xà bao bọc vẫn hiên ngang bất chấp vô số mũi nhọn hướng về phía hắn.
-Băng sương đã tan, thủ đoạn che giấu đều không còn. Ta thật sự hứng thú muốn biết nhà ngươi dám ở trước mắt ta thi triển thứ vũ kĩ đó hay không đây.
Chiến đao chỉ thẳng Bạch Khởi, thứ vũ kĩ mà hắn nhắc tới không ngoài Hoàng vũ kĩ Vạn Dặm Băng Sát đã gây ra không ít khó dễ. Huỳnh Tảo có thể hùng hồn trước mặt Bạch Khởi thách thức cũng bởi vì đoán được để thi triển vũ kĩ này sợ rằng phải tiêu tốn thời gian rất lâu, nếu không Bạch Khởi cũng không vận dụng Cốt Lực tạo ra màn sương để ẩn thân.
-Khốn kiếp…ngươi dám…
Bạch Khởi lộ ra bộ mặt dữ tợn, hắn thật sự đã bị Huỳnh Tảo nhìn thấu. Vũ kĩ uy lực càng lớn thì Cốt Lực cùng thời gian thi triển cũng tỉ lệ thuận mà tăng lên. Lúc này không có thứ gì che đậy mà lại ngu ngốc thi triển thì có khác nào hắn đứng yên chào mời Huỳnh Tảo đánh tới.
-Tảo nhi thật sự hấp thu Hắc Xà cốt tủy sao?
Ngoại trừ Huỳnh Kiệt thì đại bá, tam thúc, tứ thúc đều trợn mắt há mồm. Mặc dù đã nghe phong thanh từ trước nhưng bọn họ nhất quyết không tin đệ tử đứng đầu dòng chính là thật sự thu nạp cốt tủy của hạ đẵng yêu thú này.
-Đại xà kia sao ta lại nhìn thấy quen quen, không lẽ là phế vật trong phế vật Hắc Xà kia ư?
-Nho nhỏ cái miệng của ngươi lại, cái gì mà Hắc Xà. Huỳnh gia nếu muốn thì dù có thượng đẵng cốt tủy cũng có thể tích liều mình tìm ra làm sao có chuyện để cho thiếu gia nhà bọn họ sử dụng phế phẩm chứ.
Vũ Thú hiện ra không ngoài dự đoán xung quanh nổi lên không ít tranh luận. Huỳnh Tảo do có dự đoán từ trước nên cũng không để những lời lẽ đó vào tai.
Hắc Xà cốt tủy thì sao chứ, năng lực này được chính Tiểu Hắc liều mạng trao cho hắn nếu có thể một lần nữa quay lại hắn cũng sẽ nhất quyết không thay đổi dù có kẻ mạng ngũ phẩm cốt tủy trong truyền thuyết dâng tới cửa cũng vô dụng.
Huỳnh Tảo mỉm cười xoa xoa đầu nhỏ, Tiểu Hắc cuộn mình trong tay áo của hắn vẫn còn đang say ngủ.
-Bây giờ hai ta đã có thể đường đường chính chính đấu một trận thống khoái a.
Hắc Xà Vũ Thú lộ ra nanh độc, miệng đen ngòm mở lớn phát ra thanh âm hướng Bạch Khởi đe dọa.
-Hừ cỏ rác như ngươi mà cũng dám trèo lên ngang hàng với ta ư? Vọng tưởng.
Huyết Nhãn Tuyết Điêu cũng không hề thua kém, tứ chi nhỏ bé nhưng lại vương ra vuốt sắc cùng những chiếc răng sắc nhọn dương oai. Lúc này chân diện mục thật sự của đầu vũ thú này mới dần xuất hiện.
Huỳnh Tảo song mục híp lại, cố nén trong lòng đang dao động bởi hắn đã từng được nhị vị sư tôn nói qua đầu yêu thú kỳ lạ này.
-Huyết Nhãn Tuyết Điêu ngũ phẩm yêu thú.
Trên khán đài dần xuất hiện tiếng rì rào nhưng không ai có thể nhận ra chân diện thật sự của yêu thú. Ngồi trên đài cao đại đương gia nét mặt trầm ngâm muốn nói rồi lại thôi. Dường như hắn trong lòng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
-Ngũ phẩm yêu thú thì sao? Bản thiếu không tin Hắc Xà Vũ Thú lại không đánh bại được ngươi.
Bọn hắn lao vào nhau như hai kẻ điên, băng chông dưới chân bị áp lực đánh tan thành bụi cám.
-Bọn chúng không đơn thuần là giao đấu nữa, ngay cả Cốt Lực cũng xuất hiện dấu hiệu bài xích lẫn nhau. E rằng sau này một đôi song hùng trở thành đối thủ truyền kiếp sẽ ra đời.
Kim Vận đại sư tôn lắc đầu thở dài, trông thấy Vũ Thú hai bên cũng không yếu thế lao vào cấu xé khiến nàng dễ dàng đoán ra số phận của cả hai con người tuổi còn chưa vượt quá đôi mươi.
-Ha ha ha hay, hay lắm mấy năm nay ta cũng là lần đầu chứng kiến Vũ Binh giao đấu mà lại cường hoành tới mức này. Thanh thế do hai tên tiểu tử này gây ra e rằng cũng không thua gì Vũ Trưởng chiến đấu đi.
Phương phó thành chủ mắt già hưng phấn nhìn xuống vũ đài, lão nhìn chăm chăm Huỳnh Tảo như ngắm nhìn bảo vật, trên miệng ha hả cười lớn. Hắn nói không sai, diễn biến trên đó đã vượt xa một trận so tài thông thường. Giả sử nếu một trong hai người bị thay thế bởi những đệ tử đứng đây sợ rằng hắn đã bị giết không dưới mười lần.
Ngược lại hoàn toàn sự hưng phấn của Phương phó thành chủ, cao tầng Huỳnh gia sắc mặt có chút không đúng. Nhất là Huỳnh Viên Lực, ngoài dự đoán của hắn tên nhi tử kia lại mạnh tay như vậy, mỗi chiêu xuất ra đều như muốn lấy đi tính mạng của Huỳnh Tảo.
-Đại ca đừng trách đệ nhiều lời, đệ trước nay không phân biệt nội gia hay ngoại gia đệ tử nhưng tên Bạch Khởi này có chút quá đáng. Khởi nhi sau này chính là nồng cốt quan trọng nhất của Huỳnh gia, đệ không muốn xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
Tam đương gia Huỳnh Tiêu Sầu ngày thường toàn tâm toàn ý nghiên cứu y thư, một lòng chăm nom Y Sư Đường không hề hứng thú chuyện gia tộc đấu đá cũng không thể đứng nhìn hướng đại ca Huỳnh Viên Lực có ý chê trách.
-Cái này…
Đại đương gia cũng chỉ thở dài bất lực, trước hàng ngàn con mắt chú mục vào đấu trường hắn không thể lớn tiếng răn dạy tên hỗn đản kia.
-Keeng…rắc…
Huỳnh Viên Lực bất đắc dĩ dựa lưng trên ghế bỗng nhiên bị tiếng động khác lạ gây chú ý. Trên chủ tọa gia chủ Huỳnh Kiệt cũng không khỏi động dung, tất cả mọi người thất thần.
Không ai tin vào mắt mình, Bạch Khởi kẻ vốn chiếm ưu thế tuyệt đối ra đòn như vũ báo làm cho Huỳnh Tảo chỉ có thể bị động chống đỡ lại bị trọng thương.
-Cái này…không thể nào…Khởi nhi lại…
Huỳnh Viên Lực há hốc. Bạch Khởi một thân bạch y đã bị nhuộm bởi huyết dịch, một vết thương rợn người kéo dài từ bả vai xuống tới tận eo gấu. Bạch Khởi đứng như trời trồng, có lẽ chính hắn cũng không dám tin bản thân lại rơi vào tình cảnh này. Trên tay là bội kiếm bị gãy đoạn, hắn hai mắt thất thần cả người khí tức chập chờn không đồng nhất.
-Không uổng công bổn thiếu gia giúp ngươi đột phá thành nhị phẩm, trình độ sắc bén này e rằng dù có 10 thanh bội kiếm cũng bị mài phế đi a.
Huỳnh Tảo mừng thầm, đối với Hỏa Vân Đao uy lực thập phần hài lòng. Hắn cũng không buồn truy sát bởi vì tỉ thỉ tới điểm là dừng, dù đối với tên Bạch Khởi này nhiều điều không vừa mắt nhưng cũng không thể khiêu khích gia quy. Sợ rằng chính phụ thân cũng khó lòng cứu hắn.
-Trận chiến này ta tuyên bố phần thắng thuộc về…
-Keeng…
Kẻ chủ trì trận đấu nhận thấy thắng thua đã phân định liền muốn kết thúc thì Bạch Khởi chuôi kiếm ném tới khiến hắn phải thoái lui.
-Ta không bại, Bạch Khởi ta làm sao có thể bại trận trước kẻ vô danh tiểu tốt này.
-Bạch Khởi, tên hỗn đản này còn không nhanh cút xuống cho lão tử. Mặt mũi Huỳnh gia cũng bị ngươi ném cho không còn.
Mặc kệ hắn phụ thân hỏa nộ răn dạy, Bạch Khởi Cốt Lực bộc phát mạnh mẽ mạnh hơn cả lúc trước. Hắn điên tiết khống chế thần thông thiên phú Băng Vực càng trở nên hỗn loạn, lần này không chỉ là nội vi sàn đấu thậm chí có vô số vũ giả e sợ bị hàn khí xâm thực phải bỏ chạy.
24
3
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
