ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 101
Lại một mùa đông nữa sắp tới.

Đám người tộc trưởng sau khi ăn được mấy bát cháo vào bụng thì thoải mái bò ra bàn ngủ. Rất nhanh, tiếng ngáy như sấm truyền ra thu hút sự chú ý của mọi người.

Cũng không chỉ có tiếng ngáy, sau một hồi thì còn xuất hiện cả những âm thanh kỳ quái khác nữa.

Chỉ thấy trong miệng tộc trưởng không ngừng lẩm bẩm.

" A! Đây là thế giới cực lạc sao...

Tiên... Tiên tử, ngươi muốn mời ta dùng tiệc?...

Đây... Đây là tiên tửu?!!!... A rượu ngon... rượu ngon!!!

Đây... Đây là cái gì? Thần... Thần thú thịt nấu thành mỹ thực?!!! Ngon... Thật... Thật ngon a!!!"

Cái gì mà rượu ngon rượu ngon, rõ ràng là tộc trưởng ngủ mơ, cho tay vào trong miệng mút, nước bọt chảy ra chẳng khác nào trẻ con. Mọi người thấy vậy thì nhịn không nổi cười.

Tế sư thấy vậy cũng nhịn không nổi tức giận, định kéo tay tộc trưởng ra, đường đường tộc trưởng, ngủ mơ không nói, lại còn đi mút tay như trẻ con, làm trò cười cho mọi người.

Nào ngờ vừa đưa tay tới thì bị tộc trưởng túm lấy, trực tiếp cho vào miệng cắn, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm: " Ngon... Ngon... Thật là ngon..."

Tế sư bị cắn đau lập tức rút tay ra. Không kiềm được tức giận, lão tiện tay cho tộc trưởng một cái tát để ông ta tỉnh lại.

Nào ngờ ăn một cái tát đau điếng nhưng tộc trưởng cũng không hề tỉnh lại. Chỉ thấy tộc trưởng lấy tay ôm mặt lẩm bẩm:

" A! Thế mà miếng thịt này còn biết đánh người!!! Ta cứ tưởng chỉ có a Dương tiểu tử kia nấu thịt còn sống, biết chạy. Ai ngờ tiên tử này cũng nấu thịt còn sống, thịt này chắc là thịt thần thú bất tử, thế mà còn có thể đánh người!!!"

Tế sư tức giận đều bốc khói ra, nhưng cũng không thể làm gì được, vội vàng quát.

" A Vũ!!! Còn không mau mang cha mày trở về! Không lẽ để ở đây cho mất mặt xấu hổ à?!!!"

Vân Vũ còn đang cười vui vẻ đâu, mấy khi được thấy cha như vậy. Nhưng thấy tế sư quát, hắn cũng chỉ có thể vội vàng chạy ra, cõng tộc trưởng trở về.

Chỉ là tộc trưởng cũng không chịu nằm yên để Vân Vũ cõng trở về, chân tay không ngừng sờ mó loạn xạ trên người Vân Vũ, miệng thì lẩm bẩm.

" Tiên... Tiên tử, đừng...đừng lại đây..."

Vân Vũ bị cha mình sàm sỡ như vậy thì xấu hổ không chịu được, mặt không biết là do xấu hổ còn là vì uống rượu mà đỏ như gấc. Nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể chạy nhanh chút để có thể sớm thoát khỏi cảnh này.

Tế sư mũi đều xì khói, cũng đi theo trở về.

Mà cũng không chỉ có tộc trưởng mới ngủ mơ như vậy, mấy ông đội trưởng khác cũng chẳng kém bao nhiêu.

Lý Chiến không biết từ khi nào đã bò lên trên bàn, chân tay vùng vẫy như là đang bơi, miệng thì lẩm bẩm.

" Ta... Ta đột phá pháp tướng cảnh!!! Ta... thế mà có thể phi hành!!! Ha ha ha!!! Mau nhìn xem ta bay!!!"

Đương nhiên là làm gì có chuyện bay, mọi người đều xem ông ta nằm bò trên bàn, chân tay khua khoắng khiến bát đĩa các thứ đều bị hất văng ra. Lý Dương và lão hắc cũng chỉ có thể né tránh ra ngoài.

Mà mấy ông đội trưởng khác gục xuống bàn ngủ cũng đều bị Lý Chiến hất ngã xuống đất.

Cái bàn cũng không lớn, làm sao có thể để cho Lý Chiến bay được bao lâu. Thế là sau một hồi luyện tập phi hành trong mơ, Lý Chiến chợt phát hiện năng lượng của mình đã hết, từ trên trời rơi thẳng xuống đất. Lý Chiến sợ hãi quá, la hét inh ỏi.

" A a a!!! Cứu... Cứu ta!!! Lão tổ tông!!! Mau cứu ta!!!"

Rơi xuống đất rồi, chân tay Lý Chiến còn không ngừng vùng vẫy như là đang rơi tự do như vậy, miệng cũng không dừng lại la hét.

Bên cạnh đó Dương Trấn vốn dĩ còn chỉ có ngáy khò khò, nhưng bị Lý Chiến hất ngã xuống đất sau đó thì cũng bắt đầu lẩm bẩm nói mớ.

" Hung thú đáng chết dám tập kích ta! Hãy xem thần thông của ta!!!

Cửu Dương Phần Thiên!!!

Chết đi!!!"

Không chỉ miệng lẩm bẩm, tay chân ông ta còn khua khoắng như là đang thi triển thần thông như vậy.

Bên cạnh Dương Trấn là Nguyễn Chí cũng chẳng thua kém gì. Đột nhiên hô to.

" Xem... Ta!!! Hoả... Tiễn... Vũ!!! Diệt!!!"

Tay ông ta còn chỉ thẳng lên đỉnh đầu như là đang điều khiển thần thông công kích như vậy.

Lý Dương giật hết cả mình, xuýt chút nữa thì hắn nhầm tưởng ông ta chính là giống như trong truyền thuyết người trọng sinh hoặc xuyên không nào đó, chơi loại vũ khí hiện đại như là tên lửa cơ. Nhưng nghĩ kỹ lại thì lập tức phủ nhận, cái đó là không thể nào, nếu thật sự như thế cũng không tới lượt hắn chơi rồi.

Mấy vị đội trưởng hầu như cũng đều có thần thông bàng thân, nhưng chơi nổi nhất phải kể đến Trần Thiên Quân vị đội trưởng này. Nói thật là vị đội trưởng này giọng nói hơi bị to lớn.

Chỉ thấy đột nhiên ông ta cười như điên.

" Ha ha ha ha!!! Nho nhỏ mấy đầu thần thú, gặp bản Long Quân còn không mau quỳ xuống!!! Cẩn thận bản Long Quân bắt các ngươi về cho a Dương làm thịt!!!"

Người khác cũng chỉ dám nhận mình có thần thông, ông này tự nhận mình là Long Quân, thần thú cũng không coi ra gì.

Phải biết cả nhân tộc không ít thần cảnh, nhưng cũng chỉ có lão tổ một người dám xưng Long. Thế mà Trần Thiên Quân ông ta dám xưng Long, sánh ngang lão tổ. Không biết ông ta là ý chí cao xa còn là ngông cuồng ảo tưởng.

Cái này thực sự còn chưa thể biết được, dù sao tương lai đâu có ai biết trước, chỉ là bây giờ mọi người được phen cười vỡ bụng.

Nhưng dù sao đây cũng đều là đội trưởng của mọi người, thậm chí là cha chú bọn họ, cái gì cũng cần có giới hạn, không thể quá đà được. Vậy nên bọn họ vẫn là nhanh chóng mang mấy ông ấy trở về yên nghỉ, ừm... nghỉ ngơi cho thật tốt, không thể để bọn họ tiếp tục nằm đó tấu hài được.

Tộc hội qua đi, mọi người tập trung vào công việc chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Đối với bọn họ mà nói, mùa đông cần thiết nhất là đồ ăn và củi đốt.

Vì là năm nay mọi người có thể câu cá, vậy nên thức ăn khá là dư dả, nhiều nhà tích lũy được không ít thịt khô. Chưa kể, phương pháp làm cung tên cũng đã được phổ cập, bọn họ cũng có thể săn bắn chuột đá để cải thiện thêm đồ ăn.

Đã thế săn bắn chuột đá còn cung cấp cho người dân trong bộ lạc không ít da lông của chúng, vậy nên mọi người có thể dùng lông chuột làm những bộ trang phục ấm áp.

Dù là đã tích lũy được không ít thịt khô, nhưng bây giờ mọi người lại biết được hầm đá có thể giúp bọn họ giữ tươi thực phẩm, thế là thi nhau xây dựng hầm đá để bảo quản thực phẩm.

Mà có thể bảo quản thực phẩm tươi, bọn họ lại phải tranh thủ khoảng thời gian này kiếm thêm chút thực phẩm tươi để sử dụng.

Ngoại trừ thực phẩm tươi, lương thực của bọn họ chính là cây mật đằng cũng được bọn họ ưu tiên thu hoạch. Cùng với đó chính là các loại sản vật mùa này như là quả khô, hay là gia vị như hoả liệt quả cũng không thể bỏ qua.

Về phần củi đốt, nhận thấy lợi ích của than củi, nên người trong bộ lạc tập trung kiếm củi trở về, rồi đều cho vào đốt luyện trở thành than củi.

Bây giờ bộ lạc đã xây dựng tổng cộng sáu cái lò đốt lớn, ngày đêm chế tạo than củi, liên tục đốt hết lượt này tới lượt khác.

Mấy huynh đệ Lý Dương cũng cần chuẩn bị những thứ này, chỉ là bọn họ cũng không cần thêm nhiều lắm, dù sao thì bọn họ cũng đã tích lũy không ít. Thay vào đó, Lý Dương bọn hắn lại phải chuẩn bị thêm những thứ khác nữa, đó chính là trang phục mới và chăn mền.

Chăn mền năm ngoái dùng trước đó Lý Dương đã đều tháo lớp bông bên trong ra để chế tạo khẩu trang hết rồi. Đã thế năm nay mấy thằng bọn hắn cũng đều đã ở phòng riêng, vậy nên cũng cần thêm chăn mới thì mới đủ dùng.

Về phần trang phục, mấy huynh đệ bọn hắn đang tầm lớn rất nhanh, mặc dù năm ngoái đã cố ý may lớn hơn một chút, nhưng năm nay cũng đã có vẻ chật, vậy nên khẳng định là cần làm thêm trang phục mới. Chưa kể năm nay Lý Dương cũng thu được rất nhiều da lông hung thú, có mấy loại thực sự là rất phù hợp để làm trang phục giữ ấm. Đặc biệt là da lông của tuyết trư và tuyết hùng.

Da lông tuyết hùng còn dễ dàng một chút, mặc dù lông của nó cũng hơi dài so với bọn hắn, nhưng không quan trọng, Lý Dương vẫn giữ nguyên cả tấm da để may trang phục.

Nhưng lông tuyết trư thì rất là dài, đã sớm được tách ra khỏi tấm da. Lý Dương đã sớm tính toán là dùng nó để dệt thành vải, sau đó có thể cắt may thành trang phục. Loại trang phục như vậy chắc chắn mặc sẽ rất thoải mái, cho dù là mùa đông hay mùa hè.

Chỉ có điều Lý Dương cũng không định tự mình dệt đám lông này thành vải, dù sao công việc này không chỉ cần sự tỉ mỉ cộng với tay nghề, mà nó còn tốn rất nhiều thời gian. Lý Dương là không có nhiều thời gian như vậy.

Người Lý Dương định nhờ vả làm việc này chính là nhị thẩm của hắn, chỉ là trước khi nhờ, Lý Dương cũng định trước chế tạo một cái công cụ dệt vải đơn giản đưa cho nhị thẩm. Như vậy thì nhị thẩm mới có thể dệt nhanh hơn, mà vải dệt ra chất lượng cũng tốt hơn một chút.

Chứ sử dụng phương pháp dệt vải của bộ lạc thực sự Lý Dương không chấp nhận được, quá chậm mà vải cũng quá thô. Bình thường mọi người dùng sợi từ vỏ dây leo dệt thì nhìn còn tàm tạm, dù sao loại sợi đó cũng khá to.

Chứ sử dụng sợi lông của tuyết trư, nó mỏng như sợi tơ vậy, dệt kiểu của bọn họ thì có mà thành tấm lưới, cùng lắm cũng như là cái vải màn, xuyên thấu làm sao mà mặc được.

Thế là, trong quá trình thu thập củi đốt, Lý Dương tiện thể kiếm một chút gỗ phù hợp để làm khung cửi. Một cái khung cửi cũng không tốn bao nhiêu gỗ, vậy nên Lý Dương cố ý chọn những khúc gỗ chất lượng tốt một chút.

Như Lý Dương đã nói, làm một cái khung cửi đơn giản cũng không có bao nhiêu độ khó, đầu tiên cần đóng một cái khung. Quan trọng nhất là phần khung để mắc sợi dọc lên, phần này cần đóng một hàng đinh để cố định sợi dọc. Đinh phải đóng sao cho thật đều và khoảng cách cũng phải phù hợp, như vậy vải dệt ra mới đẹp được.

Ngoài ra còn cần có con thoi, lược và bộ phận nâng sợi dọc, cơ bản thì cũng chỉ như vậy, càng phức tạp hơn hắn cũng không quá rõ ràng.

Nhưng chỉ cần như vậy hiệu suất dệt vải cũng đã hơn rất nhiều cách dệt vải thông thường của bộ lạc, nói thật thì phải gọi cách của bọn họ là đan vải thì đúng hơn.

Sau khi hoàn thành khung cửi, Lý Dương mang sang nhà nhị thúc tìm nhị thẩm. Nhị thẩm Lý Dương là một người phụ nữ tính cách khá hướng nội, nhưng rất hiền lương và khéo léo.

Thấy Lý Dương nhờ vả, nhị thẩm lập tức đồng ý. Chỉ là thấy được Lý Dương còn mang tới một cái đồ vật kỳ lạ thì cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi.

" A Dương, ngươi còn mang thứ gì qua đây thế này?"

Lý Dương thấy thế cũng mỉm cười giới thiệu.

" Nhị thẩm, đây chính là công cụ dệt vải ta chế tạo, thứ này có thể giúp dệt vải đơn giản và hiệu quả hơn."

Nghe Lý Dương giới thiệu, đừng nói là nhị thẩm, ngay cả nhị thúc cũng rất là kinh ngạc vây lại xem. Mặc dù không mấy khi cần phải dệt vải, dù sao bọn họ chủ yếu sử dụng da thú, nhưng nếu thật sự thứ này có thể giúp cho việc dệt vải càng thêm đơn giản hiệu quả thì vẫn rất tốt.

Đương nhiên, nhị thẩm cũng không hiểu gì về khung cửi cả, không thể nào biết được cách sử dụng của nó. Vậy nên Lý Dương vẫn cần phải tận tình chỉ dẫn, thậm chí trực tiếp làm mẫu một phần, sau đó để nhị thẩm ngồi vào thay thế hắn làm.

Dù sao cái khung cửi này Lý Dương làm rất đơn giản, vậy nên cách vận hành cũng đơn giản không kém. Mỗi tội là hiệu suất làm việc của nó cũng không cao, nhưng như vậy Lý Dương mới cần phải nhờ người khác làm. Bằng không hắn chỉ cần xoẹt xoẹt xoẹt một lúc là xong, thì tự hắn làm cũng được, cần nhờ người khác làm gì?

Nhờ nhị thẩm dệt vải giúp rồi, còn da thú thì Lý Dương cũng chỉ có thể tự tay mình làm thôi. Cũng không khó khăn gì, có bảo đao, việc cắt may đối với hắn tương đối dễ dàng.

Sau khi cắt tấm da thành từng mảnh phù hợp, Lý Dương trực tiếp dùng mũi đao để đục lỗ vùng quanh tấm da. Bây giờ Lý Dương cũng không dùng gân mật đằng làm chỉ nữa mà sử dụng sợi lông của hung thú thay thế. Dù sao sợi lông của mấy loại hung thú như tuyết trư hay tuyết hùng chất lượng còn tốt hơn gân mật đằng nhiều.

Đương nhiên, công đoạn khâu này Lý Dương giao hết cho mấy thằng đệ làm. Lỗ cũng đã được hắn đục sẵn rồi, chỉ việc dùng kim luồn sợi chỉ qua mà còn không làm được thì chúng nó xứng đáng tiếp tục mặc áo cũ. Được cái mấy thằng này đi theo hắn nên việc gì cũng có thể làm được.

Xong quần áo trang phục, Lý Dương lại chuyển qua may chăn. Tầm này vẫn chưa tới lúc thu hoạch bông tuyết, vậy nên Lý Dương chuẩn bị sẵn vỏ, chờ có bông tuyết rồi thì chỉ việc nhồi vào thôi.

Năm nay Lý Dương vẫn sẽ làm hai loại chăn, chuẩn xác thì là một loại chăn và một loại đệm. Nhưng năm nay sẽ khác với năm ngoái, đó là hai loại này hắn sẽ không làm giống nhau nữa.

Cụ thể là chăn đắp thì vật liệu hắn dùng để làm sẽ vẫn là lông chuột đá, loại này khá là mềm và nhẹ.

Còn tấm dùng làm đệm thì Lý Dương lại dùng da sói để làm, loại này hắn thu được rất nhiều. Da sói chính là da hung thú, càng dày nặng hơn, nằm lên sẽ càng êm ấm và thoải mái hơn.

Mỗi thằng hai tấm, tổng cộng mười tấm, vẫn là hắn cắt và đục lỗ, còn khâu ghép lại thì do đám tiểu đệ đảm nhiệm.

Chờ tới khi bọn hắn đã hoàn thành được mấy tấm chăn, nhị thẩm cũng đã giúp hắn dệt hết đám lông tuyết trư thành vải.

Cầm trên tay tấm vải trắng tinh mềm mại, Lý Dương rất là thỏa mãn, loại vải được dệt từ lông tuyết trư này chẳng khác nào tơ lụa cả.

Mặc dù thu được không ít vải, nhưng để có thể kiếm thêm cũng không dễ, vậy nên Lý Dương cũng không định lãng phí.

Suy đi nghĩ lại, Lý Dương cảm thấy loại vải này thích hợp nhất để làm quần áo lót mặc bên trong. Có quần áo làm bằng loại vải này mặc ở bên trong, mặc quần áo làm bằng da thú bên ngoài cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Mà nếu như mùa hè nóng bức, bọn hắn cũng có thể chỉ mặc bộ quần áo lót này cho thoải mái.

Thế là, Lý Dương quyết định cắt may cho mỗi thằng hai bộ quần áo lót. Hắn cố tình may tương đối rộng, vừa để mặc cho thoải mái, vừa là để bọn hắn có thể mặc lâu một chút. Chứ với tốc độ cao lớn nhanh chóng của mấy thằng bọn hắn, chỉ sợ chẳng mấy chốc quần áo sẽ bị chật.

Ngoài ra Lý Dương cũng làm cho ba đứa nhà nhị thúc mỗi đứa một bộ, tổng cộng cũng đã tiêu tốn hết phân nửa chỗ vải của hắn. Còn lại phân nửa, Lý Dương cẩn thận cất đi, định chờ khi nào cần thì bỏ ra dùng.

Chỉ là, mọi chuyện cũng không có theo như hắn dự định, bởi vì khi đám bọn hắn đang thử quần áo mới thì lão hắc bất ngờ đến. Thực ra cũng không phải cái gì bất ngờ, mà là lão cố ý nhắm vào lúc này tới. Lão hắc thấy mấy huynh đệ bọn hắn dạo này không có qua chỗ lão tập luyện chế tác thạch khí, hỏi thăm mới biết mấy huynh đệ bọn hắn đang bận rộn làm quần áo mới.

Vốn dĩ lão còn tưởng năm nay mình cũng sẽ lại được a Dương bọn hắn làm cho trang phục mới như là năm ngoái đâu. Ai dè chờ mãi cũng không thấy, vậy nên lão cố ý tới nhà Lý Dương một chuyến xem sao.

Vừa lúc gặp huynh đệ bọn hắn đang thử quần áo, lại không thấy có của mình. Thế là lão tỏ ra rất là buồn tủi, không nói gì ngồi xuống một bên.

Sau một hồi, đột nhiên lão lên tiếng.

" A Dương, ngươi thay đổi!!!..."

Lý Dương đột nhiên nghe thấy lời này thì nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Lão hắc cũng không chờ Lý Dương kịp hỏi gì thì lại tiếp tục nói.

" ...Ngươi trước đây có gì tốt cũng nghĩ đến ta, năm ngoái các ngươi may áo mới cũng giúp ta làm một cái. Vậy mà năm nay các ngươi cũng chỉ làm trang phục mới cho bản thân các ngươi thôi, không nghĩ gì tới ta!!!"

Cuối cùng Lý Dương cũng biết vì cái gì mà lão già này lại có biểu hiện kỳ quái như vậy rồi. Lý Dương nhìn một lão già lại ra vẻ giận dỗi như là trẻ con, cảm giác rất là khó chịu, vậy nên vội vàng đồng ý.

" Được! Được! Được! Yên tâm ta sẽ làm cho ngươi. Ngươi nhìn ngươi một cái lão già, nhìn có khác nào trẻ con không?

Chúng ta đây là đang lúc lớn nhanh, trang phục cũ đều đã chật vậy nên mới cần làm trang phục mới, của ngươi cũng đâu có bị chật."

Nói xong với lão, Lý Dương quay ra nói với a Tráng.

" A Tráng, đi vào lấy tấm da thú ra đây, làm cho lão hắc một bộ trang phục."

Lão hắc thấy Lý Dương đồng ý trong lòng đã cười như nở hoa , nhưng vẫn không biết xấu hổ, làm bộ như là trẻ con đòi quà, nói.

" Ta cũng muốn cả quần áo làm từ vải như các ngươi mặc."

Lão hắc đúng là già thành tinh, vừa nhìn liền biết quần áo vải bọn người Lý Dương mặc chính là đồ tốt, vậy nên không biết ngại đòi hỏi.

Lý Dương thấy vậy thì tiếc đứt ruột, lão hắc chính là người lớn, cho dù chỉ làm một bộ quần áo lót cũng phải tốn lượng vải bằng hai người bọn hắn rồi, nhưng cũng không có cách nào, Lý Dương vẫn phải cắn răng chấp nhận, lão mà giãy nảy ra đây thì váng đầu.

" Tốt! Đều làm cho ngươi!"

Thấy thế, lão hắc mới tỏ ra vui vẻ, cười tươi, liên tục nịnh nọt.

" Ha ha ha!!! A Dương ngươi thật tốt quá!..."

Thế là, Lý Dương lại phải mất công làm trang phục cho lão hắc, một bộ quần áo bằng da thú, một bộ quần áo lót bằng vải. Da thú thì không nói, dù sao hắn cũng có nhiều. Nhưng vải thì Lý Dương khá là sót, vốn còn muốn cất đi để dùng dần đâu, vậy mà đùng một cái thì hao hụt mất không ít.

Mà đâu chỉ có vậy, sau lão hắc thì tế sư lại tới, không biết lão nghe được ở đâu về loại vải mới này của hắn, vừa tìm tới liền khóc lóc đòi hắn cũng làm cho lão một bộ, cũng không cần phải như lão hắc, chỉ cần một bộ quần áo làm từ vải là được.

Lý Dương cũng đâu có thể từ chối, thế là lại phải hi sinh một phần vải nữa để làm quần áo cho tế sư.

...

Cách chương.

3

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.