Chương 291
Cứu Binh
Trên không trung, ở nơi cách Thiên Sinh Môn khoảng chừng 10 dặm.
"Sưu ! Sưu ! Sưu !"
Ba đạo thân ảnh tựa như lưu quang cấp tốc đi đường.
Chính như Nhạc Thi Dao đã nói, Lữ Thuần Quân để cho nàng chạy về hướng nam là có nguyên nhân.
Thiên Sinh Môn vẫn còn cường giả ở bên ngoài, là Trương Thanh Vũ.
Chính xác mà nói, Trương Thanh Vũ cũng không hẳn là người của Thiên Sinh Môn, nhưng chỉ cần Lữ Thuần Quân mở miệng, hắn nhất định sẽ nghĩa vô phản cố chạy tới.
Trương Thanh Vũ lúc này đã hóa thành một đạo bạch quang, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới Thiên Sinh Môn, trong mắt đều là vội vàng cùng lo lắng chi sắc.
"Thanh Vũ huynh, ta vừa nhận được truyền tin từ bệ hạ ! Ám Lang Vệ đã xuất động, vừa mới vượt qua không gian truyền tống trận ! Võ Ôn Hầu, Kim Dương Hầu, Đông Ninh Vương đều đang trên đường đến!"
Nam tử đuổi sát ngay phía sau Trương Thanh Vũ nói.
"Ta cũng đã truyền tin về tông môn ! Phụ thân ta đã xuất quan, trong vòng nửa canh giờ nhất định sẽ đến Thiên Sinh Môn!"
Một người khác cũng mở miệng nói.
"Đa tạ hai vị, Trương Thanh Vũ ta nếu không chết ngày sau tất có hậu báo!"
Trương Thanh Vũ mở miệng cảm tạ, tốc độ lại không giảm chút nào.
Không lâu trước đó, Trương Thanh Vũ nhận được truyền tin từ Lữ Thuần Quân, tin tức truyền tới chỉ có mấy chữ “ Ngạo Tuyết, Tử Kinh tập kích, mau đến phía nam tông môn cứu viện “.
Chỉ mấy chữ đơn giản như lại khiến cho Trương Thanh Vũ toàn thân lạnh toát, Ngạo Tuyết đương nhiên là chỉ Ngạo Tuyết sơn trang, còn Tử Kinh . . . hẳn là Tử Kinh hoàng triều ?
Bọn hắn liên hợp đánh vào Thiên Sinh Môn ?
Ngạo Tuyết sơn trang làm sao có lá gan làm như vậy ?
Đây rõ ràng là đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Đông Hoa hoàng triều !
Triều đình có thể dung túng ngũ đại tông môn tranh đấu, thậm chí vui mừng xem bọn hắn chém giết lẫn nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép Tử Kinh hoàng triều nhúng tay vào chuyện của Đông Hoa hoàng triều !
Nếu không, thể diện của triều đình phải để ở đâu ?
Thể diện chỉ là chuyện nhỏ, Tử Kinh hoàng triều đem quân xâm nhập Đông Hoa hoàng triều địa bàn, đây rõ ràng là tuyên chiến !
Bên cạnh Trương Thanh Vũ lúc đó còn có hai vị đại nhân vật tại Đông Hoa hoàng triều, vừa biết chuyện liền lập tức đem tin tức báo về triều đình, hoàng chủ lập tức xuất động lực lượng tinh nhuệ dưới tay là Ám Lang Vệ lao đến Thiên Sinh Môn, đủ thấy được chuyện này lớn đến mức nào.
Nói không chừng, triều đình hiện tại đã họp khẩn, thậm chí đại quân Đông Hoa hoàng triều tại Thiên Chung Sơn và mấy đại tông môn khác khả năng cũng đã nhận được tin tức.
Trương Thanh Vũ lại không quản nhiều được như vậy, hắn trong lòng chỉ có thể cầu mong thái trưởng lão có thể chèo chống lâu một chút, nếu không . . . Thiên Sinh Môn liền xong rồi !
Thái trưởng lão ! Ngươi nhất định không được ngã xuống !
Ta đến rồi !
O0o
Chiến đấu trên Thái Sinh Viện đã chuẩn bị kết thúc.
Một trận chiến này, cơ hồ đem toàn bộ Thái Sinh Viện cũng như nơi nó tọa lạc là Thanh Nguyên Phong hủy diệt hoàn toàn, cung điện hóa thành phế tích, ngọn núi thì bị đánh cho vỡ vụn không còn hình dạng.
Thiên Sinh Môn chỉ còn lại mấy cái lão nhân còn sống sót, lần lượt là Phần Hải Vương, Cự Minh Hoàng, Kiếm Cửu Hoàng.
Phần Hải Vương thiêu đốt huyết mạch, lấy sinh mệnh làm đại giá thi triển cấm thuật, nhân hỏa tương dung, đem chiến lực cưỡng ép trong thời gian ngắn đẩy lên Vũ Hoàng cảnh cấp bậc, nhưng vẫn bị Vạn Thăng Hoàng áp chế toàn diện.
Nếu không phải Vạn Thăng Hoàng đề phòng Phần Hải Vương trước khi chết tự bạo, hắn sớm đã bị đánh chết !
Cự Minh Hoàng, Kiếm Cửu Hoàng thì bị năm vị Vũ Hoàng liên thủ vây giết.
Cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi !
Thiết Luyện Hoàng nhục thân cường đại, một mực chủ công, đánh cho Kiếm Cửu Hoàng liên tục bại lui.
"Ừm ?"
Thiết Luyện Hoàng đang định tiếp tục xuất thủ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nam.
Ở nơi đó, bạch sắc hào quang che lấp chân trời, hướng Thiên Sinh Môn tràn tới.
Một đạo kiếm ảnh dài đến hơn 100 mét từ trong bạch quang bay ra, mang theo kinh khủng uy thế đâm vào trận pháp kết giới do Tử Tư Kỳ tạo thành.
"Ầm !"
Kết giới khẽ run lên từng trận, đủ thấy uy lực một kiếm kia kinh khủng đến thế nào.
Thiết Luyện Hoàng biến sắc, có thể rung chuyển được cả kết giới do Tử Tư Kỳ tạo thành, người xuất thủ tu vi chí ít cũng phải tiếp cận Vũ Hoàng đỉnh phong, thậm chí là Vũ Tông !
"Tốc chiến tốc thắng ! Bất chấp đại giới diệt sạch Thiên Sinh Môn ! Nhanh !"
Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền vào tai Thiết Luyện Hoàng cũng như mấy vị Vũ Hoàng, Vũ Vương của Ngạo Tuyết sơn trang và Tử Kinh hoàng triều.
"Giết !"
Sáu vị Vũ Hoàng toàn thân tràn ngập sát khí, không còn giữ lại mà bộc phát chiến lực mạnh nhất, muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu.
Chúng Vũ Vương thì nhanh chóng rời khỏi hoang tàn Thái Sinh Viện, tỏa ra khắp sáu ngọn núi lớn của Thiên Sinh Môn, ý đồ muốn nhổ cỏ tận gốc.
Thiên Sinh Môn chúng cường giả, vốn dĩ đã tuyệt vọng, nay thấy được một kiếm kia trong lòng liền xuất hiện một tia hi vọng cuối cùng.
Vốn là sức cùng lực kiệt, thậm chí sắp bị giết đều nỗ lực giãy dụa phản kháng, không muốn cứ như vậy từ bỏ.
o0o
"Bạch Tiêu Kiếm . . . là Thanh Vũ sao ?"
Đang dục huyết phấn chiến Vạn Thiên Minh nhìn thấy thanh kiếm kia, càng nhận ra một cỗ kiếm khí quen thuộc, không khỏi thoáng thất thần.
Giao chiến đến hiện tại, hắn đã bị thương không nhẹ, trong lòng sớm đã cho rằng trận chiến không có hi vọng, thậm chí đã làm tốt tinh thần chuẩn bị thi triển cấm thuật mang đi một trong hai người trước mặt, thế nhưng Trương Thanh Vũ trở về, để cho hắn tạm thời đè xuống tâm lý muốn chết trong lòng.
Có lẽ . . . còn có cơ hội !
"Oanh !"
Đối thủ của Vạn Thiên Minh lại không cho hắn có cơ hội dây dưa, Lôi Âm Hoàng một quyền như sấm sét đánh ra, đánh Vạn Thiên Minh không ngừng thổ huyết.
Thực lực hai bên chênh lệch là rất lớn, không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể san lấp.
O0o
Trên không trung, Huyết Vân đại tướng nhíu mày nhìn về phía nam Thiên Sinh Môn, phát hiện Trương Thanh Vũ ba người thân ảnh, trong lòng lại thở dài.
Lữ Thuần Quân thật là lợi hại !
Bị tứ đại Vũ Tông cường giả vây quanh mà vẫn có thể phá vỡ cấm chế của Tử Tư Kỳ để đem tin tức truyền ra ngoài.
Tử Tư Kỳ chỉ có thể chặn lại 4 trong số 5 năm đạo truyền tin quang phù của Lữ Thuần Quân, lại không ngăn cản được một đạo cuối cùng.
Xem ra ngay từ đầu Lữ Thuần Quân cũng không phải chỉ là ôm tâm phải chết đến liều mạng một trận chiến, mà là muốn trong lúc chiến đấu tìm cơ hội đem tin tức truyền ra ngoài, giúp Thiên Sinh Môn dành lấy một chút hi vọng sống.
Chỉ cần triều đình biết chuyện, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn Ngạo Tuyết sơn trang và Tử Kinh hoàng triều liên thủ diệt đi Thiên Sinh Môn.
Hôm nay là Thiên Sinh Môn, ngày mai ai biết có phải sẽ là cả Đông Hoa hoàng triều hay không?
Hiện tại chuyện đã bại lộ, chỉ sợ bọn hắn sẽ không còn nhiều thời gian.
"Thôi . . ."
Huyết Vân đại tướng không nghĩ nữa, xách lên chiến kích, đạp không đi về phía nam, nói:
"Ta đi giải quyết ba kẻ mới đến, nơi này giao cho các ngươi !"
Ba người kia thực lực không yếu, đặc biệt là nam tử vừa mới xuất thủ kia, tu vi sợ đã đạt tới Vũ Hoàng đỉnh phong, hai người khác cũng không kém bao nhiêu.
Ba người hợp lại, muốn hủy diệt trận pháp của Tử Tư Kỳ cũng không dễ, nhưng nếu chỉ là muốn phá vỡ một lỗ hỏng để tiến vào bên trong hoặc tiếp dẫn người bên trong thoát ra ngoài thì lại đơn giản.
"Trở về !"
Một đạo chưởng ấn từ trên thiên ngoại đánh xuống, đem Huyết Vân đại tướng chặn lại.
Huyết Vân đại tướng nổi giận, nói: “Lữ Thuần Quân! Ngươi đều sắp bị đánh chết còn muốn ngăn ta?”
Sau lưng Huyết Vân đại tướng lúc này, là một mảnh hào quang chói mắt, tựa như cửu thiên thần quang.
Lữ Thuần Quân thân thể rách rưới, thương tích chồng chất, vẫn như cũ cầm kiếm đứng thắng tắp, trên thân mỗi một lỗ chân lông đều tuôn ra một đạo quang mang, càn quét thiên địa.
Trên trán của hắn là một đạo thần thánh linh văn, hừng hực thiêu đốt.
Tử Tư Kỳ đi đến bên cạnh Huyết Vân đại tướng, trầm giọng nói: “Thượng Thanh Thần Quang quả nhiên lợi hại, ngay cả trận pháp của ta đều khó lòng áp chế chiến lực của Lữ Thuần Quân lúc vận dụng môn huyền công này!”
“Hắn đã bị chúng ta trọng thương rất nặng, hiện tại chẳng qua chỉ là vùng vẫy dãy chết mà thôi !”
Huyết Vân đại tướng cười lạnh, chỉ là gương mặt có chút tái nhợt, khóe miệng đều có vết máu.
Bốn đánh một, bọn hắn chiếm hết lợi thế, nhưng như cũ vẫn bị Lữ Thuần Quân phản kích làm cho bị thương.
Đương nhiên, thương tích của mấy người bọn hắn là nhẹ hơn Lữ Thuần Quân rất nhiều.
"Hắn là đang liều mạng thiêu đốt sinh mệnh bộc phát ra chút chiến lực sau cùng mà thôi, bốn người chúng ta hợp lại, giết hắn há là chuyện khó ?"
Lãnh Khôi thân thể tựa như thiết tháp cứng rắn, xé rách từng đạo quang mang chói mắt kìa, dẫn đầu tiến lên.
"Hai vị, nghe ta một câu ! Giết Lữ Thuần Quân còn quan trọng hơn việc diệt sạch Thiên Sinh Môn !"
Lãnh Tuyệt để lại một câu này liền theo bước Lãnh Khôi lao về phía Lữ Thuần Quân.
Vũ Tông cấp bậc chiến đấu lần nữa nổ ra, chấn đến không gian xung quanh không ngừng rung động.
"Ngươi thấy thế nào ?"
Huyết Vân đại tướng nhìn về phía Tử Tư Kỳ.
Tử Tư Kỳ trầm mạc một lát, nói: “Giết Lữ Thuần Quân, hắn mới là mối lo lớn nhất! Ba tên Vũ Hoàng mà thôi, người của chúng ta có thể ứng phó được ! Tử Kim Chiến Hoàng bọn hắn còn tại mà !”
o0o
"Oanh !"
Trên không trung, một vị Tam Tinh Vũ Hoàng cường giả bị một thanh băng kiếm đánh trung, rơi rụng xuống đất, trọng thương ngã gục.
Nhạc Thi Dao thở dốc một tiếng, cũng không kịp nhìn lại, vội vàng đuổi theo đám đệ tử được Lâm Nhược Lan mang đi.
Đoạn đường này cũng không dễ đi, liên tục có cường giả đi ra chặn được, Nhạc Thi Dao chỉ có thể đứng ra ngăn cản đẩy lui kẻ địch, còn Lâm Nhược Lan mở đường dẫn người chạy đi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Nhạc Thi Dao đã một mình đẩy lui hai vị Vũ Hoàng, còn có 3 vị Vũ Vương.
Không chỉ vậy, nàng còn cảm nhận được khắp nơi đều có Vũ Vương, Vũ Hoàng cường giả chạy đến nơi này, trong đó có không ít cỗ khí tức khiến cho nàng đều phải kiêng kị.
Cứ như vậy, thật sự có thể dẫn người thoát khỏi Thiên Sinh Môn sao ?
Lại đến mấy vị Vũ Hoàng, Nhạc Thi Dao sợ chính mình cũng không ngăn nổi nữa.
Nhưng là, nàng không có lựa chọn, nhất định phải chống đỡ, nếu không chút đệ tử còn lại này của Thiên Sinh Môn sẽ toàn quân bị diệt !
"Ừm ?"
Nhạc Thi Dao trong lòng rung mạnh, cảm nhận được một cỗ nguy hiểm chưa từng có tiếp cận, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lấy ra một tấm cổ kính, đem nguyên khí rót vào bên trong.
Tấm kính này hình dáng rất cổ xưa, trên mặt kính có khắc phương vị bát quái, đường viền bên ngoài lại khắc thanh đồng.
Được nguyên khí của Nhạc Thi Dao thôi động, tấm kính kia liền tỏa ra kim quang, dùng tốc độ kinh người bao bọc lấy nàng.
Gần như là cùng lúc với thời điểm bảo hộ được tạo thành, một đạo hắc sắc kiếm quang tựa như là trong hư vô lao ra, đánh thẳng vùng ánh sáng trước người Nhạc Thi Dao.
"Oanh !"
Nhạc Thi Dao bị đánh bay đi mấy chục trượng, hào quang xung quanh lập lòe liên tục, kém chút liền phân giải.
"Ngay cả Lục Hợp Kính đều giao cho ngươi, Lữ Thuần Quân xem thật coi ngươi là tông môn hi vọng a !"
Tử Linh Hoàng hiện thân, cách xa đối mặt Nhạc Thi Dao, tựa như mỹ lệ tử thần.
Thanh âm của nàng rất dễ nghe, lại ẩn chứa sát khí kinh người.
Nhạc Thi Dao cưỡng ép bản thân đứng dậy, lại cảm thấy khóe miệng nóng bỏng, tràn ra máu tươi.
Một kiếm vừa rồi quá mạnh, nếu không phải có Lục Hợp Kính ngăn trở phần lớn uy lực, nàng lúc này chỉ sợ cũng không phải là bị thương đơn giản như vậy.
Không cần đánh cũng biết, nàng và Tử Linh Hoàng tu vi chênh lệch quá lớn, căn bản không có khả năng vượt cấp chiến đấu.
Kể cả có Lục Hợp Kính, nàng chỉ sợ cũng không ngăn được đối phương ba kiếm.
Nhưng dù biết không phải đối thủ của đối phương, Nhạc Thi Dao hiện tại cũng chỉ có thể chiến.
Nàng đúng là không phải đối thủ của đối phương, nhưng có thể chiến Tử Linh Hoàng cũng chỉ có nàng !
Phải tranh thủ thời gian cho Lâm Nhược Lan dẫn chúng đệ tử chạy đi, dù chỉ là một chút.
Nhạc Thi Dao nắm chặt chiến kiếm, trên trán bắt đầu hình thành một đường cổ lão kim sắc linh văn, cả người tách ra từng đạo quang mang chói mắt, khí thế trên người không ngừng kéo lên.
Tử Linh Hoàng khẽ di một tiếng, cười nhạt: “Thượng Thanh Thần Quang? Đáng tiếc tu vi của ngươi quá thấp, đổi lại là Tống Mặc Tuyên hoặc là Lý Thiên Dương đến thi triển còn tạm được! Thiên Sinh Môn ngoài Lữ Thuần Quân ra quả nhiên không có một cái cường giả ra dáng!”
Vừa nói, khí thế trên người Tử Linh Hoàng đã khóa chặt Nhạc Thi Dao, bất cứ lúc nào cũng có thể cho đối phương một kích chí mạng.
Thượng Thanh Thần Quang là đệ nhất huyền công của Thiên Sinh Môn, uy lực tự nhiên vô cùng kinh khủng, nhưng Nhạc Thi Dao tu vi kém nàng đến 6 cái tiểu cảnh giới, căn bản không có khả năng uy hiếp được nàng.
Liều mạng cũng chỉ có thể dây dưa lâu hơn một chút mà thôi.
Nhưng ngay lúc này, lại có một đạo thanh âm tựa như sấm sét truyền đến: “Phải vậy không? Ngươi tiếp ta một kiếm không chết rồi nói!”
187
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
