Chương 287
Tông Môn Tận Thế (5)
Tinh Càn Vương, Uy Cung Vương dắt tay nhau tự bạo chấn động toàn bộ Thiên Sinh Môn !
Rất nhiều trưởng lão, hộ pháp, thậm chí phong chủ đang khổ chiến đều giật mình nhìn về phía Thái Sinh Viện, ở nơi này, bọn hắn cảm nhận được khí tức của hai vị trưởng lão đời trước đã biến mất.
"Phụ thân!"
Trên Lôi Ngục Phong, một vị hộ pháp đang cùng kẻ địch chém giết tàn nhẫn bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng.
Uy Cung Vương, là phụ thân của hắn !
Phụ tử đều thành vương giả, vẫn tính tương đối hiếm thấy, bất quá hôm nay cha hắn đã chết rồi !
Hắn . . . đại khái đều khó tránh cái chết !
Vị hộ pháp này hơi thẩn thờ một thoáng, liền bị đối phương một vị Tử Kinh hoàng triều Vũ Vương một kiếm chém đầu, sinh cơ đoạn tuyệt.
Thực lực hắn vốn không bằng đối thủ, chống đỡ đến hiện tại cũng là cực hạn !
Nhóm đệ tử do hắn bảo vệ cũng rất nhanh liền bị vị vương giả kia chém tận giết tuyệt.
Tình huống này, xảy ra quá nhiều !
Thiên Sinh Môn sáu ngọn núi lớn, ngoại trừ Minh Thiên Phong, toàn bộ đều bị huyết thủy nhuộm đỏ !
Hoàng giả chiến trường miễn cưỡng còn có thể đánh một trận, nhưng vương giả lực lượng hai bên quá mức chênh lệch.
Thiên Sinh Môn vương giả ba năm vị cùng chung một chỗ liên thủ đều không cản nổi một vị vương giả đến từ Ngạo Tuyết sơn trang hoặc Tử Kinh hoàng triều.
Nhất là Băng Hà Vương, Thông U Vương, Kỳ Lăng Vương những vị này Cửu Tinh Vũ Vương siêu cấp vương giả, từng cái chẳng khác nào đến từ địa ngục tử thần !
Ai gặp phải bọn hắn đều không có cơ may sống sót !
Hoàng giả chiến trường tuy rằng còn có thể đánh, trên thực thế đều tràn ngập nguy hiểm, Ngạo Tuyết sơn trang và Tử Kinh hoàng triều mang đến số lượng hoàng giả cơ hồ nhiều gấp mấy lần Thiên Sinh Môn, từng cái chiến lực lại phi thường cường đại.
Đối phương lấy gấp mấy lần quân số ưu thế đè đánh, Hạc Minh Tùng, Giang Sở Hà, Chúc Uyên, Tuân Vinh đều gặp phải sinh tử khảo nghiệm, dường như tùy thời có khả năng chết trận.
………….
Đệ Thất Phong !
Đại chiến bất ngờ bùng nổ, chúng đệ tử tại trên Đệ Thất Phong hóa ra lại thành những người may mắn nhất, vì bọn hắn không có trước tiên bị chúng vương giả, hoàng giả của Ngạo Tuyết sơn trang và Tử Kinh hoàng triều nhắm vào, nơi này có thể miễn cưỡng xem như tạm thời an toàn.
Đại chiến trên Thái Sinh Viện ngày càng thảm liệt, Tinh Càn Vương và Uy Cung Vương hai vị vương giả liên tiếp tự bạo, kéo một vị Ngạo Tuyết sơn trang vương giả chết trận, đồng thời trọng thương nhiều vị vương giả khác, thế nhưng như vậy cũng là quá ít để có thể xoay chuyển cục diện bất lợi phía Thiên Sinh Môn.
Mấy trăm vị đệ tử vốn dĩ là tụ tập trên đỉnh núi chờ hưởng dụng cửu phẩm hạ đẳng linh tuyền, lúc này từng cái lại quên mất đầu linh tuyền tràn ngập linh khí ngay gần đó, khủng hoảng nhìn xem đại chiến bất thình lình bộc phát.
Đại chiến đến quá bất ngờ, Ngạo Tuyết sơn trang, Tử Kinh hoàng triều phái đến cường giả lại quá mạnh, từng cái chỉ vừa lộ ra khí tức, liền để chúng đệ tử toàn bộ hít thở không thông.
Tiếp đó, tận mắt chứng kiến chư vị trưởng lão, hộ pháp, còn có các sư huynh đệ tỷ muội khác bị chém giết không thương tiếc, gần như để cho bọn hắn những thiếu niên này sụp đổ.
Trong mắt bọn hắn mạnh mẽ vô cùng mấy vị trưởng lão đều từng người từng người một ngã xuống, trong mắt bọn hắn tựa như thần linh mấy vị phong chủ, thì đều lâm vào tuyệt cảnh, tùy thời có thể chết trận.
Tại sao có thể như vậy ?
Chư vị phong chủ, trưởng lão không phải đều rất cường đại sao ? Vì sao bị nghiền ép dễ dàng như vậy ?
Tại Đông Hoa hoàng triều, sao có thể có một thế lực có thể có dễ dàng áp chế Thiên Sinh Môn đến vậy ?
Thiên Sinh Môn . . . muốn bị diệt sao ?
Biến cố tựa như một cơn ác mộng xảy ra quá nhanh, khiến cho rất nhiều đệ tử trực tiếp hỏng mất, có người hoảng loạn bỏ chạy, cũng có người trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Cũng khó trách bọn hắn, Thiên Sinh Môn đối với bọn hắn chính là trời, mà hiện tại, bầu trời kia chẳng khác nào đang từ từ sập xuống.
Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm, Hình Nhân, Sở Thanh Tiêu, Tiêu Ngọc Huyên cũng cùng một chỗ đứng lẫn trong đám người.
Bọn hắn cảm xúc cũng không so những người khác tốt hơn bao nhiêu, thế nhưng dù sao cũng là thiên tài, vẫn có thể miễn cưỡng chấn định lại.
Nhưng là . . . chấn định thì chấn định, bọn hắn dù sao vẫn thiếu kinh nghiệm ứng phó với những tình huống như thế nào, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Chạy ? Không được rồi ! Toàn bộ tông môn đều bị một tòa trận pháp khổng lồ bao phủ, ngay cả Vũ Vương đều không phá được, bọn hắn căn bản vô pháp chạy trốn.
Tham chiến ? Dựa vào chút thực lực này của bọn hắn, ra ngoài chỉ là nạp mạng, căn bản không giúp ích được gì !
Tính đi tính lại . . . trước mắt đều chỉ có một con đường chết !
Một khi mấy vị trưởng lão toàn bộ chết trận, bọn hắn chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng bị giết !
Nên làm cái gì ?
Vương Hạo Thần sắc mặt u ám nhìn xem khủng bố đại chiến trước mắt, vương giả, hoàng giả xưa nay vốn dĩ vô cùng hiếm thấy, nay lại nhiều như rau cải trắng xuất hiện trên đường, từng cái chỉ là hơi thoáng lộ ra khí tức, liền để hắn cùng những người bên cạnh tuyệt vọng.
Quá mạnh !
Tại trước thực lực tuyệt đối, bất cứ mưu mẹo gì đều không có chỗ dùng !
Vương Hạo Thần đầu óc là không tệ, nhưng hắn cũng chẳng thể nghĩ ra được bất kỳ biến pháp nào cho tình huống này.
Hắn lần này đúng là cảm thấy vô lực chưa từng có, bởi lẽ, chính mình không có năng lực đi làm bất cứ thứ gì, đúng nghĩa là dê lợn chờ đồ tể đến mổ giết.
Nhưng mà, hắn ngược lại càng lo lắng cho Nhạc Thi Dao, bởi vì hoàng giả của Thiên Sinh Môn theo hắn biết là không nhiều lắm, nhất định phải gánh chịu áp lực cực lớn, không biết nàng có thể hay không chống đỡ.
Thời gian qua, hắn tiến bộ thần tốc, tu vi ngày đi ngàn dặm, thế nhưng đối mặt với biến cố từ trên trời rơi xuống này, Vương Hạo Thần mới càng cảm nhận được chính mình là yếu ớt đến mức nào, ngay cả việc chạy đi nhìn sinh tử của người mình yêu một chút . . . hắn đều không có năng lực làm !
Hiện tại vừa rời khỏi Đệ Thất Phong, hắn đại khái sẽ bị dư ba của mấy vị vương giả, hoàng giả quyết chiến oanh thành bùn máu.
- Tiểu sư đệ, chúng ta . . . nên làm gì ?
Tiêu Ngọc Huyên đứng ở bên cạnh Vương Hạo Thần, khuôn mặt như hoa như ngọc nay lại trắng bệch không chút huyết sắc.
Nàng mấy lần tìm cách liên lạc với phụ thân nàng Tiêu Hàn Dư, thế nhưng lại một mực không nhận được phản hồi, người sau có lẽ cũng đã bị kẻ địch vây công, đang dục huyết phấn chiến, nếu không sẽ không tùy tiện ngó lơ nàng.
Vương Hạo Thần im lặng, khác với những lần trước, sự im lặng này của hắn ở trong mắt mọi người không phải là đang suy nghĩ đối sách, mà là . . . bất lực !
"Có người đến !"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy tên đệ tử hoảng sợ hét ầm lên.
Cách đó không xa, có một tên thân mặc xích bào trung niên nam tử đang hướng về phía Đệ Thất Phong đạp không mà đến, trên mặt mang theo nụ cười hung lệ, tay cầm một thanh trường đao, thân đao bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Dạ Huyết Vương!"
Vương Hạo Thần cười khổ một tiếng.
Dạ Huyết Vương, Ngạo Tuyết sơn trang một vị cao giai vương giả, tại trên Vương Giả Bảng bài danh thứ 22, nổi tiếng hung sát.
Võ đạo không tính mạnh nhất, thế nhưng dưới Vũ Hoàng, Dạ Huyết Vương đao đạo có thể xếp vào top 3.
Nhìn khắp Thiên Sinh Môn đều chẳng có mấy vị vương giả có thể chống lại người này.
Hôm nay, xem ra thật là không sống nổi.
Tiểu Long từ trong tay áo của Vương Hạo Thần bay ra, ở nơi này nó xem như là người mạnh nhất, thế nhưng cho dù là nó khi nhìn về phía Dạ Huyết Vương đều cảm thấy tuyệt vọng.
Chênh lệch quá khổng lồ.
Vương Hạo Thần miễn cưỡng cử động hai tay run rẩy, hít sâu một hơi, đem Diệu Nhật Kiếm lấy ra, cứ việc biết là phải chết, thế nhưng hắn cũng không muốn chết theo kiểu không phản kháng.
Nhưng đúng lúc này, Vương Hạo Thần cảm giác được trong nạp giới của mình có chúng động tĩnh, một đạo hào quang từ đó bắn thẳng lên trời.
Vương Hạo Thần có thể thấy rõ ràng, ở trung tâm của đạo hào quang đó, hiện rõ hai chữ Cấm Thiên !
Mà Dạ Huyết Vương, tựa hồ cũng cảm nhận được điều gì đó, cước bộ hơi chậm lại.
Trên Đệ Thất Phong, toàn bộ linh khí bỗng nhiên sôi trào.
Rất nhanh, trong hư không, có một lão nhân hiện thân.
Lão nhân thân mặc áo vải, dung mạo già nua, tựa như một ông lão bình phàm không có gì đặc biệt.
Nhìn kỹ lại, thân thể của hắn không ngờ lại có chút hư ảo.
"Ngu Tử Cấm, người đã chết thì nên chết hẳn đi ! Lưu lại một đạo tàn hồn lay lắt làm gì ?"
Dạ Huyết Vương hai mắt lạnh lẽo như chuông đồng nhìn xem lão nhân, khẽ cười nói.
Ngu Tử Cấm, là Cấm Thiên Vương danh tự.
Đây . . . là Cấm Thiên Vương một đạo tàn hồn.
Vương Hạo Thần từng gặp qua Kiếm Quân Mạc Thanh Hư tàn hồn, đối với chuyện này đã không bất ngờ, chăm chú nhìn xem lão nhân có vẻ rất bình thường trên không trung.
Cấm Thiên Vương truyền kỳ, hắn cũng có nghe nói.
Chúng đệ tử trên Đệ Thất Phong cũng đồng loạt nhìn xem Cấm Thiên Vương tàn hồn, có người vui mừng, có người kích động, cũng có người vẫn như cũ tuyệt vọng.
Cấm Thiên Vương tuy rằng rất mạnh, thế nhưng đó là khi hắn còn sống, hiện tại hắn sớm đã chết đi, trước mắt chỉ là một đạo tàn hồn, làm sao có thể ngăn cản một vị vương giả hàng thật giá thật ?
Trên không trung, Cấm Thiên Vương tàn hồn tựa hồ là bị phong ấn ngủ say quá lâu, vẫn không có hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt có chút mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại tại Dạ Huyết Vương trên người.
"La Tham . . . lâu ngày không gặp, tiểu tử ngươi lá gan đúng là mập lên rất nhiều a ! Trước đây ở trước mặt ta một cái rắm đều không dám thả đâu!"
Cấm Thiên Vương nhìn Dạ Huyết Vương nói, thanh âm lạnh nhạt vô cùng.
Lấy Cấm Thiên Vương khi còn sống niên kỷ, gọi Dạ Huyết Vương là tiểu tử cũng không có gì quá đáng.
"Lão già, ta hiện tại không ngại để ngươi lại “ chết “ một lần!"
Dạ Huyết Vương nâng lên trường đao đẫm máu, sát khí tung hoành, khủng bố khí thế nhắm ngay Cấm Thiên Vương.
Hiện tại không còn giống như ngày xưa, hắn thực tế cũng chưa bằng được Cấm Thiên Vương thời điểm còn sống, đáng tiếc, người đã chết lâu lắm rồi, một tàn hồn mà thôi, hắn sao phải e ngại ?
"Lão phu xác thực đã chết rồi, nhưng không phải không có cách đem ngươi thu thập!"
Cấm Thiên Vương thong thả nói.
Vương Hạo Thần chúng đệ tử kinh ngạc nhìn xem lão nhân trên không trung, chết rồi đều có thể đối phó vương giả ?
Đây là nói khoác hay là sự thật ?
84
2
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
