ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

“Chú Quốc, xe chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát thôi.”

Tiếng kêu í ới từ chiếc xe bán tải đang đậu trên lề đường. Trên xe chất đầy những thùng mì tôm, dầu ăn. Theo sau là một chiếc xe khách cỡ trung đang chất kín người ngồi trên xe. Dường như đây là một chiếc xe từ thiện mà chú Quốc - người đàn ông mà tài xế gọi lúc nãy là người khởi xướng.

“Được rồi, tao lên xe liền đây.”

Đáp lại lời tài xế là một người đàn ông trung niên, “bụng bia”, gương mặt toát lên vẻ phúc hậu, hiền lành. Bước lên chiếc xe bán tải, chú Quốc lấy từ trong người ra một tấm ảnh trắng đen trông khá cũ kĩ của hai người chiến sĩ rồi hô lớn.

“Lên đường.”

Đoàn xe bắt đầu lăn bánh, hai chiếc xe với sự yêu thương nối đuôi nhau tiến về núi Bình Sơn. Chú Quốc biết được thông tin làng chài nằm dưới chân núi Bình Sơn xảy ra lũ từ một người quen hay giao hàng nhu yếu phẩm cho nơi này. Ông liền vận động những người trong CLB thể dục của mình và lên đường cứu trợ cho làng chài này.

Trên quãng đường đi, chú Quốc vẫn giữ khư khư tấm hình chụp hai người chiến sĩ đã cũ kia khiến anh tài xế thắc mắc.

“Chú Quốc, đấy là hình của chú đúng không. Trông chú ngày xưa phong độ phết nhỉ?”

“Nói như chú mày thì giờ chú không phong độ hay sao. Đây nè, đây là chú ngày xưa này.” - Chú Quốc vừa nói vừa chỉ vào người lính gầy gò phía bên phải của tấm hình.

“Ái chà!! Khác hẳn bây giờ ghê ta. Mà người bên cạnh chú là ai vậy? Trông chú rất hạnh phúc khi nhìn chú ấy?”

“Đây là đồng đội của chú trên chiến trường khi xưa. Sau này giải phóng, mỗi đứa một nơi, mất liên lạc hoàn toàn. Gần đây mới tìm ra nơi ở của người đồng đội ấy.” - chú Quốc nói với một tông giọng trầm và xúc động.

“Nhưng có vẻ như chú ấy có ý nghĩa với chú lắm. Chú kể cháu nghe chuyện ngày xưa đi lính của chú đi. Bố cháu cũng làm lính nhưng chẳng bao giờ chịu kể cả.”

Đáp lại sự háo hức của anh tài xế. chú Quốc mỉm cười và bắt đầu kể về mối quan hệ của hai người và những kỉ niệm thời còn ở trong quân ngũ.

Người đồng đội mà chú Quốc nhắc đến đó là chú Tín - bố của Thanh Bình, một người đồng đội, đồng hương của chú Quốc khi còn trong quân ngũ. Hai người cùng nhập ngũ một ngày, may mắn được phân công cùng một đơn vị ở chiến trường Tây Nguyên và ngồi cùng nhau trên chuyến xe về đơn vị. Và vì đồng hương của nhau nên trong suốt quãng thời gian trong quân ngũ, hai người yêu thương nhau như anh em ruột thịt trong nhà vậy.

Những đêm thức trắng canh gác, hai người chia nhau từng củ khoai nóng hổi, kể cho nhau nghe về những điều trong cuộc sống và cả ước mơ của tuổi trẻ còn đang dang dở.

Đối với chú Quốc, chú Tín chẳng khác nào là người em trong nhà vậy, và còn hơn thế nữa khi trong một lần tấn công căn cứ của địch, chú Tín đã liều mình cứu chú Quốc một mạng khi tiểu đội của chú Quốc vô tình đi nhầm vào trận địa bom mìn của địch.

Sau lần đó, hai chú đã thân nay lại càng khăng khít hơn. Trở về sau khi đất nước đã được giải phóng, chú Quốc kết hôn cùng với thanh mai trúc mã của mình, còn chú Tín thì mãi về sau mới chịu lấy vợ - cô Lan.

Một thời gian sau, Thanh Bình được sinh ra trong niềm vui. niềm hân hoan của gia đình nhà chú Tín. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang khi bố cô Lan phát hiện bệnh nặng nên cả nhà phải dọn về quê để sống và cả hai mất liên lạc từ đó. Tính sơ sơ cũng đã gần 30 năm rồi.

Chú Quốc từ khi mất liên lạc với chú Tín thì vẫn thường xuyên dò hỏi thông tin của chú Tín khắp nơi. Gần đây nhờ hội cựu chiến binh mà chú Quốc biết được cả gia đình chú Tín chuyển đến núi Bình Sơn sinh sống. Sẵn biết được thông tin núi Bình Sơn xảy ra lũ quét nên chú cũng vận động người trong CLB của mình lên đường cứu trợ nơi này sẵn tìm kiếm tung tích của người đồng đội năm xưa.

Kể một hồi thì núi Bình Sơn cũng đã hiện ra trước mắt đoàn từ thiện, xa xa có làn khói trắng bốc lên, đó chính là nơi mà người dân sinh sống ở làng chài đang tạm thời lánh nạn ở đó. Đoàn xe theo hướng làn khói trắng ấy mà từ từ tiến vào.

Trông thấy đoàn từ thiện khiến ai nấy đều vui mừng. Từng thùng mì tôm, bó rau, thùng trái cây được dỡ xuống một cách nhanh chóng và phân phát cho tất cả mọi người một cách trật tự.

“Trưởng làng, có thể cho tôi hỏi ở đây có ai tên là Tín, ngày xưa là bộ đội ở chiến trường Tây Nguyên không ạ?”

Những người khác trong đoàn đang phát những phần đồ từ thiện đến cho tất cả mọi người thì chú Quốc chậm rãi tiến lại gần trưởng làng, đang ngồi húp vội tô cháo nóng sau khi vừa khảo sát từ hiện trường vụ sạt lở trở về.

“À, có phải ông Tín chồng cô Lan không?”

“Dạ, dạ đúng rồi đó ạ? Gia đình của anh ấy có ở đây không vậy trưởng làng?”

Trưởng làng chỉ tay về phía chiếc lều của Bình, chú Quốc cũng theo hướng đó mà tiến đến căn lều.

“Xin lỗi, cho chú hỏi cháu có phải là Bình, con trai của chú Tín cô Lan không?”

“Dạ vâng ạ, cháu là Bình đây ạ, chú tìm cháu có việc gì không ạ?”

Cứ như thế, cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Bình và chú Quốc diễn ra trong hoàn cảnh ấy.

“Cháu là Bình, con của chú Tín có đúng không. Gần 30 năm không gặp rồi.”

Chú Quốc mừng rỡ, nắm lấy tay của Bình và không kiềm được sự xúc động, chú ôm chầm lấy Bình. Lúc này với chú Quốc là cả sự đền đáp cho những nỗ lực trong thời gian qua của chú cũng là niềm vui vì tìm được người đồng đội của mình.

“Chú ơi. Cháu xin lỗi nhưng chú là ai vậy ạ?” - Đáp lại sự hân hoan ấy của chú Quốc là sự kinh ngạc của Bình.

Cũng không thể trách anh được vì dù sao lúc chú Quốc gặp Bình thì anh mới chỉ có vài tháng thì làm sao nhận ra chú Quốc sau từng ấy năm được.

“Chú xin lỗi. Chú tự giới thiệu chú là Quốc, là đồng đội của bố cháu ở chiến trường năm xưa. Lúc nhỏ chú từng gặp cháu nhưng khi ấy cháu mới có mấy tháng tuổi thôi.”

“Chú là chú Quốc. Chú Quốc “bom mìn” đúng không ạ? Bố cháu hay nhắc đến chú lắm, còn cho cháu coi hình chú nữa. Nhưng ngày xưa chú khác quá nên cháu không nhận ra.”

“Chú Quốc “bom mìn”?”

“Đó là biệt danh mà bố cháu đặt cho chú. Bố cháu kể là khi xưa do chú đi nhầm vào trận địa bom mìn của địch, còn bị cả tiểu đội trêu nữa.”

“À thì ra là vậy. Nhưng Bình nè, bố mẹ cháu đâu, không đi cùng với cháu à?”

Câu hỏi ấy của chú Quốc khiến cuộc nói chuyện đang diễn ra vui vẻ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo và chuyển thành màu buồn.

“Bố mẹ cháu qua đời cách đây chưa lâu vì dịch bệnh rồi thưa chú.”

Câu nói ấy của Bình như sét đánh ngang tai chú Quốc. Người đồng đội, người anh em và ân nhân mà mình tìm kiếm bấy lâu nay đã không còn trên đời này nữa. Chỉ còn một chút thời gian nữa thôi là đã có thể tìm thấy được nhau rồi.

“Chú xin lỗi. Vậy hiện giờ cháu đang sống cùng với ai?”

“Dạ, cháu sống cùng với mấy đứa nhỏ mất gia đình trong trận dịch vừa rồi. Mấy đứa ấy đang ở trong lều cùng với cháu lúc nãy đó ạ?”

“4 đứa? Một mình cháu nuôi đến tận 4 đứa cơ á?” - chú Quốc kinh ngạc.

“Dạ vâng, bọn chúng cũng như cháu. Mất người thân lại còn bị ông chủ trọ đuổi ra khỏi nhà nữa nên cháu cưu mang chúng.”

“Cháu thật tốt bụng. Vậy nhà cháu ở đâu, dẫn chú đến để thắp bố mẹ cháu nén nhang có được không?”

“Không được đâu chú. Hiện tại nhà cháu bị lũ quét tràn qua nên chắc không còn gì rồi thưa chú. Cũng chẳng ở được nữa. Nhưng lát nữa ngớt mưa cháu sẽ dẫn chú sang mộ của bố mẹ cháu.”

“Nếu nói như vậy, sắp tới cháu định ở đâu?”

“Dạ cháu cũng chưa biết. Bây giờ nhà cũng không còn nữa rồi, trong đám nhỏ có một đứa chuẩn bị thi Đại học nên chúng cháu tính lên thành phố rồi từ từ tìm cách.”

Chú Quốc nhìn theo hướng tay của Bình về căn nhà đã gần như đổ sụp vì trận lũ quét của anh. Chú Quốc còn nghe Bình tâm sự về cuộc sống của bố, mẹ và mình trong từng ấy năm, vì sao cả nhà anh lại chuyển về làng chài nhỏ này để sinh sống.

Chú Quốc trầm ngâm một lát, ánh mắt chú lóe lên một ý tưởng.

“Hay chú tính như này. Dù sao chú và bố cháu cũng là anh em vào sinh ra tử. tình nghĩa với nhau nên chú không thể cứ như vậy mà làm ngơ khi con trai của anh ấy gặp khó khăn được. Hay chú tính như này, nhà chú còn một căn phòng ở phía sau vườn, nếu không chê thì cháu cùng đám nhỏ dọn vào đó ở đi rồi từ từ mà tính tiếp.”

Nghe thấy vậy, Bình tuy vui mừng nhưng vẫn có chút gì đó lo lắng trước lời đề nghị của chú Quốc. Nhưng trước sự thuyết phục của chú và nghĩ cho Thiên Ý và Thanh Dương nên anh cũng đồng ý với ý kiến đó của chú Quốc.

“Như vậy là đồng ý rồi nhé” - chú Quốc vui mừng - “Mau bảo đám nhỏ chuẩn bị đồ đạc đi, phát xong quà cho mọi người thì cả nhà theo chú lên thành phố.”

Cứ như thế, cuộc đời mới của Bình cùng đám nhỏ bắt đầu sang trang kể từ thời điểm này.

Tiếp theo đây, những thử thách và khó khăn gì ở nơi thành phố phồn hoa ấy đang đợi cả gia đình của Thanh Bình.

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.