ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 93
Tiếng Chuông Kêu

Băng Tử Huyên đứng bất động, ánh mắt kiên định nhìn về phía ba hình nhân kỳ dị đang lao tới. Hắn biết rằng tốc độ của mình không thể sánh được với chúng, và một khi chúng áp sát, cả hắn và em gái sẽ không còn đường lui. Em gái hắn, cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, khẽ run lên, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và lên tiếng: "Saito-sensei, có chuyện gì sao? Em nghĩ tốt nhất thầy hãy để em ở lại và chạy đi. Đừng lo cho em."

Lời nói của cô khiến tim hắn nhói đau, nhưng trong lòng hắn, ý nghĩ bỏ lại cô không bao giờ tồn tại. Nếu là người khác, có lẽ hắn đã làm điều đó từ lâu, nhưng đây là em gái hắn, là người hắn hứa sẽ bảo vệ đến cùng. Dù phải đánh đổi cả mạng sống, hắn cũng không thể làn vậy. Hắn quay lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và nói nhỏ: "Đừng lo, thầy sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Chúng ta sẽ cùng an toàn vượt qua chuyện này." Cô khẽ gật đầu, lòng hắn vững tâm hơn một chút.

Băng Tử Huyên đặt em gái xuống, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình và khoác lên vai cô, như một lời hứa bảo vệ. Sau đó, hắn từ từ rút súng ra, ánh mắt sắc bén, tập trung vào ba con hình nhân đang lao tới. Không chút do dự, hắn bóp cò, từng viên đạn bắn ra nhắm thẳng vào phần đầu của ba con rối. Nhưng lũ hình nhân này quá nhanh nhẹn, thân ảnh chúng lướt qua từng viên đạn như những bóng ma, chuyển động rích rắc, né tránh từng phát bắn và tiếp tục lao đến, tốc độ càng lúc càng đáng sợ.

Biết rằng cách này không thể cầm chân chúng, Băng Tử Huyên hít sâu một hơi, ánh mắt hắn trầm xuống, quyết định dứt khoát. Hắn đưa tay lên mặt, từ từ xuất hiện một chiếc mặt nạ gỗ. Chiếc mặt nạ này vốn hắn đã từng nhìn thấy tại căn phòng cũ, nơi hồn ma Thanh Lan trú ngụ. Hắn từng không muốn giữ nó, nhưng không biết từ lúc nào, chiếc mặt nạ đã theo hắn. Thanh Lan trước khi đi đầu thai đã nhắc nhở rằng chiếc mặt nạ này là pháp bảo từ một thế giới khác, đã nhận hắn làm chủ nhân khi máu hắn vô tình nhỏ máu lên nó. Cô ta cũng cảnh báo với hắn rằng chiếc mặt nạ có sức mạnh khủng khiếp, nhưng cũng mang theo tác dụng phụ đáng sợ, chỉ nên dùng khi thực sự cần thiết.

Và giờ đây, đối diện với mối hiểm nguy đang đến gần, hắn không còn lựa chọn nào khác. Đôi mắt hắn ánh lên quyết tâm, không chút do dự đeo chiếc mặt nạ gỗ lên mặt. Ngay khi mặt nạ chạm vào da hắn, một luồng hắc khí khổng lồ bùng nổ từ cơ thể hắn, xoắn lại và cuộn lên không trung như một cột khói đen sừng sững. Áp lực từ luồng bạo khí mạnh mẽ này khiến ba con rối quỷ vừa lao đến lập tức bị hất văng ra xa, lăn lóc trên mặt đất như những món đồ chơi vô tri.

Cột hắc khí dâng cao, nhuộm đen cả một vùng trời, sức mạnh kỳ bí và đầy ma mị lan tỏa, tạo thành áp lực kinh hồn. Xa xa, Asami và nữ nhân khiển rối đang đối mặt nhau, hai thanh kiếm va chạm, tia lửa tóe lên. Cả hai vừa ổn định tư thế thì bị chấn động kinh hoàng từ luồng bạo khí làm cho bất ngờ, phải ngừng đánh nhau bật lùi lại. Nữ nhân khiển rối nhìn về phía cột hắc khí với ánh mắt sửng sốt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Ả lẩm bẩm, giọng nói đầy kinh ngạc: "Pháp bảo cấp Đế… Hắc Ma Diện."

Asami đứng bên cạnh, cũng không thể che giấu sự ngạc nhiên.

Trong màn đêm, thân ảnh Băng Tử Huyên trở nên mơ hồ giữa cột khói đen u ám. Từng tia hắc khí tỏa ra từ chiếc mặt nạ như những sợi dây ma quái, bao phủ lấy cơ thể hắn. Hắn đứng đó, im lặng nhưng mang theo một khí thế bức người, đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ sáng lên tia sáng đỏ rực, như một sinh vật từ địa ngục vừa trỗi dậy. Luồng bạo khí lan tỏa mạnh mẽ, khiến mặt đất dưới chân hắn nứt ra, từng mảnh vỡ nhỏ bị hắc khí cuốn lên không trung.

Khi lớp hắc khí quanh Băng Tử Huyên dần tan đi, mặt nạ gỗ cũng từ từ rạn nứt rồi biến mất, như chưa từng tồn tại. Nhưng ánh mắt của hắn lúc này trở nên khác thường, đồng tử chuyển thành một màu sắc lạ lẫm, sâu thẳm và lạnh lùng. Trên khuôn mặt quen thuộc của Băng Tử Huyên, nụ cười đến gần sát mang tai xuất hiện, đầy quái dị và xa lạ. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của mình, từng ngón tay lướt qua làn da mịn màng với ánh mắt thích thú, miệng khẽ bật ra một giọng nói trầm thấp, đầy thỏa mãn nhưng không phải là giọng của Băng Tử Huyên: "Thân thể này… thật sự không tệ."

Hắn nâng bàn tay, từng ngón tay thon dài mân mê trước mắt, như thể đang khám phá một thứ mới mẻ. Đúng là Băng Tử Huyên, nhưng cũng không còn là Băng Tử Huyên nữa. Thân thể hắn lúc này đã hoàn toàn bị một kẻ khác chiếm hữu, một linh hồn xa lạ đang ẩn giấu trong từng cử động và ánh mắt của hắn.

Bất chợt, ba con hình nhân, vừa bị đánh bật ra, không chút do dự lập tức lao tới, ánh mắt đỏ rực đầy sát khí. Chúng lướt nhanh như những tia chớp, nhắm vào những điểm yếu chí mạng của hắn, quyết tâm kết liễu hắn trong một đòn chí tử. Nhưng kẻ đang chiếm hữu thân thể của Băng Tử Huyên chỉ khẽ liếc nhìn chúng với một ánh mắt sắc lạnh, đầy vẻ khó chịu như bị làm phiền. Hắn khẽ nhếch miệng cười nhạt, rồi lạnh lùng phất nhẹ tay: "Cút."

Chỉ một từ ngắn ngủi nhưng chứa đựng một sức mạnh khủng khiếp. Một luồng năng lượng vô hình bùng nổ, cuộn lên xung quanh hắn trong chớp mắt, quét thẳng về phía ba con hình nhân. Ngay khi luồng sức mạnh chạm vào, ba con rối lập tức tan thành cát bụi giữa không trung, không còn lại một chút dấu vết. Lực chấn động mạnh đến mức khiến em gái của Băng Tử Huyên, đứng cách đó không xa, cũng bị hất ngã xuống mặt đất, thân thể nhỏ bé khẽ run lên vì bất ngờ và sợ hãi.

Kẻ đang trong thân xác của Băng Tử Huyên quay lại, nhận ra sự hiện diện của cô. Ánh mắt hắn sáng lên vẻ thích thú, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười đầy tà ý. "Ồ… ra là tiểu muội của chủ nhân cơ thể này." Hắn lẩm bẩm, ánh mắt sắc sảo lướt qua khuôn mặt cô, trông đầy thích thú và tò mò.

Hắn dịch chuyển trong chớp mắt, thân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh cô. Nhìn vào đôi mắt hoảng hốt và gương mặt xinh đẹp của cô, hắn không giấu nổi sự phấn khích. "Thật sự rất xinh đẹp," hắn nói, giọng điệu chứa đầy sự tà mị và chiếm hữu.

Hắn đưa tay, ngón tay lạnh lẽo từ từ nâng cằm cô lên, đôi mắt đen láy lấp lánh vẻ thích thú. Nhưng em gái của Băng Tử Huyên không phải là người dễ khuất phục. Cô mạnh mẽ hất tay hắn ra, lùi lại vài bước, đôi mắt kiên định, không hề tỏ ra sợ hãi. "Ngươi là ai? Ngươi không phải thầy Saito sensi" cô hỏi, giọng nói mạnh mẽ nhưng cũng lẫn chút run rẩy, ánh mắt kiên cường đối diện với kẻ lạ mặt trong hình hài của anh trai mình.

Hành động của cô chỉ càng khiến hắn thêm phần thích thú. Hắn bước chậm lại, từng bước tiến gần hơn, đôi mắt không rời khỏi cô. Nụ cười nửa miệng hiện lên trên gương mặt Băng Tử Huyên, nhưng giờ đây lại có một nét tà ác.

Ngay khi hắn vừa định vươn tay chạm vào cô em gái thêm lần nữa, hắn bỗng khựng lại, hai tay ôm đầu, gương mặt nhăn nhúm trong cơn đau dữ dội. Một nụ cười cay nghiệt thoáng hiện lên trên gương mặt hắn, xen lẫn chút ngạo mạn và kinh ngạc: “Muốn lấy lại thân thể này sao? được lắm…”

Bất chợt, từ trong cơ thể của Băng Tử Huyên, một chiếc chuông nhỏ bằng đồng lăn ra, rồi lăn lóc trên mặt đất. Ánh mắt của kẻ chiếm hữu lập tức tối sầm lại, hắn hoảng hốt thụt lùi, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng. Khi chiếc chuông từ từ bay lên không trung, phát sáng rực rỡ, hắn toan quay người bỏ chạy, nhưng đã quá muộn. Chuông đồng phóng to, tỏa ra những tia sáng vàng chói mắt, biến thành những sợi dây xích lấp lánh, quấn chặt lấy thân thể hắn, khóa chặt mọi đường thoát.

Một tiếng "Keng!" vang lên như xé rách không gian, sắc bén và lạnh lùng, khiến mọi vật chung quanh như bị xoay chuyển. Khung cảnh bỗng dưng chìm vào một màn đêm u ám, mặt đất phủ lên sắc xám lạnh lẽo. Kẻ chiếm hữu kinh hoàng, lắp bắp thốt ra từ từng chữ như rên rỉ: “Lạc Hồn Lộ…!”

Trước mặt hắn hiện ra một con đường tối tăm, lơ lửng giữa hai thế giới, chập chờn những hồn ma lạc lối. Những ngọn lửa ma trơi xanh biếc lượn lờ, tỏa ra ánh sáng ma mị. Đây chính là lối đi bí mật dẫn tới cổng địa ngục, nơi mà kẻ sống không bao giờ nên đặt chân tới. Vừa nhìn thoáng qua, hắn đã thấy những con quỷ canh cửa từ từ xuất hiện từ trong bóng tối, dáng vẻ quái dị, đôi mắt đỏ rực, khuôn mặt biến dạng và cơ thể phủ đầy gai nhọn, sẵn sàng xé xác bất cứ ai dám xâm phạm.

Những quỷ dữ nhe nanh, gầm gừ lao tới hắn như cơn bão. Nhưng ngay khi chúng chuẩn bị nhào tới, từ hư không bỗng hiện ra một sợi xích bạc toả ánh sáng lung linh, mạnh mẽ quấn chặt quanh thân thể hắn, kéo giật hắn trở lại, thoát khỏi Lạc Hồn Lộ và đưa về trần thế.

Một giọng nói thanh thoát, lạnh lùng vang lên phía trên đầu hắn, đầy uy nghiêm và kiêu hãnh: “Không ngờ ân nhân của ta lại mang theo một thứ không sạch sẽ như vậy…”

Kẻ chiếm hữu giật mình ngước lên. Trên không trung, một bóng hình thanh thoát lơ lửng giữa màn đêm, làn tóc dài của cô tung bay trong gió, đôi mắt sắc bén như băng. Đó chính là Kira, ánh mắt cô sắc lạnh, không chút nhân từ, như nhìn thấu bản chất nhơ nhuốc của kẻ trước mặt.

Không đợi hắn nói gì, Kira vung tay. Những sợi dây bạc tỏa ra từ lòng bàn tay cô, uốn lượn tựa như những con rắn sắc lạnh, quấn chặt lấy linh hồn tà ác đang chiếm giữ cơ thể của Băng Tử Huyên, từng sợi từng sợi thít chặt như đang bóp nghẹt sự sống của hắn, rồi từ từ kéo hắn ra khỏi thân xác hắn.

Kẻ chiếm hữu vùng vẫy, hai tay bám chặt lấy cơ thể Băng Tử Huyên, không chịu rời đi. Gương mặt tà ác của hắn hiện rõ, ánh mắt đỏ ngầu đầy căm hận, thân hình thư sinh mang đạo bào đen, nhưng lại toát lên vẻ ma quái của một kẻ gian trá. Nhìn thấy Kira, hắn mặt mày kimh sợ, giọng nói lắp bắp, run rẩy như đối diện với tử thần: “Tiền bối… xin tha mạng…”

Nhưng Kira vẫn đứng đó, đôi mắt băng giá không chút động lòng trước lời cầu xin tuyệt vọng. Cô khẽ nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng thoáng qua, đầy uy lực và kiêu hãnh. Cô giật mạnh dây xích, kéo linh hồn của kẻ tà ác ra khỏi thân thể Băng Tử Huyên, mặc cho hắn vùng vẫy, gào thét. Linh hồn hắn như bị kéo dài, rạn nứt, méo mó trong sự đau đớn tột cùng.

Khi hắn đã bị lôi hoàn toàn ra khỏi cơ thể Băng Tử Huyên, thân hình hồn phách trở nên lờ mờ và yếu ớt. Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Kira, hắn hoảng loạn gào lên trong sự tuyệt vọng.

Nhưng Kira không chút chần chừ. Cô vung tay, những sợi dây bạc siết chặt hơn, như những thanh kiếm sắc bén xé toạc linh hồn của hắn. Từng mảnh linh hồn bị xé nát, tan biến dần trong không khí, tiếng hét thảm thiết của hắn dần dần lịm tắt, cho đến khi tất cả chỉ còn là một làn khói mỏng, bay lượn lờ và biến mất trong đêm tối.

Kira lặng lẽ hạ xuống bên cạnh thân thể Băng Tử Huyên, ánh mắt cô dịu lại, đôi chút buồn bã khi nhìn thấy người hắn nằm đó, vẻ mặt nhợt nhạt nhưng đã bình yên trở lại.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.