Chương 177
Mệnh Không Thể Tránh
Đêm giao thừa ở quảng trường Tomin Hiroba, không khí trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Những ánh sáng lung linh, những dải màu huyền ảo từ màn trình diễn ánh sáng tại Tòa thị chính Tokyo phản chiếu khắp không gian, tạo nên một khung cảnh vừa sống động vừa huy hoàng.
Trong sự náo nhiệt ấy, Hàn Tuyết đã tựa đầu vào vai Băng Tử Huyên ngủ thiếp đi từ bao giờ. Khuôn mặt cô mang một nét bình yên, đôi môi khẽ cong lên như đang mơ thấy một điều gì đó đẹp đẽ.
Băng Tử Huyên khẽ cúi đầu nhìn em gái, ánh mắt vừa ấm áp, vừa chất chứa nỗi ưu tư khó nói thành lời. Suốt đêm nay, hắn đã cố gắng mang đến cho Hàn Tuyết những điều tốt đẹp nhất, từ bữa ăn ngon lành, những khoảnh khắc vui chơi đầy hào hứng, đến những trải nghiệm xa hoa, đắt đỏ.
Thế nhưng, dù có cố gắng thế nào, hắn vẫn không thể lấp đầy khoảng trống mà đôi mắt của Hàn Tuyết không thể nhìn thấy.
Cô chỉ có thể cảm nhận thế giới qua âm thanh, không khí xung quanh, và đôi chút vị giác từ những món ngon. Những cảnh sắc rực rỡ, những điều kỳ diệu vốn dĩ làm nên ý nghĩa của đêm giao thừa, đối với cô, mãi mãi là một góc khuất tối tăm không thể chạm tới.
Kira ngồi bên, im lặng quan sát. Đôi mắt cô dừng lại trên gương mặt Hàn Tuyết đang say ngủ, nét cười khẽ nở nhưng ánh lên sự thấu hiểu lặng lẽ. Chợt, giọng nói trầm ấm của Băng Tử Huyên vang lên, cắt ngang những suy nghĩ của cô:
"Kira, có lẽ sau đêm nay tôi sẽ phải rời đi. Chuyện của Hàn Tuyết, vẫn là nhờ cô giúp đỡ."
Câu nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ như mang theo sức nặng của những quyết định khó khăn. Hắn vẫn nhìn lên bầu trời, nơi những dải ánh sáng rực rỡ đang chuyển động, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mà vẫn không giấu được nỗi buồn sâu thẳm.
Kira thoáng sững sờ. Lời nói của Băng Tử Huyên như một lưỡi dao mỏng, cắt ngang bầu không khí yên bình đang bao trùm giữa họ. Cô xoay đầu, ánh mắt bàng hoàng nhìn hắn, rồi vội vàng lên tiếng:
"Ân nhân, ngài thực sự muốn đi sớm đến vậy sao? Dù sao ngày mai cũng là lễ đón năm mới. Ngài không muốn chung vui cùng tôi và Hàn Tuyết sao? Anh em hai người… cũng chưa được gần gũi bao lâu mà."
Giọng cô nhỏ dần, mang theo chút khẩn thiết, nhưng vẫn cố giữ sự điềm tĩnh trong lời nói. Kira biết quyết định của Băng Tử Huyên không phải là điều dễ dàng lay chuyển, nhưng sự vội vàng của hắn vẫn khiến cô cảm thấy tiếc nuối.
Băng Tử Huyên không đáp ngay. Hắn chỉ im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi bầu trời rực sáng. Giữa những tiếng reo hò, vỗ tay của đám đông xung quanh, giữa những ánh sáng huyền diệu đang vẽ nên bức tranh giao thừa.
Băng Tử Huyên ngồi yên, đôi mắt vẫn dõi theo những ánh sáng lung linh trên bầu trời, từng lời nói như được chắt lọc từ tận đáy lòng.
"Chuyện này tôi đã nghĩ rất nhiều," hắn lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng mang theo nỗi nặng trĩu. "Thời gian của Hàn Tuyết không còn nhiều. Mỗi khắc từ lúc này trở đi đều là vô giá, tôi không muốn đánh mất. Chỉ có hành động nhanh nhất, hiệu quả nhất, thì nỗi day dứt trong lòng tôi mới có thể giải tỏa. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, sống mãi trong cảm giác lo nghĩ này… tôi thực sự không thể nào chịu đựng được."
Kira lặng người trước những lời tâm sự của Băng Tử Huyên. Cô cúi đầu, cảm nhận sự kiên định trong giọng nói của hắn. Cô biết, một khi hắn đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
"Ân nhân, nếu ngài đã quyết như vậy, tôi cũng không thể cản. Giá như tôi có thể làm nhiều hơn để giúp đỡ ngài…" Kira khẽ thở dài, ánh mắt thoáng hiện sự bất lực.
Băng Tử Huyên mỉm cười nhẹ, một nụ cười pha lẫn giữa sự cảm kích và một chút an ủi: "Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, nhiều hơn cả những gì tôi dám mong. Tôi thật sự không muốn đòi hỏi thêm gì nữa."
Kira khẽ gật đầu, nhưng trước khi cô kịp nói thêm điều gì, Băng Tử Huyên bỗng lên tiếng:
"Nhưng trước khi rời đi, tôi vẫn muốn dẫn hai người đến một nơi."
Kira ngạc nhiên, đôi mắt tò mò hướng về phía hắn. "Ân nhân, ngài muốn đến đâu?"
Băng Tử Huyên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, rồi trả lời ngắn gọn: "Chùa Senso-ji."
---
Sau khi màn trình diễn ánh sáng kết thúc, đám đông bắt đầu tản ra, nhường lại cho một sự yên bình hiếm hoi giữa lòng Tokyo. Băng Tử Huyên nhẹ nhàng bế Hàn Tuyết đang ngủ say trên tay, bước về phía xe. Kira đi bên cạnh, ánh mắt chăm chú theo dõi từng cử chỉ của hắn.
Chẳng mấy chốc, xe lướt qua những con đường sáng đèn, không khí lễ hội vẫn tràn ngập khắp nơi. Những làn gió đêm mang theo cái se lạnh, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng hơn. Kira ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng quay sang nhìn Hàn Tuyết đang nằm yên trên ghế sau, đôi môi cô khẽ nở một nụ cười dịu dàng khi thấy nét bình yên trên gương mặt em gái hắn.
Chiếc xe của Băng Tử Huyên từ từ tiến vào bãi đỗ, tiếng động cơ khẽ ngừng lại giữa không gian sôi động của đêm giao thừa. Bên ngoài, dòng người đông nghịt như một dòng sông bất tận, từng bước chân vội vã hòa lẫn vào âm thanh rộn ràng của tiếng nói, tiếng cười, và tiếng chuông gió leng keng từ những gian hàng ven đường dẫn vào chùa.
Đèn lồng đỏ rực treo khắp nơi tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu rọi cả không gian khiến đêm đông bỗng chốc trở nên rực rỡ lạ thường.
Tiếng xe dừng lại làm Hàn Tuyết khẽ động, cô dụi nhẹ đôi mắt ngái ngủ, rồi từ từ ngồi dậy, vẻ mơ màng vẫn còn trên gương mặt.
"Hàn Tuyết, em tỉnh dậy rồi sao?" Băng Tử Huyên quay đầu lại, giọng nói trầm ấm nhưng không giấu được sự quan tâm.
Hàn Tuyết nghe thấy tiếng anh mình, khẽ gật đầu. "Anh hai, chúng ta lại đến một nơi khác rồi sao?" Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút tò mò.
Trước khi Băng Tử Huyên kịp trả lời, Kira ngồi bên cạnh liền lên tiếng, nụ cười thoáng hiện trên môi: "Lần này địa điểm chúng ta đến là chùa Senso-ji, một nơi đáng để ghé thăm vào dịp giao thừa và đầu năm mới. Nhưng theo như thời điểm này, chắc chắn sẽ rất đông đúc."
Hàn Tuyết nghiêng đầu lắng nghe, đôi mắt mù lòa không thể nhìn thấy nhưng giọng nói của cô ánh lên sự hứng thú: "Chùa Senso-ji! Em đã nghe rất nhiều về nơi này nhưng đây là lần đầu tiên được đến. Em thực sự rất muốn trải nghiệm cảm giác ấy một lần."
Kira nhìn Hàn Tuyết, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng. "Em chưa từng đến đây sao?"
Hàn Tuyết lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ nhưng trong lòng lại trào dâng những cảm xúc khó tả. "Em chỉ nghe người ta kể về nơi này thôi. Mỗi lần nghe, em đều tưởng tượng đến không khí nhộn nhịp, những ngọn đèn lồng, và tiếng chuông chùa vang lên vào thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Em đã rất mong có dịp được đến."
Băng Tử Huyên im lặng lắng nghe em gái, đôi mắt hắn ánh lên chút ưu tư nhưng cũng chứa đựng một sự kiên định. Hắn khẽ đẩy cửa xe, bước xuống, rồi quay lại mở cửa cho Kira và Hàn Tuyết.
"Nào, chúng ta đi thôi," hắn nói, giọng điệu trầm ổn nhưng mang theo chút ấm áp khó diễn tả.
Dòng người đông đúc như thác lũ tràn về trước cổng chùa, tiếng nói cười hòa lẫn với âm thanh rì rầm của những lời cầu nguyện. Băng Tử Huyên đi trước, khéo léo mở đường qua từng nhóm người chen chúc.
Đằng sau, Kira nắm chặt tay Hàn Tuyết, cẩn thận dìu cô đi từng bước giữa dòng người không ngớt. Đôi mắt mù lòa của Hàn Tuyết khiến cô không nhìn thấy, nhưng tiếng ồn ào và cảm giác ấm áp của bầu không khí xung quanh khiến cô biết nơi này thực sự đặc biệt.
"Chỗ này đông quá!" Hàn Tuyết khẽ thốt lên, giọng nói xen lẫn chút phấn khích.
"Đúng vậy, nhưng chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi," Kira nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Băng Tử Huyên quay đầu lại nhìn hai người, ánh mắt tràn đầy sự kiên nhẫn. "Chúng ta sắp đến cổng Hozomon rồi." Giọng nói của hắn mạnh mẽ, đủ để át đi âm thanh huyên náo xung quanh.
Tiến về phía trước, cổng Hozomon sừng sững hiện ra, đèn lồng đỏ khổng lồ treo lơ lửng, ánh sáng rực rỡ hắt lên những dòng chữ cổ kính. Bầu không khí nơi đây dường như mang một sức mạnh huyền bí, khiến người ta không khỏi cảm thấy lòng mình trầm lắng giữa sự náo nhiệt.
Dừng chân trước cổng, Băng Tử Huyên khẽ quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết. "Hàn Tuyết, em có biết đây là cổng Hozomon không? Cánh cổng này đã tồn tại hàng trăm năm, dẫn lối vào ngôi chùa linh thiêng nhất của Tokyo. Em từng nói em muốn đến đây vào đêm giao thừa, đúng không? Hôm nay, anh muốn em được trọn vẹn mong ước ấy."
Hàn Tuyết nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên trong một nụ cười. "Cảm ơn anh hai... thật sự cảm ơn anh."
Kira đứng cạnh cũng cảm nhận được sự xúc động trong giọng nói của Hàn Tuyết, khẽ đặt tay lên vai cô như muốn chia sẻ niềm vui này.
"Nhưng trước tiên," Băng Tử Huyên tiếp tục, "chúng ta sẽ tham gia nghi thức 'Joya no Kane'. Đây là nghi thức gõ chuông truyền thống vào đêm giao thừa, mỗi tiếng chuông tượng trưng cho việc xóa bỏ một điều phiền muộn trong lòng, để bước vào năm mới với sự thanh thản."
Nghe thấy vậy, Hàn Tuyết vô cùng háo hức. "Nghi thức này thật thú vị! Em cũng muốn trải nghiệm."
"Vậy thì đi thôi," Băng Tử Huyên mỉm cười, ánh mắt thoáng chút ấm áp khi nhìn thấy niềm vui trong lòng em gái.
Hắn dẫn cả hai tiến sâu hơn vào trong, dòng người đông đúc dần nhường lối khi hắn bước qua. Tiếng chuông lớn từ tháp chuông vang lên từng hồi, âm thanh ngân dài như lan tỏa khắp không gian, mang theo cảm giác tĩnh lặng đầy thiêng liêng giữa một Tokyo náo nhiệt.
Hàn Tuyết nắm chặt tay Kira, theo từng bước chân của Băng Tử Huyên.....
Dòng người đông như thác đổ đổ về cổng chính của chùa Senso-ji, tiếng cười nói rộn rã hòa vào mùi hương trầm ngào ngạt. Băng Tử Huyên bước đi chậm rãi, khẽ quay đầu nhìn hai người phía sau. Hắn đi trước mở đường, trong khi Kira nắm tay Hàn Tuyết dắt theo, đảm bảo cô không lạc giữa biển người. Cảnh tượng này khiến Băng Tử Huyên thoáng mỉm cười—giống như một gia đình nhỏ, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Khi bước đến cổng Hozomon, Băng Tử Huyên dừng lại, ánh mắt thoáng vẻ trầm ngâm. Hắn nhìn dòng người đang tiến vào chính điện, rồi quay sang nói với Hàn Tuyết:
“Em có muốn tham gia nghi thức cầu phúc không? Đây là dịp đặc biệt mà ai cũng mong được trải nghiệm vào đêm giao thừa.”
Hàn Tuyết khẽ gật đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức. “Em rất muốn! Trước giờ em chỉ được nghe qua, chưa từng nghĩ sẽ có ngày thật sự được đến đây.”
Băng Tử Huyên chỉ gật đầu, không nói thêm, rồi dẫn hai người vào khu vực chính điện. Hắn đưa Hàn Tuyết một đồng xu nhỏ, đặt vào lòng bàn tay cô.
“Em ném vào hòm công đức, rồi cầu nguyện. Chỉ cần nghĩ đến điều em mong muốn nhất là được.”
Hàn Tuyết nghe lời, đôi tay khẽ run khi cầm đồng xu, ném vào hòm công đức. Tiếng đồng xu rơi vang lên giữa không gian yên ắng của chính điện. Cô chắp tay, nhắm mắt lại, đôi môi mấp máy một lời nguyện cầu trong im lặng.
Cảm giác ấm áp lạ thường lan tỏa trong lòng, như thể mọi ước vọng được gói gọn vào giây phút thiêng liêng này.
Kira đứng bên cạnh, nhìn Hàn Tuyết với ánh mắt dịu dàng. Cô cũng lặng lẽ thắp hương, cầu một điều gì đó không nói ra. Băng Tử Huyên đứng hơi xa một chút, lặng lẽ nhìn cả hai, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.
Tiếp đó, họ tiến đến một gian hàng nhỏ bên trong khuôn viên, nơi những ống tre đựng quẻ Omikuji được xếp ngay ngắn. Kira hướng dẫn Hàn Tuyết cách rút quẻ. Cô cầm ống tre, lắc nhẹ, để một thanh quẻ rơi ra. Kira nhặt lên, mở ra xem rồi nở nụ cười tươi:
“Hàn Tuyết, em rút được ‘tiểu cát’. Vận may nhỏ nhưng vẫn là điều tốt lành.”
Hàn Tuyết mỉm cười hạnh phúc. Cô không thể nhìn thấy quẻ bói nhưng nghe giọng Kira cũng đủ làm lòng cô an yên. Băng Tử Huyên lặng lẽ rút một quẻ cho mình. Khi nhìn thấy dòng chữ “đại hung” trên giấy, hắn khẽ nhíu mày, rồi không nói lời nào, chỉ buộc quẻ vào giá treo gần đó.
Trên đường rời chính điện, mùi thơm từ các quầy hàng ẩm thực dọc đường Nakamise-dori khiến không khí thêm phần sôi động. Hàn Tuyết bị hấp dẫn bởi hương thơm ngọt ngào của bánh taiyaki. Băng Tử Huyên mua một chiếc, cẩn thận đưa vào tay cô.
“Thử đi, đây là bánh cá nhân đậu đỏ, rất nổi tiếng.”
Hàn Tuyết cầm lấy, cắn một miếng nhỏ, rồi bật cười thích thú. “Ngọt và thơm quá, anh hai! Đây là lần đầu em được ăn thứ này.”
Kira cũng không chịu thua, mua một xiên takoyaki nóng hổi, vừa ăn vừa nói: “Hàn Tuyết, thử thêm món này nữa đi. Vị mềm và thơm lắm!”
Không khí nhộn nhịp, ấm áp khiến cả ba người như quên đi cái lạnh giá của đêm đông. Hàn Tuyết, dù không nhìn thấy khung cảnh lung linh xung quanh, vẫn cảm nhận được niềm vui trọn vẹn qua những âm thanh náo nhiệt và hương vị ngọt lành.
“Cảm ơn anh hai… Em thực sự rất vui.”
Băng Tử Huyên im lặng, chỉ khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên bầu trời đầy ánh sáng. Trong lòng hắn, một cảm giác yên bình thoáng qua, dù biết rằng những khoảnh khắc như thế này có thể không kéo dài mãi mãi.
Dưới ánh sáng lung linh từ ngọn đèn lồng nơi cổng chùa Senso-ji, Hàn Tuyết khẽ ngáp dài, đôi vai nhỏ run nhẹ trong làn gió lạnh đầu năm.
Gương mặt cô hiện rõ vẻ mệt mỏi sau một buổi tối dài đầy ắp niềm vui. Kira nhìn Hàn Tuyết, đôi môi hé cười dịu dàng, nhưng chưa kịp nói gì thì Băng Tử Huyên đã lên tiếng trước, giọng trầm ấm và nhẹ nhàng:
“Hàn Tuyết, em mệt rồi, hãy về nhà nghỉ ngơi trước đi. Anh có chút việc phải làm, xong sẽ về ngay.”
Hàn Tuyết ngẩng mặt lên, đôi mắt tuy không nhìn thấy nhưng vẫn hướng về phía anh trai như cố gắng cảm nhận sự hiện diện của hắn. Cô khẽ gật đầu, mỉm cười, rồi nói:
“Anh hai nhớ về sớm đó nhé. Em sẽ đợi anh ở nhà.”
Băng Tử Huyên gật đầu, ánh mắt không giấu được sự dịu dàng lẫn chút lo âu. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của Hàn Tuyết, như để trấn an cô, rồi quay sang Kira:
“Cô đưa em ấy về trước đi. Tôi sẽ không lâu đâu.”
Kira hiểu ý, không hỏi thêm. Cô bước lên, nắm lấy tay Hàn Tuyết, dịu dàng nói:
“Hàn Tuyết, chúng ta về thôi. Nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn nhiều điều thú vị đang chờ đấy.”
Hàn Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trước khi rời đi, cô vẫn ngoảnh lại, giọng nhỏ nhẹ như lời nhắc nhở thân thương:
“Anh hai, đừng quên lời hứa nhé. Nhất định phải về sớm.”
Băng Tử Huyên chỉ im lặng nhìn theo, đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt, mang theo cảm giác khó tả. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ vẫy tay ra hiệu. Kira gật đầu, dẫn Hàn Tuyết rời đi.
Hai bóng hình nhỏ bé, một cao một thấp, chầm chậm hòa vào dòng người tấp nập, rồi dần khuất xa trong ánh sáng lấp lánh của đêm giao thừa. Băng Tử Huyên đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú dõi theo cho đến khi họ biến mất hoàn toàn trong tầm nhìn.
Bỗng nhiên, không gian xung quanh hắn như trở nên lạnh lẽo hơn. Một làn huyết vụ mỏng từ đâu tụ lại, dần đặc quánh thành hình ngay
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
