ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 118
Lôi Môn

Tokyo giữa mùa đông, khoảng gần 11 giờ trưa, nhưng bầu trời vẫn ảm đạm, phủ một lớp mây xám mờ khiến ánh sáng ngày như bị che phủ bớt. Băng Tử Huyên vừa bước ra khỏi quán ramen, hơi thở còn thoảng chút ấm từ bát mì vừa thưởng thức. Chậm rãi kéo khăn quàng cổ lên để chắn bớt gió lạnh, hắn đứng lại bên vỉa hè, ánh mắt lướt qua hàng người đang nối dài trước quán.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hơi nhếch mày: một dòng người xếp hàng không dứt, đông hơn lúc hắn đến gấp mấy lần. Gió lạnh cắt da thổi qua, khiến mọi người co ro trong những chiếc áo dày cộp, nhưng chẳng ai rời đi. Ai cũng kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ bởi sức hấp dẫn của quán ăn trứ danh này.

Băng Tử Huyên hít một hơi sâu, trong lòng thoáng nghĩ: "Bát ramen đúng là ngon, nhưng để chờ hàng tiếng dưới trời đông như thế này, không biết có đáng không..." Một nụ cười nhẹ lướt qua môi hắn khi nhớ lại cảm giác thỏa mãn của chiếc bụng no nê. Dù sao, hắn vẫn cảm thấy mình khá may mắn khi không phải chờ lâu đến mức này.

---

Khi hắn còn đang mải suy nghĩ, từ xa một bóng hình nhỏ nhắn tiến đến gần. Bộ trang phục trên người cô gái mang màu sắc tươi sáng, nổi bật giữa sắc lạnh của mùa đông Tokyo. Đó chính là Akane. Vừa bước đến cạnh hắn, cô khẽ gọi bằng giọng nói trong trẻo nhưng nhỏ nhẹ, như sợ làm phiền:

“Saito-sensei, của thầy đây.”

Cô gái đưa hai tay ra, nâng niu một bức ảnh nhỏ trông có vẻ hơi cũ kỹ, chắc hẳn đã trải qua thời gian dài. Ánh mắt Băng Tử Huyên ngay lập tức hướng về bức ảnh, và chỉ một giây sau, hắn nhận ra đó là thứ vô cùng quan trọng đối với mình. Hắn vội vươn tay nhận lại, cảm giác lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn chạm vào sự ấm áp từ bàn tay của Akane qua lớp găng tay.

“Hóa ra là ở đây… Tôi sơ ý làm rơi lúc nào không hay, cảm ơn em.” – Hắn nói, giọng trầm và thật lòng, đôi mắt khẽ ánh lên một tia xúc động hiếm thấy.

Akane mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.

“Lúc thầy thanh toán, bức ảnh này rơi từ ví ra. May mà em nhặt được. Thầy không sao chứ? Đây là thầy hồi nhỏ sao? Trông đáng yêu quá! Người bên cạnh là em trai hay em gái song sinh của thầy vậy?”

Hắn nhìn vào bức ảnh, đôi mắt thoáng dịu lại. Trong tấm hình là hình ảnh một cậu bé với mái tóc đen mềm mại, gương mặt bầu bĩnh đầy vẻ ngây thơ, đứng cạnh một cô bé giống hệt như bản sao. Một tia cảm xúc lướt qua gương mặt Băng Tử Huyên, nhưng hắn nhanh chóng che giấu đi bằng một cái gật đầu nhẹ:

“Đó là em gái tôi.”

Akane ngẩn người trong thoáng chốc. Một suy nghĩ lướt qua đầu cô, khiến cô bất giác nhớ đến nữ sinh mù nổi tiếng trong trường học. Tuy nhiên, cô không muốn hỏi sâu thêm, có lẽ cảm thấy đây là chuyện riêng tư của thầy. Cô chỉ mỉm cười, không để lộ điều gì:

“Ra vậy… Thầy định đi đâu tiếp theo sao?”

Băng Tử Huyên thoáng nhìn về phía dòng người tấp nập trước quán, rồi lắc đầu khẽ, giọng điềm đạm:

“Không có kế hoạch gì cả. Cuối tuần, tôi chỉ muốn đi loanh quanh trong thành phố để khám phá chút thôi. Dù sao, đây cũng là lần đầu tôi đến Tokyo.”

Nghe vậy, Akane gật đầu như hiểu ra điều gì đó. Ánh mắt cô sáng lên đầy nhiệt tình.

“Nếu vậy, thầy để em dẫn đi nhé. Em biết rất nhiều chỗ hay ho ở Tokyo, từ quán cà phê yên tĩnh đến những con phố nhộn nhịp. Thầy sẽ không thất vọng đâu!”

Hắn hơi khựng lại, có chút ái ngại trước lời đề nghị bất ngờ này. Hắn nhìn cô, giọng trầm xuống, như muốn xác nhận:

“Em không có việc gì sao? Hình như em đang định đi đâu thì phải?”

Akane cười tươi, khẽ xua tay:

“À, em định đến nhà một người bạn, nhưng cô ấy nhắn là bận rồi, bảo để hôm khác. Vậy nên em cũng chẳng có gì làm. Hôm nay lại đẹp trời, em nghĩ có người đồng hành thì thú vị hơn.”

Lời nói của cô tự nhiên và nhẹ nhàng, nhưng khiến hắn thoáng nghi ngờ. Có lẽ cô chỉ nói vậy để thuyết phục hắn, hoặc thật sự là không muốn để thầy giáo mình đi lang thang một mình giữa một thành phố lớn. Tuy nhiên, trước sự nhiệt tình của cô, hắn không tiện từ chối.

“Được rồi. Nếu em đã có nhã ý, tôi cũng muốn xem Tokyo qua con mắt của một người bản địa.”

Nghe hắn đồng ý, Akane vui vẻ nở một nụ cười rạng rỡ. Cô vỗ hai tay vào nhau như để xua tan cái lạnh, rồi quay sang nói:

“Vậy thầy đi cùng em nhé! Đầu tiên, em sẽ dẫn thầy đến khu Asakusa. Ở đó có một khu chợ truyền thống rất thú vị. Sau đó, nếu thầy thích, mình có thể đến khu Shibuya xem đám đông huyền thoại!”

Băng Tử Huyên mỉm cười nhẹ, bước theo cô gái nhỏ đang dẫn đường, dáng người của cả hai hòa vào dòng người trên phố, giữa bầu không khí lạnh giá và nhịp sống sôi động của Tokyo.

Tokyo, giữa tiết đông lạnh giá, tuyết vẫn rơi lặng lẽ phủ trắng mọi con đường. Sau một quãng đường đi bộ khá dài, Akane và Băng Tử Huyên cuối cùng cũng đặt chân đến Asakusa – khu phố cổ nổi tiếng bậc nhất Nhật Bản. Trước mặt họ, cánh cổng lớn Kaminarimon (Lôi Môn) sừng sững hiện lên, phủ một lớp tuyết mỏng trên mái ngói đỏ sẫm. Cánh cổng đồ sộ với chiếc lồng đèn khổng lồ mang dòng chữ đen nổi bật trên nền đỏ khiến bất kỳ ai lần đầu đến đây cũng phải trầm trồ, và Băng Tử Huyên không phải ngoại lệ.

Hắn đứng lại, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua từng chi tiết của cánh cổng, từ những thanh gỗ lớn đã nhuốm màu thời gian cho đến chiếc đèn lồng đang hơi lay động bởi cơn gió nhẹ. Chiếc ô trong tay khẽ nghiêng, hứng lấy những bông tuyết đang rơi chậm rãi. Sự uy nghi và cổ kính của nơi này mang lại cho hắn một cảm giác vừa choáng ngợp vừa kính nể.

Thấy dáng vẻ chăm chú của hắn, Akane mỉm cười, rồi đứng sát bên, nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cô trong trẻo như hòa vào không khí se lạnh:

“Đây là cổng Kaminarimon, biểu tượng của Asakusa. Cánh cổng này được xây dựng lần đầu tiên vào năm 941, nhưng qua nhiều lần bị cháy và tu sửa, hình dáng hiện tại của nó là từ năm 1960. Cổng dẫn vào ngôi đền Sensoji – ngôi đền cổ nhất Tokyo. Vào những ngày lễ lớn, đặc biệt là năm mới, nơi này đông nghẹt người, ai cũng đến để cầu may mắn cho cả năm.”

Cô ngừng lại một chút, như chờ phản ứng từ hắn, rồi tiếp tục:

“Mùa đông tuy lạnh, nhưng lại là thời điểm Asakusa có vẻ đẹp riêng. Cảm giác tuyết phủ trên mái ngói, hòa với ánh đèn lồng đỏ treo khắp nơi, thật sự rất đặc biệt. Ban ngày đã đẹp, ban đêm còn lung linh hơn nữa.”

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cổng lớn trước mặt. Nghe cô nói, hắn trầm ngâm, rồi tấm tắc:

“Vậy sao?”

Akane bật cười nhẹ, đôi mắt cong lên đầy tươi vui:

“Đi nào, em sẽ dẫn thầy vào trong. Đừng đứng mãi ở đây, bên trong còn nhiều điều thú vị hơn nữa!”

Nghe vậy, Băng Tử Huyên gật đầu đồng ý, và cả hai bước qua cánh cổng lớn để tiến vào khu vực bên trong.

---

Bên trong cánh cổng Kaminarimon, một khung cảnh nhộn nhịp và sôi động hiện ra, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí trầm mặc của cánh cổng cổ kính bên ngoài. Dọc theo con đường Nakamise, những gian hàng truyền thống san sát nhau trải dài, mỗi gian đều được trang trí rực rỡ, bày bán đủ loại đồ lưu niệm, đồ ăn, và đồ thủ công mỹ nghệ.

Mùi thơm của bánh nướng, kẹo wagashi, và trà xanh nóng hổi hòa quyện trong không khí, len lỏi qua từng hơi thở của dòng người qua lại. Những tiếng trò chuyện râm ran vang lên từ mọi phía – là những du khách nước ngoài hỏi mua đồ, những lời chào mời nhiệt tình của chủ quán, hay đơn giản chỉ là tiếng cười vui của các gia đình đang dạo chơi.

Người qua lại đông đúc nhưng không hề hỗn loạn. Ai cũng khoác lên mình những chiếc áo khoác dày cộp, khăn quàng cổ sặc sỡ, và những đôi giày ấm áp chống tuyết. Một vài du khách mặc trang phục yukata hay kimono truyền thống, tạo nên điểm nhấn nổi bật giữa khung cảnh hiện đại và cổ kính đan xen. Tuyết trắng rơi nhẹ trên vai họ, trên mái ngói của các gian hàng, và trên những chiếc đèn lồng đỏ treo dọc hai bên đường.

Băng Tử Huyên bước đi chậm rãi, ánh mắt quan sát mọi thứ xung quanh. Hắn thấy một cặp đôi trẻ đang đứng trước một quầy bán bánh nướng, hào hứng thử món bánh manju nhân đậu đỏ còn nóng hổi. Ở một góc khác, một nhóm trẻ em đang cầm những thanh kẹo mút màu sắc, tiếng cười ríu rít vang lên giữa không gian đông đúc. Một cụ già mặc áo khoác dài đứng bên quầy đồ thủ công, chậm rãi giới thiệu từng món đồ bằng giọng nói trầm ấm, đôi tay gầy guộc nhưng khéo léo.

“Đây là nơi mà mỗi lần em đến đều cảm thấy thú vị như lần đầu vậy.” – Akane lên tiếng, đôi mắt ánh lên niềm tự hào. “Mỗi gian hàng ở đây đều có lịch sử riêng. Có quầy đã tồn tại hơn 100 năm, truyền qua nhiều thế hệ gia đình. Nếu thầy thích, em có thể giới thiệu thêm vài món đặc sản của nơi này.”

Băng Tử Huyên gật đầu, ánh mắt thoáng dịu lại, như đang đắm chìm trong không gian vừa náo nhiệt vừa yên bình của Asakusa. Sự hòa quyện giữa hiện đại và truyền thống, giữa con người và khung cảnh, khiến nơi này mang một vẻ đẹp thật đặc biệt.

Giữa không khí nhộn nhịp của khu phố cổ Asakusa, Băng Tử Huyên để mắt đến một quán bánh truyền thống nhỏ nằm nép mình bên góc con đường Nakamise. Gian hàng đơn giản nhưng đầy ấm áp, với mái hiên treo những dải vải đỏ và một bảng hiệu gỗ khắc chữ bằng tay. Trước quầy, những chiếc bánh dorayaki tròn trịa, vàng óng ánh được xếp ngay ngắn, tỏa ra hương thơm ngọt ngào của đậu đỏ quyện chút mùi bột nướng. Băng Tử Huyên chậm rãi tiến đến gần, đôi mắt lướt qua quầy hàng, rồi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi giá:

“Cái này bao nhiêu vậy?”

Người chủ quán – một ông lão già với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền từ, mỉm cười niềm nở đáp lại bằng giọng nói trầm ấm:

“200 yên một cái, cậu chàng trai trẻ.”

Không chần chừ, Băng Tử Huyên lấy tiền trong túi đưa ra, khẽ gật đầu:

“Cho tôi hai cái.”

Ông lão nhanh nhẹn gói hai chiếc bánh vào một lớp giấy dầu mỏng, cẩn thận trao đến tay hắn. Hắn nhận lấy, rồi bất ngờ đưa một chiếc cho Akane, người đang đứng bên cạnh với đôi mắt tò mò hướng về gian hàng.

“Cho em này.” – Hắn nói, giọng điệu vẫn có chút lạnh lùng quen thuộc, nhưng hành động lại khiến người khác cảm nhận được sự tinh tế.

Akane thoáng ngỡ ngàng, rồi ánh mắt sáng lên, môi nở nụ cười rạng rỡ:

“Cảm ơn thầy ạ!”

Nhận lấy chiếc bánh từ tay hắn, cô tít mắt vui vẻ như một đứa trẻ. Cầm chiếc bánh trên tay, Akane khẽ nghiêng đầu nhìn Băng Tử Huyên, rồi nhỏ nhẹ chỉ bảo:

“Thầy biết cách ăn đúng kiểu chưa? Dorayaki ngon nhất là khi mình ăn chậm rãi, để nhân đậu đỏ bên trong tan từ từ trong miệng. Thầy cứ thử mà xem, đảm bảo không thất vọng đâu!”

Băng Tử Huyên nghe vậy thì gật đầu, làm theo chỉ dẫn của cô. Hắn từ từ cắn một miếng bánh, lớp vỏ mềm mại, ấm nóng tan ngay nơi đầu lưỡi, để lại vị ngọt bùi của nhân đậu đỏ dần dần lan tỏa. Hắn khẽ nhắm mắt cảm nhận, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng hương vị truyền thống đơn giản mà hoàn hảo này. Quả nhiên, lời Akane nói không hề sai – cách ăn chậm rãi này khiến chiếc bánh như ngon thêm vài phần.

Akane đứng bên cạnh, vừa ăn vừa liến thoắng kể thêm về những quán ăn nổi tiếng khác trong khu vực, rồi nhiệt tình kéo tay hắn:

“Đi nào thầy! Em dẫn thầy thử thêm vài món nữa. Đã đến đây mà không ăn thử những món đặc trưng thì tiếc lắm đấy!”

Dưới sự nhiệt tình của cô gái, Băng Tử Huyên chỉ khẽ nhún vai đồng ý, để mặc cho Akane dẫn dắt. Cả hai tiếp tục đi dọc con đường Nakamise, thử hết món này đến món khác. Một xiên dango nướng với lớp sốt ngọt mặn đậm đà, một ly amazake nóng hổi làm ấm người giữa tiết trời đông, hay những viên kẹo wagashi xinh xắn đầy sắc màu. Akane hầu như luôn tươi cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh mỗi lần giới thiệu một món mới, khiến Băng Tử Huyên cũng bất giác cảm nhận được chút niềm vui lan tỏa từ cô gái trẻ.

Khi đã no nê và mãn nguyện với những món ăn truyền thống, Akane bất chợt quay sang hắn, ánh mắt lấp lánh đầy hào hứng:

“Thầy à, giờ em sẽ dẫn thầy đến một nơi đặc biệt nhất ở Asakusa này. Chỗ đó chắc chắn sẽ khiến thầy ấn tượng!”

Băng Tử Huyên nhướn mày thoáng tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm mà chỉ gật đầu, bước theo cô gái đang phấn khích dẫn đường.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.