Chương 116
Tuyết Rơi
Băng Tử Huyên mơ màng, giữa cơn mộng mị đầy hỗn loạn, những hình ảnh lạ lẫm chồng chéo nhau như một cuốn phim bị xé rách, không liền mạch nhưng lại khắc sâu trong tâm trí hắn.
---
Hắn thấy mình đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, bầu trời phía trên như được nhuộm bằng một thứ ánh sáng kỳ lạ, vừa u ám vừa rực rỡ. Trước mặt hắn, một cô bé nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo như ngọc, mái tóc đen óng mượt buông dài, ngước lên nhìn hắn với ánh mắt pha lẫn tò mò và buồn bã.
Cô bé cất giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng trong từng chữ lại mang theo sự khắc khoải:
"Thượng Lục ca ca, nếu một ngày muội không còn trên thế gian này nữa, ca ca có nhớ đến muội không?"
Hắn đứng đó, sững sờ, không rõ vì sao lại bị câu hỏi ấy làm cho chấn động. Hắn nhìn xuống cô bé, cảm nhận được một nỗi sợ mơ hồ, như thể cô bé này là một phần quan trọng mà hắn không thể để mất.
Cô bé vẫn chăm chú nhìn hắn, đôi mắt ánh lên một tia nghi ngờ:
"Muội nghe nói những người tu luyện như ca ca có thể sống rất lâu, có thể nghịch thiên mà đi, trường tồn cùng trời đất. Nhưng muội cũng nghe nói
rằng, những người tu luyện đều là kẻ tàn nhẫn, không màng đến bất kỳ điều gì ngoài lợi ích của mình. Họ sẽ sẵn sàng bỏ lại tất cả, dù đó là người họ từng yêu thương."
Băng Tử Huyên – hay trong giấc mộng này, hắn là Thượng Lục – cảm nhận một cơn gió lạnh lướt qua. Ánh mắt hắn dịu lại, đôi tay nhẹ đặt lên đầu cô bé, xoa như một cách trấn an. Giọng nói hắn trầm ấm nhưng kiên định:
"Muội đừng nghe những lời đó. Có ta ở đây, muội không cần lo lắng. Ta nhất định sẽ không để muội rời xa thế gian này."
Cô bé phồng má lên, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời chung chung ấy:
"Không, muội muốn biết câu trả lời thật lòng từ ca ca. Nếu thật sự có ngày đó, nếu muội không còn nữa, ca ca sẽ nhớ đến muội chứ?"
Hắn khựng lại, không phải vì không biết phải trả lời, mà bởi câu hỏi ấy khiến lòng hắn đau nhói, như thể lời nói của cô bé chính là một điềm báo. Bàn tay hắn khẽ run, nhưng cuối cùng, giọng nói phát ra chắc chắn hơn:
"Nếu ngày đó xảy ra, ta nhất định sẽ không bao giờ quên muội. Muội là người mà ta sẽ mãi khắc sâu trong tâm khảm, cho dù qua bao nhiêu thời gian, ta vẫn sẽ nhớ đến muội."
Cô bé nghe vậy, đôi môi nhỏ nở một nụ cười thỏa mãn. Trong ánh mắt lấp lánh, một tia sáng ấm áp lóe lên, như thể cô vừa nghe được điều mình mong mỏi nhất.
---
Hình ảnh chợt thay đổi. Mọi thứ xung quanh như bị kéo căng ra rồi biến mất, chỉ còn lại một màn đêm đen đặc. Khi ánh sáng lóe lên lần nữa, Băng Tử Huyên thấy mình đứng giữa một ngôi làng nhỏ. Bầu trời trên cao nhuốm màu máu, mây đen vần vũ như chuẩn bị đổ xuống một cơn thịnh nộ của trời đất.
Trước mắt hắn là một cảnh tượng kinh hoàng: những con quái vật khổng lồ, hình dạng vặn vẹo quái dị, như không thuộc về thế giới này, đang gục chết la liệt. Mặt đất phủ đầy máu đen sền sệt, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc.
Giữa khung cảnh đổ nát ấy, Thượng Lục – giờ đây toàn thân thương tích đầy mình, quần áo rách nát, máu chảy không ngừng – đang ôm chặt một cô bé nhỏ trong vòng tay.
Cô bé bất động, làn da tái nhợt như tuyết lạnh, đôi mắt khép chặt, không còn sức sống. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, vẫn nguyên vẹn vẻ thanh thuần như khi hắn lần đầu gặp cô.
Hắn quỳ gối giữa đất trời, đôi mắt chứa đầy đau thương và tội lỗi. Những giọt máu từ trán hắn nhỏ xuống, hòa lẫn vào vũng nước đọng xung quanh. Đôi môi hắn mấp máy, như muốn nói điều gì, nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh nào.
---
"Reng… reng… reng…"
Băng Tử Huyên giật mình tỉnh dậy, hơi thở dồn dập, tay ôm lấy trán. Cơn mộng mị kia như một mảnh ký ức bị khóa chặt, vừa mở ra đã khiến hắn rơi vào sự hoảng loạn lạ lùng.
Hắn đưa mắt nhìn quanh. Ánh sáng ban mai len qua khe rèm, rọi vào căn phòng khách sạn yên tĩnh. Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên trên bàn, phá tan không gian tĩnh lặng.
Ánh sáng buổi sáng len qua rèm cửa chiếu thẳng lên khuôn mặt Băng Tử Huyên, kéo hắn ra khỏi giấc ngủ mệt mỏi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến hắn cau mày khó chịu. Với tay cầm lấy chiếc điện thoại, hắn nhìn thoáng qua màn hình, số gọi đến là Nhược Thanh Thanh. Một thoáng do dự lướt qua, nhưng hắn vẫn nhấn nút nghe.
“Alo.”
“Cậu dậy rồi à? Cậu ở Nhật sống ổn không?” – giọng Nhược Thanh Thanh vang lên nhẹ nhàng, pha chút quan tâm.
“Cũng tạm.” – Hắn trả lời ngắn gọn, giọng điệu lạnh nhạt.
“Điểm thi đại học của cậu có rồi đấy, cao lắm. Có khi đủ để vào trường top đầu luôn.”
“Ừ, biết rồi.” – Giọng hắn vẫn trầm lặng, không chút cảm xúc.
“Mà này, nếu rảnh, chụp cho tôi vài tấm ảnh ở Tokyo được không? Tôi muốn xem thành phố lớn bên đó trông thế nào.”
“Được.” – Hắn đáp gọn, không thừa một lời.
“À, mẹ cậu ở nhà vẫn ổn. Tôi cũng hay qua thăm cô. Cô nhờ tôi nhắn cậu chú ý giữ sức khỏe.”
Nghe đến đây, ánh mắt hắn khẽ trùng xuống, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên sự lạnh nhạt:
“Ừ, cảm ơn. Nếu không còn gì, tôi cúp máy đây.”
“Ừ, vậy thôi. Tạm biệt.”
Hắn nhấn nút tắt máy, đặt điện thoại lên bàn, rồi tựa người vào ghế sofa, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.
---
Băng Tử Huyên đứng dậy, rót một cốc nước từ bình thủy tinh trên bàn. Hắn uống một ngụm nhỏ, để dòng nước lạnh làm dịu đi cảm giác bứt rứt trong lòng.
Nhìn quanh căn phòng, hắn nhận ra chỉ còn mình ở đây. "Kira đi đâu từ sáng sớm rồi?" Hắn lẩm bẩm, rồi nhớ lại những mảnh ký ức mơ hồ từ ngày ngất đi tại lớp học.
Càng cố gắng, đầu hắn càng đau như bị búa bổ. Hắn đưa tay ôm lấy thái dương, khẽ nhíu mày. Những gì hắn nhớ chỉ là cảm giác cơ thể suy yếu, máu trào ra từ miệng… và rồi, trống rỗng.
“Rõ ràng hôm đó đã nôn ra máu… Vậy mà giờ lại không hề có tổn thương nào. Chuyện này… thật là có mức khó tin.” Hắn hạ tay, nhìn xuống cơ thể mình. Cảm giác gân cốt chắc chắn hơn trước, tựa như có một sự thay đổi kỳ lạ.
“Chắc chắn có liên quan đến Kira.” Hắn lẩm bẩm, rồi cất cốc nước, tiến vào phòng tắm để chuẩn bị cho một ngày mới.
Thành phố Tokyo giữa mùa đông như được khoác lên mình tấm áo trắng muốt của những bông tuyết li ti. Qua lớp kính dày của khách sạn, Băng Tử Huyên lặng lẽ nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Thành phố dường như chẳng bao giờ ngủ, kể cả trong những ngày đông lạnh giá nhất. Những ánh đèn neon lấp lánh hòa lẫn vào màu trắng của tuyết, phản chiếu một sắc thái vừa hiện đại, vừa thơ mộng, như một bức tranh sống động trải dài dưới chân trời.
Những con phố lớn rực sáng ánh đèn đường, dòng người vẫn tấp nập qua lại, quấn mình trong những lớp áo dày, khăn quàng cổ và mũ len. Một vài chiếc ô trong suốt lấm tấm tuyết, cầm bởi những người đi bộ trên vỉa hè, khẽ rung lên theo nhịp bước. Tiếng còi xe vang lên từ phía xa, hòa vào tiếng rao hàng từ các quầy bán thức ăn ven đường, tạo nên bản hòa ca của đô thị sầm uất.
Nhìn quang cảnh ấy, Băng Tử Huyên khẽ thở dài, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Đứng trước Tokyo rộng lớn, hắn như cảm nhận rõ hơn sự nhỏ bé và lạc lõng của chính mình. Thở ra một làn hơi trắng mỏng, hắn khẽ siết chiếc khăn quàng cổ ấm áp, cuối cùng quyết định bước ra ngoài để đối diện với cái lạnh giá của thành phố.
---
Dưới chân khách sạn, Tokyo hiện lên sống động và náo nhiệt hơn bao giờ hết, mặc cho cái lạnh thấu xương của mùa đông. Hơi lạnh ùa vào mặt hắn ngay khi bước ra khỏi cánh cửa xoay tự động. Tuyết lất phất rơi, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đường nhựa đen bóng, chỉ để lại một lớp mỏng manh trước khi tan chảy dưới dòng xe cộ không ngừng nghỉ.
Hắn bước chậm rãi giữa dòng người đông đúc. Những màn hình quảng cáo khổng lồ trên các tòa nhà phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu xuống con phố phía dưới. Quán café và nhà hàng ven đường đông nghịt khách, những người đi bộ dừng lại trước cửa kính, đôi mắt chăm chú nhìn vào menu được viết tay trên những bảng gỗ nhỏ trang trí đẹp mắt.
Tiếng tuyết bị nghiền dưới đế giày vang lên đều đặn theo từng bước chân hắn. Băng Tử Huyên bước qua một hàng cây khẳng khiu ven đường, thân cây phủ một lớp tuyết trắng mỏng, trông như những nét vẽ cứng cáp trên nền tranh mùa đông. Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở giá buốt của mùa đông, làm những tán cây khẽ rung động. Một cặp tình nhân tay trong tay bước ngang qua hắn, tiếng cười đùa của họ hòa vào không khí, như một nốt nhạc tươi sáng giữa bức tranh mùa đông tĩnh lặng.
---
Sau một lúc lang thang, đôi chân không mục đích dẫn hắn đến một công viên nhỏ giữa lòng Tokyo. Công viên này, dù không quá rộng, vẫn mang vẻ đẹp yên tĩnh hiếm hoi giữa sự hối hả của đô thị. Những chiếc ghế gỗ đặt dọc lối đi, nhiều chiếc đã phủ đầy tuyết, chỉ còn lại vài chỗ sạch sẽ do người ngồi trước để lại.
Hắn chọn một chiếc ghế trống gần một đài phun nước nhỏ, nơi mặt nước đã bắt đầu đóng băng từng mảng mỏng. Trong tay hắn là ly cà phê nóng mua vội từ một quán bên đường. Hơi ấm từ ly cà phê bốc lên, quyện với làn hơi thở của hắn, tạo thành những làn khói trắng mờ ảo bay trong không khí lạnh giá.
Trước mặt hắn, Tokyo không còn là một thành phố vội vã, mà là một bức tranh sinh động đầy chi tiết. Gần đó, một người phụ nữ trung niên đang dắt theo chú chó nhỏ, bước đi chậm rãi trên lối đi lát đá. Tiếng cười giòn tan của bọn trẻ vang lên từ một góc công viên, nơi chúng đang thi nhau đắp người tuyết, khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh nhưng ánh lên niềm vui. Xa xa, một cặp vợ chồng già ngồi cùng nhau trên ghế đá, tay trong tay, chậm rãi nhâm nhi ly trà từ chiếc phích nhỏ mang theo.
Ánh đèn từ Tokyo Skytree thấp thoáng ở phía xa, sừng sững giữa nền trời u ám. Những tòa nhà cao tầng xung quanh tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp từ những khung cửa sổ, đối lập hoàn toàn với cái lạnh bên ngoài, gợi lên cảm giác vừa xa cách, vừa gần gũi.
Băng Tử Huyên uống một ngụm cà phê, vị ngọt đắng lan tỏa khắp đầu lưỡi, mang đến một chút tỉnh táo. Hắn khẽ tựa lưng vào ghế, ánh mắt lặng lẽ quan sát dòng người qua lại. Có lẽ, giữa một Tokyo ồn ào và rộng lớn, hắn cũng tìm được một khoảng lặng nhỏ bé cho riêng mình.
Những bông tuyết vẫn rơi, từng hạt chạm đất rồi biến mất, như thể mọi thứ đều chỉ là thoáng qua trong dòng chảy bất tận của thời gian. Hắn khẽ nhắm mắt, để mặc sự yên bình tạm thời này bao phủ lấy mình.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
