Chương 101
Lạc Uẩn Đoạn Mạch Tán
Nữ nhân điều khiển rối – người vốn mang vẻ ngoài bình thản và lãnh đạm – lúc này trong lòng như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Ký ức về Kira trước đó cứ chực chờ ùa về, khiến cô không ngừng cảm nhận nỗi kinh sợ đang lan khắp cơ thể. Ý nghĩ về một tương lai nếu Băng Tử Huyên chết ngay tại đây làm toàn thân cô lạnh toát.
"Không được! Nếu hắn chết trước khi ta đến, ta thật sự không thể gánh nổi hậu họa này!" – cô lẩm bẩm, giọng nói như đang ép buộc bản thân phải tăng tốc hơn nữa.
Tầng ba của tòa nhà học hiện ra trước mắt, nơi đám đông học sinh đang nhốn nháo đứng tụ tập. Từ phía dưới nhìn lên, nữ nhân điều khiển rối thấy rõ bóng dáng Haruka đang cúi xuống cạnh Băng Tử Huyên. Hắn vẫn bất động trên sàn, xung quanh là những tiếng hét và tiếng gọi đầy hoảng loạn. Cô nghiến răng, đôi mắt lạnh lùng lóe lên một tia nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc, thân ảnh của cô dường như biến mất. Một luồng gió mạnh thổi qua hành lang khi cô xuất hiện ngay gần lối lên cầu thang. Các học sinh đứng chắn đường cô đều giật mình vì không hiểu cô đã xuất hiện từ đâu.
"Tránh ra! Đừng chen lấn nữa! Các em lùi lại mau!" – cô hét lớn, giọng nói dứt khoát và mang đầy áp lực.
Đám học sinh nghe thấy lời cô nói, lập tức nhường đường trong hoảng sợ, không ai dám làm trái. Cô nhanh chóng lao tới nơi Băng Tử Huyên đang nằm, ánh mắt cô khẽ lướt qua Haruka, người lúc này đang cúi người sát cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô nhận ra gương mặt này, gương mặt cô đã từng thấy trong bóng tối vào một đêm trước. Điều này khiến cô thoáng ngập ngừng, nhưng ngay sau đó liền cất giọng nghiêm túc.
"Em tránh ra một chút để tôi kiểm tra tình hình của Saito-sensei!"
Haruka ngẩng đầu lên, đôi mắt mù lòa nhưng ánh nhìn lại như xuyên thấu lòng người. Cô hơi khựng lại, nhưng rồi gật đầu và lập tức lùi về phía sau, nhường chỗ. Trước khi rời đi, cô cất giọng nhỏ nhưng run rẩy:
"Cô... làm ơn, hãy cứu lấy Saito-sensei...!"
Nữ nhân điều khiển rối không trả lời ngay mà quỳ xuống bên cạnh Băng Tử Huyên, ánh mắt cô lướt nhanh qua cơ thể hắn. Gương mặt hắn tái nhợt, đôi môi khô khốc gần như tím tái, hơi thở yếu ớt đến mức khó nhận ra. Ngực hắn hơi phập phồng nhưng đầy nặng nề, giống như mỗi nhịp thở đều là một trận chiến khốc liệt.
Trong lúc cô đang kiểm tra, một vị giáo viên từ lớp kế bên vội vã bước tới. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng cao gầy với mái tóc đã lốm đốm bạc. Ông ta nhìn tình hình trước mắt, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng.
"Akano-san, tình hình thế nào? Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, họ sẽ tới ngay." – giọng ông ta trầm nhưng đầy lo lắng.
Nữ nhân điều khiển rối – Akano – khẽ gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không bớt căng thẳng. Cô cẩn thận kiểm tra cổ tay Băng Tử Huyên, phát hiện mạch đập cực kỳ yếu, gần như không còn rõ ràng. Sau một vài giây, cô ngẩng lên, giọng nói có chút gấp gáp:
"Tình trạng của cậu ta rất tệ. Tôi cần Asami-sensei tới đây ngay. Làm phiền thầy... thầy có thể đi tìm cô ấy giúp tôi được không?"**
Người giáo viên trung niên – Tanimura-san – lập tức gật đầu, vẻ mặt cũng toát lên sự lo lắng.
"Hiểu rồi! Tôi sẽ đi ngay."
Nữ nhân điều khiển rối – Akano – ánh mắt sắc bén đảo qua thân thể yếu ớt của Băng Tử Huyên, nhưng khi liếc qua một tấm phong thư nằm sát cạnh người hắn, cô lập tức nheo mắt lại. Tờ phong thư trông rất bình thường, nhưng chính sự xuất hiện của nó ở thời điểm này lại khơi dậy một cảm giác bất an mãnh liệt trong cô.
Cô vươn tay nhặt lấy phong thư, đầu ngón tay khẽ lướt qua bề mặt giấy. Sau một thoáng lặng yên, cô đưa phong thư lên sát mũi, hít nhẹ một hơi, rồi ngay lập tức rụt tay lại. Sắc mặt Akano tối sầm xuống, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Cô lẩm bẩm trong đầu, "Quả nhiên là độc."
Mùi hương mờ nhạt nhưng đủ để nhận ra. Loại độc này không chỉ lan qua tiếp xúc với da mà còn có thể xâm nhập qua đường hô hấp, khiến cơ thể suy kiệt nhanh chóng. Akano vừa ngửi qua đã lập tức xác định: đây là "Lạc Uẩn Đoạn Mạch Tán" – một loại độc cực kỳ hiếm gặp nhưng có khả năng giết người từ từ, khiến nạn nhân rơi vào trạng thái suy nhược nặng, nội tạng ngừng hoạt động từng phần và cuối cùng dẫn đến cái chết đau đớn.
Cô siết chặt phong thư, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn quanh đám học sinh đang tụ tập. Tiếng hét lẫn tiếng khóc lóc hỗn loạn không làm cô mất tập trung. Akano giơ phong thư lên cao, giọng nói lạnh lẽo như băng:
"Thứ này... của ai đưa cho Saito-sensei?"
Câu hỏi của cô như một nhát dao sắc bén đâm vào bầu không khí hỗn loạn. Đám học sinh bỗng im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía phong thư trong tay cô. Sự sợ hãi lan truyền khắp hành lang, nhưng không ai dám lên tiếng.
Bỗng, một nữ sinh với mái tóc dài buộc hờ phía sau, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi, từ từ bước lên trước. Gương mặt cô tái mét, đôi môi run rẩy như không thể cất lời. "Là... là em..." – cô gái thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị tiếng gió nuốt mất.
Ánh mắt Akano lập tức xoáy thẳng vào cô gái trẻ như muốn xuyên thấu tâm can. "Là em?" – giọng cô trầm thấp, mỗi chữ như đè nặng lên bầu không khí.
Cô gái run lẩy bẩy, nước mắt trực trào ra. "Em không biết... em thật sự không biết! Có người nhờ em đưa bức thư này cho Saito-sensei... em không biết trên đó có độc!"**
Akano cười lạnh một tiếng, nụ cười đầy khinh thường và giận dữ. Cô tiến lên một bước, giọng nói đanh thép:
"Không biết? Em dám nói mình không biết? Một bức thư đơn giản mà cũng không kiểm tra? Là ai nhờ em làm chuyện này?!"**
Cô gái cúi gằm mặt xuống, toàn thân run rẩy như một chiếc lá trong gió lớn. "Em không biết người đó là ai... Họ chỉ để lại bức thư trên bàn em và bảo đưa cho thầy..."
Lời biện minh yếu ớt của cô gái càng khiến sắc mặt Akano thêm phần u ám. Một tay cô bóp chặt tờ phong thư, như thể chỉ cần thêm một lý do, cô sẽ không ngần ngại ra tay. Nhưng đúng lúc đó, cảm giác từ bàn tay đang đặt trên cổ tay của Băng Tử Huyên khiến cô lập tức khựng lại.
Mạch của hắn yếu dần, gần như không còn. Gương mặt hắn tái xanh, cơ thể lạnh lẽo như băng. Akano thầm rít lên trong lòng: "Tiểu tử này không ổn rồi!"
Cô đành phải nén lại cơn giận đang sôi trào, quay người nhìn xuống Băng Tử Huyên. Không thể chần chừ thêm nữa. Cô nhanh chóng lấy ra một viên đan dược nhỏ màu xanh biếc. Viên thuốc này vốn là thứ cô luôn mang theo bên người, được chế từ các nguyên liệu hiếm.
Không nói thêm lời nào, Akano khẽ bẻ viên thuốc làm đôi, nhẹ nhàng nhét vào miệng Băng Tử Huyên. Dùng một tay nâng cằm hắn, cô khẽ xoa cổ họng để giúp thuốc trôi xuống.
Ngay khi viên đan dược đi vào cơ thể, hơi thở của Băng Tử Huyên thoáng chốc ổn định lại. Sắc mặt hắn vẫn tái, nhưng vẻ đau đớn trên gương mặt đã giảm đi đôi chút. Akano thở phào, nhưng ánh mắt cô lại đầy nặng nề. Cô biết rõ viên thuốc này chỉ là biện pháp tạm thời, một cách kéo dài thời gian. Nếu không có phương pháp giải độc thực sự, Băng Tử Huyên sẽ không qua nổi.
Tiếng bước chân rầm rập vang lên từ cuối hành lang, càng lúc càng gần như một cơn sóng dữ, kéo theo cả tiếng la hét và những lời bàn tán hỗn loạn. Vô số giáo viên từ khắp nơi trong trường, dẫn đầu là Asami và vị hiệu trưởng, gấp gáp tiến về phía lớp học nơi Băng Tử Huyên đang nằm bất tỉnh. Sắc mặt hiệu trưởng tái nhợt, mồ hôi túa ra ướt đẫm vạt áo. Vừa đi, ông vừa lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình, giọng run rẩy:
"Chuyện này... chuyện này sao có thể xảy ra được? Nếu cậu ta có mệnh hệ gì... Kira-sama... ta phải làm sao đây?!"
Hiệu trưởng không ngừng quay đầu, lớn tiếng ra lệnh cho một giáo viên bên cạnh:
"Nhanh! Nhanh chuẩn bị xe! Lập tức đưa Saito-sensei đến bệnh viện gần nhất! Không được phép chậm trễ một giây nào!"
Người giáo viên được lệnh gật đầu lia lịa, ngay lập tức quay người chạy đi chuẩn bị xe cứu thương. Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Khi Asami dẫn đầu nhóm giáo viên đến nơi, cảnh tượng trước mặt khiến cô thoáng chững lại. Ở trung tâm đám đông là Akano đang quỳ bên cạnh Băng Tử Huyên. Cô ta cúi sát xuống, đôi môi của cô đang áp vào môi hắn, một cảnh tượng khiến những người xung quanh vừa kinh ngạc vừa bối rối, không biết cô đang làm gì.
Nhưng Asami không giống họ. Chỉ cần liếc qua, cô đã lập tức nhận ra điều gì đang xảy ra. Ánh mắt cô trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ:
"Viên đan dược kia... Quả nhiên là dược lực quá mạnh. Nếu cô ta không hút bớt phần dư thừa, e rằng chính nó sẽ giết chết Băng Tử Huyên trước khi độc tố kịp làm điều đó."
Akano lúc này đang cực kỳ tập trung, đôi mắt nhắm lại, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô không chỉ hút dược lực dư thừa từ viên thuốc, mà còn phải điều chỉnh luồng khí chạy trong cơ thể của Băng Tử Huyên để duy trì mạng sống của hắn. Bên ngoài trông như một động tác đơn giản, nhưng thực tế đòi hỏi sự chính xác và tinh thần tập trung cực độ.
Mọi người xung quanh im lặng theo dõi, không ai dám làm phiền. Nhưng với mỗi giây trôi qua, không khí càng trở nên căng thẳng hơn. Đôi vai của Akano run nhẹ, cơ thể cô cũng bắt đầu cảm thấy áp lực từ việc xử lý dược lực mạnh mẽ này.
Cuối cùng, khi cảm nhận được dược lực đã ổn định ở mức vừa đủ, Akano từ từ rời môi khỏi Băng Tử Huyên. Cô hít sâu một hơi, hơi thở nặng nề nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.
Asami bước lên, giọng nói vừa nghiêm túc vừa gấp gáp:
"Akano-san, phiền cô hãy đưa Saito-sensei xuống dưới để chuẩn bị cho xe cấp cứu. Bây giờ không thể chậm trễ thêm nữa."
Akano không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Không một chút do dự, cô quay người lại, quỳ xuống và cẩn thận nâng Băng Tử Huyên lên lưng. Hắn lúc này vẫn bất tỉnh, cơ thể nhẹ bẫng nhưng lạnh ngắt, khiến sống lưng Akano thoáng chốc run rẩy. Cô đứng dậy, ánh mắt liếc qua đám đông học sinh và giáo viên đang nhìn mình, rồi cất giọng trầm thấp:
"Tránh đường."
Lời nói tuy ngắn gọn, nhưng đầy quyền uy và mạnh mẽ. Đám đông lập tức dạt sang hai bên, nhường đường cho cô.
Akano cõng Băng Tử Huyên bước đi, từng bước chân chắc nịch nhưng vẫn toát lên vẻ vội vã. Hành lang chật chội và hỗn loạn bởi những tiếng bàn tán không ngừng, nhưng cô không quan tâm. Đôi mắt chỉ chăm chú nhìn về phía trước, hướng đến cầu thang dẫn xuống tầng dưới.
Khi nữ nhân khiển rối cõng Băng Tử Huyên xuống đến sân trường, chiếc xe do vị giáo viên được hiệu trưởng chỉ định đã chờ sẵn. Đó là một chiếc xe SUV cỡ lớn, đèn xi-nhan chớp liên tục như thể đang vội vã thúc giục. Người giáo viên lái xe đứng cạnh cửa, dáng vẻ lo lắng không yên. Khi thấy nữ nhân khiển rối đến gần, ông ta lập tức mở cửa xe phía sau, chuẩn bị sẵn chỗ để đưa Băng Tử Huyên vào.
Không một chút chần chừ, nữ nhân khiển rối bước nhanh đến, cẩn thận đặt Băng Tử Huyên nằm xuống ghế sau, đầu hắn tựa vào lòng cô để cố định. Cô liếc qua vị giáo viên lái xe, giọng lạnh lùng nhưng dứt khoát:
"Lái đi, ngay lập tức."
Người giáo viên gật đầu, nhanh chóng ngồi vào ghế lái, không dám chậm trễ một giây. Tiếng động cơ rền vang, chiếc xe lao vút đi khỏi sân trường, lăn bánh trên con đường dẫn thẳng đến bệnh viện.
Bên trong xe, bầu không khí đặc quánh sự căng thẳng. Tiếng còi xe bên ngoài và tiếng động cơ gầm rú dường như chỉ làm tăng thêm sự ngột ngạt. Nữ nhân khiển rối cúi nhìn Băng Tử Huyên nằm bất động trên ghế. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, đôi môi khô nứt, hơi thở yếu ớt đến mức cô phải ghé sát tai mới có thể nhận ra hắn vẫn còn sống.
Trong lòng cô, những suy nghĩ hỗn loạn như một cơn bão đang cuốn lấy tâm trí.
"Tiểu tử, ngươi nhất định phải sống cho ta. Nếu ngươi chết, không chỉ mạng của ngươi mất, mà cả ta cũng bị liên lụy."
Ánh mắt cô lóe lên sự lo âu hiếm thấy, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Đôi tay cô run nhẹ khi cố kiểm tra lại nhịp mạch của hắn. Mặc dù viên đan dược trước đó đã phần nào kéo dài thời gian, nhưng độc tố trong cơ thể Băng Tử Huyên vẫn đang tàn phá mạnh mẽ.
Cô liếc qua cửa sổ xe, nhìn thấy những con phố lướt qua thật nhanh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp đến đáng sợ. Cô hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, đồng thời khẽ lẩm bẩm:
"Chỉ cần đến bệnh viện, chỉ cần đến đó..."
---
Ở phía sau, tại sân trường, Asami đứng nhìn theo chiếc xe khuất dần khỏi cổng. Vẻ mặt cô, vốn luôn bình tĩnh và điềm đạm, giờ đây lại lộ rõ sự nghiêm trọng và lo âu. Không chần chừ thêm một giây, cô rút điện thoại từ túi áo khoác ra, ngón tay run rẩy bấm một dãy số quen thuộc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, từng hồi dài như kéo dài đến vô tận. Cuối cùng, ở đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp, đầy uy quyền cất lên:
"Cửu Dạ, có chuyện gì?"
Asami nắm chặt điện thoại trong tay, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự gấp gáp:
"Chủ nhân... cậu ta gặp chuyện rồi. Hắn...Hình như bị kẻ khác hạ độc."
Ở đầu dây bên kia, sau một thoáng im lặng, giọng nói trầm thấp lại vang lên, lần này sắc bén như lưỡi dao:
"Ta hiểu rồi."
Cuộc gọi kết thúc, Asami hạ điện thoại xuống, đôi mắt ánh lên vẻ cương quyết. Cô thở dài, nhưng chỉ trong một giây, cô lập tức xoay người, gọi to về phía một giáo viên gần đó:
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
