Chương 5
Say
Bên ngoài biệt thự, gió thổi phất phơ, một chiếc siêu xe rất cao cấp màu lam dừng ở cạnh cửa sắt, nam nhân trên xe có cặp mắt sáng tuấn lãng, mặc tây trang giày da. Nữ nhân thì dịu dàng yểu điệu, quyến rũ động nhân, đáng tiếc sắc mặt nữ nhân lại tối tăm, thấy nam nhân không nói lời nào, nữ nhân không nhịn được nói:
- Tiểu Hải, có chuyện thì nói mau, tui muốn vào nhà, đợi lát nữa để cho ba chồng tui thấy sẽ không tốt.
- Uyển Nhi, em đừng như vậy được không? Anh dẫn em đi tới một chỗ này.
Nam nhân được gọi là Tiểu Hải liên tục năn nỉ Uyển Nhi.
- Xin lỗi, tôi đã có lão công, tôi sẽ không đơn độc cùng một nam nhân nào khác đi tới chỗ xa lạ.
Uyển Nhi không phải là người ngu ngốc, nàng biết Tiểu Hải muốn dẫn nàng đi chỗ nào, vốn trong lòng Uyển Nhi đối với nam nhân anh tuấn này đã có chút hảo cảm, nếu mà nam nhân dùng nhiều tâm cơ hơn một chút, che chở nàng nhiều hơn một chút, kiên trì nhiều hơn một chút, có thể là Uyển Nhi sẽ cho Tiểu Hải một cơ hội, đáng tiếc Tiểu Hải quá nóng nảy, vì đạt được Uyển Nhi, Tiểu Hải ngày hôm nay bắt Uyển Nhi uống rất nhiều rượu, Uyển Nhi rất ghét cảm giác buồn nôn, uống nhiều rượu nàng sẽ cực kỳ buồn nôn.
- Uyển Nhi...
Tiểu Hải nóng nảy, hắn muốn ôm Uyển Nhi.
- Xin lỗi, tạm biệt!
Uyển Nhi giận dữ, nàng đẩy cửa xe ra, bước xuống xe, hướng cửa sắt chạy tới, đứng ở cạnh cửa sắt, Uyển Nhi sờ soạng nửa ngày, cũng không có mò được cái chìa khóa, thực sự uống nhiều rồi, thân hình của nàng có chút lay động, Tiểu Hải thấy thế cũng đi xuống xe, hướng Uyển Nhi đi đến, hắn cho rằng đây là nữ nhân làm ra vẻ, hoặc là Uyển Nhi căn bản cũng không muốn về nhà.
Uyển Nhi càng sốt ruột, nàng có chút sợ, nam nhân điên cuồng lên so với sói đói còn đáng sợ hơn, dưới tình thế cấp bách, Uyển Nhi cố sức gõ cửa sắt, lớn tiếng hô hoán Lão Bành:
- Ba... Ba... Mở cửa...
Tiểu Hải cùng xe của hắn đã biến mất, chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Trở về rồi à, ôi, uống rượu?
Lão Bành mở cửa sắt ra, giật mình nhìn thấy Uyển Nhi một thân toàn là mùi rượu.
- Uống một chút... Ách... Cảm ơn ba.
Uyển Nhi có chút chột dạ, nàng xoay người rời đi, nhưng cước bộ lảo đảo đi chưa được mấy bước thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, may mà Lão Bành thân thủ mẫn tiệp, phản ứng thần tốc, chặn ngang đem Uyển Nhi ôm lấy, đây là lần đầu tiên Lão Bành ôm Uyển Nhi, Uyển Nhi rất nhẹ rất mềm, rất thơm.
- Ui... Ba, con bị trặc chân rồi, đau quá... Ô...
Uyển Nhi lớn tiếng duyên dáng gọi to.
- Đừng sợ, đến, để ba cõng con.
Lão Bành cực kỳ đau lòng, hắn cúi người xuống, ý bảo Uyển Nhi bò lên trên lưng của hắn, Uyển Nhi có chút do dự, dùng chân trái điểm điểm xuống đật một chút, vẫn là đau đớn vạn phần, suy nghĩ chỉ chốc lát, ở dưới sự thúc giục của Lão Bành, rất ngượng ngùng leo lên thân thể Lão Bành, hay tay vòng ra ôm lấy cổ của Lão Bành, Uyển Nhi ngượng ngùng vạn phần, đây là lần đầu tiên nàng thân cận với một nam nhân như vậy ngoài lão công của nàng.
- Ba, ba cõng có được không?
Uyển Nhi rất không có ý tứ hỏi.
Lão Bành cười to:
- Ha hả, giống như con vậy phân lượng, ba cõng 3 cô cũng không có vấn đề gì.
- Con không tin.
Uyển Nhi cười khanh khách.
- Con cũng không tin, ba năm đó kéo hộp điện cao áp đến trên núi, một cái hộp điện áp đã trên trăm cân, ba không cần người giúp, có một lần một mình...
Lão Bành nhớ lại thời huy hoàng của hắn, hắn cố ý đi rất chậm, hoặc là theo bản năng hắn chỉ hy vọng có thể cõng Uyển Nhi sau lưng lâu thêm một chút, hai luồng thịt mềm đặt ở trên xương bả vai, thứ làm cho trong lòng Lão Bành ngứa ngáy, hắn càng hi vọng cầu thang càng dài càng tốt a.
- Ba, con muốn uống mật hoa quế...
Uyển Nhi lại không muốn nghe những thứ chuyện buồn chán này, lại không có quan hệ gì với nàng, thời điểm Lão Bành đang kể, sợ rằng Uyển Nhi còn đang trong bụng mẫu thân.
Đêm đã rất khuya, nhưng trong phòng ngủ của Uyển Nhi vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, Uyển Nhi vừa mới ngâm tắm nước nóng xong, đang nhắm hai mắt tựa ở trên giường lớn mềm mại, khăn tắm tuyết trắng bao quanh mái tóc còn ướt của nàng, một cái chăn mỏng tơ tằm đắp lên trên thân thể với những đường cong lả lướt của nàng, bờ vai trần trụi càng không ngừng run rẩy, trong cái miệng nhỏ nhắn theo hai tay Lão Bành vuốt ve phát sinh ra những tiếng rầm rì thanh âm đứt quãng.
- Ừ... Nga... Ôi... Ba, điểm nhẹ, đau chết mất.
- Biết đau thì sau này hãy ít uống rượu một chút, uống rượu ít đi, cũng sẽ không bị ngã.
Ngón tay của Lão Bành ở gót chân trái Uyển Nhi nhào nặn qua lại, đó là một bàn chân bó trắng nhất, non mềm nhất trên thế giới này, Lão Bành cho là như vậy.
- Ba... ba cũng thật là dong dài, ngày hôm nay con cũng chỉ uống một chút, ui... Đau nhức, đau nhức, đau nhức... Ôi, ô...
Uyển Nhi càng không ngừng kêu lên đau đớn, nhưng sau đau nhức cũng là một cảm giác thoải mái đến kỳ lạ, cho nên Uyển Nhi cũng hi vọng Lão Bành xoa bóp lâu thêm một chút.
Lão Bành mặt không chút thay đổi, nhưng trong nội tâm đang cuồng loạn, chân ngọc của Uyển Nhi ngay trước mắt hắn, chân bó trắng mịn đã ở trong tay hắn, hắn có thể không kích động sao? Sờ được chân nàng rồi, Lão Bành chờ mong có thể sờ thêm càng nhiều chỗ hơn nữa:
- Đến, đem chân nâng lên một chút, ba giúp ngươi xoa bóp bắp chân, nơi này nhiều dây thần kinh, bóp thêm một chút, có thể để máu lưu thông tốt hơn.
Chân nhỏ được nhẹ nhàng nâng lên, chăn lụa chậm rãi trợt ra, các bộ vị lộ ở trong tầm mắt của Lão Bành càng ngày càng nhiều, ngay cả đường viền quần lót màu trắng cũng thấy loáng thoáng, Uyển Nhi ý thức được nguy hiểm:
- Ai za, ba tới cùng có biết xoa bóp hay không đây?
666
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
