Chương 2
Mập mờ
Vào một buổi trưa yên bình, trời trong xanh, gió thổi nhẹ, Lão Bành đang vừa ngâm nga bài hát tiểu khúc "Cause I love you", vừa đi tới sân thượng, cẩn thận tỉ mỉ mà phơi quần áo y phục, trên giá treo quần áo, hắn cẩn thận đem một cái nịt ngực màu lam nhạt cùng một cái quần lót nhỏ trong suốt đồng dạng màu sắc kẹp lên cẩn thận, mới vừa giặt xong y phục, trên người Lão Bành đều là bọt nước, một luồng ánh sáng mặt trời nhàn nhạt đâm xuyên qua tầng mây thật mỏng chiếu vào trên mặt của Lão Bành, hắn dùng cánh tay mạnh mẽ hữu lực xoa xoa bọt xà phòng trên mặt, da thịt màu cổ đồng dưới ánh mặt trời lóng lánh nhu hòa sáng bóng, Lão Bành càng hát càng hài lòng, càng hát càng lớn tiếng.
- Ba, hát cái gì zạ? Ầm ĩ chít mất.
Không biết lúc nào, Uyển Nhi đã đứng ở phía sau Lão Bành xoa ánh mắt nhập nhèm ngái ngủ.
- À há, Uyển Nhi dậy rồi? Hắc hắc, ba thấy đã gần trưa rồi, con cũng nên rời giường, cho nên liền hát lớn tiếng một chút.
Vẻ mặt Lão Bành đều là nụ cười hiền lành, chỉ là trong nháy mắt Uyển Nhi dụi mắt, đai đeo áo ngực chưa có hoàn toàn mặc cẩn thận, trước ngực hai đoàn nhũ phong trắng bóc mềm mại lộ ra, cặp vú căng tròn không cẩn thận lộ ra gần một nửa, cũng ngay một sát na kia, hô hấp của Lão Bành dừng lại.
- Ba, con đói bụng rồi!
Uyển Nhi đánh một cái ngáp, dường như ngủ còn chưa thỏa mãn, chỉ là mùi thơm thức ăn mê người bay vào mũi của nàng, không có biện pháp, đôi bên khó vẹn toàn, cùng đói bụng so sánh, thiếu ngủ 10 phút còn có thể chịu được.
- Cơm nước ba đã chuẩn bị xong, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi.
Lão Bành có chút xấu hổ, hắn không biết nên đưa ánh mắt đặt tới chỗ nào, Uyển Nhi vẫn không chú ý những thứ tiểu tiết này, địa phương cảnh xuân sạ tiết cũng không chỉ là bộ ngực sữa, thỉnh thoảng Uyển Nhi thích mặc nhiệt khố lúc trồng hoa, Lão Bành cũng có thể nhìn thấy cái mông tròn vểnh kinh người của nàng, về phần chân ngọc cân xứng trắng mịn, trong trắng lộ hồng, ngay cả một chút tỳ vết nào cũng không có, Lão Bành càng thấy nhiều hơn, Lão Bành chỉ là không có nghĩ đến lại thấy được bộ ngực sữa, tuy rằng chỉ thoáng nhìn, nhưng đủ để khiến trong lòng Lão Bành run rẩy dữ dội.
- Uh.
Uyển Nhi nở nụ cười, cười thật ngọt ngào, nàng rất hưởng thụ loại sinh hoạt không buồn không lo này, nàng thích người ba chồng này. Đúng hơn là nàng thích sự cung phụng này.
Lão Bành nhưng lại thở dài, hắn phát hiện Uyển Nhi ngay cả dép cũng không mang, chính là hai bàn chân trần châu ngọc dẫm trên sàn gạch men trơn lạnh, đã nói với nàng nhiều lần, sân thượng dễ trợt, phải mang dép mới có thể đi lên sân thượng, nhưng Uyển Nhi lại quên, Lão Bành chỉ có thở dài. Kỳ thực, Lão Bành càng thích nhìn Uyển Nhi đi chân trần, hắn hy vọng có thể thấy tình cảnh Uyển Nhi đem tất chân mang vào chân bó, nhưng cơ hội như vậy Lão Bành một lần cũng không có gặp được, phi thường tiếc nuối.
- Ba...
Rất đột nhiên, vừa ly khai Uyển Nhi như một trận gió chạy trở về.
- Làm sao vậy? Uyển Nhi.
Lão Bành không hiểu nhìn ngượng ngùng Uyển Nhi.
- Ba... Ba lại giúp con giặt... giặt áo lót sao?... Con... con có thể tự mình giặt mà.
Uyển Nhi có chút oán trách, nhìn nội y kẹp cẩn thận trên cây phơi đồ đón gió phấp phới, mặt nàng đỏ như trái táo chín.
- Ha ha, ba cũng chỉ là thuận tiện thôi, con không muốn ba giặt, ba lần sau sẽ không giặt nữa.
Lão Bành cười to, loại tiếng cười này rất bằng phẳng, làm cho Uyển Nhi cảm thấy Lão Bành giúp nàng giặt nội y chỉ là một chuyện rất bình thường.
- Lần trước ba cũng nói như vậy, con không phải trách ba, đồ lót của người ta phải giặt cực kỳ cẩn thận, không thể dùng máy giặt quần áo.
- Ba nhớ kỹ mà, lần này ba giặt tay đấy...
- A...
Mặt Uyển Nhi càng đỏ hơn, nàng không cách nào cùng ánh mắt nóng rực của Lão Bành tiếp xúc, vô luận thanh âm của Lão Bành che giấu làm sao, cũng vô pháp che giấu ánh mắt của hắn, Uyển Nhi từ trong đôi mắt của Lão Bành thấy được dị dạng, nàng không phải đứa ngốc, cho dù là đứa ngốc Uyển Nhi cũng có thể phát giác Lão Bành đối với nàng quan ái đã vượt ra khỏi bậc cha chú trách nhiệm, nàng không biết nên cự tuyệt như thế nào.
Tại đây trong biệt thự rộng lớn này, Uyển Nhi cần người làm bạn, cần người che chở, Lão Bành không thể nghi ngờ là người tốt nhất thay thế trượng phu, hắn khôi hài, thân sĩ, chịu khó, ở bên người Lão Bành, Uyển Nhi cảm thấy rất tự tại. Thế nhưng, hành vi của Lão Bành càng ngày càng quá phận làm cho Uyển Nhi bắt đầu lo lắng, lo lắng cái gì, Uyển Nhi nhưng không dám nghĩ tới.
Bữa trưa rất phong phú, có tôm chiên xù, cá mực phi hành, canh thịt bọt bí đỏ, đậu hũ chiên, rau muống xào tỏi, cá kho nước chè, còn có một bát lớn mật hoa quế. Uyển Nhi rất vui vẻ, nàng thích nhất hải sản và rau quả, Lão Bành rất dễ liền hiểu thấu yêu thích của Uyển Nhi, mặc dù chỉ là đồ ăn trong nhà, nhưng Lão Bành diệu thủ sinh hoa, thức ăn nấu nướng mùi vị rất tốt, Uyển Nhi đại khái là ăn không biết chán, ăn mặt đến mày rạng rỡ, giờ khắc này, Uyển Nhi quên hết tất cả lo lắng, nàng thậm chí không chút nào keo kiệt đối với tay nghề nấu nướng của Lão Bành càng gia tăng ca ngợi.
Lão Bành đối với Uyển Nhi khích lệ sớm đã nghe chai cả lỗ tai, hắn không cần Uyển Nhi khích lệ, hắn chỉ hy vọng Uyển Nhi hài lòng. Một tháng trước, Lão Bành đã bắt đầu giúp Uyển Nhi giặt đồ lót, Uyển Nhi sau khi biết, phản ứng rất mạnh, thậm chí có chút tức giận. Nhưng một tháng sau, phản ứng của Uyển Nhi đã cách biệt một trời, nàng chỉ là ôn nhu oán giận, điều này làm cho Lão Bành rất vui vẻ, so với Uyển Nhi ca ngợi tay nghề nấu ăn của hắn còn hài lòng hơn.
- Ba, chúng ta mở ra gia nhà hàng Bành gia có được hay không? Ba nấu ăn, con làm thu ngân... Hì hì...
Uyển Nhi một bên mút vào ngón tay một bên cười duyên.
- Ừ, đề nghị này không sai, chỉ bất quá ba cần 1 người rửa rau.
Lão Bành gật đầu đồng ý.
- Đông Đông nha, Đông Đông làm giúp việc cho chúng ta là tốt nhất, cái này gọi là làm... Cái này gọi là làm ra trận phụ tử binh... Tấm tắc...
Uyển Nhi đơn giản không cần dùng đũa mà lấy tay bốc lên một khối bí đỏ ăn vào.
Cái này nếu ở trước kia trong nhà nàng, cha mẹ của Uyển Nhi sẽ lớn tiếng quát lớn, thế nhưng Lão Bành một điểm trách cứ cũng không có, Uyển Nhi thích thế nào ăn thì cứ ăn như thế.
Nước Bí đỏ chảy tới sau ngón trỏ của Uyển Nhi, nàng dứt khoát đem ngón trỏ bỏ vào trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn mút vào, còn phát sinh tấm tắc chụt chụt âm thanh.
- Ba còn thiếu người làm đồ ăn viên, người rửa chén, người phân phối đồ ăn, người vận chuyển...
- Chúng ta đây liền đi thuê người.
- Mời người thì không phải là Bành gia nhà hàng rồi, nếu gọi Bành gia nhà hàng nhất định phải đều là người của Bành gia.
- A?
Uyển Nhi mở to hai mắt nhìn:
- Chẳng lẽ muốn đem tam thúc lục bà đều mời tới nha?
- Vậy cũng không nhất định, chỉ cần Uyển Nhi của chúng ta sinh thêm mấy đứa nhóc là được... Ha ha...
- Ba...
Uyển Nhi tức giận, chỉ là mắt tràn đầy tiếu ý:
- Con cũng không muốn có hài tử nhanh như vậy.
- Vì sao?
- Con... con tuổi còn nhỏ... Còn muốn ba chiếu cố, làm sao có thể chiếu cố hài tử đây? Còn sinh thêm mấy cái, ừ hô, sinh xong hài tử sau đó, Uyển Nhi sẽ biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rất khó coi.
- Ba cũng không có ép con sinh con, nữ nhân cũng có thể hưởng thụ phu thê sinh hoạt nhiều một chút, chờ ngày nào đó Uyển Nhi muốn hài tử, không cần ba chiếu cố nữa, Uyển Nhi quyết định có được hay không?
- Không, con thích ba chiếu cố cho con, con không cho ba già đi oh!
Uyển Nhi lớn tiếng hờn dỗi.
- Ha ha... Muốn ba chiếu cố con, thì con nên nghe ba nói.
- Con nghe nha, Uyển Nhi là ngoan nhất.
- Vậy con sau này đáp ứng ba, sau này đi ra ngoài đừng trở về quá muộn, ừ, ba không phải phản đối con đi chơi, chỉ là con trở về quá muộn, ba rất lo lắng nha.
- Lo lắng cái gì nha? Uyển Nhi đều làm con dâu của ba, còn có thể bị lừa sao?
- Hiện tại nhiều người xấu, ba phải lo lắng, vạn nhất con bị lừa, ba liền không cách nào ăn nói với Đông Đông.
- Được, được rùi, con đáp ứng ba, ngày hôm nay trước mười một giờ đêm nhất định về đến nhà.
- Ngày hôm nay còn muốn đi ra ngoài?
- Đúng vậy, buổi tối có sinh nhật một bạn học...
- Ai! Được rồi, ba chỉ còn một người ăn cơm.
Lão Bành buồn bã.
- Hi hi, ba, đừng như vậy có được hay không? Uyển Nhi đã đáp ứng người ta, không đi cũng không tốt, ngày mai, ngày mai Uyển Nhi bồi ba đi câu cá, con nghe nói trong hồ có thật nhiều, thật nhiều cá, ngày mai con sẽ cùng ba đi câu tám con, 10 con, sau đó ba liền làm mấy món cá kho tộ, canh cá, cá nướng, cá chiên, cá kho ngọt cho Uyển Nhi ăn nha... Hì hì...
- Cái gì mà loạn thất bát lên thế?
Lão Bành còn có thể nói cái gì đó? Hắn chỉ có cười khổ.
803
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
