ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chuông vang dứt trần duyên

Chương 7: Chuông vang dứt trần duyên

Dịch: Thiều thiếu gia

--------------------------

Thanh Vân Tông linh điền vạn mẫu, đạo đồng vạn người, người đông thì tự nhiên rất dễ chui ra thiên tài. Mặc dù Thanh Vân Tông truyền cấp pháp quyết cho đám đạo đồng này chỉ có Thanh Vân Đoán Khí Thiên đơn giản nhất nhưng trong quá trình bọn họ tu hành lại không hề chỉ điểm cùng trợ giúp. Nhưng trong số hơn vạn đạo đồng này, mỗi năm cũng đều sẽ xuất hiện một hai kẻ ưu tú bằng ngộ tính của bản thân mà tu ra linh khí.

Trong mắt của đám đạo đồng, dạng người này chính là thiên tài tuyệt diễm, thiên chi kiêu tử (con cưng của trời -ND).

“Mấy ca, ta đi đây, có thời gian sẽ quay về chém gió, cùng uống rượu!”

Một buổi sớm, Phương Hành đem đồ vật của mình thu thập một lượt, cho vào một cái bao phục vác ở trên vai, hướng về đám đạo đồng từ biệt.

Dưới làn gió buổi mai thanh minh, Vương Chí, tiểu tàn nhang, Điếu Tử Quỷ, Hao Tử Tinh, La Khuyên Thoái năm tên đạo đồng một mực đứng tại trước gian phòng gỗ đưa tiễn.

Bọn chúng vẻ mặt vừa kính phục vừa hâm mộ, thế nào cũng không nghĩ đến tên tiểu tử hung ác bá đạo này lại trong thời gian ba tháng ngắn ngủi đã tu ra linh khí, tức thì một bước lên trời, trở thành ngoại môn đệ tử rồi.

Mặc dù bình thường ngày ngày nhìn thấy Phương Hành nỗ lực tu luyện nhưng bọn chúng cũng chỉ cho rằng đó là cái thói thường thấy khi sơ nhập Thanh Vân Tông. Mỗi một tên đạo đồng đã tiến nhập Thanh Vân Tông, trong thời gian một năm đầu, thậm chí hai năm đều sẽ liều mạng tu luyện, hi vọng đặt chân vào tiên đạo (con đường tu tiên -ND), một bước lên trời… nhưng là theo thời gian dần trôi liền sẽ từ từ bỏ cuộc, nhận thấy được tư chất của bản thân, bắt đầu an phận làm một người bình thường.

Mà bình thường Phương Hành rất kín miệng, đến tận hôm qua lúc nó nói chuẩn bị đi gõ Thanh Tâm Chung (Chung nghĩa là cái chuông -ND), mọi người mới biết nó đã tu ra linh khí rồi.

“Phương lão đạo, ngươi quả thực không phải người bình thường, lần này tiến vào ngoại môn, một bước lên trời, hi vọng nhớ tới mấy huynh đệ chúng ta a…”

Vương Chí tha thiết nói, con ngươi tựa hồ có chút đỏ, tiểu tàn nhang lại trực tiếp khóc nấc lên.

Phương Hành một cước đạp qua, cười mắng: “Y như gay, khóc lóc cái gì, lão tử tấn cấp thôi, không phải là đi chết. Mấy tên khốn các ngươi đã đòi ta hôm qua nói cho các ngươi nhớ kĩ bí pháp. Đó chính là bí pháp bất truyền mà lão tử đắng cay vất vả mới nghiên cứu ra, chỉ cần các ngươi theo đó mà luyện, khẳng định cũng có thể tu thành linh khí, đến lúc đó tiến vào ngoại môn, lão tử sẽ lại bảo kê các ngươi!”

“Cái phương pháp kia… quả thực… quả thực có hơi quỷ dị chút… bất quá, chúng ta sẽ ghi nhớ!”

Chúng đạo đồng đều miễn cưỡng cười nói, đối với phương pháp mà Phương Hành bày cho có chút không tin tưởng.

Phương Hành cười cười, cũng không nói thêm gì, nó đã đem phương pháp chỉ cho bọn chúng rồi, mấy tên này có tin hay không liền tùy thôi.

“Được rồi, mấy ca, ta đi đây, không tiễn!”

Phương Hành phất phất tay, xoay người xuôi theo con đường mòn quanh co, hướng phía sâu trong rừng núi mà đi.

“Cũng tiễn Phương lão đại, chúc Phương lão đại tiền đồ rực rỡ, thuận như mây trôi…”

Thanh âm kính chúc của một đám đạo đồng tại phía sau lưng truyền tới, mỗi người đều biểu thị tình cảm thâm sâu, nặng lòng chia ly…

Bất quá khi thân ảnh của Phương Hành khuất dạng về sau, cả đám đột nhiên ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt gian xảo, đem nước mắt trên mặt quẹt đi, thở ngắn thở dài nói: “Trời xanh có mắt, cuối cùng đã đem tên tiểu ma đầu này tống đi rồi…”

“Chuẩn, chuẩn, chuẩn, khoảng thời gian này hắn ở đây ta ngay cả đi ngủ cũng không dám ngủ say.”

“Cuộc sống rốt cuộc yên bình trở lại rồi, cảm tạ ông trời a…”

-------------------------

Xuôi theo con đường mòn quanh co ra khỏi linh điền liền có thể tiến vào khu vực phụ cận phía sau của Thanh Vân Tông. Từ chỗ này có thể nhìn thấy được diện mạo thật sự của Thanh Vân Tông, thực là mây trời uốn quanh, núi cao điệp điệp, từng dãy từng dãy đạo quán cổ xưa thanh tịnh ẩn hiện tại giữa lòng sơn cốc. Không biết từ bao giờ, một làn gió mát thổi qua, vén đi một mảng sương khói, liền có thể trông thấy một động phủ tu hành tựa như tiên cảnh.

Từ linh điền dẫn đến dưới chân núi, ở dưới một gốc cổ tùng, có một thạch đài dựng thành từ đá xanh. Thuận theo thạch đài đi lên liền có một cái chuông đồng màu xanh, trông niên đại đã rất lâu đời, lớn như cái cối xay, bên cạnh lại không có khúc gỗ để gõ. Bên cạnh thạch đài còn dựng lên một tấm bia, đặt trên người một tượng đá to lớn, trên bia đề: Thanh Tâm Chung.

Cạnh chuông còn có hai câu thơ rồng bay phượng múa:

*Chuông vang dứt trần duyên, an bước giữa mây trời *

(Chung Hưởng Đoạn Trần Duyên, Bình Bộ Thanh Vân Gian).

“Chính là đây sao? Hơn vạn đạo đồng, nếu ai tu ra được linh khí thì có thể gõ cái chuông này, tấn thăng ngoại môn đệ tử…”

Phương Hành trong lòng xao động, ven theo bậc thềm mà đi lên đài, tay nhẹ vuốt lên bề mặt chuông đồng. Sương sớm chưa tan, chuông đồng tỏa ra từng luồng khí lạnh, lại vô cùng nặng nề, Phương Hành đẩy một cái lại không hề nhúc nhích.

“Thanh Tâm Chung, linh bảo (1) hạ giai, gỗ đồng bình thường gõ vào không kêu, chạm phải linh khí kêu vang mười dặm…”

Tập trung tinh thần hướng lên trên chuông xem xét, Âm Dương Thần Ma Giám tại trong đầu đã vận chuyển, đặc tính của chuông này toàn bộ nhập vào thâm tâm Phương Hành.

“Vậy liền bắt đầu đi… Tiêu Kiếm Minh, tên đại đạo phỉ thứ mười của Quỷ Yên Cốc đến rồi đây…”

“Thanh Vân Tông, ta Phương Hành đến rồi đây…”

“Tiên đạo, lão tử đến đây!”

Phương Hành hú dài, đề khởi linh khí trong người, mãnh liệt vỗ lên thân chuông một cái.

“Ônggg…”

Thân chuông nặng nề đột nhiên chấn động, tiếng chuông trầm thấp vang lên, khuếch tán ra xa làm kinh động một bầy túc điểu (chim -ND) trong núi.

Phương Hành gõ liên tục ba cái liền ngừng lại, chờ đợi người của đạo môn đến đón.

“Thanh Tâm Chung kêu rồi, lại có đạo đồng tu ra linh khí sao?”

“Hắc hắc, cũng không biết đúng là tư chất bất phàm hay là lại một tên phế vật!”

Loáng thoáng trong ngọn thanh sơn, không ít người bị phá nhiễu mộng đẹp, có người chú ý đến, có người cười khinh thường, có người trở người ngủ tiếp.

Chỉ không đến mười hơi thở, tại phía trước sơn môn liền có một bóng xanh như thiểm điện (tia chớp -ND) lướt tới. Lại là một tên thanh niên nam tử mặt trắng, vóc dáng gầy còm, trên người mặc một bộ đạo bào xanh lá, trên đầu dùng trâm gỗ màu đen ghim lấy búi tóc, nhìn qua trông cũng tiên khí bồng bềnh, chỉ là trên mặt không chút biểu tình, tựa như người chết.

Hắn đến gần, nhãn tinh quét lên người Phương Hành một cái, phảng phất như có luồng lãnh khí ập đến, trầm giọng hỏi: “Chính là ngươi đã gõ Thanh Tâm Chung? Tên họ là gì?”

“Sư huynh hữu lễ, sư đệ Phương Hành, đạo đồng khu Bính Tam Hiệu, bái kiến sư huynh!”

Dĩ nhiên lúc này Phương Hành sẽ không kiêu căng, cung cung kính kính hướng về hắn ta hành lễ, biểu hiện vô cùng quy củ.

Bất quá lúc hành lễ lại cũng cẩn thận quan sát người này một chút mà thấy hắn tu vi là Linh Động tầng bốn, thực lực không yếu.

“Tốt, ngươi đi theo ta!”

Người thanh niên gật gật đầu, lôi lấy cánh tay Phương Hành lại giống như thiểm điện hướng lên trên núi vuột đi.

Phương Hành chỉ thấy dưới chân tạo gió, bên tai tiếng gió vù vù kêu lên, sức gió quạt đến đau rát da mặt, hai mắt đã mở không nổi, trong lòng thầm hỏi thăm cha mẹ tên mặt như xác chết này, đây là muốn khoe khoang bản lĩnh trước mặt mình chăng? Lão tử rõ ràng đã lễ phép với ngươi… Bất quá sực nghĩ đến, chính mình cũng ngớ ngẩn, sao không vận chuyển linh khí để chống lại? Chợt động tâm niệm, linh khí vận chuyển, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Mắt mở ra nhìn một cái đã thấy mình đang hướng về một ngọn sơn phong (phong: đỉnh núi -ND) bay đến. Thanh Vân Tông núi cao vô số, có bảy ngọn cao nhất, chia ra đứng ở giữa ngọn thanh sơn, nhìn có vẻ lộn xộn không ra gì nhưng thực ra ngầm hàm chứa thiên cơ, đè lên trên linh mạch chính là thất đại chủ phong của Thanh Vân Tông.

Thanh niên đạo sĩ lúc này mang theo bản thân hướng về chính là một ngọn trong số đó.

“Cao trưởng lão, người đã mang đến rồi!”

Thanh niên đạo sĩ mang theo Phương Hành đến trước một ngôi lầu các tại lưng ngọn núi, hướng vào phía trong cung kính bẩm cáo.

“Cho hắn tiến vào đi!”

Từ trong lầu các truyền ra một thanh âm già nua. Thanh niên đạo sĩ nghe vậy liền ở trên lưng Phương Hành đẩy một cái, lập tức ngã văng vào trong.

“CMN, dám đẩy lão tử?”

Phương Hành vô thức liền muốn há miệng mắng to, nhưng là còn chưa mở miệng, liền đột nhiên cảm thấy mình đã bị một đạo mục quang (ánh mắt -ND) nghiêm nghị dán vào.

“Ngươi làm thế nào tu ra linh khí?”

Thanh âm già nua lần nữa vang lên, thanh âm trầm muộn nghiêm nghị, tự hồ có sóng âm truyền kích vào não của Phương Hành.

Phương Hành chuyển đầu nhìn đến, thấy đó là một lão đạo sĩ da mặt nhăn nhua như quả cam, tóc xám trắng xõa ra hai bên, ánh mai từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu sáng lên nửa khuôn mặt lão, nửa bên kia lại chìm trong bóng tối, bất quá cặp nhãn tinh đồng dạng sáng ngời, ánh mắt sắc sảo rơi lên người Phương Hành, tựa như bí mật gì cũng đều có thể nhìn thấu, khiến người ta khiếp lạnh, không dám có nửa câu gian dối.

“Hử? Lại không nhìn thấu được tu vi của lão…”

Phương Hành lớn mật xem xét lão nhân một cái nhưng không ngờ đến Âm Dương Thần Ma Giám vậy mà không có nhìn thấu được tu vi của lão.

Từ lúc Âm Dương Thần Ma Giám tiến vào thân thể của bản thân, mỗi lần giám định bảo vật hoặc là xem tu vi người khác đều cần phải tiêu hao một chút linh khí của Phương Hành, đồ vật giám định linh khí càng cao thì tiêu hao linh khí tự thân liền càng nhiều.

Hiện giờ vô pháp xem thấu được tu vi của lão đạo sĩ này, chỉ có thể giải thích rằng linh khí Phương Hành còn chưa đủ để thôi động Âm Dương Thần Ma Giám xem tu vi lão.

“Đệ tử… đệ tử… đã ăn Hóa Tinh Thảo…”

Phương Hành trong đầu khẽ động, quyết định có lẽ nói thật thì tốt hơn, liền tạo ra bộ dạng sợ sệt trả lời.

“Ôi, lại là một tên lấy Hóa Tinh Thảo thủ đoạn… Mà thôi, có thể phát hiện chỗ diệu dụng của Hóa Tinh Thảo âu cũng là tạo hóa của ngươi, liền chuẩn thăng ngươi làm ngoại môn đệ tử đi. Lệnh bài này cho ngươi, chính là tín vật thân phận Thanh Vân Tông đệ tử, về sau cầm lệnh bài đi đến Thanh Mộc Điện, tự sẽ có người an bài chốn tu hành cho ngươi, ban cho Thanh Vân Tông đạo bào, pháp khí cùng tu hành pháp quyết…”

“Vậy là xong à?”

Phương Hành đứng ngoài lầu các, hơi ngây người, không nghĩ là sẽ chỉ đơn giản như vậy.

“Lẽ nào rất nhiều người phát hiện được diệu dụng của Hóa Tính Thảo sao?”

Phương Hành có chút khó hiểu, lật lệnh bài gỗ nhìn một chút, lại thấy mặt trên có khắc một chữ “Đinh”.

Khỏi phải nói, Chữ “Đinh” khẳng định không phải là một cấp bậc tốt rồi, liền ngay cả ở linh điền, khu chữ “Đinh” cũng là kém nhất.

Phương Hành lại không biết rằng diệu dụng của Hóa Tinh Thảo, tuy là bọn đạo đồng bình thường không biết nhưng những thứ này các trưởng lão trong đạo môn tiềm tu đạo pháp, nghiên cứu dược lý, lẽ nào lại không biết? Chỉ bất quá tiên đạo tu hành xem trọng tư chất, Thanh Vân Tông lại càng là điển hình của chiều hướng tư chất là số một. Vì vậy bọn họ mặc dù có cách để khiến một người vô pháp tu hành tu ra linh khí nhưng sẽ không đi làm loại chuyện đó.

Tất nhiên, dạng người này tư chất rất kém, liền coi như miễn cưỡng đã đặt chân lên con đường tu chân cũng không có tiền đồ gì.

Bất quá, đạo môn cũng trọng duyên pháp cùng ngộ tính, vì vậy đạo đồng thông qua Hóa Tinh Thảo tu ra linh khí tuy là như nhau đều thuộc dạng tư chất rất kém nhưng đạo môn cũng sẽ cấp cho hắn một thân phận ngoại môn đệ tử, đối với tương lai sẽ đạt thành tựu gì liền dựa vào tạo hóa của chính hắn thôi.

103

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.