Chương 3
Âm Dương Thần Ma Giám
Chương 3: Âm Dương Thần Ma Giám
Dịch: Thiều thiếu gia
“Trời nóng hừng hực, thật nhàm chán a…”
Giờ phút ban trưa, thời điểm ánh mặt trời mãnh liệt nhất, Phương Hành vắt hai chân ngồi trên chiếc ghế dựa mát mẻ trong lều cỏ. Phía xa, đám Vương Chí đang bận bịu làm việc tại dược điền. Có một số linh dược cần tại lúc ánh mặt trời mạnh mẽ nhất tiến hành trừ sâu cho bông, bởi vì tại thời điểm này, những đóa hoa của chúng mới có thể tự động giương mở, cũng chỉ trong khoảng thời gian này mới có thể đem những côn trùng sống ký sinh tại nhụy hoa của chúng bắt trừ ra.
Phương Hành thân là lão đại của Bính Tam Hiệu linh điền (dược điền chữ Bính số ba, nhưng để vậy cho hay -ND) tự nhiên là không phải làm mấy cái việc nặng nhọc này. Kể từ cái đêm một đao đâm Vương Chí về sau, Phương Hành liền đã trở thành đại ka của Bính Tam Hiệu linh điền này, tất thối mỗi ngày đều có người rửa sạch hong khô.
Vương Chí không phải là chưa nghĩ qua chuyện báo thù. Tại ngày hôm sau, hắn liền nhìn Phương Hành với ánh mắt bất thiện.
Nhưng Phương Hành chỉ cười hì hì, lại thêm một đao cắm lên trên đùi hắn. Từ đó trở đi, Vương Chí triệt để chừa.
Kẻ mạnh sợ kẻ ác a!
Tuy rằng Vương Chí hiệu xưng là lão đại của Bính Tam Hiệu linh điền, thế nhưng cũng chỉ là bắt nạt đám tiểu đạo động này mà thôi, đã lúc nào thật sự động qua đao kiếm cùng người khác đâu? Cần biết rằng, hắn tuy là đạo đồng, nhưng cũng phải là dạng thiện lương ba đời mới được tuyển vào đây.
Tổ tiên ba đời hắn đến nay mà kể đều tìm không ra người nào so với Phương Hành ngoan độc hơn, hắn liền tuổi gì sánh vai?
Còn như đám người khác, tại cái đêm kia liền hoàn toàn phục tùng. Tên mặt tàn nhang bây giờ trông thấy Phương Hành vẫn còn run sợ.
Ngồi không một hồi cũng vô vị, Phương Hành liền lại lần nữa lấy lại tinh thần, lật cuốn Thanh Vân Đoán Khí Thiên ra xem. Chỉ là qua một lúc lại lắc đầu đóng lại. Vô dụng. Nó đã từng thử qua rồi, chiếu theo phương pháp tu luyện mà Thanh Vân Đoán Khí Thiên viết, bản thân căn bản không cảm nhận được cái gọi là linh khí là gì…
Sau khi đã thử qua ba lần, Phương Hành liền nhận định phía trong này là chém gió, viết nhăng viết cuội.
Cũng không chỉ mình nó, liền mấy người trong Bính Tam Hiệu linh điền này chưa ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh khí, ngay cả Vương Chí. Cái gọi là Khí Cảm trong miệng hắn cũng chỉ là khoác lác phô trương, Phương Hành đã sớm bức hắn phải khai thật ra.
Bất quá, Phương Hành vẫn là không cam lòng bỏ qua. Dù sao nghe bọn Vương Chí nói, trong một vạn đạo đồng vẫn có người bằng cuốn kinh thư này tu luyện thành công linh khí trên sách nói, hơn nữa còn bằng sách này trở thành Thanh Vân sơn ngoại môn đệ tử. Những kẻ thuộc dạng này không nhiều, nhưng mỗi năm đều sẽ có một hai ngày nghe được tin đồn kiểu này, chắc hẳn không phải là giả.
“Có lẽ lão tử không có tố chất tu hành ư…”
Phương Hành bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ đạo môn trọng tư chất, cái này cũng không phải là không có đạo lý, tư chất xác thực trọng yếu.
Buông tha ý định lần nữa nghiên cứu Thanh Vân Đoán Khí Thiên, Phương Hành lại lấy ra cuốn sách mỏng bìa tím kia từ trong túi đồ của nó. Cuốn sách này là cửu thúc của nó đưa cho. Đem đến họa diệt cốc cho Quỷ Yên Cốc cũng là bởi cuốn sách này. Chính tại cái đêm đó, Tiêu Kiếm Minh cưỡi một con thiết ưng (con chim ưng dũng mãnh -ND) từ trên trời giáng xuống, chưởng khống một chuôi U Hàn Phi Kiếm, đem trên dưới ba trăm hãn phỉ Quỷ Yên Cốc giết sạch.
Duy nhất chạy thoát được, chính là tên tiểu hãn phỉ này.
Tiêu Kiếm Minh một mực cho rằng tên đầu lĩnh thứ mười đào thoát này phải là cùng một dạng tráng hán to khỏe với những tên khác, nào nghĩ được chỉ là một hài tử mười tuổi đâu… Cũng chính vì bản thân là một đứa bé, vào thời khắc mọi người quyết chí tử chiến, cửu thúc đem cuốn sách này giao cho nó, bắt nó phải bảo quản thật tốt, sau đó xách nó ném vào mật đạo.
Phương Hành không chút chần chờ lập tức chạy, chạy phải thật nhanh, nó biết bản thân tuyệt không có tuổi là đối thủ của tên nam tử lạnh lùng đứng trên lưng thiết ưng kia, thậm chí thiết ưng dưới chân hắn đều có thể một trảo chết mình.
Cuốn sách mỏng bìa tím bên trên có viết năm chữ triện cổ. Phương Hành đã cùng cửu thúc học qua chữ triện cổ nên biết được năm chữ lớn viết bên trên là: Âm Dương Thần Ma Giám.
Thế nhưng sau khi mở sách ra, bên trong lại là một mảng trống không, hứng lấy ánh mặt trời rọi vào cũng vẫn như vậy.
Nó tin chắc đây không phải là một cuốn sách trắng, không thì Quỷ Yên Cốc đã không gặp đại họa này.
“Lẽ nào là dùng dược thủy (nước thuốc, hóa chất -ND) nào đó viết lên, dạng như bảo tàng đồ mấy thứ chuyên lừa mấy tên dê béo (chỉ những người là đối tượng dễ lừa gạt, cho vào tròng -ND) nhị thúc hay làm kia?”
Phương Hành ngẫm nghĩ một lát, lại cảm thấy không giống lắm. Các loại dược thủy kia đều có thời gian hạn chế mà cuốn sách này rõ ràng cực kỳ lâu đời, các vết tích cổ xưa trên đó là không cãi được.
Nghĩ như vậy, Phương Hành bèn đem cuốn sách này đặt chồng lên cuốn Thanh Vân Đoán Khí Thiên đang mở dở trên đầu gối nó, ngẩng đầu than nhẹ, cảm thấy con đường của mình phía trước gian nan mịt mù, cơ hồ mảy may không có tia hy vọng báo thù nào. Song ngay tại lúc này, nó hơi rũ đầu xuống, đột nhiên kinh ngạc phát hiện phía trên cuốn Âm Dương Thần Ma Giám này xuất hiện một dòng vết chữ mờ mờ, phảng phất ẩn hiện.
“Thanh Vân Đoán Khí Thiên, Ngưng Khí cảnh tu hành pháp quyết, luyện tinh hóa khí, khả thành thần thông…”
“VCL!!!”
Phương Hành lập tức ngồi thẳng người, ngơ ngác nhìn vào mấy hàng chữ trên sách.
Lúc này trên trang sách trắng không hiển hóa ra nội dung giới thiệu đối với Thanh Vân Đoán Khí Thiên, không tính là cặn kẻ tỉ mỉ mà chỉ lưa thưa vài lời, đem Thanh Vân Đoán Khí Thiên công dụng, nguyên lý, thậm chí ngay cả những điểm không đầy đủ trong pháp quyết tu hành đều chỉ ra hết.
Ngơ ngác hồi lâu, Phương Hành đem cuốn Âm Dương Thần Ma Giám nhấc lên. Quả nhiên, vết chữ rất nhanh tiêu tán đi. Lại đem đặt nó xuống, tiếp xúc với Thanh Vân Đoán Khí Thiên, vết chữ liền lại hiển hiện ra.
Phương Hành kích động một trận, vội vàng quan sát bốn phía, suy nghĩ một chút, đem nửa quả dưa hấu mình đã ăn bên cạnh đặt lên trên cuốn sách.
Không có phản ứng…
“Lẽ nào quá tầm thường ư?”
Phương Hành lại lục lọi bốn phía, sực nhớ đến cái hũ khói mê đang đặt trong ngực kia. Dựa theo lời của tứ thúc lúc đưa cho nó nói, đây chính một cái hảo bảo bối, bên trong phóng xuất ra khói mê, người bình thường đều chịu không nổi, thậm chí có thể lật cả một con bò.
Hũ khói mê đặt lên trên cuốn sách qua nửa chặp, quả nhiên có tự tích mờ mờ hiển hóa: “Pháp khí, đựng chứa mê vụ (khói, sương mù gây mê hoặc -ND), không phân phẩm cấp…”
Vẻn vẹn mười chữ đơn giản như vậy, chờ thêm nửa ngày cũng không thấy gì hơn.
“Vậy mà là pháp khí? Quả nhiên là đồ tốt, tứ thúc đúng là nhất trong mấy thúc thúc bây giờ, tuy là có chút dâm tà…”
Phương Hành hưng phấn, lại loay hoay thử nghiệm mấy loại đồ vật, tuy nhiên lại không có cái nào có thể lần nữa dẫn động cuốn sách phản ứng.
“Phương lão đại, hôm nay trời nóng thật, làm chút rượu giải khát nhé!”
Cách đó không xa, Vương Chí xoa xoa tay đi qua, từ xa kêu lên.
Từ khi ăn hai đao về sau, hắn triệt để phục Phương Hành, chuyển sang cùng Phương Hành quan hệ dần dần tốt lên. Theo như lời hắn nói, chính là chưa đánh nhau thì chưa quen biết, mặc dù bản thân bị hai đao nhưng là nhận biết được một chân hảo hán mới mười tuổi.
Phương Hành bất động thanh sắc đem cuốn sách giấu đi, cười mắng: “Con mịa ngươi chỉ biết uống rượu? Làm xong việc chưa?”
“Cũng tương đối, phần còn lại để mấy đứa chúng nó giải quyết là được rồi. Ta đi mua rượu nhé!”
Vương Chí đi tới, bốc miếng dưa hấu lên mà gặm, nhưng chân vẫn chậm chạp không nhấc.
“Loại quỷ nghèo như ngươi, liệu có bao nhiêu tiền?”
Phương Hành khinh bỉ mắng một câu, ném qua khối bạc vụn, dặn thêm: “Mua thịt lợn nhiều hơn chút!”
“Ô kê con dê!”
Vương Chí mặt mày hớn hở đón lấy, liệng miếng dưa đi, liền phóng xuống núi.
Vườn linh dược này tuy là thuộc về tài sản của đạo môn nhưng phụ trách quản lý lại đều là đạo đồng, nói trắng ra chính là phàm nhân, đều là làm loại công việc thể lực, vì vậy cũng không cấm rượu thịt. Thậm chí tại bảy, tám dặm bên ngoài phía dưới sườn núi còn có một cái thành trấn nho nhỏ, trong đó có thể mua được rất nhiều đồ vật, chỉ là quý giá so với cõi phàm, khách hàng đại bộ phận chủ yếu là bọn đạo đồng quản lý dược điền này.
Phương Hành cũng không phải là người vừa ác vừa ngu, lúc cần cho chút chỗ tốt thì nó sẽ cho, tỉ như hay thường mời đám người này uống rượu.
Bọn đạo đồng mỗi tháng đều sẽ có ba lạng bạc tiền công. Nhưng trước khi Phương Hành đến, số tiền này đều là của Vương Chí, sau khi Phương Hành đến rồi, số tiền này liền trở thành của Phương Hành. Cũng may là Phương Hành không phải loại người đóng cửa ôm tiền, mặc dù tiền đều chiếm hết nhưng sau khi mua rượu thịt là mọi người ăn uống cùng nhau, không giống như Vương Chí trước kia chỉ biết hưởng thụ một mình.
Nói trắng ra, nó chiếm số tiền này chỉ là để biểu thị địa vị của bản thân.
Sau khi Vương Chí rời đi, Phương Hành liền lại bắt đầu suy xét về cuốn sách Âm Dương Thần Ma Giám này, càng nghĩ càng thấy kỳ diệu. Nó phỏng đoán sách này hẳn là có loại năng lực giám định nào đó, chỉ là không phải thứ đồ gì cũng có thể giám định, từ thử nghiệm trước mắt mà xem, nó cùng với đạo môn hoặc cùng với đồ vật có linh tính tương quan mới tạo thành tác dụng, giống như pháp quyết tu luyện và pháp khí có linh tính kia.
“Haizz… vô dụng a… lẽ nào ta còn có thể làm một giám bảo sư (thợ giám định bảo vật -ND) sao ?
Phương Hành suy nghĩ một hồi lại cảm thấy có chút chán nản, cuốn sách này có lợi hại hơn nữa đối với bản thân mà nói không có mấy chỗ để dùng a!
“Hì hì, lại hái được vài gốc Phòng Trung Bảo, tìm cách bán đi cũng được kha khá đó…”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng cười hì hì, chính là tên mặt tàn nhang cùng Điếu Tử Quỷ đã trở về.
Mặt tàn nhang trên tay còn đang cầm vài gốc dược thảo thanh thúy tản mát sắc tím, mặt cười toe toét, rất là đắc ý.
Đây là một loại cỏ tạp mọc trộn lẫn trong dược điền, gọi là Hóa Tinh Thảo, còn gọi là Phòng Trung Bảo (bảo vật trong phòng the – ND), nếu phát hiện liền phải nhổ đi, bởi vì loại cỏ này đối với người tu hành không có tác dụng gì, bất quá đối với phàm nhân lại có chỗ dùng không nhỏ. Tác dụng của loại cỏ này nhé… chính là hóa huyết thành tinh, sau khi phục dụng, liền sẽ giúp người dùng biến thành cái kia… khỏe như rồng cọp.
Chính vì vậy mà phàm nhân rất ưa chuộng loại thảo dược này, bọn dược đồng hái được loại cỏ này thường đem ra ngoài bán đi.
“Hóa huyết thành tinh… luyện tinh hóa khí…”
Phương Hành vốn chỉ là liếc qua một cái, vả lại không có để tâm, nó chú ý thứ cỏ này chẳng qua bởi vì tứ thúc nó khá là thích xài mà thôi.
Nhưng đột nhiên lúc này nó nghĩ đến cái gì đó, lập tức ngồi dậy, con mắt nhìn chằm chằm vào tên mặt tàn nhang.
“Ph… Phương lão đại… ta không có lười nhác…”
Tên mặt tàn nhang bị dọa nhảy cẫng lên, lỗ đít hung hăng co rụt lại, xém tí phóng ra quần.
Điếu Tử Quỷ cũng thất kinh, còn cho rằng hắn cùng tên mặt tàn nhang đã đắc tội Phương Hành chỗ nào đó, sợ đến nỗi không dám động đậy.
“Đem thứ đó cầm tới cho ta…”
Mặt tàn nhang ngây người, rụt rè đưa tới.
Phương Hành từ trong tay mặt tàn nhang giật lấy Hóa Tinh Thảo, do dự một chút, đột nhiên bỏ vào miệng từng ngốn từng ngốn nuốt xuống.
*
70
2
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
