ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Làm lại cuộc đời

“Chỗ ngồi của bạn được xếp theo số sinh viên. Xin hãy nhìn vào danh sách ở phía cổng vào và ngồi vào đúng chỗ được sắp xếp.”

Buổi hướng dẫn của khoa điện ảnh được tổ chức trong khu hội trường với sức chứa khoảng 200 người.

“Số của chúng ta rải rác khắp nơi rồi.”

“Có vẻ như bọn mình không được được ngồi cùng nhau rồi.”

“Umm, Kyouya là số 32, của Shinoaki là 23, tôi ở số 15… và Rokunoji là số 102. Bọn mình phải tách ra rồi.”

“Này! Tớ bảo cậu là cứ gọi tôi bằng tên riêng rồi mà!”

“Thì cậu gọi tớ bằng tên họ, bọn mình hòa nhau mà!”

“Thôi đi cả hai cậu…”

Giờ mà đấu đá nhau ở lối vào không hay ho gì đâu, nên bình tĩnh lại đi.

“Phù~, mà có nhiều người quá chừng. Không biết tất cả bọn họ có phải bạn học cùng lớp không?”

Hẳn rồi, có nhiều người hơn tôi nghĩ. Chắc có khoảng 130 người.

“Bây giờ cũng không còn nhiều thời gian nữa, ra chỗ ngồi đi. Khi nào kết thúc thì đi ăn trưa cùng nhau nha?”

“Được thôi. Hẹn nhau ở lối vào nhé. Mà không biết là bọn mình được đến ăn ở căng-tin chưa.”

“Thế được không? Mà nhân tiện tớ cũng muốn đi dạo quanh xem trường luôn.”

“Được đó~.”

Lên kế hoạch xong, bọn tôi tách ra để đến chỗ ngồi của mình.

Ấn tượng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy lớp học là nó cũng giống như mọi ngôi trường Đại học khác. Nó cũng không có gì quá khác biệt hay cũng không quá nhỏ; khiến hầu hết các học sinh cũng không ôm mộng hay ảo tưởng, tôi nhớ những ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau của những con nai vàng hiện lên ở mọi nơi...

Có điều, tuy phòng học hay cơ sở vật chất đều giống nhau, sinh viên lại là người tạo ra sự khác biệt.

Nói thẳng ra, nếu bạn nhìn xung quanh, sẽ toàn thấy những người mà khó có thể chơi cùng… Và cũng như tôi đoán, mà nói đúng ra là, Nanako và mấy người kia thuộc hội những người bình thường.

“33, ở đây à?”

“À..ừ..ừ!?”

Sau khi thấy mấy bạn nam cạnh tôi, bỗng có một giọng nói lạ lẫm vang lên.

“Haa, khó tin thật đó, cuối cùng mình cũng tới Oogei rồi!”

Cậu ta cao khoảng 1m9. Trông có vẻ lực lưỡng, cũng dễ thấy được cậu ấy cơ bắp nhường nào qua chiếc áo T-shirt có chữ ‘Sức mạnh cơ bắp’ ôm sát người. Nhìn kiểu gì thì tôi cũng thấy cậu ta đáng lẽ phải là một học sinh trường thể thao chứ không phải ở Oogei.

“Này cậu, tên cậu là gì vậy?”

“T-tôi á? Hashiba, Kyouya Hashiba.”

“Hashiba đúng không? Tôi là Genkirou Hikawa, rất vui được gặp cậu.”

“.....Genkirou?”

“Ừa. ‘Genki’ trong ‘Cậu có khỏe không?’ đó và ‘rou’ là trong “ trượt đại học và thi lại” ? Nghe ngầu chứ? Trước giờ tôi chưa bao giờ bị ốm hay bệnh tật gì đâu. Hahaha.”

Quả thực không chỉ có vẻ ngoài của cậu ta gây chú ý. Ngoài Rokuonji và Shinoaki, mấy ai có cái tên kì lạ như thế chứ?

….Không hổ là trường Oogei. Cũng chỉ có trường nghệ thuật mới có mấy chuyện kiểu này. Thật không lạ gì khi môi trường này lại tụ tập những người như vậy.

“Hashiba đúng không? Cậu tới đây để học làm phim đúng không?”

“Làm phim? Không… Không phải.”

Cơ mà nghĩ lại thì, đây cũng là Khoa Điện ảnh mà, nghĩ như vậy là bình thường thôi.

“Ồ, thế thì là game à? Hay anime?”

“Ừ, tôi thích game á. Sắp tới tôi cũng muốn làm RPG game.”

“Ồ, tôi cũng thích game. Tôi nghiện chơi mấy loại game như SF2 gần tới chết luôn á, hồi tôi còn nhỏ ý. À, còn trò Super Real Pro Baseball nữa.”

Có vẻ như cậu ta là một con nghiện chơi game chiến đấu và thể thao. Đúng là sở thích cũng hợp với vẻ ngoài thật.

“À thì, đôi khi tôi cũng vận động cơ thể một chút ấy mà. Ông cũng chơi thể thao hồi còn học cao trung à?”

“Không hẳn. Tôi là kiểu người thích xem hơn là chơi thể thao. Như môn bóng chày chẳng hạn.”

“À bóng chày! Tôi cũng thường xuyên làm chân chạy vặt cho câu lạc bộ bóng chày hồi còn ở trường cao trung. Chán làm sao khi năm ngoái chúng tôi không vào được Koushien… Giải đấu mùa thu kết quả cũng thật thất vọng; xui xẻo làm sao khi chúng tôi phải đối đầu với Yuuki Naitou trong lời đồn.

“Naitou có phải là… À! Chàng hoàng từ với chiếc khăn mặt.”

“Khăn mặt… hoàng tử… Cái gì cơ?”

Cậu ta nghiêng đầu thắc mắc khiến cho tôi chột dạ.

….Chết! Tôi quên rằng cậu ta chỉ có cái biệt danh đó khi bị chụp lén cảnh lau mồ hôi bằng chiếc khăn mặt của mình ở giải đấu Koshien mùa hè năm 2006. Hiện tại thì cái biệt danh còn chưa “ra đời” nữa.

“À à à. Không có gì đâu, tôi nhầm anh ấy với một tuyển thủ khác. Xin lỗi nhé! À mà tôi cũng rất mong chờ màn thi đấu của anh ấy.”

“Không sao! Mà tôi chắc rằng thể nào cậu ta cũng trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Tương lai có khi đi đánh cho giải Major được ấy chứ đùa.

*Major: giải Major Baseball League, hay MBA, là giải thi đấu bóng chày danh giá nhất thế giới.

Tôi cười lấy lệ

“Ha ha… tôi đoán thế.”

Quả thật, cậu ta sẽ đối đầu với “quân át chủ bài” của đội Hokkaido, tức Mii-kun tại giải Koushien mùa hè này. Và cậu ta đánh được Mii-kun 1 cách ngoạn mục; sau này khi lên đại học thì cậu ta cũng rất thành công, và đương nhiên là trở thành dân chuyên không lâu sau đó. Nhưng đời mà, ai lường trước được gì. Kể cả khi đã giành được nhiều chiến thắng cho đội Yankees ở giải Major, về mặt bằng chung thì Naito vẫn rất chật vật ở các giải đấu chuyên nghiệp…

“Thôi được rồi! Hãy cùng đi xem một trận bóng chày khi nào chúng ta rảnh nhé. À mà cậu là fan của đội Daigers à? Hay là đội Buffalos như tôi? Tôi hâm mộ đội Fukuoka Fawkes lắm, và sắp tới Kazuki Saito sẽ tạm thời chơi ở vị trí ném bóng và để làm át chủ bài, nên tôi cũng có chút kỳ vọng ở đội vào năm nay.”

Kazuki Saitou hình như sẽ gặp chấn thương rất nghiêm trọng vào năm nay.

“Đúng vậy. Thật vui mừng khi thấy bóng chày chuyên nghiệp luôn là chủ đề hot của mỗi năm phải không? Như là trận đấu kinh điển của Darvish ở giải Major hay là kỹ thuật “Nhị đao lưu*”.

*một thuật ngữ trong bóng chày ám chỉ việc có thể vừa đánh bóng vừa ném bóng hay là đánh bóng bằng cả tay thuận và tay không thuận.

“Nhị...đao...lưu?”

Chết! Cả cái vụ đó cũng chưa xảy ra nữa

“Thì ờ, ông biết đấy, tưởng tượng một cầu thủ vừa chơi cùng lúc hai vai trò là người đánh bóng và người ném bóng trong một trận đấu xem… không phải là rất thú vị sao?”

“Làm sao mà thế được! Điều đó là bất khả thi và chắc chỉ xuất hiện trong manga thôi.”

“Ha ha… chắc thế.”

Trách cậu ấy là sao được… Biết trước tương lai quả thực… là rất tuyệt vời!

Trong lúc chúng tôi tán gẫu, các sinh viên đã dần tập trung đông đủ tại trường.

Không biết có phải mọi người vẫn còn đang hân hoan vì đã đỗ vào trường không mà bầu không khí tại đây rất là dễ chịu và thoải mái.

Và rồi vào đúng 9h, tiếng chuông bắt đầu vang lên.

“Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi khai giảng của Đại học Nghệ thuật Oonaka năm khóa 2006, khoa Điện ảnh. Trước tiên xin mời trưởng khoa, Sasai-sensei, lên phát biểu”

Một người đàn ông có tuổi với vóc dáng nhỏ bé bước lên, đứng cạnh phát ngôn viên ở trên bục. Tôi thấy ông này xuất hiện trong cuốn sách hướng dẫn của trường dành cho tân sinh viên rồi. Nếu tôi không nhầm thì ông ta là người “tai to mặt lớn” trong giới quảng cáo.

“Chào mừng tất cả các bạn đã đến với khoa Điện ảnh. Đây chính là nơi…”

Thầy trưởng khoa từ tốn giải thích cho chúng tôi về khoa Điện ảnh của trường Oogei.

Ban đầu, trường được sáng lập bởi một người đạo diễn nổi tiếng chuyên về kỹ thuật quay phim của phương Đông. Từ đó đến giờ, thì nhà trường luôn đặc biệt chú trọng vào ngành sản xuất điện ảnh. Ông cũng nói về việc các học sinh năm nhất và năm hai sẽ chỉ tập trung vào việc làm nhóm này nọ.

Những điều ông nói về cơ bản đều được viết hết ở trong cuốn sách hướng dẫn.

“Sản xuất phim à… Chà chà chà để xem mình sẽ được học những gì nào?”

Higawa ngồi cạnh tôi đang ngồi vò đầu bứt tai, và tôi cũng không khác gì cậu ấy vì tôi cũng có rất nhiều câu hỏi cần lời giải đáp.

“Tiếp theo, xin mời giáo viên trợ giảng Kanou, người sẽ phụ trách phần thực hành phát biểu.”

Thế chỗ cho Sasai-sensei, là một vị giáo sư nữ cực kỳ trẻ tuổi diện trên mình một bộ com lê rất lịch sự.

Cô bước dần lên bục cho đến khi đứng trước chiếc micrô, cô mỉm cười và nói “Xin chào tất cả các em, chúc mừng vì các em đã được nhận nhé~! Tôi là Kanou và sẽ là người huấn luyện các em cách sản xuất phim. Trong bốn năm tới, tôi mong rằng không chỉ tôi mà các em cũng sẽ cháy “hết mình” nhé.”

Từng lời cô ấy nói ra, tôi có cảm giác rằng chúng đang “bắn tim” khắp nơi ấy.

Ưi là trời… Cô giáo này làm sao ấy…

Giọng cô ấy ngọt ngào và mê hoặc như một diễn viên lồng tiếng xinh đẹp nào đó đang giới thiệu một bộ anime mới ra mùa này vậy.

“Etou, giờ thì tôi sẽ bắt đầu một cuộc khảo sát nho nhỏ nhé. Và các bạn sẽ giơ tay của mình lên để trả lời nhé.”

Cô ấy không chần chừ mà bắt đầu cuộc khảo sát luôn.

Không hiểu sao căn phòng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.

“Trong số các em, có ai muốn trở thành đạo diễn phim không?”

Một vài cánh tay lác đác giơ lên.

“Ok, vậy còn người biên soạn kịch bản?”

Lại một vài cánh tay khác giơ lên.

“Nhà sản xuất anime thì sao nhỉ?”

Lại tiếp tục thêm nhiều cánh tay khác được giơ lên cao.

Tiếp đến cô hỏi về nhà thiết kế game, người thiết kế quảng cáo, họa sĩ CG, vân vân. Rất nhiều nghề nghiệp đã được đưa ra, tương ứng với từng câu là các cánh tay của mọi người trong phòng.

Mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ, hào hứng kể về giấc mơ hay dự định tương lai của bản thân.

“Hiểu rồi, có cả những công việc như thế à”những ví dụ cụ thể khiến cho người ta suy nghĩ về một tương lai mơ hồ sau khi tốt nghiệp. Từng chút một sẽ dần dần trở thành một định hướng nghiêm túc cho giấc mơ của mình.

“Vậy ra đây chính là cảm giác khi được học ở Oogei…”

Tôi cũng dần chìm đắm vào những hoài niệm của bản thân từ thời còn tập tành làm game.

“Hừm hừm, ok, tốt lắm tốt lắm,...”

Cô giáo đang mỉm cười nhìn cả lớp, thì thầm gì đó rồi bỗng căng mắt ra và hét lớn

“Trận tự nào, hãy nghe cho kĩ đây!!”

Giọng của cô ấy vang khắp cả căn phòng.

“Ể!”

“Gì vậy trời...?”

Một vài sinh viên vừa bị dọa cho hết hồn nên “ngồi im như phỗng”, một số khác thì bắt đầu càu nhàu.

Bầu không khí vui vẻ và nhộn nhịp bỗng bật tắt, trả lại cho căn phòng sự im lặng gần như tuyệt đối.

Sau khi đảo mắt quanh phòng một vài lần, cô từ từ cầm mic lên và nói:

“Được rồi, hãy nghe đây! Năm ngoái có một trăm ba mươi lăm người tốt nghiệp khoa Điện ảnh.”

Số lượng sinh viên năm nay mới vào trường chắc cũng xấp xỉ tầm đấy.

“Trong số sinh viên đó thì các em nghĩ có bao nhiêu người theo đuổi được công việc mà họ mơ ước?”

Mọi người nhìn nhau mà không nói gì cả.

“Được rồi, em tóc vàng đằng kia”

“Hả? Dạ, dạ, em ạ?”

Nanako là người mà cô trợ giảng đang chỉ tay tới.

“Ờ thì… chắc là tầm bốn mươi người ạ.”

“Buuuuuuuuuuuuuu!! Sai, quá sai!”

Nói rồi, chỉ còn lại sự cay đắng trên khuôn mặt của cô.

“Bốn mươi người… Nếu con số nhiều như thế thì chỉ có trong giấc mơ thôi~!

Với khuôn mặt buồn bã, cô gật đầu và nói

“Đáp án đúng là… 8 người. Trong đó có hai nhà sản xuất anime, hai người viết kịch bản, và ba người làm việc cho một công ty game lớn. Còn về đạo diễn... Thì chỉ có một người mà thôi.”

Cả căn phòng gần như “bùng nổ” bởi tiếng nói của các học viên.

Con số đó rõ ràng là quá ít. Chẳng phải vậy sao?

“Vậy hãy nói về vấn đề tiền bạc đi.”

Tông giọng của cô hạ thấp hơn nữa. Cả nét mặt của cô cũng trở nên “đanh thép” hơn.

“Con người có những nhu cầu không đáp ứng không được, như là đói khát, mệt mỏi hay thậm chí là đi vệ sinh. Cuộc sống dù thế nào thì cũng cần quần áo ấm để mặc và một mái nhà để che mưa che nắng.”

Cô cởi áo khoác ngoài ra và treo trên giá để mic.

“Quần áo, thức ăn và chỗ ở. Chúng là thứ phải có, nên việc bỏ tiền ra cho những nhu cầu thiết yếu đó là bình thường. Thế còn.. Phim ảnh, anime và manga thì sao? Không có thì có chết ai đâu.”

Cô bước đến và ngồi ở bậc cầu thang dẫn lên sân khấu, bắt chéo chân. Vì cô ấy đang mặc chiếc váy ngắn, tuy không liên quan tới chủ đề mà cô đang nói, tôi vẫn cảm thấy rất hồi hộp.

“Giải trí chỉ là thứ được quan tâm sau khi tất cả những nhu cầu thiết yếu được đáp ứng. Nói thẳng ra thì nó là thứ được ưu tiên thấp. Nó vô dụng. Và những người cố tham gia vào trường đại học để làm game thì quả thật và vô phương cứu chữa; các bạn là những chú hề!”

Căn phòng bắt đầu xôn xao.

“Từ bây giờ, các bạn đều đã quyết định học thứ ngốc nghếch này trong bốn năm tới. Dù có học xong, các cô cậu cũng chả có bằng cấp hay chứng chỉ gì đâu; chẳng có gì bảo đảm cho tương lai của các bạn cả. Và như tôi đã nói ở đầu, việc bạn thất nghiệp là một khả năng khá cao…”

Bỗng nhiên cô ngưng lại, và nở một nụ cười thật tươi.

“Nhưng.”

“Kể cả khi ngu ngốc, nếu được thực hiện một cách công phu, thì sẽ kiếm được ra tiền. Và nếu nó một cách nào đó trở nên nổi tiếng, thì nó sẽ có giá trị. Do đó hãy lấy nó làm mục tiêu, vì các cô cậu đã là những kẻ ngốc, thì hãy ngốc đến mức mà không ai có thể với tới được.

“Khi đã đến được trình độ như thế, ranh giới giữa kẻ ngốc và thiên tài sẽ biết mất, và các cô cậu có thể trở thành những anh tài. Và bao nhiêu người trong số các bạn sẽ trở thành thiên tài đây… Tôi chúc các bạn may mắn từ tận đáy lòng mình.”

“Tôi xin kết thúc bài nói của tôi tại đây.”

Cả căn phòng vẫn chìm trong sự im lặng. Như thể không có gì xảy ra, người nam dẫn chương trình bước ra, thế chỗ của cô và bắt đầu nói chuyện bình thường.

“Và giờ, tôi sẽ giải thích cách đăng ký các tiết học. Xin vui lòng mở phiếu đăng kí và sách hướng dẫn ra...”

3

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.